Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi
Chương 13
93@-Khi còn cách nhà Lâm Lâm mười phút lái xe, Hứa Hạ Châu cũng bắt đầu nhận ra điều bất thường.
Vốn Lâm Lâm dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt mơ màng, y cũng không để ý lắm, nhưng không bao lâu sau y liền ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào quen thuộc.
Mới đầu ngửi qua y còn khá hưởng thụ, ngửi một hơi là muốn nhớ lại cả ngày, cảm thấy miếng thịt vừa ăn cũng không thơm bằng. Nhưng dần dần, mọi thứ có hơi mất kiểm soát, mùi này theo thời gian ngày càng nồng hơn, cuối cùng lan rộng cho đến khi tỏa ra cả xe.
Lúc này Hứa Hạ Châu không để ý đến dư vị nữa, mỗi lần hít một hơi đều cảm thấy như bị tra tấn. Cuối cùng, y dứt khoát nín thở, nín đến lúc không thể chịu đựng được nữa thì thôi.
Kiến thức s1nh lý của Hứa Hạ Châu đã trả lại hết cho giáo viên, dù sao cũng học từ hồi cấp 2, mà giờ đã trôi qua mấy năm trời. Huống chi lên đại học y suốt ngày đắm chìm trong những con số và code, hoàn toàn quên mất rằng cơ thể con người có thể tiếp nhận pheromone không chỉ thông qua thần kinh và khứu giác.
Phải nín thở một lúc y mới nhận ra nó chẳng có tác dụng gì.
Trong cơ thể như có thứ gì đó đang điên cuồng kích động, thậm chí y còn cảm giác được nhiệt độ trong máu đang chậm rãi tăng lên, tỏa nhiệt độ từ trong ra ngoài.
Pheromone của cả hai được tỏa ra không dằn nổi, trộn thành một quả bóng trong không trung.
Trải nghiệm vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến Hứa Hạ Châu cảm thấy dung lượng não bộ của mình không đủ dùng. Sự xa lạ là do y chưa từng trải qua, và phần lớn sự quen thuộc đến từ bản năng do gen quyết định.
Trong ba phút lái xe cuối cùng, hướng suy nghĩ của Hứa Hạ Châu đã hoàn toàn thay đổi rõ rệt từ “Tại sao Alpha lại có mùi pheromone của Omega” thành “Chẳng lẽ Lâm Lâm một Omega?”.
Hứa Hạ Châu chưa bao giờ nghi ngờ chỉ số IQ của mình như lúc này, một mặt y lại thắc mắc tại sao người bạn cùng phòng đại học của mình lại có thể là một Omega, nhưng mặt khác, y cảm thấy đây là cách giải thích duy nhất.
Tốt xấu gì đầu óc Hứa Hạ Châu còn có thể suy nghĩ, chứ đầu Lâm Lâm đã hoàn toàn tê liệt.
Lúc trước tay chân vẫn còn lạnh lẽo, bây giờ chỗ nào cũng nóng hổi, ngay cả hơi thở anh thở ra cũng nóng như thiêu đốt.
Anh ngồi nghiêng nghiêng dựa vào cửa xe, chờ cửa xe mở ra liền ngã vào lồ ng ngực Hứa Hạ Châu.
Mùi pheromone dày đặc phả lên mặt y, giống như một lớp lưới nhẹ mềm mại bao bọc y trong đó. Tay chân như bị giam cầm không thể cử động, nhưng lại không có cách nào từ chối đắm mình trong xiềng xích dịu dàng.
Khoảnh khắc tay Hứa Hạ Châu chạm vào Lâm Lâm, y đột nhiên cứng đờ không biết phải làm sao, cũng may vài giây sau đã tỉnh táo lại, việc cấp bách nhất là đưa Lâm Lâm về nhà trước, lỡ như hấp dẫn kẻ xấu nào thì cũng khá phiền phức.
Y nâng Lâm Lâm dậy, vỗ nhè nhẹ lên tay, thấy Lâm Lâm mở mắt ra, ánh mắt hoảng hốt mơ hồ cũng dần có sự tỉnh táo.
Hứa Hạ Châu hỏi anh: “Tầng mấy?”
Cứ nhìn chằm chằm Hứa Hạ Châu như vậy một lúc lâu, lặp đi lặp lại hai chữ Hứa Hạ Châu nói cả buổi, mới hiểu nó có ý gì.
Hứa Hạ Châu thấy anh mở miệng như nói gì đó, nhưng âm thanh quá nhỏ nghe không rõ, chỉ có thể kề tai gần miệng anh.
