Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 123
183@-“Joe, tôi rất ghen tị với Lâm Xuân Nhi. Tại sao lúc cậu ngồi cạnh cô ta thì có thể yên tĩnh như thế? Tại sao lúc cậu ở cạnh người khác lại tàn nhẫn đến vậy chứ?”
“Thế nhưng tôi cũng rất vui, cuối cùng cũng có người có thể khiến cậu bình tĩnh lại. Tôi còn nhớ rất rõ, ngày này những năm trước cả tôi và cậu đều như bị lột mất một lớp da. Cậu không chịu buông tha cho bản thân, cũng không chịu bỏ qua cho tôi.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Có phải từ hôm nay trở đi, chúng ta có thể ‘sống lại’ rồi, đúng không?”
Kiều Hạn Văn vẫn im lặng đúng như Vương Cẩn đã dự đoán. Cô ấy thở dài, đưa tay cầm lấy xấp kịch bản: “Là vở này à?”
“Ừ.”
“Lúc nào Lâm Xuân Nhi có thể sửa xong?”
“Không biết nữa. Cứ thiết kế sân khấu trước đi.”
Kiều Hạn Văn nhớ đến cái tát của Lâm Xuân Nhi, ác thật chứ. Anh ta cùng Vương Cẩn rời khỏi nhà hát, lên xe rồi mới để lộ khuôn mặt của mình ra. Vương Cẩn thấy trên mặt anh ta còn hơi sưng đỏ nên hỏi: “Bị dị ứng rồi hả?”
“Ừ.”
Vương Cẩn không tin, cẩn thận nhìn lại thì phát hiện ra chút dấu vết: “Anh bị đánh á? Lâm Xuân Nhi đánh anh à? Tại sao chứ?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Chị quản nhiều thật đấy.” Kiều Hạn Văn thắt dây an toàn: “Tìm chỗ nào uống vài chén đi.”
Xe vừa chạy đã gặp tắc đường, Kiều Hạn Văn châm một điếu thuốc: “Mấy hôm nữa tôi định đi Sri Lanka, bên bán bất động sản nước ngoài ngày nào cũng gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng phải cho người ta tí mặt mũi.”
“Nếu được giá tốt thì mua giúp tôi một căn đi. Tôi cũng thích chỗ đó, dân phong giản dị lại không xa lắm.”
“Thôi đừng.”
Khóe miệng Kiều Hạn Văn khẽ giật giật: “Con người chị lạ thật đấy. Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi tôi, giờ lại muốn lết lại gần làm gì. Chơi với mấy em trai không vui hơn à?”
Vương Cẩn quay lại lườm anh ta, quyết tâm không tranh luận với đối phương nữa, quay đầu tập trung lái xe còn hơn. Cô ấy chỉ đang lo cho Kiều Hạn Văn thôi. Quen thuộc bao nhiêu năm rồi, chỉ cần anh ta rời khỏi tầm mắt của mình, Vương Cẩn sẽ lo đối phương xảy ra chuyện. Làm bảo mẫu thành nghiện rồi.
Vương Cẩn tự coi thường bản thân.
…
Tống Thu Hàn đứng chờ Tống Lương Ngọc và dì Thượng.
Từ trước tới nay Tống Lương Ngọc luôn làm việc theo kiểu sấm rền gió cuốn. Trong đầu ông chợt nảy ra ý nghĩ muốn quay về sống chút ngày lững thững nhàn tản, nhưng sau đấy lại gạt đi ngay.
Thấy Tống Thu Hàn đến đón mình, Tống Lương Ngọc cũng không cảm thấy bất ngờ hay tỏ vẻ gì. Dì Thượng thì ngược lại, vô cùng vui vẻ. Bà nhanh chân đi về phía trước, ôm chầm lấy Tống Thu Hàn: “Mấy tháng không gặp, Thu Hàn nhà chúng ta lại tuấn tú đẹp trai hơn nhiều rồi, đứng từ xa là đã nhận ra ngay.”
Tống Thu Hàn vỗ vỗ lưng dì Thượng, nhẹ giọng hỏi bà: “Dì có mệt không ạ?”
“Không mệt, chỉ cần được về là dì vui lắm rồi.”
Tống Thu Hàn gật đầu: “Đợi dì nghỉ ngơi cho khoẻ xong, con sẽ dẫn dì đi ăn một bữa thật ngon.” Anh thuận tay nhận luôn cái vali của dì Thượng, sau đó đưa tay ra với Tống Lương Ngọc: “Đưa luôn của bố cho con đi.”
