Đông Cung Tàng Kiều
Chương 26: Liệp cung phong vân (17)
117@-Sau khi thương nghị xong về việc xử phạt, đương nhiên sẽ đến phân đoạn luận công khen thưởng.
Hoàng đế nhìn Đặng Trung, chỉ vào hắn cười nói: “Lần luận công ban thưởng này đương nhiên là không ai có thể vượt qua được ngươi. Đặng Trung, trẫm phát hiện tiểu tử nhà ngươi đúng là có phúc khí, đầu tiên là có công trong việc giám quân ở Liêu Đông, trên đường hồi kinh lại cứu giá có công, ngươi nói đi, ngươi muốn ban thưởng cái gì?”
Đặng Trung vội vàng nói: “Có thể vì bệ hạ phân ưu là phúc phận của thần, thần không cần ban thưởng.”
Hoàng đế lắc đầu nói: “Ngươi có thể không muốn ban thưởng, nhưng trẫm lại không thể không cấp, bằng không… chỉ sợ người đầu tiên không đồng ý là Quý phi.”
Đặng Trung và Lương Kim nghe được, cùng nở nụ cười.
Hoàng đế suy ngẫm một hồi. Vương Đạt tạo phản, Vương Đôn là đường huynh của hắn, mặc dù không tham dự nhưng không thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí thống lĩnh cấm quân.
Cấm quân bảo vệ kinh thành, trách nhiệm trọng đại, nhất định phải tìm được một người phụ trách đáng tin cậy.
Hoàng đế nhìn Đặng Trung, từ nhỏ hắn đã lớn lên bên cạnh Quý phi, trung thành đương nhiên là không thành vấn đề, chỉ là, trong quá khứ chưa từng có tiền lệ về việc nội thần chưởng quản cấm quân.
Hoàng đế chậm rãi nói: “Đặng Trung, sau khi hồi kinh, trẫm sẽ hạ lệnh để ngươi thống lĩnh toàn bộ cấm quân, ngươi đừng để trẫm thất vọng.”
Đặng Trung tựa như bị choáng váng, đứng im tại chỗ một hồi lâu.
Lương Kim đứng ở bên cạnh nhắc nhở: “Chúc mừng Đặng Thống lĩnh, ngài còn không mau tả chủ long ân.”
Đặng Trung lúc này mới bừng tỉnh, quỳ trên mặt đất: “Thần tạ chủ long ân.”
Lúc ngẩng đầu nên, không ngờ hắn lại lệ nóng doanh tròng, nức nở nói: “Bệ hạ tín nhiệm Đặng Trung như vậy, cho dù phải tan xương nát thịt, thần cũng nguyện vì quân ân.”
Lúc này Hoàng đế hoàn toàn yên tâm, ôn hòa miễn lễ cho hắn, còn dò hỏi thêm: “Nghe nói lần phản loạn này, còn có một đại công thần nữa là một cung nữ của Đông cung?”
Đặng Trung bình tĩnh trở lại, hồi đáp: “Bẩm bệ hạ, lần bình định phản loạn này, công lao của cung nữ kia chỉ sợ ở trên cả thần, trên đường hồi kinh thần gặp được nàng thì mới biết được Liệp cung có biến, lúc này thần mới đi vòng qua đại doanh Tây Sơn.”
Hắn thuật lại tất cả những việc Vệ Chiêu đã làm trong trận bình định này cho hoàng đế nghe.
Hoàng đế nghe xong, cảm thán nói: “Một tiểu cung nữ chưa bao giờ xuất cung lại có thể trốn thoát khỏi sự đuổi giết của quân phản loạn trăm dặm, thật sự hiếm có. Trẫm cũng nghe qua được việc nàng ta mắng Vương Du ở trước cửa thành, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, sức khỏe của nàng ta hiện giờ ra sao?”
Đặng Trung đáp lại: “Bẩm bệ hạ, đã không còn đáng ngại.”
Hoàng đế gật đầu: “Một công thần như thế, đợi sau khi hồi kinh, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”
Đợi đến khi sức khỏe của Quý phi hồi phục, Hoàng đế mới hạ lệnh cho khởi giá hồi kinh.