“Tầng sáu.” Lâm Lâm nhỏ giọng nói một câu.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai Hứa Hạ Châu, khiến lỗ tai y khẽ giật giật.
Hứa Hạ Châu âm thầm chửi bậy, nhanh chóng vớt người ra ngoài.
Cơ thể Lâm Lâm mỏng manh, nhìn cao 1m8, nhưng thịt lại không có bao nhiêu.
Hứa Hạ Châu không tốn nhiều công sức đã lôi được Lâm Lâm ra khỏi xe, cầm tay anh khoác lên vai mình, vòng tay qua eo anh rồi vội vã đi về phía cổng.
Đến khi đi vào hành lang, thì sững sờ.
Quên mất đây là tòa nhà dân cư kiểu cũ ở khu Văn Tây, không có thang máy, chỉ có thể leo cầu thang bộ.
Hứa Hạ Châu nhìn cầu thang dài cũ nát dưới ánh đèn vàng sẫm, từ từ nhắm mắt lại, cắn hàm răng sau.
Bàn tay ôm eo Lâm Lâm ngấm ngầm dùng sức, véo da thịt xung quanh như trút giận.
Nghe thấy người bên cạnh r3n rỉ đau đớn, oán hận của Hứa Hạ Châu tựa hồ cũng tản đi một ít.
Tính cách xấu xa, không thay đổi được.
Y gỡ cánh tay đang khoác trên vai xuống, không buông ra mà nắm cổ tay Lâm Lâm dịch về phía trước, sau đó hơi ngồi xổm xuống, để anh ngã trên lưng mình.
Sau đó bắt đầu quá trình leo cầu thang.
Mệt thì cũng không mệt lắm, thể lực Hứa Hạ Châu vẫn chịu đựng được. Nhưng trên lưng lại giống như cõng một cái lò lớn, hai người tuy rằng đầu thu không mặc quần áo mỏng, nhưng nhiệt độ trong chốc lát liền truyền đến, cả lưng nóng rực.
Tức quá đi…
Hứa Hạ Châu ngày càng tức giận, bắt đầu vạch ra lần lượt tội ác của Lâm Lâm. Gì mà không xin phép đã giữ thư tình, nói dối mình là Alpha, để mình cõng anh lên tầng, thù mới hận cũ thêm vào, tất cả đều được ghi vào một cuốn sổ nhỏ.
Khó chịu nhất là mặt Lâm Lâm gối lên vai hắn, hơi thở phả vào gáy y, mỗi lần thở ra, Hứa Hạ Châu lại giật mình một cái.
Sau đó Hứa Hạ Châu bắt đầu mắng chửi người. Đi một bước, chửi một câu.
Y học giỏi, không gây chuyện là một học sinh ba tốt, hơn hai chục năm qua chưa có lần nào y chửi thề nhiều như một giờ qua. Càng mắng, y càng bước nhanh, cho đến khi chạy như bay, mấy bậc thang cuối cùng chỉ một bước đã bước qua.
Vào phòng vứt người lên giường, mồ hôi trên trán Hứa Hạ Châu đã bắt đầu nhỏ xuống.
Có thể là ở trong hoàn cảnh tương đối an toàn, chút ý thức cưỡng ép tỉnh táo cuối cùng cũng tiêu tan, vừa chạm vào giường một giây, cả phòng nhanh chóng tràn ngập pheromone của Omega, mạnh mẽ lại dày đặc, đến mức tay Hứa Hạ Châu cũng bắt đầu run rẩy.
Hứa Hạ Châu vẫn đang gọi tên Lâm Lâm, nhưng lần này dù gọi thế nào cũng không tỉnh lại, dùng tay vỗ vỗ cũng không tiện. Cả người sốt cao cuộn thành quả bóng, rất bất ổn.
Hứa Hạ Châu cảm thấy mắt của mình bắt đầu đỏ ngầu, sau đó y lại bắt đầu mắng chửi người.
Y vừa chửi rủa, vừa lục lọi các ngăn tủ xung quanh, may mắn thay, y vừa mở ngăn kéo thứ hai trên bàn cạnh giường ngủ ra, liền nhìn thấy hai chai bình xịt ức chế đặt cạnh nhau.
“Trời đậu?”
Lúc ấy tâm trạng Hứa Hạ Châu rất kích động, âm thanh mắng chửi người cũng nâng cao lên, vươn tay cầm lấy một bình rồi chỉnh lại tư thế, bắt đầu hung hăng quát mắng Lâm Lâm đang nằm trên giường.
Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi
Vốn Lâm Lâm dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt mơ màng, y cũng không để ý lắm, nhưng không bao lâu sau y liền ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào quen thuộc.
Mới đầu ngửi qua y còn khá hưởng thụ, ngửi một hơi là muốn nhớ lại cả ngày, cảm thấy miếng thịt vừa ăn cũng không thơm bằng. Nhưng dần dần, mọi thứ có hơi mất kiểm soát, mùi này theo thời gian ngày càng nồng hơn, cuối cùng lan rộng cho đến khi tỏa ra cả xe.
Lúc này Hứa Hạ Châu không để ý đến dư vị nữa, mỗi lần hít một hơi đều cảm thấy như bị tra tấn. Cuối cùng, y dứt khoát nín thở, nín đến lúc không thể chịu đựng được nữa thì thôi.
Kiến thức s1nh lý của Hứa Hạ Châu đã trả lại hết cho giáo viên, dù sao cũng học từ hồi cấp 2, mà giờ đã trôi qua mấy năm trời. Huống chi lên đại học y suốt ngày đắm chìm trong những con số và code, hoàn toàn quên mất rằng cơ thể con người có thể tiếp nhận pheromone không chỉ thông qua thần kinh và khứu giác.
Phải nín thở một lúc y mới nhận ra nó chẳng có tác dụng gì.
Trong cơ thể như có thứ gì đó đang điên cuồng kích động, thậm chí y còn cảm giác được nhiệt độ trong máu đang chậm rãi tăng lên, tỏa nhiệt độ từ trong ra ngoài.
Pheromone của cả hai được tỏa ra không dằn nổi, trộn thành một quả bóng trong không trung.
Trải nghiệm vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến Hứa Hạ Châu cảm thấy dung lượng não bộ của mình không đủ dùng. Sự xa lạ là do y chưa từng trải qua, và phần lớn sự quen thuộc đến từ bản năng do gen quyết định.
Trong ba phút lái xe cuối cùng, hướng suy nghĩ của Hứa Hạ Châu đã hoàn toàn thay đổi rõ rệt từ “Tại sao Alpha lại có mùi pheromone của Omega” thành “Chẳng lẽ Lâm Lâm một Omega?”.
Hứa Hạ Châu chưa bao giờ nghi ngờ chỉ số IQ của mình như lúc này, một mặt y lại thắc mắc tại sao người bạn cùng phòng đại học của mình lại có thể là một Omega, nhưng mặt khác, y cảm thấy đây là cách giải thích duy nhất.
Tốt xấu gì đầu óc Hứa Hạ Châu còn có thể suy nghĩ, chứ đầu Lâm Lâm đã hoàn toàn tê liệt.
Lúc trước tay chân vẫn còn lạnh lẽo, bây giờ chỗ nào cũng nóng hổi, ngay cả hơi thở anh thở ra cũng nóng như thiêu đốt.
Anh ngồi nghiêng nghiêng dựa vào cửa xe, chờ cửa xe mở ra liền ngã vào lồ ng ngực Hứa Hạ Châu.
Mùi pheromone dày đặc phả lên mặt y, giống như một lớp lưới nhẹ mềm mại bao bọc y trong đó. Tay chân như bị giam cầm không thể cử động, nhưng lại không có cách nào từ chối đắm mình trong xiềng xích dịu dàng.
Khoảnh khắc tay Hứa Hạ Châu chạm vào Lâm Lâm, y đột nhiên cứng đờ không biết phải làm sao, cũng may vài giây sau đã tỉnh táo lại, việc cấp bách nhất là đưa Lâm Lâm về nhà trước, lỡ như hấp dẫn kẻ xấu nào thì cũng khá phiền phức.
Y nâng Lâm Lâm dậy, vỗ nhè nhẹ lên tay, thấy Lâm Lâm mở mắt ra, ánh mắt hoảng hốt mơ hồ cũng dần có sự tỉnh táo.
Hứa Hạ Châu hỏi anh: “Tầng mấy?”
Cứ nhìn chằm chằm Hứa Hạ Châu như vậy một lúc lâu, lặp đi lặp lại hai chữ Hứa Hạ Châu nói cả buổi, mới hiểu nó có ý gì.
Hứa Hạ Châu thấy anh mở miệng như nói gì đó, nhưng âm thanh quá nhỏ nghe không rõ, chỉ có thể kề tai gần miệng anh.
