Đòn Trí Mạng

Chương 17: Cây gậy kia không thoải mái bằng tôi

Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy dịu dàng, trong mắt như có sợi tơ tình, quấn lấy những ham muốn.

Chu Phù Thế nâng cằm Lục Viện lên, ngón tay cái trượt qua trượt lại trên khóe môi cô.

Lục Viện nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn ngón tay anh rồi ngậm vào miệng liếm láp. Chiếc lưỡi mềm của cô quấn quanh ngón trỏ của anh.

May mà xe đậu trong ngõ, ánh sáng tối tăm nên không trông rõ tình hình bên trong, nhưng vẫn mơ hồ thấy thân thể đôi nam nữ đang dính chặt lấy nhau.

Môi lưỡi triền miên, răng va vào nhau.

Chu Phù Thế nghiêng người áp môi mình vào môi cô, đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ra, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại.

Lục Viện ngẩng đầu lên, chiếc cổ thiên nga biến thành vầng trăng khuyết xinh đẹp, đôi tay nhỏ bé vô thức nắm lấy cánh tay anh, bắp chân cũng cọ vào đùi anh.


Lòng bàn tay anh cọ vào eo cô, dần dần ngón tay không ngừng vén góc áo của cô lên. Nhưng đột nhiên anh nhớ ra điều gì, mọi động tác đều dừng lại.

Cô nhìn anh với đôi mắt mê ly lẫn nghi hoặc???

Xe của họ đều do Công ty KO độ lại, súng và các thiết bị khác nhau được giấu trong xe, trên xe còn lắp đặt nhiều camera siêu nhỏ, mọi cử động trong và ngoài xe đều sẽ bị ghi lại.

Chu Phù Thế cúi người, ấn công tắc chính dưới ghế lái: "Trong xe có camera, những hành động vừa rồi đều bị quay lại."

Lục Viện không quan tâm, chỉ nghiêng đầu nghi hoặc hỏi, "Lần trước ở trong xe, anh từ chối là vì bị giám sát?"

Khóe miệng anh hơi nhướng lên, "Không hẳn."

Cô hơi nhíu mày, "Vậy chính là không có hứng thú với tôi......"


Anh không cho cô cơ hội nói tiếp, cúi đầu xuống, lần nữa áp môi mình vào môi cô. Bàn tay anh khóa chặt eo cô, ngón tay vén gấu áo lên, không còn trở ngại áp vào vòng eo thon thả của cô.

Lòng bàn tay với những vết chai mỏng của anh mơn trớn làn da cô, khiến cơ thể cô như có dòng điện chạy qua, một dòng dịch nóng trào ra từ giữa hai chân. Lục Viện khó chịu vặn vẹo eo, khao khát cháy bỏng như muốn nuốt chửng cô.

Hai tay cô nóng lòng muốn chui vào trong quần áo của anh, ngón tay thon dài chạm vào cạp quần của anh rồi đi xuống thắt lưng. Tuy nhiên tay phải của cô bị thương nên vẫn phải tốn chút công sức mới có thể cởi thắt lưng bằng một tay. Nhưng khi tay cô thò vào trong thì bị anh cuống quít đè lại: "Không, không có bao cao su".

Cô vùng ra khỏi tay anh, dùng đầu ngón tay đẩy quần lót của anh ra: "Không sao cả."

Anh nắm cổ tay cô rút ra khỏi quần mình, nhưng không buông ra, tiếp tục hôn cô say đắm. Cô cứ tưởng mình chiếm thế thượng phong, nhưng trong phút chốc gần như bị nụ hôn của anh làm cho ngạt thở. Cô mơ hồ gọi tên anh: "Chu Phù Thế..."

Khi tách ra, cả hai đều thở hổn hển, hơi thở nóng bỏng đan xen trong không khí, trên môi còn có vài sợi chỉ bạc nối nhau.

Anh dùng đầu ngón tay lau nước bọt trên khóe miệng cô, nhìn thấy đôi mắt cô phủ đầy sương mù, thì hơi nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm cô.


Chu Phù Thế lái xe về, Lục Viện lại nhìn chằm chằm bóng tối ngoài cửa sổ, nghĩ tới khả năng tự chủ đáng sợ của anh. Cô đã nói không sao, nhưng anh vẫn không chịu tiếp tục.

Xe dừng ở trong sân, Lục Viện xuống xe trước, Chu Phù Thế nhìn dáng vẻ bất mãn của cô, không khỏi lắc đầu.

Lý Du và Trần Vũ Hiền đều chưa về, trong biệt thự chỉ có lính đánh thuê nước ngoài, Lục Viện không chào hỏi mà bước nhanh lên lầu về phòng.

Cô về phòng đợi năm phút nhưng vẫn không thấy anh đi lên. Trước khi đi tắm, cô không nhịn được thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn thử, xe vẫn đậu trong sân, nhưng không thấy ai cả, cái gã Chu Phù Thế đó không phải về phòng ngủ rồi chứ?

Tay phải của Lục Viện phải cố định bằng thạch cao, nên mất không ít thời gian tắm rửa. Lúc cô ra khỏi phòng tắm, Chu Phù Thế đã đợi sẵn. Nghe thấy tiếng bước chân, anh chậm rãi quay người lại.

Hai người nhìn nhau, cô vẫn mặc chiếc váy ngủ màu xám đêm đó, chưa cất lời thì anh đã bước nhanh đến trước mặt.

Cơ thể cao lớn của anh chặn hết mọi ánh sáng trên người cô. Ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh, cô mới nhận ra anh đã thay quần áo, có thể nhìn thấy rõ chỗ phình to dưới chiếc quần thể thao rộng thùng thình của anh.


Hóa ra anh tắm rồi mới đi lên?

Anh cúi đầu nhìn làn da mịn màng của cô, từ trên cổ nhìn xuống, lớp vải lụa nhô ra một chút, mơ hồ có thể thấy cô không mặc nội y, "Bên trong không mặc gì à?

Hai người đứng đối diện với khoảng cách không đến năm centimet, hơi nóng tỏa ra từ cơ thể tràn ngập không khí, dần dần hóa thành dục vọng, không ngừng dâng cao.

Cánh tay trái mảnh khảnh của cô đặt lên vai anh, hai chân khẽ cử động, ngón chân giẫm lên mu bàn chân anh. Cô ngẩng đầu há miệng ngậm lấy hầu kết của anh, đầu lưỡi mềm mại đảo quanh, cảm nhận chuyển động của nơi đó.

Anh hơi cụp mắt xuống, một tay ôm lấy người phụ nữ đang đứng trên chân mình, đỡ cô dựa vào tường, mút chiếc lưỡi ngọt ngào của cô vào trong miệng mình. Tay còn lại từ đùi cô sờ lên trên, quả nhiên cô không mặc đồ lót.

Khi ngón tay anh chạm vào cửa mình của cô, nơi đó đã trở nên lầy lội, "Ướt quá, nếu tôi không lên, có phải cô sẽ khó chịu chết không?"

Cô dạng chân ra quấn quanh eo anh, dùng một tay vén áo phông của anh lên rồi cởi ra, hếch cằm lên nói: "Nếu anh không đến, tôi sẽ dùng cây gậy đó giải quyết."

Anh nhanh chóng kéo quần thể thao xuống, chĩa côn th*t cương cứng của mình vào cửa huyệt rồi đẩy mạnh: "Cây gậy kia không thoải mái bằng tôi."

Đòn Trí Mạng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đòn Trí Mạng Truyện Đòn Trí Mạng Story Chương 17: Cây gậy kia không thoải mái bằng tôi
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...