Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi
Chương 25
137@-Hứa Hạ Châu nói chọn một ngày đúng thật là chọn rất lâu.
Mẹ Hứa ở nhà nôn nóng chờ đợi vẫn không thấy Hứa Hạ Châu có động tĩnh gì, bà bất đắc dĩ phải liên hệ với đồng nghiệp cũ, xin số nhiều người mới xin được số điện thoại của mẹ Lâm Lâm.
Sau khi trao đổi, ba mẹ hai bên phát hiện cả hai đều rất hợp nhau, chỉ thiếu điều chọn ngày kết hôn cho hai đứa.
Chiêu phủ đầu này khiến Hứa Hạ Châu và Lâm Lâm trở tay không kịp, ngày nào cũng thấy rất áp lực.
Sau khi chu kỳ nhiệt kết thúc, hai người họ không hề đề cập đến bất cứ điều gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, bây giờ thì đang ở giai đoạn xem như ở bên nhau, nhưng lại khách xáo mất tự nhiên.
Ai về lớp mình, ai về tổ nấy. Rõ ràng là bọn họ đã ngủ cùng nhau mấy đêm, bây giờ thì ánh mắt giao lưu cũng chỉ mấy lần chứ đừng nói đến tiếp xúc tay chân.
Lâm Lâm cảm thấy rất hấp tấp khi trực tiếp thảo luận về việc kết hôn trong tình trạng như vậy.
Về phần suy nghĩ của Hứa Hạ Châu có giống anh hay không, thật sự rất khó nói, dù sao mạch não của Hứa Hạ Châu chưa bao giờ giống với người thường.
Lâm Lâm vẫn luôn nghĩ Hứa Hạ Châu ngồi lì trong phòng sách là đang làm việc, nhưng sự thật không phải thế.
Hứa Hạ Châu tra tư liệu nhiều ngày, mỗi ngày lên mạng xem những bài viết chia sẻ kinh nghiệm của những người đã kết hôn trên diễn đàn. Y còn cẩn thận lập một quyển sổ ghi chép, ghi lại những điểm chính.
Ngày nào cũng học tập đến nửa đêm, quyển sổ ghi chép đã dùng hơn một nửa, cuối cùng thì tự chọc giận mình.
Căn bản là y không hiểu thứ lãng mạn của bọn họ là gì, y chỉ cảm thấy mấy chuyện này lãng phí thời gian, còn không bằng hỏi Trình Văn Gia. Cho nên, quyển sổ ghi chép này tốn rất nhiều thời gian và công sức vẫn không có tác dụng gì.
Hình như cũng không thể nói vậy được, bởi vì quyển sổ này vô tình bị Lâm Lâm thấy được.
Vốn dĩ trong nhà Hứa Hạ Châu có dì quét tước mỗi tuần hai lần, ngày tết dương lịch nghỉ ngơi bình thường, nhưng chu kỳ nhiệt của Lâm Lâm không biết khi nào mới kết thúc, cho nên Hứa Hạ Châu vẫn không gọi dì tới.
Còn chưa đầy một tháng nữa là đến Tết Nguyên đán, công ty giúp việc gia đình cũng phải chuẩn bị nghỉ tết sớm, sau khi thảo luận, quyết định đợi sang năm mới để dì giúp việc tới làm.
Còn việc dọn dẹp nhà cửa mấy ngày nay, tất nhiên là do Hứa Hạ Châu và Lâm Lâm phụ trách.
Chương trình học lớp tốt nghiệp rất nhiều, một tuần cũng chỉ có hai ngày không có tiết tự học buổi tối, nên phần lớn việc lao động anh đều có tâm nhưng không có sức.
Mãi gần đây, anh mới phát hiện khi Hứa Hạ Châu nấu ăn thì rất phế, nhưng dọn dẹp thì khá tốt. Về cơ bản, ngày nào nhà cũng sạch sẽ, không có sự lộn xộn như anh tưởng tượng.
Quyển sổ ghi chép bị phát hiện là hoàn toàn ngoài ý muốn.
