Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 3594
Hắn đến rồi!
Công tử Táng Hoa Lâm Nhất đến rồi.
Trước đó không có ai cảm thấy Vũ Hạo Thiên có thể trở thành đối thủ của Lâm Nhất, nhưng bây giờ Vũ Hạo Thiên có găng tay thần ảnh, còn thể hiện thân pháp đáng sợ, ngay cả Bùi Tuyết có lai lịch thần bí cũng bị hắn ta đánh lui bằng một chưởng.
Hắn ta thể hiện oai phong trên quảng trường Thương Long, cho thấy khí thế vô địch.
Thực lực mạnh mẽ đó khiến mọi người mở mang tầm mắt, không ngờ rằng Vũ Hạo Thiên trông có vẻ không quá nổi bật lại mạnh đến mức khiến người ta phẫn nộ thế này.
Cái đuôi Thương Long, không thể coi thường!
Rất nhiều người đều đang nghĩ, nếu Lâm Nhất xuất hiện, hắn và Vũ Hạo Thiên sẽ nảy ra xung đột thế nào.
Dẫu sao họ đều đã biết thù oán của Lâm Nhất và Vũ Hạo Thiên từ lâu. Chỉ cần nói đến Lâm Nhất, Vũ Hạo Thiên đều sẽ thay đổi sắc mặt, sự căm hận trong giọng điệu khiến mọi người phải sởn gai óc.
Với tính cách của Vũ Hạo Thiên, nếu Lâm Nhất thua hắn ta thì e rằng sẽ có kết cục rất thê thảm.
Bây giờ cuối cùng Lâm Nhất cũng đến, mang theo cơ duyên trên Tạo Hoá xuất hiện trước mặt mọi người, có lẽ sẽ xảy ra một trận chiến chấn động đất trời.
Sau nỗi ngạc nhiên, xung quanh trở nên rất yên tĩnh.
Mọi người đều nín thở không dám phá tan bầu không khí im lặng này, những ánh mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại giữa Lâm Nhất và Vũ Hạo Thiên.
Vụt!
Gần như vào lúc Lâm Nhất xuất hiện, Vũ Hạo Thiên lập tức dời mắt khỏi Bùi Tuyết, nhìn chằm chằm Lâm Nhất trên Đạo Đài.
Hắn ta đợi người này lâu lắm rồi!
Sau khi chạy trốn một cách chật vật và nhục nhã như lợn như chó trên con đường thông thiên này, hắn ta vẫn luôn nghẹn một cục tức, nhịn nhục đến tận bây giờ, đã muốn bộc phát từ lâu.
Thù mới hận cũ chồng lên nhau, sau khi hoàn toàn bùng nổ, trong mắt Vũ Hạo Thiên lập tức tràn ngập sát khí khiến người ta sợ hết hồn hết vía.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Lâm Nhất đã bị hắn ta chém trăm nghìn nhát, sỉ nhục bằng mọi cách.
Vũ Hạo Thiên lạnh lùng nói: “Đương nhiên là ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi, nếu ngươi còn không xuất hiện, ta còn tưởng ngươi chết trong đó ấy chứ. Nếu thật là thế thì chán lắm… Dù sao ta cũng mong nhìn thấy ngươi quỳ xuống trước mặt ta với vẻ muốn sống không được muốn chết cũng không xong hơn!!!”
“Chỉ dựa vào ngươi ư?’
Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ lạnh lùng, hắn hờ hững hỏi.
“Lâm Nhất, cẩn thận đấy, hắn ta đã lấy được báu vật găng tay thần ảnh. Hắn cũng đã hiểu được truyền thừa của Thương Long Chi Chủ rồi, bây giờ hắn khá là đáng sợ”, giọng nói của Bùi Tuyết vang lên đúng lúc, nhắc nhở Lâm Nhất đừng lơ là.
Thì ra là thế.
Lâm Nhất hiểu ra, nhìn thấy mấy người nhóm La Chấn chật vật như thế, Vũ Hạo Thiên lúc trước còn vô cùng nhịn nhục lại trở nên dữ tợn, không hề che giấu sát khí của bản thân.
Thì ra là vì hắn ta có được cơ duyên không nhỏ, còn hiểu được hoàn toàn truyền thừa của Thương Long Chi Chủ, đúng là đáng sợ thật.
Truyền thừa của mấy người nhóm La Chấn và kể cả Lâm Nhất đều có cấp bậc khá cao, không thể hiểu rõ hoàn toàn trong một khoảng thời gian ngắn.
“Đúng là quan tâm tình nhân nhỏ của cô quá nhỉ”.
