Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3597
Dưới sự thúc giục của bảo cốt Thương Long, Thần Dương Diệt Thế tam ấn hợp nhất của Lâm Nhất hủy diệt cả quảng trường.
Trong hố sâu vô cùng lớn, cơ thể của Vũ Hạo Thiên bị nhấn chìm trong đó, vô số mảnh đá vụn lơ lửng giữa không trung. Dư lực lan rộng bốn phương tám hướng, cuốn theo những mảnh đá vụn bay lên không trung, cả quảng trường trở nên hỗn loạn.
Vũ Hạo Thiên bị chôn vùi trong lòng hố sâu, sinh tử không rõ.
Đòn tấn công này quá đáng sợ, đáng sợ hơn cả tam ấn hợp nhất mà Vũ Hạo Thiên dùng găng tay thần ảnh dung hợp, hơn nữa hắn ta còn chưa có thủ đoạn như thánh giáp Thương Long.
“Vũ Hạo Thiên chết rồi sao?”
Đám người lùi ra xa, đưa mắt nhìn xuyên qua đá vụn hỗn loạn, muốn xác định sự sống chết của Vũ Hạo Thiên.
Chuyện này không thể nghi ngờ, Vũ Hạo Thiên trước đó đại triển thần uy, có phong thái vô địch lại bại dưới tay Lâm Nhất nhanh như vậy. Bộ long giáp màu tử kim lấp lánh đó khiến người ta cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Long giáp dường như không những có thể phòng ngự, mà tâm của nó còn chứa uy lực đáng sợ khiến người ta phát run.
Tâm của nó nằm ở tim của Lâm Nhất.
Vài ánh mắt xuyên qua ánh sáng đầy trời, dừng trên vị trí tâm của long giáp trên người Lâm Nhất, trong mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Trong lòng đám người La Chấn đều đã có suy đoán.
“Đây là cơ duyên trên tạo hóa sao?”, La Chấn hạ giọng nói: “Bộ long giáp đó khá kỳ quái, sức mạnh chứa trong đó khiến ta cảm thấy run rẩy, nhìn cũng không thể nhìn lâu, rốt cuộc đây là cơ duyên gì?”
Bọn họ đến đây là vì cơ duyên trên tạo hóa, nhưng bây giờ loại cơ duyên này lại rơi vào tay Lâm Nhất.
“Lâm Nhất này rốt cuộc đã trải qua những gì trong bảo điện truyền thừa?”
Ánh mắt Bùi Tuyết lấp lánh. Với mắt nhìn của cô ta tạm thời không thể xác định cơ duyên trên tạo hóa này rốt cuộc là loại tồn tại thế nào.
Nơi hố sâu khổng lồ.
Nơi khóe miệng Vũ Hạo Thiên không ngừng tràn máu, sắc mặt trắng bệch, trước ngực có một lỗ đáng sợ. Đó là quyền mang của Lâm Nhất đánh vỡ chân nguyên hộ thể của hắn ta, suýt chút nữa xuyên thủng cả lồng ngực hắn ta.
Nhưng dù là vậy, Vũ Hạo Thiên vẫn bị chấn thương nặng, trong mắt hắn ta tràn ngập vẻ khó tin.
Sao có thể!
Chí bảo như găng tay thần ảnh dung hợp với Nguyệt Diệu Thần Quyền, lại được Vô Tướng Ma Quyết thôi thúc. Uy lực của một quyền đỉnh phong đó lại không thể lay động đối phương, còn quyền mang tam ấn hợp nhất của đối phương thì lại đánh ngã mình trong nháy mắt.
Thật khó tin, không thể tưởng tượng được.
“Nhóc, giao quyền khống chế cơ thể cho ta đi”.
Đúng lúc đó, trong đầu hắn ta vang lên giọng nói âm u lạnh lẽo của ma linh. Vũ Hạo Thiên biến sắc, không cam tâm nói: “Lại định chạy nữa sao? Tiền bối, ta còn thủ đoạn chưa dùng, chưa chắc đã thua”.
“Ha ha, vì sao phải chạy? Thằng nhóc đó có bảo cốt Thương Long, là chí bảo trong chí bảo. Mặc dù có thể không bá đạo bằng găng tay thần ảnh của ngươi, nhưng luyện hóa trong thời gian dài, sau cùng xác thịt có thể sánh ngang với Long tộc chân chính, đạt tới cảnh giới cuối cùng là thánh thể Thương Long. Chậc chậc, đó mới là xác thịt hoàn hảo!”