Ngày thứ năm Lâm Lâm không có tiết tự học buổi tối, Hứa Hạ Châu lại vừa vặn tăng ca, về sau Lâm Lâm khoảng ba mươi phút.
Thừa dịp về sớm, Lâm Lâm chủ động quét dọn đơn giản.
Bình thường Lâm Lâm sẽ không vào phòng sách của Hứa Hạ Châu, nhưng sau khi dọn xong các phòng khác, anh vừa vặn nhìn thấy cửa phòng sách mở toang.
Mặc dù đang là mùa đông, nhưng ngày nào trời nắng cũng sẽ mở cửa sổ cho thông gió, trước khi đi sẽ đóng cửa lại.
Chắc sáng nay Hứa Hạ Châu đi gấp, quên mất cửa sổ phòng sách còn đang mở. Lúc này Lâm Lâm thấy đồ trên bàn y có hơi tán loạn, có mấy tờ giấy còn bị thổi rơi xuống đất.
Quyển sổ ghi chép của Hứa Hạ Châu đặt ở mép bàn, nửa cuốn sổ còn lơ lửng, Lâm Lâm ngồi xổm xuống nhặt tài liệu lên không cẩn thận làm rơi xuống.
Anh thề anh không muốn biết quyển sổ này dùng để làm gì, nhưng góc độ nó rơi xuống đất rất vừa vặn, vừa vặn mở ra bên cạnh Lâm Lâm.
Chính là, sau khi liếc nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy những thứ viết trên đó có hơi kỳ quái.
Lâm Lâm vẫn cầm hai tờ giấy trong tay, không chạm vào cuốn sổ đang mở, ngược lại vặn người vươn cổ dùng tư thế kỳ lạ tiến đến nhìn kỹ hơn.
Nếu không phải anh quá hiểu Hứa Hạ Châu, có khi anh còn nghi ngờ người này gia nhập vào tổ chức thần bí nào đó.
“Ha…”
Cả người Lâm Lâm rùng mình, đầu ngón chân nắm chặt dép lê.
Này là gì thế? Bách khoa toàn thư những lời thổ lộ âu yếm à? Hay tập hợp những cảnh dọa người? Nếu Hứa Hạ Châu thực sự làm điều này, anh không thể cam đoan mình sẽ không vung nắm đấm.
Lâm Lâm vươn tay kéo quyển sổ ghi chép lại, lật một trang khác, cứ ngồi xổm xuống đất như vậy để đọc.
Thứ này có độc, khiến người xem không dừng lại được, hơn nữa còn có tẩy não, sau đó, lúc nấu ăn trong đầu Lâm Lâm thỉnh thoảng lại bật ra vài câu. Đặc biệt còn kèm theo khuôn mặt và giọng nói của Hứa Hạ Châu, rất có hiệu quả.
Thật ra Hứa Hạ Châu không tăng ca, y đi tìm Trình Văn Gia. Đương nhiên chuyện ghi chép này kia sẽ không nhắc đến, chỉ hỏi có ý kiến gì không.
Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê, cả người Trình Văn Gia lộ ra một chữ: Phiền.
Hắn là một tên độc thân, vì sao phải bày mưu tính kế cho người đang yêu? Miệng đã ngậm chặt nhưng lại nhất quyết cạy ra nhét thức ăn cho chó vào, nhét xong còn hỏi hắn mùi vị thế nào?
Trình Văn Gia viết hết cảm xúc lên mặt, Hứa Hạ Châu vẫn có thể làm bộ như không thấy.
Nể thật…
Bản lĩnh này khiến ai đã từng tiếp xúc với y đều cảm thấy rất bội phục, mặc cho bạn có tức giận đến mức dậm chân, y vẫn sẽ không nhúc nhích, tao nhã giả vờ cầm ly cà phê chậm rãi nhấm nháp.
Hình như Hứa Hạ Châu có bóng ma tâm lý với chuyện uống cà phê, sau khi cầm ly lên thử một hồi lâu mới nhấp một miếng.
“Thôi được rồi.” Trình Văn Gia trừng lớn mắt, hào phóng nói: “Tôi sợ tôi không chỉ cho ông đàng hoàng, ông sẽ tự mình lên mạng tìm kiếm hướng dẫn mất.”