Đại quân xuất phát, trùng trùng điệp điệp quay về Lạc Dương.
Chỉ là lần này có vài người vĩnh viễn lưu lại Tây Sơn.
Chuyện xảy ra ở Liệp cung khiến cả triều chấn động.
Vương gia rơi đài, vị trí Tư Không để trống, các thế gia đại tộc đều âm thầm ra sức, muốn tiến cử con cháu nhà mình thượng vị.
Nhưng Thái tử lại không muốn cho vị trí này rơi vào trong tay các thế gia đại tộc, tư nghị với Hoàng đế, muốn thúc đẩy tân chính, mở rộng khoa cử, quảng nạp con cháu hàn môn vào triều làm quan.
“Vương thị nói phản là phản, muốn phế lập Thái tử là muốn phế lập, không coi hoàng quyền ra gì, nhi thần muốn mở rộng khoa cử, quảng nạp con cháu hàn môn vào triều, mặt khác cũng làm suy yếu quyền lực của thế gia đại tộc.”
Hoàng đế lại cảm thấy những lời nói của hắn chỉ là những lời vô căn cứ, “Hàn môn sao có thể đối kháng với các thế gia đại tộc?”
Thái tử khôn phục nói: “Vệ Chiêu cũng chỉ là một tiểu cung nữ, nhưng không hề sợ sinh tử mà trách mắng chủ tướng trước thiên quân vạn mã. Một tiểu cung nữ mà lại có khí khái như vậy, các con cháu nhà thế gia có ai làm được? Triệu Đà cũng chỉ có xuất thân là thứ dân, nhưng trong biến cố Liệp cung lại trung thành tận tụy với chức trách, anh dũng giết địch, có bao giờ khuất phục? Phụ hoàng dựa vào cái gì mà có thể khẳng định con cháu hàn môn không thể đối kháng với thế gia đại tộc?”
Hoàng đế giơ tay lên ra hiệu cho Thái tử dừng lại: “Hành động này của Thái tử chắc chắn sẽ nhận lại sự phản đối của quần thần, còn cẩn phải chẫm rãi mưu tính. Hiện tại, Tạ gia đang là gia tộc đứng đầu các thế gia đại tộc, Thái phó Tạ lại là sư phụ của ngươi, Thái từ đã từng thương nghị qua với ông ấy?”
Thái tử rũ mắt, không nói được một lời.
Hắn biết Thái phó Tạ Bình nhất định sẽ không tán thành việc này.
Hoàng đế thở dài nói: “Ngay cả Thái phó cũng không tán thành việc này, Thái tử có từng nghĩ tới, thúc đẩy tân chính sẽ gặp bao nhiêu sự cản trở?”
Thái tử lạnh lùng nhìn Hoàng đế, “Tâm ý của nhi thần đã quyết, dù có gặp cản trở lớn cỡ nào cũng không ngăn được nhi thần muốn thúc đẩy tân chính.”
Hắn đứng dậy cáo lui, nhưng trong lòng cũng hiểu là Hoàng đế nói không sai.
Tạ gia đứng đầu các triều thần, bọn họ nếu cố ý ngăn cản, đối với tân chính mà nói là một chướng ngại vô cùng lớn.
Tiều triều chấn đông không ngừng cũng không ngăn cản được việc luận công ban thưởng ở hậu cung.
Sau khi trở lại Chiêu Đức cung, Quý phi đã đích thân cho triệu kiến Vệ Chiêu, ban thưởng cho nàng vô cùng hậu hĩnh.
Vệ Chiêu từ cung nữ quét dọn thấp kém nhất được thăng chức làm nữ quan phượng nghi tòng tứ phẩm, trở thành cung nữ thiếp thân của Thái tử.
Quý phi bây giờ nhìn nàng vô cùng thuận mắt, còn để Đại cung nữ Trúc Lan lấy ghế ban cho nàng ngồi: “Lúc trước bổn cung đưa ngươi đến bên cạnh Thái tử chỉ là vô tình, nhưng không ngờ ngươi mang đến sự may mắn lớn, bệ hạ vô cùng khen ngợi ngươi. Sau này ngươi cứ ở bên cạnh hầu hạ Thái tử, bổn cung nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Vệ Chiêu đứng dậy, rũ mắt nói: “Tạ Quý phi nương nương.”