Giọng nói của ma linh đè nén sự tham lam khiến Vũ Hạo Thiên sởn gai ốc, không rét mà run.
Lúc trước ma linh nhập xác, đưa hắn ta chật vật chạy trốn. Hắn ta cứ nghĩ lần này đối phương cũng định rời đi, nhưng không ngờ ông ta lại muốn chiến đấu.
“Lần trước căn cơ của ngươi quá kém, dù để ta thao túng cơ thể cũng chưa chắc đã là đối thủ của thằng nhóc đó. Bây giờ thì khác, trình độ công pháp như Vô Tướng Ma Quyết của ngươi không bằng ta. Huống hồ… găng tay thần ảnh này cũng không phải sử dụng như ngươi. Đừng nói nhiều nữa, mau giao thân thể cho ta điều khiển, ta không đợi được nữa! Bây giờ không lấy bảo cốt này thì còn đợi đến khi nào”.
Ma linh dứt lời, Vũ Hạo Thiên lập tức cảm giác được một luồng sức mạnh dồi dào vô tận điên cuồng dâng lên trong đầu.
Ma linh lại định cướp đoạt.
Vũ Hạo Thiên luôn cảnh giác và đề phòng ma linh, trạng thái đột nhiên xảy đến này không hề khiến hắn ta kinh hoảng, hắn ta luôn bảo vệ sự thanh tỉnh cuối cùng, không để ông ta chiếm cơ thể mình.
“Ngươi còn đợi cái gì? Thằng nhóc đó là đồng tử tặng bảo vật cho ngươi. Tạo hóa trên người hắn rất đáng kinh ngạc, ta giúp ngươi cướp hết về! Ngươi không muốn tỏa sáng trên con đường thông thiên này, đứng trên đỉnh quần hùng ở cuối con đường thông thiên đó sao? Bây giờ là cơ hội rất tốt…”
Trong giọng nói ma linh chứa sự tức giận, nhưng vẫn đang cố gắng đè nén, dường như vẫn có điều kiêng kị.
“Tiền bối, ông thật sự có thể giết chết Lâm Nhất?”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Trong hố sâu vô cùng lớn, cơ thể của Vũ Hạo Thiên bị nhấn chìm trong đó, vô số mảnh đá vụn lơ lửng giữa không trung. Dư lực lan rộng bốn phương tám hướng, cuốn theo những mảnh đá vụn bay lên không trung, cả quảng trường trở nên hỗn loạn.
Vũ Hạo Thiên bị chôn vùi trong lòng hố sâu, sinh tử không rõ.
Đòn tấn công này quá đáng sợ, đáng sợ hơn cả tam ấn hợp nhất mà Vũ Hạo Thiên dùng găng tay thần ảnh dung hợp, hơn nữa hắn ta còn chưa có thủ đoạn như thánh giáp Thương Long.
“Vũ Hạo Thiên chết rồi sao?”
Đám người lùi ra xa, đưa mắt nhìn xuyên qua đá vụn hỗn loạn, muốn xác định sự sống chết của Vũ Hạo Thiên.
Chuyện này không thể nghi ngờ, Vũ Hạo Thiên trước đó đại triển thần uy, có phong thái vô địch lại bại dưới tay Lâm Nhất nhanh như vậy. Bộ long giáp màu tử kim lấp lánh đó khiến người ta cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Long giáp dường như không những có thể phòng ngự, mà tâm của nó còn chứa uy lực đáng sợ khiến người ta phát run.
Tâm của nó nằm ở tim của Lâm Nhất.
Vài ánh mắt xuyên qua ánh sáng đầy trời, dừng trên vị trí tâm của long giáp trên người Lâm Nhất, trong mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Trong lòng đám người La Chấn đều đã có suy đoán.
“Đây là cơ duyên trên tạo hóa sao?”, La Chấn hạ giọng nói: “Bộ long giáp đó khá kỳ quái, sức mạnh chứa trong đó khiến ta cảm thấy run rẩy, nhìn cũng không thể nhìn lâu, rốt cuộc đây là cơ duyên gì?”
Bọn họ đến đây là vì cơ duyên trên tạo hóa, nhưng bây giờ loại cơ duyên này lại rơi vào tay Lâm Nhất.