“Khụ……” Hứa Hạ Châu bị sặc.
“Ông sao vậy?” Trình Văn Gia chán ghét nhìn y.
Hứa Hạ Châu xua tay, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: “Ông nói tiếp đi.”
Sau cuộc gặp gỡ tâm sự ngắn ngủi của hai người, Hứa Hạ Châu vội vã quay về nhà, Trình Văn Gia dùng xong bị ném đi thì nghiến răng nghiến lợi, ngay cả hóa đơn Hứa Hạ Châu cũng không thèm thanh toán.
Vừa vào cửa, Hứa Hạ Châu đã nhìn thấy Lâm Lâm đang bận rộn trong phòng bếp, nhìn người lúc thì dừng lại vui vẻ cười vài tiếng, cười xong rồi lại bắt đầu di chuyển, trông khá đáng sợ.
Tiếng đóng cửa vang lên, Lâm Lâm xoay người nhìn Hứa Hạ Châu, vui vẻ chào hỏi: “Anh về rồi à?”
“Ừm.” Hứa Hạ Châu trả lời, phát hiện tâm tình Lâm Lâm đang rất tốt.
Sau khi thay xong quần áo, Hứa Hạ Châu đứng ở cửa phòng bếp suy nghĩ.
Lời khuyên của Trình Văn Gia là hãy thẳng thắn, càng thẳng thắn càng tốt, tuyệt đối đừng làm những chuyện màu mè. Hứa Hạ Châu vừa nghe vừa gật đầu, y cũng cảm thấy những thứ trên mạng rất kỳ lạ.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Anh đợi chút!”
Lâm Lâm như biết Hứa Hạ Châu muốn nói gì, quay đầu cắt ngang Hứa Hạ Châu.
Mặc dù anh vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, nhưng sau khi nhìn thấy quyển sổ chiều nay, anh đã không còn bất kỳ mong chờ nào về việc Hứa Hạ Châu sẽ nói gì, một là hộc máu tới chết hai là xấu hổ đến chết, nói thật, cũng chẳng có gì đáng nghe.
Vì thế người mở miệng trước bất ngờ biến thành Lâm Lâm.
“Em cũng có chuyện muốn nói.”
Hứa Hạ Châu nhìn Lâm Lâm, chờ anh nói tiếp.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc của Hứa Hạ Châu, tim anh vẫn đập thình thịch vì hồi hộp. Bản thân Lâm Lâm cũng không nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy.
“Em thấy chúng ta đang trong một mối quan hệ nghiêm túc.”
“Ừm.” Hứa Hạ Châu ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Lâm thấy y cúi đầu nhìn mình, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc đi kèm với dáng vẻ nghe lời rất thú vị, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng, khóe miệng vô thức nhếch lên, lại vội vàng kiềm chế.
“Sau này chúng ta phải cùng nhau thương lượng, cùng nhau gánh vác đúng không?”
“Ừm.” Hứa Hạ Châu cảm thấy anh nói rất có lý.
Sau đó, Lâm Lâm nắm lấy tay của Hứa Hạ Châu, đặt thứ gì đó vào lòng bàn tay y.
Hứa Hạ Châu nhìn chằm chằm lòng bàn tay suy nghĩ nửa ngày, cau mày hỏi: “Ngay cả tỏi cũng phải cùng nhau bóc hả em?”
“Đúng rồi.” Lâm Lâm giơ tay vỗ bả vai Hứa Hạ Châu bả vai, “Bóc xong em xào rau, cố lên ha!”
Quay người lại, Lâm Lâm bắt đầu cười thầm.
Bình thường nhìn người hung dữ bị trêu đùa đã rất thú vị, nhất là lúc nhìn thấy những biểu hiện hoang mang và bối rối xen kẽ của Hứa Hạ Châu, hình thành sự tương phản rất hề hước. Đặc biệt nếu có thể quay video lại, lâu lâu rảnh rỗi lấy ra xem, thì đó chắc chắn là một công cụ giải stress rất có hiệu quả.
Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi
Mẹ Hứa ở nhà nôn nóng chờ đợi vẫn không thấy Hứa Hạ Châu có động tĩnh gì, bà bất đắc dĩ phải liên hệ với đồng nghiệp cũ, xin số nhiều người mới xin được số điện thoại của mẹ Lâm Lâm.
Sau khi trao đổi, ba mẹ hai bên phát hiện cả hai đều rất hợp nhau, chỉ thiếu điều chọn ngày kết hôn cho hai đứa.
Chiêu phủ đầu này khiến Hứa Hạ Châu và Lâm Lâm trở tay không kịp, ngày nào cũng thấy rất áp lực.
Sau khi chu kỳ nhiệt kết thúc, hai người họ không hề đề cập đến bất cứ điều gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, bây giờ thì đang ở giai đoạn xem như ở bên nhau, nhưng lại khách xáo mất tự nhiên.
Ai về lớp mình, ai về tổ nấy. Rõ ràng là bọn họ đã ngủ cùng nhau mấy đêm, bây giờ thì ánh mắt giao lưu cũng chỉ mấy lần chứ đừng nói đến tiếp xúc tay chân.
Lâm Lâm cảm thấy rất hấp tấp khi trực tiếp thảo luận về việc kết hôn trong tình trạng như vậy.
Về phần suy nghĩ của Hứa Hạ Châu có giống anh hay không, thật sự rất khó nói, dù sao mạch não của Hứa Hạ Châu chưa bao giờ giống với người thường.
Lâm Lâm vẫn luôn nghĩ Hứa Hạ Châu ngồi lì trong phòng sách là đang làm việc, nhưng sự thật không phải thế.
Hứa Hạ Châu tra tư liệu nhiều ngày, mỗi ngày lên mạng xem những bài viết chia sẻ kinh nghiệm của những người đã kết hôn trên diễn đàn. Y còn cẩn thận lập một quyển sổ ghi chép, ghi lại những điểm chính.
Ngày nào cũng học tập đến nửa đêm, quyển sổ ghi chép đã dùng hơn một nửa, cuối cùng thì tự chọc giận mình.
Căn bản là y không hiểu thứ lãng mạn của bọn họ là gì, y chỉ cảm thấy mấy chuyện này lãng phí thời gian, còn không bằng hỏi Trình Văn Gia. Cho nên, quyển sổ ghi chép này tốn rất nhiều thời gian và công sức vẫn không có tác dụng gì.
Hình như cũng không thể nói vậy được, bởi vì quyển sổ này vô tình bị Lâm Lâm thấy được.
Vốn dĩ trong nhà Hứa Hạ Châu có dì quét tước mỗi tuần hai lần, ngày tết dương lịch nghỉ ngơi bình thường, nhưng chu kỳ nhiệt của Lâm Lâm không biết khi nào mới kết thúc, cho nên Hứa Hạ Châu vẫn không gọi dì tới.
Còn chưa đầy một tháng nữa là đến Tết Nguyên đán, công ty giúp việc gia đình cũng phải chuẩn bị nghỉ tết sớm, sau khi thảo luận, quyết định đợi sang năm mới để dì giúp việc tới làm.
Còn việc dọn dẹp nhà cửa mấy ngày nay, tất nhiên là do Hứa Hạ Châu và Lâm Lâm phụ trách.
Chương trình học lớp tốt nghiệp rất nhiều, một tuần cũng chỉ có hai ngày không có tiết tự học buổi tối, nên phần lớn việc lao động anh đều có tâm nhưng không có sức.
Mãi gần đây, anh mới phát hiện khi Hứa Hạ Châu nấu ăn thì rất phế, nhưng dọn dẹp thì khá tốt. Về cơ bản, ngày nào nhà cũng sạch sẽ, không có sự lộn xộn như anh tưởng tượng.
Quyển sổ ghi chép bị phát hiện là hoàn toàn ngoài ý muốn.
Ngày thứ năm Lâm Lâm không có tiết tự học buổi tối, Hứa Hạ Châu lại vừa vặn tăng ca, về sau Lâm Lâm khoảng ba mươi phút.