Quý phi đối với nàng vô cùng quan tâm, lại còn thân thiết kéo nàng trò chuyện: “Ở Liệp cung, bổn cung đã bị bệnh nặng một hồi, thân thể không còn được như trước, rất nhiều việc cũng lực bất tòng tâm. Bổn cung nghe nói ngươi đã cứu được Thái từ ở khu đi săn. Bây giờ Thái tử đối đãi với ngươi như thế nào?”
Trong lòng Vệ Chiêu giật mình, lúc đó Quý phi để nàng tới Đông cung là có ý muốn nàng làm cung nữ tư tẩm của Thái tử, sớm ngày để Thái tử hiểu được việc trong phòng.
Nhưng nàng vừa đến Đông cung, Thái tử đã phái nàng đi làm cung nữ quét dọn, ngay cả cửa tẩm cung của Thái tử còn không chạm tới được, nói gì đến việc bò lên long sàng?
Quý phi cũng biết những việc này, vốn đã định vứt bỏ quân cờ này.
Nhưng sau vụ việc ở Liệp cung, ngươi sáng suốt đều nhìn ra Thái tử đối với Vệ Chiêu không bình thường, không chỉ đưa Vệ Chiêu về U Lan hiên đích thân chăm sóc, còn không tiếc cho nàng dùng các loại dược liệc trân quý.
Cung nữ nào có thể được hưởng đãi ngộ như thế? Ngay cả phi tần của Hoàng đế cũng không có đãi ngộ này.
Vì vậy, trong lòng quý phi lại dấy lên hy vọng về việc Vệ Chiêu có thể thành công trở thành cung nữ tư tẩm của Thái tử.
Ngoại trừ việc dùng Vệ Chiêu để thăm dò việc Thái tử có thực sự bị bất lực hay không, bà cũng còn một chút tư tâm.
Bà cảm thấy, Thái tử trong mắt vốn không chứa được một hạt cát, nếu có thể thu một cung nữ làm người bên gối, như vậy ngày thân thế được vạch trần, Thái tử sẽ không có ác cảm với bà.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Quý phi nhìn Vệ Chiêu càng rực rỡ hơn.
Vệ Chiêu nhìn thấy ánh mắt của Quý phi, khó xử mở miệng: “Hồi bẩm nương nương, điện hạ đối với nô tỳ cũng không có bất động, tựa hồ đối với các cô nương khác cũng không quá mức cảm thấy hứng thú.”
Qua những lần tiếp xúc, Vệ Chiêu phát hiện Thái tử thanh tâm quả dục, cũng không gần nữ sắc, hơn nữa trước đây nàng còn nghe được lời đồn đãi Thái tử bị bất lực, vì vậy trong lòng cảm thấy lời đồn hơn phân nửa là chính xác.
Chính là nàng không thể nói thẳng ra với Quý phi được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của Thái tử, vì vậy chỉ có nhẹ nhàng ám chỉ, để cho Quý phi bỏ đi ý niệm này.
Quý phi lại một chút cũng không nghe ra ý tứ của nàng, cuối cùng còn ám chỉ với nàng: “Chung quy là Thái tử cũng sắp đại hôn, nếu ngươi cố gắng, không chừng sau đại hôn, Thái tử vẫn sẽ giữ ngươi ở bên cạnh, cho ngươi một danh phận.”
Rời khỏi Chiêu Đức cung, Vệ Chiêu quay về Đông cung.
Danh phận gì đó nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Càng không dám mơ tưởng đến việc được ở cạnh Thái tử. Hiện tại nàng lập công, trở thành nữ quan thiếp thân của Thái tử, giống như một cái gì đó xa xôi không với tới.
Tâm của nàng nhảy lên kịch liệt, bước chân cũng càng lúc nhẹ hơn.
Nếu như Thái tử điện hạ bằng lòng, có lẽ, nàng thật sự có cơ hội có thể làm bạn bên điện hạ cả đời.