“Lâm Nhất này rốt cuộc đã trải qua những gì trong bảo điện truyền thừa?”
Ánh mắt Bùi Tuyết lấp lánh. Với mắt nhìn của cô ta tạm thời không thể xác định cơ duyên trên tạo hóa này rốt cuộc là loại tồn tại thế nào.
Nơi hố sâu khổng lồ.
Nơi khóe miệng Vũ Hạo Thiên không ngừng tràn máu, sắc mặt trắng bệch, trước ngực có một lỗ đáng sợ. Đó là quyền mang của Lâm Nhất đánh vỡ chân nguyên hộ thể của hắn ta, suýt chút nữa xuyên thủng cả lồng ngực hắn ta.
Nhưng dù là vậy, Vũ Hạo Thiên vẫn bị chấn thương nặng, trong mắt hắn ta tràn ngập vẻ khó tin.
Sao có thể!
Chí bảo như găng tay thần ảnh dung hợp với Nguyệt Diệu Thần Quyền, lại được Vô Tướng Ma Quyết thôi thúc. Uy lực của một quyền đỉnh phong đó lại không thể lay động đối phương, còn quyền mang tam ấn hợp nhất của đối phương thì lại đánh ngã mình trong nháy mắt.
Thật khó tin, không thể tưởng tượng được.
“Nhóc, giao quyền khống chế cơ thể cho ta đi”.
Đúng lúc đó, trong đầu hắn ta vang lên giọng nói âm u lạnh lẽo của ma linh. Vũ Hạo Thiên biến sắc, không cam tâm nói: “Lại định chạy nữa sao? Tiền bối, ta còn thủ đoạn chưa dùng, chưa chắc đã thua”.
“Ha ha, vì sao phải chạy? Thằng nhóc đó có bảo cốt Thương Long, là chí bảo trong chí bảo. Mặc dù có thể không bá đạo bằng găng tay thần ảnh của ngươi, nhưng luyện hóa trong thời gian dài, sau cùng xác thịt có thể sánh ngang với Long tộc chân chính, đạt tới cảnh giới cuối cùng là thánh thể Thương Long. Chậc chậc, đó mới là xác thịt hoàn hảo!”
Giọng nói của ma linh đè nén sự tham lam khiến Vũ Hạo Thiên sởn gai ốc, không rét mà run.
Lúc trước ma linh nhập xác, đưa hắn ta chật vật chạy trốn. Hắn ta cứ nghĩ lần này đối phương cũng định rời đi, nhưng không ngờ ông ta lại muốn chiến đấu.
“Lần trước căn cơ của ngươi quá kém, dù để ta thao túng cơ thể cũng chưa chắc đã là đối thủ của thằng nhóc đó. Bây giờ thì khác, trình độ công pháp như Vô Tướng Ma Quyết của ngươi không bằng ta. Huống hồ… găng tay thần ảnh này cũng không phải sử dụng như ngươi. Đừng nói nhiều nữa, mau giao thân thể cho ta điều khiển, ta không đợi được nữa! Bây giờ không lấy bảo cốt này thì còn đợi đến khi nào”.
Ma linh dứt lời, Vũ Hạo Thiên lập tức cảm giác được một luồng sức mạnh dồi dào vô tận điên cuồng dâng lên trong đầu.
Ma linh lại định cướp đoạt.
Vũ Hạo Thiên luôn cảnh giác và đề phòng ma linh, trạng thái đột nhiên xảy đến này không hề khiến hắn ta kinh hoảng, hắn ta luôn bảo vệ sự thanh tỉnh cuối cùng, không để ông ta chiếm cơ thể mình.
“Ngươi còn đợi cái gì? Thằng nhóc đó là đồng tử tặng bảo vật cho ngươi. Tạo hóa trên người hắn rất đáng kinh ngạc, ta giúp ngươi cướp hết về! Ngươi không muốn tỏa sáng trên con đường thông thiên này, đứng trên đỉnh quần hùng ở cuối con đường thông thiên đó sao? Bây giờ là cơ hội rất tốt…”
Trong giọng nói ma linh chứa sự tức giận, nhưng vẫn đang cố gắng đè nén, dường như vẫn có điều kiêng kị.
“Tiền bối, ông thật sự có thể giết chết Lâm Nhất?”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Story
Chương 3597
10.0/10 từ 30 lượt.