Vũ Hạo Thiên cười khẩy, sắc mặt dần trở nên dữ tợn, hắn ta lạnh lùng nói: “Tiếc là vô dụng thôi… Ta đã nói rồi, một là hắn chết trong bảo điện truyền thừa, hai là quỳ xuống cầu xin ta, chứ chẳng còn kết cục nào khác nữa cả”.
Trong mắt hắn ta tràn đầy sự tự tin, ánh sáng trắng bạc toả ra trên người vừa thánh khiết cũng vừa kỳ quái, khiến người khác không thể thăm dò.
“Lâm Nhất, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi, dù là ai cũng không cứu được ngươi đâu! Nỗi nhục ngày xưa, ta sẽ trả lại gấp trăm lần, đợi sau khi ngươi chết, ta cũng sẽ cướp đi hết những cơ duyên mà ngươi có. Những người ngươi quan tâm, ta cũng sẽ hành hạ bằng mọi cách, để bọn chúng làm đầy tớ cả đời, phải hối hận vì đã quen biết ngươi!”
Vũ Hạo Thiên giận dữ quát to, ánh trăng màu bạc trên người hắn ta càng trở nên chói mắt hơn, ngọn lửa trên găng tay thần ảnh cũng cháy rực hơn.
Cũng đã đến lúc kết thúc rồi!
Sắc mặt Lâm Nhất thoáng trở nên u ám, sâu trong mắt lộ ra hàn mang cực kỳ hiếm thấy.
Người này năm lần bảy lượt lượn lờ trước, không chút kiêng dè muốn động đến những điều Lâm Nhất quan tâm, hắn không có lý do gì để hắn ta tiếp tục sống cả.
“Lâm Nhất, chịu chết đi, ngươi bây giờ không hề biết Vũ Hạo Thiên ta mạnh đến mức nào đâu!”
Sau lưng Vũ Hạo Thiên có thần nhân cánh bạc xuất hiện, ánh sáng màu bạc lạnh lẽo xung quanh lại càng trở nên rét lạnh hơn vào thời điểm này. Hắn ta nở nụ cười tàn nhẫn, mở năm ngón tay, có trăng bạc hiện lên bên trong, chính là Nguyệt Diệu Thần Quyền mà hắn ta vừa sử dụng trước đó.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Công tử Táng Hoa Lâm Nhất đến rồi.
Trước đó không có ai cảm thấy Vũ Hạo Thiên có thể trở thành đối thủ của Lâm Nhất, nhưng bây giờ Vũ Hạo Thiên có găng tay thần ảnh, còn thể hiện thân pháp đáng sợ, ngay cả Bùi Tuyết có lai lịch thần bí cũng bị hắn ta đánh lui bằng một chưởng.
Hắn ta thể hiện oai phong trên quảng trường Thương Long, cho thấy khí thế vô địch.
Thực lực mạnh mẽ đó khiến mọi người mở mang tầm mắt, không ngờ rằng Vũ Hạo Thiên trông có vẻ không quá nổi bật lại mạnh đến mức khiến người ta phẫn nộ thế này.
Cái đuôi Thương Long, không thể coi thường!
Rất nhiều người đều đang nghĩ, nếu Lâm Nhất xuất hiện, hắn và Vũ Hạo Thiên sẽ nảy ra xung đột thế nào.
Dẫu sao họ đều đã biết thù oán của Lâm Nhất và Vũ Hạo Thiên từ lâu. Chỉ cần nói đến Lâm Nhất, Vũ Hạo Thiên đều sẽ thay đổi sắc mặt, sự căm hận trong giọng điệu khiến mọi người phải sởn gai óc.
Với tính cách của Vũ Hạo Thiên, nếu Lâm Nhất thua hắn ta thì e rằng sẽ có kết cục rất thê thảm.
Bây giờ cuối cùng Lâm Nhất cũng đến, mang theo cơ duyên trên Tạo Hoá xuất hiện trước mặt mọi người, có lẽ sẽ xảy ra một trận chiến chấn động đất trời.
Sau nỗi ngạc nhiên, xung quanh trở nên rất yên tĩnh.
Mọi người đều nín thở không dám phá tan bầu không khí im lặng này, những ánh mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại giữa Lâm Nhất và Vũ Hạo Thiên.
Vụt!
Gần như vào lúc Lâm Nhất xuất hiện, Vũ Hạo Thiên lập tức dời mắt khỏi Bùi Tuyết, nhìn chằm chằm Lâm Nhất trên Đạo Đài.
Hắn ta đợi người này lâu lắm rồi!
