Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3627: C3627: Dù có uất ức thế nào cũng vô ích
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bầu không khí trở nên căng thẳng, tất cả mọi người cũng lo lắng nhìn về phía này.
Nhưng khi Mạc Huyền chuẩn bị phóng thích toàn bộ sát khí, Hàn Lôi đột nhiên ngăn hắn ta lại, lạnh lùng lên tiếng: “La Chấn, chúng ta không phải người thích lạm sát kẻ vô tội, cũng không cố ý nhằm vào bằng hữu của ngươi. Ngươi bảo hắn đứng ra, nếu không phải là người chúng ta cần tìm thì đương nhiên sẽ không làm khó hắn, ngươi cứ bảo hắn đứng ra là được”.
Hắn ta bình tĩnh và lý trí hơn Mạc Huyền rất nhiều.
Hai người họ là yêu nghiệt Chiến giới, đối với họ, hầu hết người trong đám đông trước mắt này đều là sâu kiến, có thể trấn áp tuỳ ý, vung tay lên là có thể giế t chết ngay.
Loại sâu kiến này, đừng nói là đánh nhau với họ, ngay cả đến gần họ còn không thể làm được kìa.
Chỉ với kiếm ý Thông Linh đỉnh phong kết hợp với uy áp Lôi Đình là có thể đánh trọng thương một cách dễ dàng, thậm chí không cần nhấc tay. Nghe có vẻ khoa trương nhưng sự thật là thế, Chiến giới được gọi là sự tồn tại cấm kỵ, danh hiệu này không phải giả.
Nhưng vẫn có một số người rất khó đối phó, ví dụ như La Chấn.
Mặc dù họ không thể uy hiếp đến Huyền Lôi song kiếm, nhưng chung quy vẫn có sức đánh một trận. Chỉ cần bị chặn được dù chỉ một chiêu, đám đông trước mặt sẽ lập tức trở nên hỗn loạn, không thể tiếp tục uy hiếp nữa.
Đến lúc đó, nếu mục tiêu nhân lúc hỗn loạn rời đi thì sẽ rất phiền phức.
“Ta đã nói rồi, hắn là bằng hữu của ta, không phải người các ngươi cần tìm”, nhưng La Chấn rất cố chấp, không hề có ý nhượng bộ.
Hắn ta biết rõ bản tính của những kẻ được gọi là yêu nghiệt Chiến giới này. Dù Lâm Nhất không phải người họ cần tìm, một khi biết được thân phận của hắn, có lẽ đám công tử kia sẽ không quan tâm, nhưng Huyền Lôi song kiếm nhất định sẽ có hứng thú với cơ duyên trên Tạo Hoá kia.
“Ngu xuẩn mất khôn!”
Lúc này Hàn Lôi cũng nổi giận.
Nhẹ nhàng khuyên nhủ đã coi như nể mặt đối phương rồi, nhưng chúng lại tưởng leo lên được bảng Thông Thiên thì ghê gớm lắm, ở trong mắt họ cũng chỉ rắc rối hơn lũ sâu kiến kia một chút thôi.
Sàn sạt!
Nhưng lúc này, Lâm Nhất lại lặng lẽ bước ra khỏi đám đông.
“Lâm huynh...”
Lâm Nhất chợt khựng lại, không trả lời mà tiếp tục bước về phía trước.
Có rất nhiều chuyện, dù hắn không muốn chủ động tìm đến rắc rối.
Nhưng nếu rắc rối chủ động tìm tới, Lâm Nhất cũng sẽ không làm mình chịu uất nghẹn, không gây sự không có nghĩa là hắn sợ rắc rối.
Người khác sợ hãi cấm kỵ gì đó, còn Lâm Nhất thì thấy chẳng có gì đáng sợ cả!
Thấy Lâm Nhất chủ động bước ra, vẻ mặt của Hàn Lôi và Mạc Huyền cũng dịu hơn đôi chút.
Họ đảo mắt nhìn thẳng vào Bùi Tuyết mặc nam trang: “Ngươi cũng đừng ngây ra đó nữa, mau ra đây”.
Bùi Tuyết đã đoán ra thân phận của Lâm Nhất, nàng ta bình tĩnh đi ra theo, mặt ngoài nhìn có vẻ không có sơ hở gì quá lớn.
Chỉ một lát sau đã có mấy trăm người lần lượt được yêu cầu bước ra đầu hàng.
Huyền Lôi song kiếm cũng rời mắt khỏi đám đông, làm tất cả mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như chỉ nhằm vào những người bị nghi ngờ này, vậy thì hành động của Huyền Lôi song kiếm cũng tạm chấp nhận được.
Chẳng qua khi nghĩ đến sự tàn nhẫn của hai người này, họ vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
“Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào? Ta đã nói rồi, ta không phải là người mà các ngươi cần tìm!”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn