Đông Cung Tàng Kiều
Chương 40: Thái tử đại hôn (4)
177@-Trong thư phòng, Thái tử đã sớm đoán được, dự vào trí thông minh của Triệu Đà, hắn không có khả năng ngăn được Tạ Ánh Chân, cho nên khi Tạ Ánh Chân bước qua cửa thư phòng, cũng không ngẩng đầu nhìn một cái.
“Nàng có việc gì cần gặp cô?
Tạ Ánh Chân hành lễ với Thái tử, rồi mới lên tiếng: “Thần thiếp thất lễ, nhưng quả thực có việc không hiểu nên mới phải đến hỏi điện hạ. Nghe nói điện hạ không cho phép Vệ Chiêu đến cung của thần thiếp, việc này là lẽ làm sao?”
Thái tử ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Thái tử phi đang chất vấn cô?”
Tạ Ánh Chân vội vàng nói: “Thần thiếp không biết đã mạo phạm điện hạ ở điểm gì, nên mới muốn hỏi cho rõ, để về sau không còn tái phạm nữa.”
Thái tử không muốn giải thích cho nàng, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nói với bên ngoài: “Người đâu!”
Thấy hắn có ý định đuổi người, Tạ Ánh Chân khẽ cắn môi, tiến lên một bước, tay chống ở trên án trước mặt Thái từ nói: “Lẽ nào Thái tử đang sợ sao? Ngài sợ Vệ Chiêu muội muội đọc sách, có kiến thức, sẽ không làm một tiểu cung nữ để ngài có thể nắm trong tay sao? Cũng phải, lấy sự thông tuệ nhạy bén của Vệ Chiêu muội muội, nếu gặp qua gió mưa nơi tái ngoại, tuyết vùng Mạc Bắc, đọc qua vạn quyển sách, đi hơn vạn dặm đường, thì sao có thể cam chịu ở lại Đông cung, làm cung nữ tư tẩm cả đời?”
Rốt cuộc Thái tử cũng đặt quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Ánh Chân.
Khi quyền uy của trữ quân một nước được bộc lộ hoàn toàn đối với một người, Tạ Ánh Chân mới phát giác, tuy Thái tử còn trẻ, nhưng không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng.
Thái tử cứ lẳng lặng nhìn ngưng mắt nhìn Tạ Ánh Chân, thẳng cho đến khi nàng sắp không kiên trì được nữa, mới mở miệng: “Về sau, cô sẽ đích thân dạy Vệ Chiêu đọc sách, không cần phiền đến Thái tử phi.”
Trong lòng Thái tử phi cả kinh.
Nàng vạn lần không ngờ Thái tử lại có phản ứng như vậy.
Lẽ nào Thái tử không cho phép Vệ Chiêu đến cung của nàng, không phải là vì không cho phép muội ấy đọc sách mà vì muốn đích thân chỉ dạy?
Tại sao có thể như vậy được?
Thái tử điện hạ đường đường là Thái tử một nước, chính sự bận rộn, sao còn có thể giành một chút thời gian chỉ dạy một tiểu cung nữ đọc sách?
Trừ khi Thái tử độ.ng tình với Vệ Chiêu?!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, những việc không thể hiểu trước đây đột nhiên sáng tỏ.
Trong lòng Tạ Ánh Chân cuộn trào sóng dữ, nhìn Thái tử đang cúi đầu trước mặt, rõ ràng là có ý không muốn nói nhiều với nàng, nên đã mở miệng thử thăm dò: “Lẽ nào điện hạ thích Vệ Chiêu muội muội?”
Bàn tay đang lật sách của Thái tử dừng lại, một hồi mới lạnh lùng mở miệng nói: “Thái tử phi, cô đã cho nàng đủ thể diện.”
Tạ Ánh Chân đúng lúc nhìn được một chút hoảng loạn chợt lóe lên trên gương mặt của Thái tử, càng khẳng định cho phỏng đoán của bản thân: “Nếu điện hạ không thích Vệ Chiêu, vì sao một đêm đều triệu muội ấy đến thị tẩm?”
Thái tử có chút tức giận vì sự vô lễ của nàng, lạnh lùng nói: “Việc của cô, không đến lượt nàng xen vào.”
Tạ Ánh Chân lại nói: “Thần thiếp cũng không muốn quản việc của điện hạ, nhưng Vệ Chiêu là muội muội của thần thiếp, thần thiếp không thể mặc kệ muội ấy. Điện hạ có biết cuộc sống của muội ấy ở Đông cung cũng không được tốt?”
Thân hình của Thái tử cứng lại, cau mày mở miệng: “Nàng ấy là cung nữ tư tẩm của cô, kẻ nào dám vô lễ với nàng ấy.”
“Vô lễ?” Tạ Ánh Chân cười cười, “Điện hạ cũng biết, thủ đoạn tra tấn người khác trên đời này có rất nhiều cách. Không cần vô lễ đối với muội ấy, mà chỉ cần cô lập muội ấy, lặng lẽ bài xích muội ấy, âm thầm chế giễu muội ấy, cũng đủ để muội ấy như đang sống trong địa ngục.”
Thái tử thật không ngờ Vệ Chiêu đang ở dưới con mắt của hắn mà sẽ gặp đãi ngộ như vậy.
Giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng: “Không cần Thái tử phi bận tâm, cô sẽ xử lý đám cung nhân kia.”
“Cung nhân? Điện hạ còn không hiểu sao?” Tạ Ánh Chân nói: “Tình cảnh của Vệ Chiêu hôm này, không phải do cung nhân trong Đông cung mang tới mà là do chính điện hạ ngài. Không phải chính ngài đã phân phó cho Vệ Chiêu dùng tránh tử canh, không phải chính ngài đã đối xử lạnh nhạt với muội ấy. Điện hạ chẳng lẽ không biết, cách làm của ngài khiến tình cảnh ở Đông cung của Vệ Chiêu muội muội càng thêm gian nan.”
Sắc mặt của Thái tử trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, nhưng Tạ Ánh Chân tựa như không nhìn thấy mà tiếp tục nói: “Điện hạ không khống chế được d.ục vọng của bản thân đối với Vệ Chiêu, nhưng lý trí lại không cho phép bản thân thể hiện quá nhiều tình cảm đối với một cung nữ, cho nên hành động của ngài mới mâu thuẫn như thế. Thần thiếp xin khuyên điện hạ một câu, ở trên thế gian này, tình ái là một thứ không có lý lẽ nhất, sẽ không bởi vì ngài là Thái tử, muội ấy là cung nữ, mà tình ái sẽ không nảy sinh giữa hai người, điện hạ tự vấn bản thân xem, ngài thật sự có thể mất đi Vệ Chiêu được không?”
Thái tử không thể cho phép nàng nói tiếp được nữa.
“Đi ra ngoài.”
Tạ Ánh Chân im lặng, hành lễ với Thái tử, rồi xoay người lui xuống.
Trước khi bước ra cửa, nàng không nhịn được nói một câu cuối cùng: “Thân phận của điện hạ và Vệ Chiêu ngay từ đầu đã khác nhau một trời một vực, điện hạ nếu không có dũng khí và quyết tâm đối địch với người trong thiên hạ, chẳng bằng sớm buông tay, có lẽ như vậy đối với Vệ Chiêu sẽ là kết cục tốt nhất.”
*****
Sau khi Thái tử và Thái tử xảy ra tranh chấp, hai người càng như người dưng nước lã. Không lâu sau là đã đến tết Nguyên Tiêu.
Tết Nguyên Tiêu là ngày lễ truyền thống của Đại Ngụy. Ngày này toàn bộ thành Lạc Dương đều hủy bỏ lệnh cấm đi lại vào ban đêm. Thiên tử sẽ bước lên cung tường ngắm hoa đăng, chia vui cùng vạn dân.
Vì muốn thúc đẩy tình cảm giữa Thái tử và Thái tử phi, Quý phi đã đề nghị với Hoàng đế, đêm Nguyên Tiêu sẽ để Thái tử dẫn Thái tử phi xuất cung đi ngắm hoa đăng và pháo hoa.
Hoàng đế vui vẻ đồng ý, không chỉ truyền khẩu dụ tới Đông cung mà còn phái Đại Đốc công của Thượng Loan Đài kiêm thống lĩnh cấm quân Đặng Trung đi theo hộ vệ.
Quý phi cũng ngầm hạ lệnh cho Đặng Trùng, làm cho hắn vừa bảo vệ Thái tử và Thái tử phi, vừa tạo ra cơ hội để hai người có thể ở riêng một chỗ.
Khẩu dụ của thánh thượng truyền đến Đông cung, Thái tử tiếp chỉ xong thì quay về thư phòng.
Triệu Đà đứng ở cửa thư phòng, thấy Thái tử trở về, bất an tiến lên nói: “Điện hạ, trong khoảng thời gian này dư nghiệt của Vương gia không dưới mười lần có kế hoạch ám sát ngài, hiện tại thích khách còn chưa bị bắt hết, bệ hạ lúc này lại lệnh cho điện hạ xuất cung, thuộc hạ lo lắng điện hạ sẽ gặp nguy hiểm.”
Thái tử lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi ngược lại: “Nếu cô không xuất cung, kẻ chủ mưu đứng đằng sau sao có thể hiện thân đây?”
“Điện hạ muốn lấy thân làm mục tiêu? Việc này quá mức nguy hiểm.” Triệu đà không đồng ý nói.
Thái tử cũng không phải là người thích cùng người khác thương lượng, trực tiếp hạ lệnh nói: “Khi dạo phố, cô sẽ nghĩ biện pháp để cùng Thái tử phi tách ra, các người hành sự tùy theo hoàn cảnh, một lưới tóm hết đám thích khách còn lại.”
Triệu Đà thấy Thái tử đã quyết định, biết là không thể khuyên được nữa, chỉ có thể lên tiếng: “Thuộc hạ tuân mệnh.” Rồi vội vàng lui xuống chuẩn bị.
Thái tử nhìn thấy Vệ Chiêu đứng sau lưng Tạ Ánh Chân, cau mày nói: “Tại sao nàng ấy lại ở đây?”
Tạ Ánh Chân từ sớm đã nhận được khẩu dụ nói là nàng sẽ phải cùng Thái tử xuất cung du ngoạn đêm Nguyên Tiêu, nhưng nàng không muốn cùng Thái tử đi ngắm hoa đăng, nên đã kéo Vệ Chiêu theo.
Dù sao khi đi dạo phố nàng vẫn thích đi cùng muội muội ngoan ngoãn dễ thương như Vệ Chiêu hơn.
“Là do thần thiếp bảo Vệ Chiêu muội muội đi cùng, không lẽ ngay cả việc này điện hạ cũng không cho phép?” Tạ Ánh Chân ngẩng đầu nhìn Thái tử.
Thái tử đang muốn bảo Vệ Chiêu hồi cung, nhưng thấy vẻ mặt đầy mong đợi của nàng, lời vừa đến miệng không biết tại sao lại nuốt vào.
“Tùy nàng.”
“Thần thiếp cảm tạ Thái tử.” Tạ Ánh Chân kéo Vệ Chiêu cùng thi lễ rồi hai người tay trong tay cùng xuất cung.
Lúc này vừa đúng lúc mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, ngoài cung tựa như biến thành một thế gian khác.
Mười dặm đường một mảnh đèn đuốc rực rỡ, người trên phố cũng bắt đầu đông đúc, rộn ràng tấp nấp, tiếng rao hàng vang lên không ngứt, đủ các loại đèn chiếu sáng cả con đường như ban ngày, vô cùng náo nhiệt.
Vệ Chiêu đã thật lâu chưa xuất cung, chứ đừng nói là đi dạo vào tiết hoa đăng náo nhiệt như thể này, nên cảm thấy vô cùng phấn khích. Nàng đi theo Tạ Ánh Chân, cười nói thật vui vẻ. Vệ Chiêu thích thú ngắm những cảnh sắc vô cùng mới lạ với nàng.
Thái tử không nhanh không chậm theo sát phía sau hai người, suy tính cơ hội thoát thân.
Đặng Trung đi phía sau ba người bọn họ, thì lại đang suy tính xem làm thế nào để tách Vệ Chiêu ra khỏi Thái tử phi, để Thái tử và Thái tử phi ở chung một chỗ.
Cả đoàn người đều có những tâm tư riêng, bầu không khí trầm lắng đến quỷ dị.
Phố xá đã dạo được hơn phân nửa, Thái tử phi vẫn lôi kéo Vệ Chiêu không buông, Thái tử cũng có không ý định tiến lên phía trước.
Đặng Trung ám chỉ với mấy thuộc hạ, tiến đến bên cạnh Thái tử nói: “Lang quân, thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, cũng nên mua một đóa hoa đăng?”
Thái tử nhìn hắn nói: “Không cần.”
Tạ Ánh Chân nghe thấy lại có hứng thú: “Đúng, thật vất vả mới ra ngoài được một chuyến, cũng nên mua một đóa hoa đăng.”
