Dòng Chảy Tình Yêu
Chương 116: Người phụ nữ tâm cơ
Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, trong thư phòng lộn xộn ấy cô lại yên tĩnh, ngoan ngoãn mà ngồi ở bộ ghế sofa gần giường ngủ của anh. Dáng vẻ nhìn như không có chuyện gì quay qua nhìn ông cười.
Thẩm Tây Thừa là người ra mở cửa, sắc mặt cũng không quá tệ nhưng mà ấn đường anh vẫn nhíu chặt lại, bình tĩnh hỏi:''Cậu tới đây làm gì?''
Ôn Thành Uy nhíu mày lại quan sát anh, có gì đó lạ lạ. Anh rất ít khi tức giận, nhưng lúc thật sự nổi điên không ai có thể tiếp cận anh, anh sẽ không khoan tay với bất kỳ người nào. Vậy mà..ông hình như đã bỏ qua khoảng khắc quan trọng nào đó. Ông cũng chứng kiến ngôi biệt thự này bị phá cho tan nát, chứng tỏ anh rất tức giận. Thế lý do gì mà chỉ trong 30 phút ngắn ngủi anh đã có thể khôi phục lại dáng vẻ như cũ.
Ông lên tiếng:''Là Yên Yên gọi. Con bé bảo tôi đến xem cậu.''
Ngay lập tức Thẩm Tây Thừa quay phắt đầu lại nhìn cô, bị đôi mắt sắc bén đó quét chúng cô lại xoay lưng ngồi thẳng người vô cùng căng thẳng không tiếp tục quay lại nhìn anh.
Dáng vẻ vô cùng chột dạ.
Từ bên ngoài cầu thang có tiếng bước chân, tiếp đó Ôn Thành Uy bị một lực rất mạnh đẩy vào trong phòng lạng choạng té ngã. Bạc Kiêu vì quá gấp gáp mà không kịp phanh chân lại nên mới thành ra cả ông và Bạc Kiêu đều ngã lên ra đất.
Hên là dưới sàn nhà nơi đó có vài cuốn sách bị ném xuống đất nên không có bị gì. Khúc Yên thấy cha mình bị té ngã liền đi tới kéo Bạc Kiêu ra rồi đỡ cha mình.
Cô lo lắng hỏi:''Cha, cha có sao không?''
Ông lắc đầu, tức giận nhìn Bạc Kiêu đang chật vật ở dưới sàn:''Con mẹ nó, cậu muốn chết đừng có lôi tôi theo.''
Chửi xong ông lại quay qua nhìn Khúc Yên, quan sát nét mặt cô, lại phát hiện khoé mắt cô hơi ửng đỏ như vừa mới khóc xong. Ông dịu dàng xoa mắt cô để côndễ chịu chút.
Vẻ mặt không tốt nhìn anh:''Cậu làm gì con bé? Tại sao nó lại khóc?''
Anh đút tay vào túi quần, bình tĩnh không rợn sóng:''Là con bé nhát gan, bị tôi doạ sợ rồi.''
Cha cô lại nghĩ cô thấy vẻ mặt tức giận của anh nên mới bị doạ cho khóc, điều này cũng không thể trách cô được. Vốn dĩ sát khí của anh đã vô cùng đáng sợ, tức giận lại càng như ma quỷ hơn.
Ông ôm bả vai cô, nhẹ giọng dỗ dành:''Không sao cả, ổn cả rồi. Về cha sẽ dẫn con đi công viên chơi.''
Nghe đến đây đôi mắt Khúc Yên đột nhiên phát sáng, vui vẻ gật mạnh đầu với ông. Càng nôn nóng đến lúc trở về.
Bạc Kiêu đứng lên, dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy:''Tây Thừa, bà ta tại sao lại đến tìm cậu.''
Anh liếc ánh mắt như dao đến phía cô, yên lặng mà cảnh cáo cô, Khúc Yên như rùa rụt cổ, nép sau lưng Ôn Thành Uy để lẩn tránh ánh mắt của anh.
Anh nói ngắn gọn:''Nhờ giúp đỡ.''
Bạc Kiêu đột nhiên cười lạnh, thấy nghèo thì rời đi, giàu có liền nhờ vả. Không biết đây là loại người tâm cơ hiểm độc thế nào nữa.
