Đơn Phương Cũng Là Một Loại Của Thanh Xuân
Chương 7
Về đến nhà liền thả "Phịch" chiếc cặp xuống chạy lên tầng tìm Tiểu Hổ, đó chính là con mèo mà tôi nuôi từ đầu năm lớp 9.Nhìn thấy nó đầu tiên tôi sẽ ôm thơm thắm thiết, đặc biệt tôi rất thích mỗi lúc chiều học về mệt tôi lăn ra giường ngủ, khi dậy để ăn cơm tôi sẽ thấy nó đang cuộn trong lòng mình ngủ cùng.
Sau khi chia tay chị xong cũng nhờ Tiểu Hổ luôn xuất hiện đúng lúc tôi cần, dù nó không làm gì nhưng chỉ cần nó nằm im yên lặng bên tôi cũng đủ làm tôi thấy yên bình.
Vuốt ve nó một lúc đột nhiên cơn buồn ngủ lại đến, ngáp ngáp một cái tôi liền lăn vào trong chăn đi ngủ, sau khi loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ gọi dậy ăn cơm, mở mắt ra đầu khá choáng nhưng đúng như tôi dự đoán Tiểu Hổ đang rúc vào chăn cuộn trong lòng tôi lim dim, có thể tiếng mẹ gọi nó cũng thức rồi, duỗi lưng đi xuống ăn cơm.
Cứ ngỡ mọi ngày cứ thế bình yên trôi qua mai là Chủ Nhật rồi có thể nghỉ ngơi, nhưng không đời không như mơ đến tối khi tôi đang phè phỡn nghỉ xả hơi, đột nhiên nhận được tin nhắn....!Ừ là tin của người mà ai cũng biết rồi đấy Nắng.
Tin nhắn cũng không có gì chỉ là muốn rủ tôi đi chơi, nhưng không biết như nào lại nhắn cả đoạn dài:
"Êu"
"Trà aaaaaaaaaaaaaaa ơi"
"Sao thế??"
"Mai rảnh đi chơi nha"
"Thôi lười lắm."
"Nhưng mà tao chán Trà aaaaaa." Sau đấy là 7749 lí do đòi đi chơi kì kèo các thứ các thứ và rồi:
"Thôi được rồi mai 2h thần đến ạ."
"Nhớ mai mang kiệu rước trẫm vi hành nha.
Ngủ ngon.
Đơn Phương Cũng Là Một Loại Của Thanh Xuân