Nàng kéo Vệ Chiêu đến trước một sạp hoa đăng, dừng chân nghỉ ngơi.
Thái tử không thể không đứng cách các nàng không xa đợi các nàng mua hoa đăng.
Đúng lúc này một người lén lút xuất hiện bên cạnh sạp hoa đăng, thần không hay quỷ không biết chạm vào Tạ Ánh Chân một cái, hắn liên tục nói xin lỗi rồi nhanh chân rời khỏi.
Khi hắn đi ngang qua Thái tử, Thái tử đột nhiên ngăn hắn lại rồi nói: “Lấy ra đây.”
Người nọ hung tợn nói: “Cái gì? Tên tiểu tử nhà ngươi tránh ra, chớ cản đường.”
Thái tử vẫn không nhúc nhích, liếc nhìn Vệ Chiêu và Tạ Ánh Chân, mở miệng nói: “Trả lại thứ ngươi vừa lấy trộm ra đây.”
Ầm ĩ bên này lôi kéo sự chú ý của Vệ Chiêu, nàng kéo tay của Tạ Ánh Chân đang tràn đầy phấn khích lựa chọn hoa đăng: “Tiểu nương tử, bên phía lang quân dường như xảy ra chuyện.”
Tạ Ánh Chân xoay người lại, nghe được câu nói của Thái tử đối với người kia, sờ bên hông, sắc mặt thoáng biến đổi.
“Mau, mau ngăn hắn lại, hắn lấy trộm ngọc bội của ta.”
Tạ Ánh Chân vừa lên tiếng, tên trộm kia không giả bộ nữa, vòng qua Thái tử định chạy về phía đông người qua lại.
Thái tử nhìn thoáng qua Đặng Trung không nhúc nhích ở phía sau, trong lòng đã có suy đoán, biết được hơn phân nửa tên trộm này là sắp đặt của hắn, nhưng Thái tử cũng không đâm thủng việc này, lại muốn nhân cơ hội thoát thân, nên đã thét lên với tên trộm: “Đứng lại.” Sau đó đuổi theo.
Tạ Ánh Chân cũng là một người không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại bị lấy cắp ngọc bội trước mặt mọi người, hơn nữa ngọc bội đó là vật nàng quý trọng, nào có thể bằng lòng buông bỏ, cũng đuổi theo ngay sau Thái tử.
Vệ Chiêu vừa muốn đi cùng nàng, đột nhiên đã bị một người kéo lấy cánh tay. Nàng vừa quay lại đã thấy Đặng Trung.
Đặng Trung nói: “Chiêu tỷ tỷ, không sao đâu, người của ta đã đi theo, hai vị chủ tử sẽ không có việc gì.”
Cứ giằng co một hồi, khi Vệ Chiêu quay đầu lại, chỉ trong nháy mắt đã không thấy Thái tử và Thái tử phi đâu.
Vệ Chiêu lo lắng nói: “Chúng ta vẫn nên đuổi theo thì hơn.”
Đặng Trung lại nói: “Chiêu tỷ tỷ, Thái tử và Thái tử phi khó khăn lắm mới đứng chung một chỗ, chúng ta không nên đến quấy rầy bọn họ.”
Vệ Chiêu im lặng một hồi rồi gật đầu: “Ngươi nói đúng, không nên đi quấy rầy bọn họ.”
Hai người lặng lẽ đi dạo trên đường, mỗi người đều chìm đắm trong ý nghĩ của bản thân.
Khi đi ngang qua nơi bán hoa đăng, Đặng Trung cầm lấy một chiếc đèn con thỏ, hỏi Vệ Chiêu có thích không. Vệ Chiêu nhận lấy, miễn cưỡng vui vẻ gật đầu.
Đặng Trung thấy dáng vẻ của nàng, muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này có mật thám báo lại, nói là tối nay có thích khách trà trộn vào trong đám người, mục tiêu ám sát là Thái tử.
Đặng Trung nghe xong, gương mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Sự tình quan trọng, hắn không thể tiếp tục ngắm hoa đăng, quay sang nói với Vệ Chiêu để nàng sớm hồi cùng, rồi vội vã đi bắt thích khách.
Đột nhiên chỉ còn lại một mình Vệ Chiêu.
Đêm Nguyên Tiêu, mọi người đều có đôi có cặp, chỉ mình nàng cô đơn một mình.
Hoa đăng bên cạnh dù có đẹp mắt cũng ngay lập tức trở nên nhàm chán.