Thừa dịp về sớm, Lâm Lâm chủ động quét dọn đơn giản.
Bình thường Lâm Lâm sẽ không vào phòng sách của Hứa Hạ Châu, nhưng sau khi dọn xong các phòng khác, anh vừa vặn nhìn thấy cửa phòng sách mở toang.
Mặc dù đang là mùa đông, nhưng ngày nào trời nắng cũng sẽ mở cửa sổ cho thông gió, trước khi đi sẽ đóng cửa lại.
Chắc sáng nay Hứa Hạ Châu đi gấp, quên mất cửa sổ phòng sách còn đang mở. Lúc này Lâm Lâm thấy đồ trên bàn y có hơi tán loạn, có mấy tờ giấy còn bị thổi rơi xuống đất.
Quyển sổ ghi chép của Hứa Hạ Châu đặt ở mép bàn, nửa cuốn sổ còn lơ lửng, Lâm Lâm ngồi xổm xuống nhặt tài liệu lên không cẩn thận làm rơi xuống.
Anh thề anh không muốn biết quyển sổ này dùng để làm gì, nhưng góc độ nó rơi xuống đất rất vừa vặn, vừa vặn mở ra bên cạnh Lâm Lâm.
Chính là, sau khi liếc nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy những thứ viết trên đó có hơi kỳ quái.
Lâm Lâm vẫn cầm hai tờ giấy trong tay, không chạm vào cuốn sổ đang mở, ngược lại vặn người vươn cổ dùng tư thế kỳ lạ tiến đến nhìn kỹ hơn.
Nếu không phải anh quá hiểu Hứa Hạ Châu, có khi anh còn nghi ngờ người này gia nhập vào tổ chức thần bí nào đó.
“Ha…”
Cả người Lâm Lâm rùng mình, đầu ngón chân nắm chặt dép lê.
Này là gì thế? Bách khoa toàn thư những lời thổ lộ âu yếm à? Hay tập hợp những cảnh dọa người? Nếu Hứa Hạ Châu thực sự làm điều này, anh không thể cam đoan mình sẽ không vung nắm đấm.
Lâm Lâm vươn tay kéo quyển sổ ghi chép lại, lật một trang khác, cứ ngồi xổm xuống đất như vậy để đọc.
Thứ này có độc, khiến người xem không dừng lại được, hơn nữa còn có tẩy não, sau đó, lúc nấu ăn trong đầu Lâm Lâm thỉnh thoảng lại bật ra vài câu. Đặc biệt còn kèm theo khuôn mặt và giọng nói của Hứa Hạ Châu, rất có hiệu quả.
Thật ra Hứa Hạ Châu không tăng ca, y đi tìm Trình Văn Gia. Đương nhiên chuyện ghi chép này kia sẽ không nhắc đến, chỉ hỏi có ý kiến gì không.
Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê, cả người Trình Văn Gia lộ ra một chữ: Phiền.
Hắn là một tên độc thân, vì sao phải bày mưu tính kế cho người đang yêu? Miệng đã ngậm chặt nhưng lại nhất quyết cạy ra nhét thức ăn cho chó vào, nhét xong còn hỏi hắn mùi vị thế nào?
Trình Văn Gia viết hết cảm xúc lên mặt, Hứa Hạ Châu vẫn có thể làm bộ như không thấy.
Nể thật…
Bản lĩnh này khiến ai đã từng tiếp xúc với y đều cảm thấy rất bội phục, mặc cho bạn có tức giận đến mức dậm chân, y vẫn sẽ không nhúc nhích, tao nhã giả vờ cầm ly cà phê chậm rãi nhấm nháp.
Hình như Hứa Hạ Châu có bóng ma tâm lý với chuyện uống cà phê, sau khi cầm ly lên thử một hồi lâu mới nhấp một miếng.
“Thôi được rồi.” Trình Văn Gia trừng lớn mắt, hào phóng nói: “Tôi sợ tôi không chỉ cho ông đàng hoàng, ông sẽ tự mình lên mạng tìm kiếm hướng dẫn mất.”