“Vẫn chưa vô dụng đến mức đấy đâu.”
Nét mặt Tống Lương Ngọc rất lạnh lùng, đẩy vali đi sau Tống Thu Hàn. Ông quan sát, ước lượng bóng lưng anh vài lần rồi quay mặt sang chỗ khác, cố ý không nhìn đối phương nữa.
Lên xe, Tống Thu Hàn hỏi Tống Lương Ngọc: “Về biệt thự ạ?”
“Không về.”
Dì Thượng thấy bọn họ mỗi người một câu ngắn ngủn, rất xấu hổ nên vội giải hoà: “Ông Tống có nhà ở khu nhà cũ trong nội thành, lâu lắm rồi. Giờ về nội thành ở thì vẫn thuận tiện hơn.”
“Vâng, dì cho con địa chỉ đi ạ.”
Dì Thượng lấy điện thoại di động ra, tìm địa chỉ rồi gửi cho Tống Thu Hàn: “Ở chỗ này.”
Tống Thu Hàn mở ra xem, đúng là cực kỳ trùng hợp. Căn nhà của bố lại ở ngay cạnh chung cư chỗ Lâm Xuân Nhi.
Anh cau mày, khởi động xe.
Đoạn đường này bị kẹt nên lúc đi lúc ngừng. Sáng nay Lâm Xuân Nhi nói dạ dày hơi đau nên Tống Thu Hàn tranh thủ lúc dừng xe, gửi tin nhắn cho cô: “Em ăn cơm chưa? Ăn xong nhớ phải uống thuốc đấy.”
“Dạ dày còn đau không?”
“Hết rồi. Anh đón chú Tống chưa?”
“Đón rồi. Anh đang đưa hai người về chỗ ở, ăn cơm xong sẽ về ngay. Với lại…”
“Sao thế?”
“Nhà bố anh ở ngay cạnh chung cư của em.”
“… Ối mẹ ơi.”
“Đừng sợ, có anh đây mà.”
Chuyện như lúc trước, Tống Thu Hàn sẽ không cho phép xảy ra nữa. Anh khởi động xe, nhìn Tống Lương Ngọc qua kính chiếu hậu. Trạng thái của ông có vẻ tốt hơn trước, dù sao cũng là bố của mình, dù náo loạn hay quan hệ cứng ngắc đến mức nào thì anh vẫn quan tâm xem ông có khoẻ hay không.
Tống Lương Ngọc nhìn ra bên ngoài một lát rồi mở miệng: “Đợi tí nữa gọi Lâm Xuân Nhi đến, cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
“Hôm nay cô ấy phải tăng ca. Công ty khởi nghiệp, lại mới nhận được đầu tư nên có rất nhiều công việc phát sinh phải làm.” Tống Thu Hàn không nói dối, nhưng đúng là bây giờ anh không muốn để hai người gặp mặt nhau thật.
“Ừ.” Tống Lương Ngọc cũng thôi, không nói thêm nữa.
Chung cư Tống Lương Ngọc mua cũng cũ kỹ không kém gì chung cư chỗ Lâm Xuân Nhi, thế nhưng chúng lại tràn đầy hơi thở cuộc sống. Tống Thu Hàn mang hành lý của hai người lên lầu. Anh mở cửa, thấy bên trong rất gọn gàng sạch sẽ, là một căn hộ ba phòng khoảng một trăm năm mươi mét vuông.
“Con về đi.” Tống Lương Ngọc thấy Tống Thu Hàn đã cất hành lý xong xuôi thì liền mở miệng đuổi khách.
“Còn chưa ăn bữa cơm đón gió tẩy trần nữa mà.”
“Không cần.”
Dì Thượng không thể nhìn nổi nữa, nói chen vào: “Sao lại không cần chứ? Tôi đói rồi. Thu Hàn, con mau đưa dì Thượng đi ăn cơm đi.”
“Vâng ạ.”
Tống Thu Hàn xoay người đi ra ngoài, đến cửa mới phát hiện Tống Lương Ngọc không có ý định đi theo bọn họ. Anh đang định lên tiếng thì lại bị dì Thượng dùng ánh mắt ngăn lại. Lúc hai người ra ngoài, bà mới nói: “Cứ để ông ấy cự nự đi, xem ông ấy làm mặt lạnh được bao lâu.”