Vệ Chiêu yên lặng thở dài, xoay người hồi cung.
Đông Cung Tàng Kiều
“Nàng có việc gì cần gặp cô?
Tạ Ánh Chân hành lễ với Thái tử, rồi mới lên tiếng: “Thần thiếp thất lễ, nhưng quả thực có việc không hiểu nên mới phải đến hỏi điện hạ. Nghe nói điện hạ không cho phép Vệ Chiêu đến cung của thần thiếp, việc này là lẽ làm sao?”
Thái tử ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Thái tử phi đang chất vấn cô?”
Tạ Ánh Chân vội vàng nói: “Thần thiếp không biết đã mạo phạm điện hạ ở điểm gì, nên mới muốn hỏi cho rõ, để về sau không còn tái phạm nữa.”
Thái tử không muốn giải thích cho nàng, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nói với bên ngoài: “Người đâu!”
Thấy hắn có ý định đuổi người, Tạ Ánh Chân khẽ cắn môi, tiến lên một bước, tay chống ở trên án trước mặt Thái từ nói: “Lẽ nào Thái tử đang sợ sao? Ngài sợ Vệ Chiêu muội muội đọc sách, có kiến thức, sẽ không làm một tiểu cung nữ để ngài có thể nắm trong tay sao? Cũng phải, lấy sự thông tuệ nhạy bén của Vệ Chiêu muội muội, nếu gặp qua gió mưa nơi tái ngoại, tuyết vùng Mạc Bắc, đọc qua vạn quyển sách, đi hơn vạn dặm đường, thì sao có thể cam chịu ở lại Đông cung, làm cung nữ tư tẩm cả đời?”
Rốt cuộc Thái tử cũng đặt quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Ánh Chân.
Khi quyền uy của trữ quân một nước được bộc lộ hoàn toàn đối với một người, Tạ Ánh Chân mới phát giác, tuy Thái tử còn trẻ, nhưng không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng.
Thái tử cứ lẳng lặng nhìn ngưng mắt nhìn Tạ Ánh Chân, thẳng cho đến khi nàng sắp không kiên trì được nữa, mới mở miệng: “Về sau, cô sẽ đích thân dạy Vệ Chiêu đọc sách, không cần phiền đến Thái tử phi.”
Trong lòng Thái tử phi cả kinh.
Nàng vạn lần không ngờ Thái tử lại có phản ứng như vậy.
Lẽ nào Thái tử không cho phép Vệ Chiêu đến cung của nàng, không phải là vì không cho phép muội ấy đọc sách mà vì muốn đích thân chỉ dạy?
Tại sao có thể như vậy được?
Thái tử điện hạ đường đường là Thái tử một nước, chính sự bận rộn, sao còn có thể giành một chút thời gian chỉ dạy một tiểu cung nữ đọc sách?
Trừ khi Thái tử độ.ng tình với Vệ Chiêu?!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, những việc không thể hiểu trước đây đột nhiên sáng tỏ.
Trong lòng Tạ Ánh Chân cuộn trào sóng dữ, nhìn Thái tử đang cúi đầu trước mặt, rõ ràng là có ý không muốn nói nhiều với nàng, nên đã mở miệng thử thăm dò: “Lẽ nào điện hạ thích Vệ Chiêu muội muội?”
Bàn tay đang lật sách của Thái tử dừng lại, một hồi mới lạnh lùng mở miệng nói: “Thái tử phi, cô đã cho nàng đủ thể diện.”
Tạ Ánh Chân đúng lúc nhìn được một chút hoảng loạn chợt lóe lên trên gương mặt của Thái tử, càng khẳng định cho phỏng đoán của bản thân: “Nếu điện hạ không thích Vệ Chiêu, vì sao một đêm đều triệu muội ấy đến thị tẩm?”
Thái tử có chút tức giận vì sự vô lễ của nàng, lạnh lùng nói: “Việc của cô, không đến lượt nàng xen vào.”
Tạ Ánh Chân lại nói: “Thần thiếp cũng không muốn quản việc của điện hạ, nhưng Vệ Chiêu là muội muội của thần thiếp, thần thiếp không thể mặc kệ muội ấy. Điện hạ có biết cuộc sống của muội ấy ở Đông cung cũng không được tốt?”
Thân hình của Thái tử cứng lại, cau mày mở miệng: “Nàng ấy là cung nữ tư tẩm của cô, kẻ nào dám vô lễ với nàng ấy.”