Đông Cung Tàng Kiều
Hoàng đế nhìn Đặng Trung, chỉ vào hắn cười nói: “Lần luận công ban thưởng này đương nhiên là không ai có thể vượt qua được ngươi. Đặng Trung, trẫm phát hiện tiểu tử nhà ngươi đúng là có phúc khí, đầu tiên là có công trong việc giám quân ở Liêu Đông, trên đường hồi kinh lại cứu giá có công, ngươi nói đi, ngươi muốn ban thưởng cái gì?”
Đặng Trung vội vàng nói: “Có thể vì bệ hạ phân ưu là phúc phận của thần, thần không cần ban thưởng.”
Hoàng đế lắc đầu nói: “Ngươi có thể không muốn ban thưởng, nhưng trẫm lại không thể không cấp, bằng không… chỉ sợ người đầu tiên không đồng ý là Quý phi.”
Đặng Trung và Lương Kim nghe được, cùng nở nụ cười.
Hoàng đế suy ngẫm một hồi. Vương Đạt tạo phản, Vương Đôn là đường huynh của hắn, mặc dù không tham dự nhưng không thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí thống lĩnh cấm quân.
Cấm quân bảo vệ kinh thành, trách nhiệm trọng đại, nhất định phải tìm được một người phụ trách đáng tin cậy.
Hoàng đế nhìn Đặng Trung, từ nhỏ hắn đã lớn lên bên cạnh Quý phi, trung thành đương nhiên là không thành vấn đề, chỉ là, trong quá khứ chưa từng có tiền lệ về việc nội thần chưởng quản cấm quân.
Hoàng đế chậm rãi nói: “Đặng Trung, sau khi hồi kinh, trẫm sẽ hạ lệnh để ngươi thống lĩnh toàn bộ cấm quân, ngươi đừng để trẫm thất vọng.”
Đặng Trung tựa như bị choáng váng, đứng im tại chỗ một hồi lâu.
Lương Kim đứng ở bên cạnh nhắc nhở: “Chúc mừng Đặng Thống lĩnh, ngài còn không mau tả chủ long ân.”
Đặng Trung lúc này mới bừng tỉnh, quỳ trên mặt đất: “Thần tạ chủ long ân.”
Lúc ngẩng đầu nên, không ngờ hắn lại lệ nóng doanh tròng, nức nở nói: “Bệ hạ tín nhiệm Đặng Trung như vậy, cho dù phải tan xương nát thịt, thần cũng nguyện vì quân ân.”
Lúc này Hoàng đế hoàn toàn yên tâm, ôn hòa miễn lễ cho hắn, còn dò hỏi thêm: “Nghe nói lần phản loạn này, còn có một đại công thần nữa là một cung nữ của Đông cung?”
Đặng Trung bình tĩnh trở lại, hồi đáp: “Bẩm bệ hạ, lần bình định phản loạn này, công lao của cung nữ kia chỉ sợ ở trên cả thần, trên đường hồi kinh thần gặp được nàng thì mới biết được Liệp cung có biến, lúc này thần mới đi vòng qua đại doanh Tây Sơn.”
Hắn thuật lại tất cả những việc Vệ Chiêu đã làm trong trận bình định này cho hoàng đế nghe.
Hoàng đế nghe xong, cảm thán nói: “Một tiểu cung nữ chưa bao giờ xuất cung lại có thể trốn thoát khỏi sự đuổi giết của quân phản loạn trăm dặm, thật sự hiếm có. Trẫm cũng nghe qua được việc nàng ta mắng Vương Du ở trước cửa thành, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, sức khỏe của nàng ta hiện giờ ra sao?”
Đặng Trung đáp lại: “Bẩm bệ hạ, đã không còn đáng ngại.”
Hoàng đế gật đầu: “Một công thần như thế, đợi sau khi hồi kinh, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”
Đợi đến khi sức khỏe của Quý phi hồi phục, Hoàng đế mới hạ lệnh cho khởi giá hồi kinh.
Đại quân xuất phát, trùng trùng điệp điệp quay về Lạc Dương.
Chỉ là lần này có vài người vĩnh viễn lưu lại Tây Sơn.