Bạc Kiêu là người bên cạnh Thẩm Tây Thừa từ cấp hai đến tận bây giờ, dù cho anh không nói ra sự căm phẫn của mình đối với bà ấy thì Bạc Kiêu vẫn có cảm giác anh cực kì chán ghét bà ta.
Có lẽ bà ta đã nói vài lời gì đó chạm tới giới hạn của anh nên mới có trận phát tiết cơn thịnh nộ thế này, tính cách Thẩm Tây Thừa đó giờ vốn không thích bộc lộ, rất hiếm khi thấy anh thật sự tức giận.
Bạc Kiêu liếc mắt nhìn sau lưng Ôn Thành Uy, nghiên đầu hỏi cô:''Sao thế? Cậu ta đánh cháu à?''
Thẩm Tây Thừa im lặng không lên tiếng.
Khúc Yên lắc đầu, ghét bỏ lườm Bạc Kiêu một cái không nói gì.
Bạc Kiêu bày ra vẻ mặt đáng thương, chạy tới ôm ôm Khúc Yên:''Thôi thôi, Yên Yên tha lỗi cho chú Bạc Kiêu được không?''
Đột nhiên một ánh mắt sắt như dao xuyên qua người Ôn Thành Uy đâm đến. Cô rùng mình một cái.
Khúc Yên thoát ra khỏi vòng ôm Bạc Kiêu, lại bị ánh mắt ai đó nhìn chằm chằm đến khó chịu.
Nửa tiếng sau có người đến và dọn dẹp lại tất cả mọi thứ, lúc đó đột nhiên điện thoại Ôn Thành Uy đổ chuông. Lại có chuyện quan trọng cần ông xử lí, ông và Khúc Yên trở về trước. Sau đó không lâu Bạc Kiêu cũng đã rời đi.
Anh ngồi trong phòng ngủ, im lặng mà đưa tay sờ lên môi mình. Vẫn còn vương chút hương vị của Khúc Yên, môi cô rất mềm, lại vô cùng ngọt. Cảm giác như đang ngụm một viên kẹo vậy, vô cùng thích thú.
Môi anh nâng lên một độ cong đẹp, bước vào phòng tắm khoá trái cửa bắt đầu tắm rửa.
Dòng Chảy Tình Yêu
Thẩm Tây Thừa là người ra mở cửa, sắc mặt cũng không quá tệ nhưng mà ấn đường anh vẫn nhíu chặt lại, bình tĩnh hỏi:''Cậu tới đây làm gì?''
Ôn Thành Uy nhíu mày lại quan sát anh, có gì đó lạ lạ. Anh rất ít khi tức giận, nhưng lúc thật sự nổi điên không ai có thể tiếp cận anh, anh sẽ không khoan tay với bất kỳ người nào. Vậy mà..ông hình như đã bỏ qua khoảng khắc quan trọng nào đó. Ông cũng chứng kiến ngôi biệt thự này bị phá cho tan nát, chứng tỏ anh rất tức giận. Thế lý do gì mà chỉ trong 30 phút ngắn ngủi anh đã có thể khôi phục lại dáng vẻ như cũ.
Ông lên tiếng:''Là Yên Yên gọi. Con bé bảo tôi đến xem cậu.''
Ngay lập tức Thẩm Tây Thừa quay phắt đầu lại nhìn cô, bị đôi mắt sắc bén đó quét chúng cô lại xoay lưng ngồi thẳng người vô cùng căng thẳng không tiếp tục quay lại nhìn anh.
Dáng vẻ vô cùng chột dạ.
Từ bên ngoài cầu thang có tiếng bước chân, tiếp đó Ôn Thành Uy bị một lực rất mạnh đẩy vào trong phòng lạng choạng té ngã. Bạc Kiêu vì quá gấp gáp mà không kịp phanh chân lại nên mới thành ra cả ông và Bạc Kiêu đều ngã lên ra đất.
Hên là dưới sàn nhà nơi đó có vài cuốn sách bị ném xuống đất nên không có bị gì. Khúc Yên thấy cha mình bị té ngã liền đi tới kéo Bạc Kiêu ra rồi đỡ cha mình.
Cô lo lắng hỏi:''Cha, cha có sao không?''
Ông lắc đầu, tức giận nhìn Bạc Kiêu đang chật vật ở dưới sàn:''Con mẹ nó, cậu muốn chết đừng có lôi tôi theo.''