“Vô lễ?” Tạ Ánh Chân cười cười, “Điện hạ cũng biết, thủ đoạn tra tấn người khác trên đời này có rất nhiều cách. Không cần vô lễ đối với muội ấy, mà chỉ cần cô lập muội ấy, lặng lẽ bài xích muội ấy, âm thầm chế giễu muội ấy, cũng đủ để muội ấy như đang sống trong địa ngục.”
Thái tử thật không ngờ Vệ Chiêu đang ở dưới con mắt của hắn mà sẽ gặp đãi ngộ như vậy.
Giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng: “Không cần Thái tử phi bận tâm, cô sẽ xử lý đám cung nhân kia.”
“Cung nhân? Điện hạ còn không hiểu sao?” Tạ Ánh Chân nói: “Tình cảnh của Vệ Chiêu hôm này, không phải do cung nhân trong Đông cung mang tới mà là do chính điện hạ ngài. Không phải chính ngài đã phân phó cho Vệ Chiêu dùng tránh tử canh, không phải chính ngài đã đối xử lạnh nhạt với muội ấy. Điện hạ chẳng lẽ không biết, cách làm của ngài khiến tình cảnh ở Đông cung của Vệ Chiêu muội muội càng thêm gian nan.”
Sắc mặt của Thái tử trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, nhưng Tạ Ánh Chân tựa như không nhìn thấy mà tiếp tục nói: “Điện hạ không khống chế được d.ục vọng của bản thân đối với Vệ Chiêu, nhưng lý trí lại không cho phép bản thân thể hiện quá nhiều tình cảm đối với một cung nữ, cho nên hành động của ngài mới mâu thuẫn như thế. Thần thiếp xin khuyên điện hạ một câu, ở trên thế gian này, tình ái là một thứ không có lý lẽ nhất, sẽ không bởi vì ngài là Thái tử, muội ấy là cung nữ, mà tình ái sẽ không nảy sinh giữa hai người, điện hạ tự vấn bản thân xem, ngài thật sự có thể mất đi Vệ Chiêu được không?”
Thái tử không thể cho phép nàng nói tiếp được nữa.
“Đi ra ngoài.”
Tạ Ánh Chân im lặng, hành lễ với Thái tử, rồi xoay người lui xuống.
Trước khi bước ra cửa, nàng không nhịn được nói một câu cuối cùng: “Thân phận của điện hạ và Vệ Chiêu ngay từ đầu đã khác nhau một trời một vực, điện hạ nếu không có dũng khí và quyết tâm đối địch với người trong thiên hạ, chẳng bằng sớm buông tay, có lẽ như vậy đối với Vệ Chiêu sẽ là kết cục tốt nhất.”
*****
Sau khi Thái tử và Thái tử xảy ra tranh chấp, hai người càng như người dưng nước lã. Không lâu sau là đã đến tết Nguyên Tiêu.
Tết Nguyên Tiêu là ngày lễ truyền thống của Đại Ngụy. Ngày này toàn bộ thành Lạc Dương đều hủy bỏ lệnh cấm đi lại vào ban đêm. Thiên tử sẽ bước lên cung tường ngắm hoa đăng, chia vui cùng vạn dân.
Vì muốn thúc đẩy tình cảm giữa Thái tử và Thái tử phi, Quý phi đã đề nghị với Hoàng đế, đêm Nguyên Tiêu sẽ để Thái tử dẫn Thái tử phi xuất cung đi ngắm hoa đăng và pháo hoa.
Hoàng đế vui vẻ đồng ý, không chỉ truyền khẩu dụ tới Đông cung mà còn phái Đại Đốc công của Thượng Loan Đài kiêm thống lĩnh cấm quân Đặng Trung đi theo hộ vệ.
Quý phi cũng ngầm hạ lệnh cho Đặng Trùng, làm cho hắn vừa bảo vệ Thái tử và Thái tử phi, vừa tạo ra cơ hội để hai người có thể ở riêng một chỗ.
Khẩu dụ của thánh thượng truyền đến Đông cung, Thái tử tiếp chỉ xong thì quay về thư phòng.
Triệu Đà đứng ở cửa thư phòng, thấy Thái tử trở về, bất an tiến lên nói: “Điện hạ, trong khoảng thời gian này dư nghiệt của Vương gia không dưới mười lần có kế hoạch ám sát ngài, hiện tại thích khách còn chưa bị bắt hết, bệ hạ lúc này lại lệnh cho điện hạ xuất cung, thuộc hạ lo lắng điện hạ sẽ gặp nguy hiểm.”