Chuyện xảy ra ở Liệp cung khiến cả triều chấn động.
Vương gia rơi đài, vị trí Tư Không để trống, các thế gia đại tộc đều âm thầm ra sức, muốn tiến cử con cháu nhà mình thượng vị.
Nhưng Thái tử lại không muốn cho vị trí này rơi vào trong tay các thế gia đại tộc, tư nghị với Hoàng đế, muốn thúc đẩy tân chính, mở rộng khoa cử, quảng nạp con cháu hàn môn vào triều làm quan.
“Vương thị nói phản là phản, muốn phế lập Thái tử là muốn phế lập, không coi hoàng quyền ra gì, nhi thần muốn mở rộng khoa cử, quảng nạp con cháu hàn môn vào triều, mặt khác cũng làm suy yếu quyền lực của thế gia đại tộc.”
Hoàng đế lại cảm thấy những lời nói của hắn chỉ là những lời vô căn cứ, “Hàn môn sao có thể đối kháng với các thế gia đại tộc?”
Thái tử khôn phục nói: “Vệ Chiêu cũng chỉ là một tiểu cung nữ, nhưng không hề sợ sinh tử mà trách mắng chủ tướng trước thiên quân vạn mã. Một tiểu cung nữ mà lại có khí khái như vậy, các con cháu nhà thế gia có ai làm được? Triệu Đà cũng chỉ có xuất thân là thứ dân, nhưng trong biến cố Liệp cung lại trung thành tận tụy với chức trách, anh dũng giết địch, có bao giờ khuất phục? Phụ hoàng dựa vào cái gì mà có thể khẳng định con cháu hàn môn không thể đối kháng với thế gia đại tộc?”
Hoàng đế giơ tay lên ra hiệu cho Thái tử dừng lại: “Hành động này của Thái tử chắc chắn sẽ nhận lại sự phản đối của quần thần, còn cẩn phải chẫm rãi mưu tính. Hiện tại, Tạ gia đang là gia tộc đứng đầu các thế gia đại tộc, Thái phó Tạ lại là sư phụ của ngươi, Thái từ đã từng thương nghị qua với ông ấy?”
Thái tử rũ mắt, không nói được một lời.
Hắn biết Thái phó Tạ Bình nhất định sẽ không tán thành việc này.
Hoàng đế thở dài nói: “Ngay cả Thái phó cũng không tán thành việc này, Thái tử có từng nghĩ tới, thúc đẩy tân chính sẽ gặp bao nhiêu sự cản trở?”
Thái tử lạnh lùng nhìn Hoàng đế, “Tâm ý của nhi thần đã quyết, dù có gặp cản trở lớn cỡ nào cũng không ngăn được nhi thần muốn thúc đẩy tân chính.”
Hắn đứng dậy cáo lui, nhưng trong lòng cũng hiểu là Hoàng đế nói không sai.
Tạ gia đứng đầu các triều thần, bọn họ nếu cố ý ngăn cản, đối với tân chính mà nói là một chướng ngại vô cùng lớn.
Tiều triều chấn đông không ngừng cũng không ngăn cản được việc luận công ban thưởng ở hậu cung.
Sau khi trở lại Chiêu Đức cung, Quý phi đã đích thân cho triệu kiến Vệ Chiêu, ban thưởng cho nàng vô cùng hậu hĩnh.
Vệ Chiêu từ cung nữ quét dọn thấp kém nhất được thăng chức làm nữ quan phượng nghi tòng tứ phẩm, trở thành cung nữ thiếp thân của Thái tử.
Quý phi bây giờ nhìn nàng vô cùng thuận mắt, còn để Đại cung nữ Trúc Lan lấy ghế ban cho nàng ngồi: “Lúc trước bổn cung đưa ngươi đến bên cạnh Thái tử chỉ là vô tình, nhưng không ngờ ngươi mang đến sự may mắn lớn, bệ hạ vô cùng khen ngợi ngươi. Sau này ngươi cứ ở bên cạnh hầu hạ Thái tử, bổn cung nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Vệ Chiêu đứng dậy, rũ mắt nói: “Tạ Quý phi nương nương.”