Điện thoại của Tống Thu Hàn chợt đổ chuông, là Lâm Xuân Nhi gọi đến: “Em về đến nhà rồi. Vừa nãy ăn đại chút đồ ở công ty nên giờ thấy hơi đói. Em chuẩn bị ra ngoài ăn cơm nè, anh đừng lo lắng nha!”
“Em định đến đâu ăn cơm thế?”
“Đến tiệm xiên nướng của lão Lý.”
“Được, vậy em ăn đi.”
Tống Thu Hàn cúp điện thoại rồi quay sang hỏi dì Thượng: “Đã rất lâu rồi dì chưa được ăn thịt dê nướng chuẩn vị nước mình rồi đúng không? Con nhớ lúc trước dì rất thích đi cùng mẹ con ra quán ăn.”
“Đúng rồi đấy. Ở nước ngoài không ăn được, không có cái vị quen thuộc đó.”
“Thế để con đưa dì đi ăn.” Tống Thu Hàn cười: “Nhân tiện gặp nhóc quỷ tham ăn Lâm Xuân Nhi kia luôn.”
Dì Thượng thấy nét mặt Tống Thu Hàn sáng bừng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Hồi đó, lần đầu tiên Lâm Xuân Nhi đến nhà là bà đã cảm thấy quan hệ giữa hai người không bình thường. Lúc ấy dì Thượng cũng đã từng nghĩ: hai đứa nhỏ này mà đến với nhau thì tốt biết mấy, có lẽ khuôn mặt quanh năm suốt tháng lạnh lùng của Tống Thu Hàn sẽ có thêm chút ấm áp. Về sau khi bọn họ yêu đương, lúc Tống Thu Hàn gọi điện sẽ không nhịn được mà kể với bà rằng: “Lâm Xuân Nhi thích ăn cái này, mấy thứ Lâm Xuân Nhi viết rất hay. Lâm Xuân Nhi rất thích giúp đỡ người khác, coi đó là niềm vui…” nói ba câu thì hai câu không rời Lâm Xuân Nhi. Giờ Tống Thu Hàn đứng trước mặt bà, nhắc đến Lâm Xuân Nhi rồi vô thức mỉm cười. Dì Thượng rất vui mừng, cảm thấy cuối cùng mình cũng đã có thể ăn nói với bà chị già rồi.
Tống Thu Hàn dẫn dì Thượng xuyên qua một ngõ nhỏ không người, đi đến quán xiên nướng kia. Cửa quán mở rộng, Lâm Xuân Nhi đang cúi đầu viết gì đó. Anh đi qua, cầm cuốn tập gõ nhẹ lên đầu cô.
“Úi! Sao anh lại bắt nạt người ta thế chứ!” Lâm Xuân Nhi vừa quay đầu lại, nhìn thấy dì Thượng đứng bên cạnh thì mặt mày lập tức hớn hở, đứng bật dậy: “Dì Thượng.”
Sau đó cô quay sang Tống Thu Hàn: “Anh đón dì Thượng thế này đó hả? Keo kiệt quá vậy?”
“Dì thích ăn. Là dì đòi ăn đó.” Dì Thượng nói đỡ cho Tống Thu Hàn. Bà nhìn Lâm Xuân Nhi, sau đó nhìn Tống Thu Hàn, rồi lại nhìn Lâm Xuân Nhi. Hai người không hề hay biết, còn đang mải cãi nhau.
“Không cho em ăn tỏi sống, cũng không cho uống bia. Nếu lần này mà lại đau dạ dày, anh sẽ không tha cho em đâu.” Tống Thu Hàn dựng thẳng mắt, dạy dỗ Lâm Xuân Nhi.
“Nhưng em thích mà!”
“Lành sẹo thì quên đau đúng không. Anh nói không được là không được.”
Lâm Xuân Nhi bĩu môi, dì Thượng thấy vậy thì cười thành tiếng: “Hai đứa này… cứ y như trẻ con thế.”
Giờ bọn trẻ yêu đương, không phải đều như thế này à?
Ngoài mặt hai người không cãi nhau nữa nhưng tay để dưới bàn lại ló mó. Lâm Xuân Nhi tranh thủ nhéo Tống Thu Hàn một cái.