Thái tử lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi ngược lại: “Nếu cô không xuất cung, kẻ chủ mưu đứng đằng sau sao có thể hiện thân đây?”
“Điện hạ muốn lấy thân làm mục tiêu? Việc này quá mức nguy hiểm.” Triệu đà không đồng ý nói.
Thái tử cũng không phải là người thích cùng người khác thương lượng, trực tiếp hạ lệnh nói: “Khi dạo phố, cô sẽ nghĩ biện pháp để cùng Thái tử phi tách ra, các người hành sự tùy theo hoàn cảnh, một lưới tóm hết đám thích khách còn lại.”
Triệu Đà thấy Thái tử đã quyết định, biết là không thể khuyên được nữa, chỉ có thể lên tiếng: “Thuộc hạ tuân mệnh.” Rồi vội vàng lui xuống chuẩn bị.
Thái tử nhìn thấy Vệ Chiêu đứng sau lưng Tạ Ánh Chân, cau mày nói: “Tại sao nàng ấy lại ở đây?”
Tạ Ánh Chân từ sớm đã nhận được khẩu dụ nói là nàng sẽ phải cùng Thái tử xuất cung du ngoạn đêm Nguyên Tiêu, nhưng nàng không muốn cùng Thái tử đi ngắm hoa đăng, nên đã kéo Vệ Chiêu theo.
Dù sao khi đi dạo phố nàng vẫn thích đi cùng muội muội ngoan ngoãn dễ thương như Vệ Chiêu hơn.
“Là do thần thiếp bảo Vệ Chiêu muội muội đi cùng, không lẽ ngay cả việc này điện hạ cũng không cho phép?” Tạ Ánh Chân ngẩng đầu nhìn Thái tử.
Thái tử đang muốn bảo Vệ Chiêu hồi cung, nhưng thấy vẻ mặt đầy mong đợi của nàng, lời vừa đến miệng không biết tại sao lại nuốt vào.
“Tùy nàng.”
“Thần thiếp cảm tạ Thái tử.” Tạ Ánh Chân kéo Vệ Chiêu cùng thi lễ rồi hai người tay trong tay cùng xuất cung.
Lúc này vừa đúng lúc mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, ngoài cung tựa như biến thành một thế gian khác.
Mười dặm đường một mảnh đèn đuốc rực rỡ, người trên phố cũng bắt đầu đông đúc, rộn ràng tấp nấp, tiếng rao hàng vang lên không ngứt, đủ các loại đèn chiếu sáng cả con đường như ban ngày, vô cùng náo nhiệt.
Vệ Chiêu đã thật lâu chưa xuất cung, chứ đừng nói là đi dạo vào tiết hoa đăng náo nhiệt như thể này, nên cảm thấy vô cùng phấn khích. Nàng đi theo Tạ Ánh Chân, cười nói thật vui vẻ. Vệ Chiêu thích thú ngắm những cảnh sắc vô cùng mới lạ với nàng.
Thái tử không nhanh không chậm theo sát phía sau hai người, suy tính cơ hội thoát thân.
Đặng Trung đi phía sau ba người bọn họ, thì lại đang suy tính xem làm thế nào để tách Vệ Chiêu ra khỏi Thái tử phi, để Thái tử và Thái tử phi ở chung một chỗ.
Cả đoàn người đều có những tâm tư riêng, bầu không khí trầm lắng đến quỷ dị.
Phố xá đã dạo được hơn phân nửa, Thái tử phi vẫn lôi kéo Vệ Chiêu không buông, Thái tử cũng có không ý định tiến lên phía trước.
Đặng Trung ám chỉ với mấy thuộc hạ, tiến đến bên cạnh Thái tử nói: “Lang quân, thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, cũng nên mua một đóa hoa đăng?”
Thái tử nhìn hắn nói: “Không cần.”
Tạ Ánh Chân nghe thấy lại có hứng thú: “Đúng, thật vất vả mới ra ngoài được một chuyến, cũng nên mua một đóa hoa đăng.”
Nàng kéo Vệ Chiêu đến trước một sạp hoa đăng, dừng chân nghỉ ngơi.
Thái tử không thể không đứng cách các nàng không xa đợi các nàng mua hoa đăng.