Sau khi chạy trốn một cách chật vật và nhục nhã như lợn như chó trên con đường thông thiên này, hắn ta vẫn luôn nghẹn một cục tức, nhịn nhục đến tận bây giờ, đã muốn bộc phát từ lâu.
Thù mới hận cũ chồng lên nhau, sau khi hoàn toàn bùng nổ, trong mắt Vũ Hạo Thiên lập tức tràn ngập sát khí khiến người ta sợ hết hồn hết vía.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Lâm Nhất đã bị hắn ta chém trăm nghìn nhát, sỉ nhục bằng mọi cách.
Vũ Hạo Thiên lạnh lùng nói: “Đương nhiên là ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi, nếu ngươi còn không xuất hiện, ta còn tưởng ngươi chết trong đó ấy chứ. Nếu thật là thế thì chán lắm… Dù sao ta cũng mong nhìn thấy ngươi quỳ xuống trước mặt ta với vẻ muốn sống không được muốn chết cũng không xong hơn!!!”
“Chỉ dựa vào ngươi ư?’
Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ lạnh lùng, hắn hờ hững hỏi.
“Lâm Nhất, cẩn thận đấy, hắn ta đã lấy được báu vật găng tay thần ảnh. Hắn cũng đã hiểu được truyền thừa của Thương Long Chi Chủ rồi, bây giờ hắn khá là đáng sợ”, giọng nói của Bùi Tuyết vang lên đúng lúc, nhắc nhở Lâm Nhất đừng lơ là.
Thì ra là thế.
Lâm Nhất hiểu ra, nhìn thấy mấy người nhóm La Chấn chật vật như thế, Vũ Hạo Thiên lúc trước còn vô cùng nhịn nhục lại trở nên dữ tợn, không hề che giấu sát khí của bản thân.
Thì ra là vì hắn ta có được cơ duyên không nhỏ, còn hiểu được hoàn toàn truyền thừa của Thương Long Chi Chủ, đúng là đáng sợ thật.
Truyền thừa của mấy người nhóm La Chấn và kể cả Lâm Nhất đều có cấp bậc khá cao, không thể hiểu rõ hoàn toàn trong một khoảng thời gian ngắn.
“Đúng là quan tâm tình nhân nhỏ của cô quá nhỉ”.
Vũ Hạo Thiên cười khẩy, sắc mặt dần trở nên dữ tợn, hắn ta lạnh lùng nói: “Tiếc là vô dụng thôi… Ta đã nói rồi, một là hắn chết trong bảo điện truyền thừa, hai là quỳ xuống cầu xin ta, chứ chẳng còn kết cục nào khác nữa cả”.
Trong mắt hắn ta tràn đầy sự tự tin, ánh sáng trắng bạc toả ra trên người vừa thánh khiết cũng vừa kỳ quái, khiến người khác không thể thăm dò.
“Lâm Nhất, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi, dù là ai cũng không cứu được ngươi đâu! Nỗi nhục ngày xưa, ta sẽ trả lại gấp trăm lần, đợi sau khi ngươi chết, ta cũng sẽ cướp đi hết những cơ duyên mà ngươi có. Những người ngươi quan tâm, ta cũng sẽ hành hạ bằng mọi cách, để bọn chúng làm đầy tớ cả đời, phải hối hận vì đã quen biết ngươi!”
Vũ Hạo Thiên giận dữ quát to, ánh trăng màu bạc trên người hắn ta càng trở nên chói mắt hơn, ngọn lửa trên găng tay thần ảnh cũng cháy rực hơn.
Cũng đã đến lúc kết thúc rồi!
Sắc mặt Lâm Nhất thoáng trở nên u ám, sâu trong mắt lộ ra hàn mang cực kỳ hiếm thấy.
Người này năm lần bảy lượt lượn lờ trước, không chút kiêng dè muốn động đến những điều Lâm Nhất quan tâm, hắn không có lý do gì để hắn ta tiếp tục sống cả.
“Lâm Nhất, chịu chết đi, ngươi bây giờ không hề biết Vũ Hạo Thiên ta mạnh đến mức nào đâu!”
Sau lưng Vũ Hạo Thiên có thần nhân cánh bạc xuất hiện, ánh sáng màu bạc lạnh lẽo xung quanh lại càng trở nên rét lạnh hơn vào thời điểm này. Hắn ta nở nụ cười tàn nhẫn, mở năm ngón tay, có trăng bạc hiện lên bên trong, chính là Nguyệt Diệu Thần Quyền mà hắn ta vừa sử dụng trước đó.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Story
Chương 3594
10.0/10 từ 30 lượt.