Đã rất nhiều năm dì Thượng không ăn xiên nướng ở những chỗ như thế này. Bà cầm một xiên lên thổi thổi rồi cắn thịt trên đó, xiên thịt thơm mùi khói, cháy xém thật thơm. Bà nhớ lúc trước Tống Lương Ngọc cũng thích ăn nên hỏi Tống Thu Hàn: “Lát nữa mua một ít mang về nhé? Bố con cũng rất thích ăn món này.”
“Mang về ăn sẽ không ngon đâu ạ.” Tống Thu Hàn nói: “Nếu bố thích ăn thì để lần sau con sẽ dẫn ông ấy tới đây. Dù sao cũng ở ngay gần nhà, đi lúc nào cũng được.”
“Hay giờ về đón chú luôn nha?” Lâm Xuân Nhi đề nghị.
“Thôi, thôi.” Dì Thượng vội vàng xua tay: “Đừng để ý đến ông ấy. Đi đón ông ấy thì chúng ta còn ăn thế nào được nữa?”
Ba người cơm nước xong xuôi, Tống Thu Hàn đưa dì Thượng lên lầu. Tống Lương Ngọc đã đi ngủ, anh cũng không ở lại mà đi xuống, nắm tay Lâm Xuân Nhi về nhà.
Ban đầu còn tưởng Tống Lương Ngọc sẽ nghỉ ngơi và làm việc khác với mọi người, lại còn lệch múi giờ nên sẽ không tình cờ gặp Lâm Xuân Nhi sớm được. Thế nhưng thế giới này chỉ nhỏ có vậy thôi, nhỏ đến mức làm người ta cảm thấy cực kỳ trùng hợp.
Buổi sáng Lâm Xuân Nhi ra khỏi nhà hơi muộn. Cô vừa lái chiếc xe mới ra khỏi chung cư thì gặp được ông chú lớn tuổi nhưng tinh thần khỏe mạnh đang tản bộ ven đường, dì Thượng cũng đi theo bên cạnh. Không phải Tống Lương Ngọc thì còn ai vào đây nữa?
Lâm Xuân Nhi vội vàng dừng xe, chào hỏi dì Thượng: “Con chào dì ạ.” Sau đó cô lại nhìn sang Tống Lương Ngọc: “Chú Tống, chào buổi sáng ạ.”
Dì Thượng sợ Tống Lương Ngọc sẽ nói lung tung nên vội vàng gật đầu với Lâm Xuân Nhi: “Chào con. Mau đi làm đi, đừng đến trễ.”
“Dạ, dì Thượng.” Lâm Xuân Nhi nhấc chân lên xe, nghĩ Tống Lương Ngọc sẽ không thèm để ý đến mình nhưng không ngờ lại nghe thấy ông hỏi: “Cháu ở gần đây à?”
“À… vâng ạ.” Lâm Xuân Nhi lại xuống xe: “Cháu ở chung cư bên cạnh ạ. Mua được mấy năm rồi.”
“Ừ.” Tống Lương Ngọc gật gật đầu, sau đó quay người đi.
Dì Thượng nháy mắt với Lâm Xuân Nhi, ý bảo cô mau đi đi rồi nhanh chân chạy theo Tống Lương Ngọc.
Lâm Xuân Nhi nhìn theo hai người đã khuất xa mới lên xe rời đi.
Cô lái xe, nhớ lại vẻ mặt của Tống Lương Ngọc, lờ mờ cảm thấy ông đã có chút thay đổi nhưng không thể nói rõ là thay đổi ở đâu. Cô cũng không sợ Tống Lương Ngọc sẽ nói này nói kia, nếu lần sau ông còn muốn cô rời khỏi Tống Thu Hàn, chắc chắn cô sẽ từ chối thẳng thừng. Thậm chí cô còn nghĩ trước xem nên nói với Tống Lương Ngọc thế nào.
Chuyện quá khứ chính là quá khứ. Chú giúp đỡ nhà cháu, cháu rất cảm kích chú. Để báo đáp lại, sau này cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Tống Thu Hàn gấp đôi.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy nếu mình nói vậy thì đúng là sẽ khiến người ta nổi giận. Nói cho cùng thì cô vẫn có chút e ngại Tống Lương Ngọc. Không biết tại sao, đời này cô chưa từng sợ ai, nhưng cứ đứng trước mặt Tống Lương Ngọc là lại cảm thấy bản thân không ngẩng đầu lên được.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy mình đúng là vô dụng.
Cô tăng tốc, đi dưới bóng râm xanh mát của hàng cây, lướt qua cả mùa hạ.
Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
“Thế nhưng tôi cũng rất vui, cuối cùng cũng có người có thể khiến cậu bình tĩnh lại. Tôi còn nhớ rất rõ, ngày này những năm trước cả tôi và cậu đều như bị lột mất một lớp da. Cậu không chịu buông tha cho bản thân, cũng không chịu bỏ qua cho tôi.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Có phải từ hôm nay trở đi, chúng ta có thể ‘sống lại’ rồi, đúng không?”
Kiều Hạn Văn vẫn im lặng đúng như Vương Cẩn đã dự đoán. Cô ấy thở dài, đưa tay cầm lấy xấp kịch bản: “Là vở này à?”
“Ừ.”
“Lúc nào Lâm Xuân Nhi có thể sửa xong?”
“Không biết nữa. Cứ thiết kế sân khấu trước đi.”
Kiều Hạn Văn nhớ đến cái tát của Lâm Xuân Nhi, ác thật chứ. Anh ta cùng Vương Cẩn rời khỏi nhà hát, lên xe rồi mới để lộ khuôn mặt của mình ra. Vương Cẩn thấy trên mặt anh ta còn hơi sưng đỏ nên hỏi: “Bị dị ứng rồi hả?”
“Ừ.”
Vương Cẩn không tin, cẩn thận nhìn lại thì phát hiện ra chút dấu vết: “Anh bị đánh á? Lâm Xuân Nhi đánh anh à? Tại sao chứ?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Chị quản nhiều thật đấy.” Kiều Hạn Văn thắt dây an toàn: “Tìm chỗ nào uống vài chén đi.”
Xe vừa chạy đã gặp tắc đường, Kiều Hạn Văn châm một điếu thuốc: “Mấy hôm nữa tôi định đi Sri Lanka, bên bán bất động sản nước ngoài ngày nào cũng gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng phải cho người ta tí mặt mũi.”
“Nếu được giá tốt thì mua giúp tôi một căn đi. Tôi cũng thích chỗ đó, dân phong giản dị lại không xa lắm.”
“Thôi đừng.”
Khóe miệng Kiều Hạn Văn khẽ giật giật: “Con người chị lạ thật đấy. Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi tôi, giờ lại muốn lết lại gần làm gì. Chơi với mấy em trai không vui hơn à?”
Vương Cẩn quay lại lườm anh ta, quyết tâm không tranh luận với đối phương nữa, quay đầu tập trung lái xe còn hơn. Cô ấy chỉ đang lo cho Kiều Hạn Văn thôi. Quen thuộc bao nhiêu năm rồi, chỉ cần anh ta rời khỏi tầm mắt của mình, Vương Cẩn sẽ lo đối phương xảy ra chuyện. Làm bảo mẫu thành nghiện rồi.
Vương Cẩn tự coi thường bản thân.
…
Tống Thu Hàn đứng chờ Tống Lương Ngọc và dì Thượng.
Từ trước tới nay Tống Lương Ngọc luôn làm việc theo kiểu sấm rền gió cuốn. Trong đầu ông chợt nảy ra ý nghĩ muốn quay về sống chút ngày lững thững nhàn tản, nhưng sau đấy lại gạt đi ngay.
Thấy Tống Thu Hàn đến đón mình, Tống Lương Ngọc cũng không cảm thấy bất ngờ hay tỏ vẻ gì. Dì Thượng thì ngược lại, vô cùng vui vẻ. Bà nhanh chân đi về phía trước, ôm chầm lấy Tống Thu Hàn: “Mấy tháng không gặp, Thu Hàn nhà chúng ta lại tuấn tú đẹp trai hơn nhiều rồi, đứng từ xa là đã nhận ra ngay.”
Tống Thu Hàn vỗ vỗ lưng dì Thượng, nhẹ giọng hỏi bà: “Dì có mệt không ạ?”
“Không mệt, chỉ cần được về là dì vui lắm rồi.”
Tống Thu Hàn gật đầu: “Đợi dì nghỉ ngơi cho khoẻ xong, con sẽ dẫn dì đi ăn một bữa thật ngon.” Anh thuận tay nhận luôn cái vali của dì Thượng, sau đó đưa tay ra với Tống Lương Ngọc: “Đưa luôn của bố cho con đi.”
“Vẫn chưa vô dụng đến mức đấy đâu.”