Đúng lúc này một người lén lút xuất hiện bên cạnh sạp hoa đăng, thần không hay quỷ không biết chạm vào Tạ Ánh Chân một cái, hắn liên tục nói xin lỗi rồi nhanh chân rời khỏi.
Khi hắn đi ngang qua Thái tử, Thái tử đột nhiên ngăn hắn lại rồi nói: “Lấy ra đây.”
Người nọ hung tợn nói: “Cái gì? Tên tiểu tử nhà ngươi tránh ra, chớ cản đường.”
Thái tử vẫn không nhúc nhích, liếc nhìn Vệ Chiêu và Tạ Ánh Chân, mở miệng nói: “Trả lại thứ ngươi vừa lấy trộm ra đây.”
Ầm ĩ bên này lôi kéo sự chú ý của Vệ Chiêu, nàng kéo tay của Tạ Ánh Chân đang tràn đầy phấn khích lựa chọn hoa đăng: “Tiểu nương tử, bên phía lang quân dường như xảy ra chuyện.”
Tạ Ánh Chân xoay người lại, nghe được câu nói của Thái tử đối với người kia, sờ bên hông, sắc mặt thoáng biến đổi.
“Mau, mau ngăn hắn lại, hắn lấy trộm ngọc bội của ta.”
Tạ Ánh Chân vừa lên tiếng, tên trộm kia không giả bộ nữa, vòng qua Thái tử định chạy về phía đông người qua lại.
Thái tử nhìn thoáng qua Đặng Trung không nhúc nhích ở phía sau, trong lòng đã có suy đoán, biết được hơn phân nửa tên trộm này là sắp đặt của hắn, nhưng Thái tử cũng không đâm thủng việc này, lại muốn nhân cơ hội thoát thân, nên đã thét lên với tên trộm: “Đứng lại.” Sau đó đuổi theo.
Tạ Ánh Chân cũng là một người không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại bị lấy cắp ngọc bội trước mặt mọi người, hơn nữa ngọc bội đó là vật nàng quý trọng, nào có thể bằng lòng buông bỏ, cũng đuổi theo ngay sau Thái tử.
Vệ Chiêu vừa muốn đi cùng nàng, đột nhiên đã bị một người kéo lấy cánh tay. Nàng vừa quay lại đã thấy Đặng Trung.
Đặng Trung nói: “Chiêu tỷ tỷ, không sao đâu, người của ta đã đi theo, hai vị chủ tử sẽ không có việc gì.”
Cứ giằng co một hồi, khi Vệ Chiêu quay đầu lại, chỉ trong nháy mắt đã không thấy Thái tử và Thái tử phi đâu.
Vệ Chiêu lo lắng nói: “Chúng ta vẫn nên đuổi theo thì hơn.”
Đặng Trung lại nói: “Chiêu tỷ tỷ, Thái tử và Thái tử phi khó khăn lắm mới đứng chung một chỗ, chúng ta không nên đến quấy rầy bọn họ.”
Vệ Chiêu im lặng một hồi rồi gật đầu: “Ngươi nói đúng, không nên đi quấy rầy bọn họ.”
Hai người lặng lẽ đi dạo trên đường, mỗi người đều chìm đắm trong ý nghĩ của bản thân.
Khi đi ngang qua nơi bán hoa đăng, Đặng Trung cầm lấy một chiếc đèn con thỏ, hỏi Vệ Chiêu có thích không. Vệ Chiêu nhận lấy, miễn cưỡng vui vẻ gật đầu.
Đặng Trung thấy dáng vẻ của nàng, muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này có mật thám báo lại, nói là tối nay có thích khách trà trộn vào trong đám người, mục tiêu ám sát là Thái tử.
Đặng Trung nghe xong, gương mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Sự tình quan trọng, hắn không thể tiếp tục ngắm hoa đăng, quay sang nói với Vệ Chiêu để nàng sớm hồi cùng, rồi vội vã đi bắt thích khách.
Đột nhiên chỉ còn lại một mình Vệ Chiêu.
Đêm Nguyên Tiêu, mọi người đều có đôi có cặp, chỉ mình nàng cô đơn một mình.
Hoa đăng bên cạnh dù có đẹp mắt cũng ngay lập tức trở nên nhàm chán.
Vệ Chiêu yên lặng thở dài, xoay người hồi cung.
Đông Cung Tàng Kiều
Đánh giá:
Truyện Đông Cung Tàng Kiều
Story
Chương 40: Thái tử đại hôn (4)
10.0/10 từ 16 lượt.