“Tầng sáu.” Lâm Lâm nhỏ giọng nói một câu.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai Hứa Hạ Châu, khiến lỗ tai y khẽ giật giật.
Hứa Hạ Châu âm thầm chửi bậy, nhanh chóng vớt người ra ngoài.
Cơ thể Lâm Lâm mỏng manh, nhìn cao 1m8, nhưng thịt lại không có bao nhiêu.
Hứa Hạ Châu không tốn nhiều công sức đã lôi được Lâm Lâm ra khỏi xe, cầm tay anh khoác lên vai mình, vòng tay qua eo anh rồi vội vã đi về phía cổng.
Đến khi đi vào hành lang, thì sững sờ.
Quên mất đây là tòa nhà dân cư kiểu cũ ở khu Văn Tây, không có thang máy, chỉ có thể leo cầu thang bộ.
Hứa Hạ Châu nhìn cầu thang dài cũ nát dưới ánh đèn vàng sẫm, từ từ nhắm mắt lại, cắn hàm răng sau.
Bàn tay ôm eo Lâm Lâm ngấm ngầm dùng sức, véo da thịt xung quanh như trút giận.
Nghe thấy người bên cạnh r3n rỉ đau đớn, oán hận của Hứa Hạ Châu tựa hồ cũng tản đi một ít.
Tính cách xấu xa, không thay đổi được.
Y gỡ cánh tay đang khoác trên vai xuống, không buông ra mà nắm cổ tay Lâm Lâm dịch về phía trước, sau đó hơi ngồi xổm xuống, để anh ngã trên lưng mình.
Sau đó bắt đầu quá trình leo cầu thang.
Mệt thì cũng không mệt lắm, thể lực Hứa Hạ Châu vẫn chịu đựng được. Nhưng trên lưng lại giống như cõng một cái lò lớn, hai người tuy rằng đầu thu không mặc quần áo mỏng, nhưng nhiệt độ trong chốc lát liền truyền đến, cả lưng nóng rực.
Tức quá đi…
Hứa Hạ Châu ngày càng tức giận, bắt đầu vạch ra lần lượt tội ác của Lâm Lâm. Gì mà không xin phép đã giữ thư tình, nói dối mình là Alpha, để mình cõng anh lên tầng, thù mới hận cũ thêm vào, tất cả đều được ghi vào một cuốn sổ nhỏ.
Khó chịu nhất là mặt Lâm Lâm gối lên vai hắn, hơi thở phả vào gáy y, mỗi lần thở ra, Hứa Hạ Châu lại giật mình một cái.
Sau đó Hứa Hạ Châu bắt đầu mắng chửi người. Đi một bước, chửi một câu.
Y học giỏi, không gây chuyện là một học sinh ba tốt, hơn hai chục năm qua chưa có lần nào y chửi thề nhiều như một giờ qua. Càng mắng, y càng bước nhanh, cho đến khi chạy như bay, mấy bậc thang cuối cùng chỉ một bước đã bước qua.
Vào phòng vứt người lên giường, mồ hôi trên trán Hứa Hạ Châu đã bắt đầu nhỏ xuống.
Có thể là ở trong hoàn cảnh tương đối an toàn, chút ý thức cưỡng ép tỉnh táo cuối cùng cũng tiêu tan, vừa chạm vào giường một giây, cả phòng nhanh chóng tràn ngập pheromone của Omega, mạnh mẽ lại dày đặc, đến mức tay Hứa Hạ Châu cũng bắt đầu run rẩy.
Hứa Hạ Châu vẫn đang gọi tên Lâm Lâm, nhưng lần này dù gọi thế nào cũng không tỉnh lại, dùng tay vỗ vỗ cũng không tiện. Cả người sốt cao cuộn thành quả bóng, rất bất ổn.
Hứa Hạ Châu cảm thấy mắt của mình bắt đầu đỏ ngầu, sau đó y lại bắt đầu mắng chửi người.
Y vừa chửi rủa, vừa lục lọi các ngăn tủ xung quanh, may mắn thay, y vừa mở ngăn kéo thứ hai trên bàn cạnh giường ngủ ra, liền nhìn thấy hai chai bình xịt ức chế đặt cạnh nhau.
“Trời đậu?”
Lúc ấy tâm trạng Hứa Hạ Châu rất kích động, âm thanh mắng chửi người cũng nâng cao lên, vươn tay cầm lấy một bình rồi chỉnh lại tư thế, bắt đầu hung hăng quát mắng Lâm Lâm đang nằm trên giường.
Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi
Story
Chương 13
10.0/10 từ 11 lượt.