Nét mặt Tống Lương Ngọc rất lạnh lùng, đẩy vali đi sau Tống Thu Hàn. Ông quan sát, ước lượng bóng lưng anh vài lần rồi quay mặt sang chỗ khác, cố ý không nhìn đối phương nữa.
Lên xe, Tống Thu Hàn hỏi Tống Lương Ngọc: “Về biệt thự ạ?”
“Không về.”
Dì Thượng thấy bọn họ mỗi người một câu ngắn ngủn, rất xấu hổ nên vội giải hoà: “Ông Tống có nhà ở khu nhà cũ trong nội thành, lâu lắm rồi. Giờ về nội thành ở thì vẫn thuận tiện hơn.”
“Vâng, dì cho con địa chỉ đi ạ.”
Dì Thượng lấy điện thoại di động ra, tìm địa chỉ rồi gửi cho Tống Thu Hàn: “Ở chỗ này.”
Tống Thu Hàn mở ra xem, đúng là cực kỳ trùng hợp. Căn nhà của bố lại ở ngay cạnh chung cư chỗ Lâm Xuân Nhi.
Anh cau mày, khởi động xe.
Đoạn đường này bị kẹt nên lúc đi lúc ngừng. Sáng nay Lâm Xuân Nhi nói dạ dày hơi đau nên Tống Thu Hàn tranh thủ lúc dừng xe, gửi tin nhắn cho cô: “Em ăn cơm chưa? Ăn xong nhớ phải uống thuốc đấy.”
“Dạ dày còn đau không?”
“Hết rồi. Anh đón chú Tống chưa?”
“Đón rồi. Anh đang đưa hai người về chỗ ở, ăn cơm xong sẽ về ngay. Với lại…”
“Sao thế?”
“Nhà bố anh ở ngay cạnh chung cư của em.”
“… Ối mẹ ơi.”
“Đừng sợ, có anh đây mà.”
Chuyện như lúc trước, Tống Thu Hàn sẽ không cho phép xảy ra nữa. Anh khởi động xe, nhìn Tống Lương Ngọc qua kính chiếu hậu. Trạng thái của ông có vẻ tốt hơn trước, dù sao cũng là bố của mình, dù náo loạn hay quan hệ cứng ngắc đến mức nào thì anh vẫn quan tâm xem ông có khoẻ hay không.
Tống Lương Ngọc nhìn ra bên ngoài một lát rồi mở miệng: “Đợi tí nữa gọi Lâm Xuân Nhi đến, cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
“Hôm nay cô ấy phải tăng ca. Công ty khởi nghiệp, lại mới nhận được đầu tư nên có rất nhiều công việc phát sinh phải làm.” Tống Thu Hàn không nói dối, nhưng đúng là bây giờ anh không muốn để hai người gặp mặt nhau thật.
“Ừ.” Tống Lương Ngọc cũng thôi, không nói thêm nữa.
Chung cư Tống Lương Ngọc mua cũng cũ kỹ không kém gì chung cư chỗ Lâm Xuân Nhi, thế nhưng chúng lại tràn đầy hơi thở cuộc sống. Tống Thu Hàn mang hành lý của hai người lên lầu. Anh mở cửa, thấy bên trong rất gọn gàng sạch sẽ, là một căn hộ ba phòng khoảng một trăm năm mươi mét vuông.
“Con về đi.” Tống Lương Ngọc thấy Tống Thu Hàn đã cất hành lý xong xuôi thì liền mở miệng đuổi khách.
“Còn chưa ăn bữa cơm đón gió tẩy trần nữa mà.”
“Không cần.”
Dì Thượng không thể nhìn nổi nữa, nói chen vào: “Sao lại không cần chứ? Tôi đói rồi. Thu Hàn, con mau đưa dì Thượng đi ăn cơm đi.”
“Vâng ạ.”
Tống Thu Hàn xoay người đi ra ngoài, đến cửa mới phát hiện Tống Lương Ngọc không có ý định đi theo bọn họ. Anh đang định lên tiếng thì lại bị dì Thượng dùng ánh mắt ngăn lại. Lúc hai người ra ngoài, bà mới nói: “Cứ để ông ấy cự nự đi, xem ông ấy làm mặt lạnh được bao lâu.”