Chửi xong ông lại quay qua nhìn Khúc Yên, quan sát nét mặt cô, lại phát hiện khoé mắt cô hơi ửng đỏ như vừa mới khóc xong. Ông dịu dàng xoa mắt cô để côndễ chịu chút.
Vẻ mặt không tốt nhìn anh:''Cậu làm gì con bé? Tại sao nó lại khóc?''
Anh đút tay vào túi quần, bình tĩnh không rợn sóng:''Là con bé nhát gan, bị tôi doạ sợ rồi.''
Cha cô lại nghĩ cô thấy vẻ mặt tức giận của anh nên mới bị doạ cho khóc, điều này cũng không thể trách cô được. Vốn dĩ sát khí của anh đã vô cùng đáng sợ, tức giận lại càng như ma quỷ hơn.
Ông ôm bả vai cô, nhẹ giọng dỗ dành:''Không sao cả, ổn cả rồi. Về cha sẽ dẫn con đi công viên chơi.''
Nghe đến đây đôi mắt Khúc Yên đột nhiên phát sáng, vui vẻ gật mạnh đầu với ông. Càng nôn nóng đến lúc trở về.
Bạc Kiêu đứng lên, dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy:''Tây Thừa, bà ta tại sao lại đến tìm cậu.''
Anh liếc ánh mắt như dao đến phía cô, yên lặng mà cảnh cáo cô, Khúc Yên như rùa rụt cổ, nép sau lưng Ôn Thành Uy để lẩn tránh ánh mắt của anh.
Anh nói ngắn gọn:''Nhờ giúp đỡ.''
Bạc Kiêu đột nhiên cười lạnh, thấy nghèo thì rời đi, giàu có liền nhờ vả. Không biết đây là loại người tâm cơ hiểm độc thế nào nữa.
Bạc Kiêu là người bên cạnh Thẩm Tây Thừa từ cấp hai đến tận bây giờ, dù cho anh không nói ra sự căm phẫn của mình đối với bà ấy thì Bạc Kiêu vẫn có cảm giác anh cực kì chán ghét bà ta.
Có lẽ bà ta đã nói vài lời gì đó chạm tới giới hạn của anh nên mới có trận phát tiết cơn thịnh nộ thế này, tính cách Thẩm Tây Thừa đó giờ vốn không thích bộc lộ, rất hiếm khi thấy anh thật sự tức giận.
Bạc Kiêu liếc mắt nhìn sau lưng Ôn Thành Uy, nghiên đầu hỏi cô:''Sao thế? Cậu ta đánh cháu à?''
Thẩm Tây Thừa im lặng không lên tiếng.
Khúc Yên lắc đầu, ghét bỏ lườm Bạc Kiêu một cái không nói gì.
Bạc Kiêu bày ra vẻ mặt đáng thương, chạy tới ôm ôm Khúc Yên:''Thôi thôi, Yên Yên tha lỗi cho chú Bạc Kiêu được không?''
Đột nhiên một ánh mắt sắt như dao xuyên qua người Ôn Thành Uy đâm đến. Cô rùng mình một cái.
Khúc Yên thoát ra khỏi vòng ôm Bạc Kiêu, lại bị ánh mắt ai đó nhìn chằm chằm đến khó chịu.
Nửa tiếng sau có người đến và dọn dẹp lại tất cả mọi thứ, lúc đó đột nhiên điện thoại Ôn Thành Uy đổ chuông. Lại có chuyện quan trọng cần ông xử lí, ông và Khúc Yên trở về trước. Sau đó không lâu Bạc Kiêu cũng đã rời đi.
Anh ngồi trong phòng ngủ, im lặng mà đưa tay sờ lên môi mình. Vẫn còn vương chút hương vị của Khúc Yên, môi cô rất mềm, lại vô cùng ngọt. Cảm giác như đang ngụm một viên kẹo vậy, vô cùng thích thú.
Môi anh nâng lên một độ cong đẹp, bước vào phòng tắm khoá trái cửa bắt đầu tắm rửa.
Dòng Chảy Tình Yêu
Đánh giá:
Truyện Dòng Chảy Tình Yêu
Story
Chương 116: Người phụ nữ tâm cơ
7.9/10 từ 70 lượt.