“Khụ……” Hứa Hạ Châu bị sặc.
“Ông sao vậy?” Trình Văn Gia chán ghét nhìn y.
Hứa Hạ Châu xua tay, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: “Ông nói tiếp đi.”
Sau cuộc gặp gỡ tâm sự ngắn ngủi của hai người, Hứa Hạ Châu vội vã quay về nhà, Trình Văn Gia dùng xong bị ném đi thì nghiến răng nghiến lợi, ngay cả hóa đơn Hứa Hạ Châu cũng không thèm thanh toán.
Vừa vào cửa, Hứa Hạ Châu đã nhìn thấy Lâm Lâm đang bận rộn trong phòng bếp, nhìn người lúc thì dừng lại vui vẻ cười vài tiếng, cười xong rồi lại bắt đầu di chuyển, trông khá đáng sợ.
Tiếng đóng cửa vang lên, Lâm Lâm xoay người nhìn Hứa Hạ Châu, vui vẻ chào hỏi: “Anh về rồi à?”
“Ừm.” Hứa Hạ Châu trả lời, phát hiện tâm tình Lâm Lâm đang rất tốt.
Sau khi thay xong quần áo, Hứa Hạ Châu đứng ở cửa phòng bếp suy nghĩ.
Lời khuyên của Trình Văn Gia là hãy thẳng thắn, càng thẳng thắn càng tốt, tuyệt đối đừng làm những chuyện màu mè. Hứa Hạ Châu vừa nghe vừa gật đầu, y cũng cảm thấy những thứ trên mạng rất kỳ lạ.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Anh đợi chút!”
Lâm Lâm như biết Hứa Hạ Châu muốn nói gì, quay đầu cắt ngang Hứa Hạ Châu.
Mặc dù anh vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, nhưng sau khi nhìn thấy quyển sổ chiều nay, anh đã không còn bất kỳ mong chờ nào về việc Hứa Hạ Châu sẽ nói gì, một là hộc máu tới chết hai là xấu hổ đến chết, nói thật, cũng chẳng có gì đáng nghe.
Vì thế người mở miệng trước bất ngờ biến thành Lâm Lâm.
“Em cũng có chuyện muốn nói.”
Hứa Hạ Châu nhìn Lâm Lâm, chờ anh nói tiếp.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc của Hứa Hạ Châu, tim anh vẫn đập thình thịch vì hồi hộp. Bản thân Lâm Lâm cũng không nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy.
“Em thấy chúng ta đang trong một mối quan hệ nghiêm túc.”
“Ừm.” Hứa Hạ Châu ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Lâm thấy y cúi đầu nhìn mình, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc đi kèm với dáng vẻ nghe lời rất thú vị, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng, khóe miệng vô thức nhếch lên, lại vội vàng kiềm chế.
“Sau này chúng ta phải cùng nhau thương lượng, cùng nhau gánh vác đúng không?”
“Ừm.” Hứa Hạ Châu cảm thấy anh nói rất có lý.
Sau đó, Lâm Lâm nắm lấy tay của Hứa Hạ Châu, đặt thứ gì đó vào lòng bàn tay y.
Hứa Hạ Châu nhìn chằm chằm lòng bàn tay suy nghĩ nửa ngày, cau mày hỏi: “Ngay cả tỏi cũng phải cùng nhau bóc hả em?”
“Đúng rồi.” Lâm Lâm giơ tay vỗ bả vai Hứa Hạ Châu bả vai, “Bóc xong em xào rau, cố lên ha!”
Quay người lại, Lâm Lâm bắt đầu cười thầm.
Bình thường nhìn người hung dữ bị trêu đùa đã rất thú vị, nhất là lúc nhìn thấy những biểu hiện hoang mang và bối rối xen kẽ của Hứa Hạ Châu, hình thành sự tương phản rất hề hước. Đặc biệt nếu có thể quay video lại, lâu lâu rảnh rỗi lấy ra xem, thì đó chắc chắn là một công cụ giải stress rất có hiệu quả.
Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi
Story
Chương 25
10.0/10 từ 11 lượt.