Điện thoại của Tống Thu Hàn chợt đổ chuông, là Lâm Xuân Nhi gọi đến: “Em về đến nhà rồi. Vừa nãy ăn đại chút đồ ở công ty nên giờ thấy hơi đói. Em chuẩn bị ra ngoài ăn cơm nè, anh đừng lo lắng nha!”
“Em định đến đâu ăn cơm thế?”
“Đến tiệm xiên nướng của lão Lý.”
“Được, vậy em ăn đi.”
Tống Thu Hàn cúp điện thoại rồi quay sang hỏi dì Thượng: “Đã rất lâu rồi dì chưa được ăn thịt dê nướng chuẩn vị nước mình rồi đúng không? Con nhớ lúc trước dì rất thích đi cùng mẹ con ra quán ăn.”
“Đúng rồi đấy. Ở nước ngoài không ăn được, không có cái vị quen thuộc đó.”
“Thế để con đưa dì đi ăn.” Tống Thu Hàn cười: “Nhân tiện gặp nhóc quỷ tham ăn Lâm Xuân Nhi kia luôn.”
Dì Thượng thấy nét mặt Tống Thu Hàn sáng bừng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Hồi đó, lần đầu tiên Lâm Xuân Nhi đến nhà là bà đã cảm thấy quan hệ giữa hai người không bình thường. Lúc ấy dì Thượng cũng đã từng nghĩ: hai đứa nhỏ này mà đến với nhau thì tốt biết mấy, có lẽ khuôn mặt quanh năm suốt tháng lạnh lùng của Tống Thu Hàn sẽ có thêm chút ấm áp. Về sau khi bọn họ yêu đương, lúc Tống Thu Hàn gọi điện sẽ không nhịn được mà kể với bà rằng: “Lâm Xuân Nhi thích ăn cái này, mấy thứ Lâm Xuân Nhi viết rất hay. Lâm Xuân Nhi rất thích giúp đỡ người khác, coi đó là niềm vui…” nói ba câu thì hai câu không rời Lâm Xuân Nhi. Giờ Tống Thu Hàn đứng trước mặt bà, nhắc đến Lâm Xuân Nhi rồi vô thức mỉm cười. Dì Thượng rất vui mừng, cảm thấy cuối cùng mình cũng đã có thể ăn nói với bà chị già rồi.
Tống Thu Hàn dẫn dì Thượng xuyên qua một ngõ nhỏ không người, đi đến quán xiên nướng kia. Cửa quán mở rộng, Lâm Xuân Nhi đang cúi đầu viết gì đó. Anh đi qua, cầm cuốn tập gõ nhẹ lên đầu cô.
“Úi! Sao anh lại bắt nạt người ta thế chứ!” Lâm Xuân Nhi vừa quay đầu lại, nhìn thấy dì Thượng đứng bên cạnh thì mặt mày lập tức hớn hở, đứng bật dậy: “Dì Thượng.”
Sau đó cô quay sang Tống Thu Hàn: “Anh đón dì Thượng thế này đó hả? Keo kiệt quá vậy?”
“Dì thích ăn. Là dì đòi ăn đó.” Dì Thượng nói đỡ cho Tống Thu Hàn. Bà nhìn Lâm Xuân Nhi, sau đó nhìn Tống Thu Hàn, rồi lại nhìn Lâm Xuân Nhi. Hai người không hề hay biết, còn đang mải cãi nhau.
“Không cho em ăn tỏi sống, cũng không cho uống bia. Nếu lần này mà lại đau dạ dày, anh sẽ không tha cho em đâu.” Tống Thu Hàn dựng thẳng mắt, dạy dỗ Lâm Xuân Nhi.
“Nhưng em thích mà!”
“Lành sẹo thì quên đau đúng không. Anh nói không được là không được.”
Lâm Xuân Nhi bĩu môi, dì Thượng thấy vậy thì cười thành tiếng: “Hai đứa này… cứ y như trẻ con thế.”
Giờ bọn trẻ yêu đương, không phải đều như thế này à?
Ngoài mặt hai người không cãi nhau nữa nhưng tay để dưới bàn lại ló mó. Lâm Xuân Nhi tranh thủ nhéo Tống Thu Hàn một cái.
Đã rất nhiều năm dì Thượng không ăn xiên nướng ở những chỗ như thế này. Bà cầm một xiên lên thổi thổi rồi cắn thịt trên đó, xiên thịt thơm mùi khói, cháy xém thật thơm. Bà nhớ lúc trước Tống Lương Ngọc cũng thích ăn nên hỏi Tống Thu Hàn: “Lát nữa mua một ít mang về nhé? Bố con cũng rất thích ăn món này.”