Quý phi đối với nàng vô cùng quan tâm, lại còn thân thiết kéo nàng trò chuyện: “Ở Liệp cung, bổn cung đã bị bệnh nặng một hồi, thân thể không còn được như trước, rất nhiều việc cũng lực bất tòng tâm. Bổn cung nghe nói ngươi đã cứu được Thái từ ở khu đi săn. Bây giờ Thái tử đối đãi với ngươi như thế nào?”
Trong lòng Vệ Chiêu giật mình, lúc đó Quý phi để nàng tới Đông cung là có ý muốn nàng làm cung nữ tư tẩm của Thái tử, sớm ngày để Thái tử hiểu được việc trong phòng.
Nhưng nàng vừa đến Đông cung, Thái tử đã phái nàng đi làm cung nữ quét dọn, ngay cả cửa tẩm cung của Thái tử còn không chạm tới được, nói gì đến việc bò lên long sàng?
Quý phi cũng biết những việc này, vốn đã định vứt bỏ quân cờ này.
Nhưng sau vụ việc ở Liệp cung, ngươi sáng suốt đều nhìn ra Thái tử đối với Vệ Chiêu không bình thường, không chỉ đưa Vệ Chiêu về U Lan hiên đích thân chăm sóc, còn không tiếc cho nàng dùng các loại dược liệc trân quý.
Cung nữ nào có thể được hưởng đãi ngộ như thế? Ngay cả phi tần của Hoàng đế cũng không có đãi ngộ này.
Vì vậy, trong lòng quý phi lại dấy lên hy vọng về việc Vệ Chiêu có thể thành công trở thành cung nữ tư tẩm của Thái tử.
Ngoại trừ việc dùng Vệ Chiêu để thăm dò việc Thái tử có thực sự bị bất lực hay không, bà cũng còn một chút tư tâm.
Bà cảm thấy, Thái tử trong mắt vốn không chứa được một hạt cát, nếu có thể thu một cung nữ làm người bên gối, như vậy ngày thân thế được vạch trần, Thái tử sẽ không có ác cảm với bà.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Quý phi nhìn Vệ Chiêu càng rực rỡ hơn.
Vệ Chiêu nhìn thấy ánh mắt của Quý phi, khó xử mở miệng: “Hồi bẩm nương nương, điện hạ đối với nô tỳ cũng không có bất động, tựa hồ đối với các cô nương khác cũng không quá mức cảm thấy hứng thú.”
Qua những lần tiếp xúc, Vệ Chiêu phát hiện Thái tử thanh tâm quả dục, cũng không gần nữ sắc, hơn nữa trước đây nàng còn nghe được lời đồn đãi Thái tử bị bất lực, vì vậy trong lòng cảm thấy lời đồn hơn phân nửa là chính xác.
Chính là nàng không thể nói thẳng ra với Quý phi được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của Thái tử, vì vậy chỉ có nhẹ nhàng ám chỉ, để cho Quý phi bỏ đi ý niệm này.
Quý phi lại một chút cũng không nghe ra ý tứ của nàng, cuối cùng còn ám chỉ với nàng: “Chung quy là Thái tử cũng sắp đại hôn, nếu ngươi cố gắng, không chừng sau đại hôn, Thái tử vẫn sẽ giữ ngươi ở bên cạnh, cho ngươi một danh phận.”
Rời khỏi Chiêu Đức cung, Vệ Chiêu quay về Đông cung.
Danh phận gì đó nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Càng không dám mơ tưởng đến việc được ở cạnh Thái tử. Hiện tại nàng lập công, trở thành nữ quan thiếp thân của Thái tử, giống như một cái gì đó xa xôi không với tới.
Tâm của nàng nhảy lên kịch liệt, bước chân cũng càng lúc nhẹ hơn.
Nếu như Thái tử điện hạ bằng lòng, có lẽ, nàng thật sự có cơ hội có thể làm bạn bên điện hạ cả đời.
Đông Cung Tàng Kiều
Đánh giá:
Truyện Đông Cung Tàng Kiều
Story
Chương 26: Liệp cung phong vân (17)
10.0/10 từ 16 lượt.