Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 2137
Sự dứt khoát của chiêu thức, sự xảo trá của góc độ đều tỏ rõ người này không phải dạng lão luyện thông thường, thủ đoạn tương đối tàn nhẫn.
Ta từ đâu đến!
Nhưng Lâm Nhất lại lạnh lùng cười một tiếng, lật tay đâm ra một kiếm, bóng người biến hoá. Trong một thoáng, nhìn khắp cả vùng trời này cũng không trông thấy tung tích của Lâm Nhất ở đâu, đoá Tường Vy ở đầu mũi kiếm kia bỗng nhiên vỡ nát, biến thành một cơn bão táp.
Cánh hoa trong cơn bão táp va đập vào nhau phát ra âm thanh kiếm ngâm vang vọng khắp trời.
Uỳnh!
Chỉ một thoáng đã đánh bay đại trưởng lão của lầu Huyết Vũ ra xa, trên người ông ta bị cắt thành rất nhiều vết thương máu me đầm đìa.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Không đợi đại trưởng lão bị đánh bay kia kịp chạm đất, một luồng gió mát phất qua, kiếm quang lại xuất hiện. Một kiếm này, từ to đến bé, từ tĩnh đến động, đầu tiên là sông hồ uốn lượn quanh núi, sau lại là lá rụng bị gió cuốn bay, kiếm thế mênh mông cuồn cuộn ập xuống. Khiến cho hai ông lão áo đỏ khác đang muốn xuất chiêu phải liên tục lui về phía sau.
Mỗi lui một bước đều có kiếm quang cứa lên người, mỗi một bước là máu văng tung toé.
Nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người chiếc vó ngựa trắng!
Kiếm thế lại thay đổi, kiếm quang bao la như cánh hoa rơi rụng khắp trời, nhẹ nhàng bay lượn cùng với màn mưa bụi nhạt nhoà, vừa linh hoạt vừa phóng khoáng. Hạt mưa rơi trên thân kiếm phát ra tiếng leng keng thanh thoát, chỉ trong chớp mắt hai ông lão này đã trúng không dưới mấy chục kiếm của Lâm Nhất.
“Lui!”
“Lui trước đã, tách khỏi kiếm thế của hắn!”
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, trưởng lão và đệ tử của các Tông môn đều đã ngây ra như phỗng. Từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp loại kiếm pháp thế này, như ngựa thần lướt gió tung mây, chẳng thấy tung tích đâu mà tìm, lúc múa kiếm lại lưu loát nhẹ nhàng như mộng như ảo.
Bọn họ đã hoàn toàn quên cả ngôn từ, miệng đắng lưỡi khô, nói không nên lời.
Từng sát chiêu của Trần Quang kiếm pháp được thi triển ra, ba trưởng lão của lầu Huyết Vũ hết lùi lại lùi, từ trên xuống dưới khắp người rỉ đầy máu tươi.
Mắt thấy ba người này đã sắp rơi vào trong hiểm cảnh, liền đột nhiên tế ra Võ hồn, khí thế vốn rơi xuống tận đáy vực sâu nay lại lập tức bùng lên. Vẻ mặt ba người dữ tợn, tranh thủ cơ hội lật ngược tình thế.
Thú vị, ba vị trưởng lão cảnh giới Âm Dương cùng lúc đối phó một hậu bối đã đủ nhục nhã lắm rồi, không ngờ lại còn bị ép đến mức phải tế ra Võ hồn”.
“Dù gì cũng là trưởng lão của thế lực cấp chuẩn bá chủ, đúng là mất mặt quá”.
“Lâm Nhất gặp nguy rồi, một khi kiếm thế bị phá, sợ là lập tức sẽ phải chết”.
Nhìn thấy ba người đều tế ra Võ hồn, tất cả mọi người đều kinh hoàng, không thể ngờ được Lâm Nhất một mình một kiếm lại có thể ép ba người kia đến bước này.
“Đến hay lắm”.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Ta từ đâu đến!
Nhưng Lâm Nhất lại lạnh lùng cười một tiếng, lật tay đâm ra một kiếm, bóng người biến hoá. Trong một thoáng, nhìn khắp cả vùng trời này cũng không trông thấy tung tích của Lâm Nhất ở đâu, đoá Tường Vy ở đầu mũi kiếm kia bỗng nhiên vỡ nát, biến thành một cơn bão táp.
Cánh hoa trong cơn bão táp va đập vào nhau phát ra âm thanh kiếm ngâm vang vọng khắp trời.
Uỳnh!
Chỉ một thoáng đã đánh bay đại trưởng lão của lầu Huyết Vũ ra xa, trên người ông ta bị cắt thành rất nhiều vết thương máu me đầm đìa.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Không đợi đại trưởng lão bị đánh bay kia kịp chạm đất, một luồng gió mát phất qua, kiếm quang lại xuất hiện. Một kiếm này, từ to đến bé, từ tĩnh đến động, đầu tiên là sông hồ uốn lượn quanh núi, sau lại là lá rụng bị gió cuốn bay, kiếm thế mênh mông cuồn cuộn ập xuống. Khiến cho hai ông lão áo đỏ khác đang muốn xuất chiêu phải liên tục lui về phía sau.
Mỗi lui một bước đều có kiếm quang cứa lên người, mỗi một bước là máu văng tung toé.
Nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người chiếc vó ngựa trắng!
Kiếm thế lại thay đổi, kiếm quang bao la như cánh hoa rơi rụng khắp trời, nhẹ nhàng bay lượn cùng với màn mưa bụi nhạt nhoà, vừa linh hoạt vừa phóng khoáng. Hạt mưa rơi trên thân kiếm phát ra tiếng leng keng thanh thoát, chỉ trong chớp mắt hai ông lão này đã trúng không dưới mấy chục kiếm của Lâm Nhất.
“Lui!”
“Lui trước đã, tách khỏi kiếm thế của hắn!”
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, trưởng lão và đệ tử của các Tông môn đều đã ngây ra như phỗng. Từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp loại kiếm pháp thế này, như ngựa thần lướt gió tung mây, chẳng thấy tung tích đâu mà tìm, lúc múa kiếm lại lưu loát nhẹ nhàng như mộng như ảo.
Bọn họ đã hoàn toàn quên cả ngôn từ, miệng đắng lưỡi khô, nói không nên lời.
Từng sát chiêu của Trần Quang kiếm pháp được thi triển ra, ba trưởng lão của lầu Huyết Vũ hết lùi lại lùi, từ trên xuống dưới khắp người rỉ đầy máu tươi.
Mắt thấy ba người này đã sắp rơi vào trong hiểm cảnh, liền đột nhiên tế ra Võ hồn, khí thế vốn rơi xuống tận đáy vực sâu nay lại lập tức bùng lên. Vẻ mặt ba người dữ tợn, tranh thủ cơ hội lật ngược tình thế.
Thú vị, ba vị trưởng lão cảnh giới Âm Dương cùng lúc đối phó một hậu bối đã đủ nhục nhã lắm rồi, không ngờ lại còn bị ép đến mức phải tế ra Võ hồn”.
“Dù gì cũng là trưởng lão của thế lực cấp chuẩn bá chủ, đúng là mất mặt quá”.
“Lâm Nhất gặp nguy rồi, một khi kiếm thế bị phá, sợ là lập tức sẽ phải chết”.
Nhìn thấy ba người đều tế ra Võ hồn, tất cả mọi người đều kinh hoàng, không thể ngờ được Lâm Nhất một mình một kiếm lại có thể ép ba người kia đến bước này.
“Đến hay lắm”.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Story
Chương 2137
10.0/10 từ 30 lượt.