“Mang về ăn sẽ không ngon đâu ạ.” Tống Thu Hàn nói: “Nếu bố thích ăn thì để lần sau con sẽ dẫn ông ấy tới đây. Dù sao cũng ở ngay gần nhà, đi lúc nào cũng được.”
“Hay giờ về đón chú luôn nha?” Lâm Xuân Nhi đề nghị.
“Thôi, thôi.” Dì Thượng vội vàng xua tay: “Đừng để ý đến ông ấy. Đi đón ông ấy thì chúng ta còn ăn thế nào được nữa?”
Ba người cơm nước xong xuôi, Tống Thu Hàn đưa dì Thượng lên lầu. Tống Lương Ngọc đã đi ngủ, anh cũng không ở lại mà đi xuống, nắm tay Lâm Xuân Nhi về nhà.
Ban đầu còn tưởng Tống Lương Ngọc sẽ nghỉ ngơi và làm việc khác với mọi người, lại còn lệch múi giờ nên sẽ không tình cờ gặp Lâm Xuân Nhi sớm được. Thế nhưng thế giới này chỉ nhỏ có vậy thôi, nhỏ đến mức làm người ta cảm thấy cực kỳ trùng hợp.
Buổi sáng Lâm Xuân Nhi ra khỏi nhà hơi muộn. Cô vừa lái chiếc xe mới ra khỏi chung cư thì gặp được ông chú lớn tuổi nhưng tinh thần khỏe mạnh đang tản bộ ven đường, dì Thượng cũng đi theo bên cạnh. Không phải Tống Lương Ngọc thì còn ai vào đây nữa?
Lâm Xuân Nhi vội vàng dừng xe, chào hỏi dì Thượng: “Con chào dì ạ.” Sau đó cô lại nhìn sang Tống Lương Ngọc: “Chú Tống, chào buổi sáng ạ.”
Dì Thượng sợ Tống Lương Ngọc sẽ nói lung tung nên vội vàng gật đầu với Lâm Xuân Nhi: “Chào con. Mau đi làm đi, đừng đến trễ.”
“Dạ, dì Thượng.” Lâm Xuân Nhi nhấc chân lên xe, nghĩ Tống Lương Ngọc sẽ không thèm để ý đến mình nhưng không ngờ lại nghe thấy ông hỏi: “Cháu ở gần đây à?”
“À… vâng ạ.” Lâm Xuân Nhi lại xuống xe: “Cháu ở chung cư bên cạnh ạ. Mua được mấy năm rồi.”
“Ừ.” Tống Lương Ngọc gật gật đầu, sau đó quay người đi.
Dì Thượng nháy mắt với Lâm Xuân Nhi, ý bảo cô mau đi đi rồi nhanh chân chạy theo Tống Lương Ngọc.
Lâm Xuân Nhi nhìn theo hai người đã khuất xa mới lên xe rời đi.
Cô lái xe, nhớ lại vẻ mặt của Tống Lương Ngọc, lờ mờ cảm thấy ông đã có chút thay đổi nhưng không thể nói rõ là thay đổi ở đâu. Cô cũng không sợ Tống Lương Ngọc sẽ nói này nói kia, nếu lần sau ông còn muốn cô rời khỏi Tống Thu Hàn, chắc chắn cô sẽ từ chối thẳng thừng. Thậm chí cô còn nghĩ trước xem nên nói với Tống Lương Ngọc thế nào.
Chuyện quá khứ chính là quá khứ. Chú giúp đỡ nhà cháu, cháu rất cảm kích chú. Để báo đáp lại, sau này cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Tống Thu Hàn gấp đôi.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy nếu mình nói vậy thì đúng là sẽ khiến người ta nổi giận. Nói cho cùng thì cô vẫn có chút e ngại Tống Lương Ngọc. Không biết tại sao, đời này cô chưa từng sợ ai, nhưng cứ đứng trước mặt Tống Lương Ngọc là lại cảm thấy bản thân không ngẩng đầu lên được.
Lâm Xuân Nhi cảm thấy mình đúng là vô dụng.
Cô tăng tốc, đi dưới bóng râm xanh mát của hàng cây, lướt qua cả mùa hạ.
Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Đánh giá:
Truyện Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Story
Chương 123
10.0/10 từ 31 lượt.