Độc Tôn Tam Giới
Chương 869: Nguyên cảnh ngũ trọng 1
Lăng Huệ Nhi nói đến đây, đột nhiên biến sắc, bàn tay nhỏ bé che miệng.
Nụ cười trên mặt cứng đờ, làm ra một cái dáng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn:
- Tỷ tỷ, ngươi chừng nào thì đuổi theo tới?
Đổi lại bình thường, Lăng Huệ Nhi nói hưu nói vượn như vậy, Lăng Bích Nhi tuyệt đối cấm đoán nàng ba tháng.
Bất quá giờ phút này, Lăng Bích Nhi lại than nhẹ một tiếng:
- Huệ Nhi, Giang sư đệ muốn bế quan, không nên càn quấy, theo ta về động phủ trước.
Nói xong, cũng không dung Lăng Huệ Nhi có đáp ứng hay không, tiện tay trảo một cái, bắt lấy đai lưng của Lăng Huệ Nhi, như là xách một con gà con, phiêu nhiên bay đi.
Nhắc tới cũng kỳ quái, nếu xưa nay, Lăng Bích Nhi nghe được muội muội cùng nam tử trẻ tuổi khác nói bộ ngực của mình, thậm chí nâng lên sự tình mình tắm rửa, tất nhiên sẽ xấu hổ và giận dữ gần chết.
Thế nhưng mà giờ phút này, nàng lại bình tĩnh thần kỳ.
Kỳ thật, nhất cử nhất động của muội muội, nàng đều thấy được. Giang Trần không có giậu đổ bìm leo, thừa cơ chiếm tiện nghi của muội muội, nàng cũng xem thanh thanh sở sở.
Ở sâu trong nội tâm, Lăng Bích Nhi không thừa nhận cũng không được, Giang Trần là chính nhân quân tử, không cần hiệp ân báo đáp, cũng không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, càng sẽ không như những sắc lão quỷ kia, vắt hết óc muốn chiếm hữu tỷ muội các nàng.
Nhưng mà…
Tính tình của nữ nhân, có đôi khi là kỳ quái như thế.
Giang Trần càng như vậy, Lăng Bích Nhi ngược lại có chút như đau đớn, như thương xót, chỉ cảm giác tỷ muội mình bị tông môn cao thấp chúng tinh ủng nguyệt, nhưng ở trong nội tâm Giang Trần, lại chỉ là hai đồng môn bình thường mà thôi.
Lời hứa hẹn kia, lời nói kia, chỉ là bởi vì tình đồng môn, thực sự không phải bởi vì nguyên nhân gì khác, đối với tỷ muội các nàng có vài phần kính trọng, mới đáp ứng khám bệnh cho cha của các nàng mà thôi.
Hai tỷ muội này, một cái lạnh lùng như băng, một cái ngây thơ rực rỡ, làm cho Giang Trần bao nhiêu cũng có chút chật vật, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới cười khổ lắc đầu, nhấc chân chuẩn bị trở về bế quan.
Bỗng nhiên bên tai khẽ động, ánh mắt điện xạ nhìn rừng rậm:
- Ai?
Trong rừng rậm truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn nhưng lại thong dong, trong bụi cây, nhánh cây bị một cánh tay ngọc nhẹ nhàng mở ra, hiện ra một bóng hình xinh đẹp.
- Hoàng Nhi cô nương?
Nàng này bận xiêm y màu xanh nhạt, tay ngọc nâng một rổ trúc, hiển nhiên là đang ở trong rừng cây ngắt lấy mấy thứ gì đó.
Giờ phút này, Hoàng Nhi đeo mặt nạ, che lấp khuôn mặt.
Tư thái thướt tha, bao phủ trong một tầng sương mù nhàn nhạt, như thược dược yên nhiên, ẩn ẩn có một loại khí chất xuất trần như tiên.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần lại ngây dại.
Kiếp trước, Giang Trần duyệt tận Chư Thiên. Ở kiếp này, cũng nhận thức không ít nữ tử hiếm thấy. Ví dụ như Câu Ngọc gợi cảm hào phóng, Đan Phi thanh nhã cao quý, Ôn Tử Kỳ ôn nhu thẹn thùng, kể cả Lăng Bích Nhi lạnh lùng như băng, ngây thơ rực rỡ Lăng Huệ Nhi.
Những cô gái này, bất kỳ một cái nào, đều là nhân gian tuyệt sắc, hãn hữu nhân thế.
Nhưng mà, giờ khắc này, Hoàng Nhi diện mạo xấu xí mà đeo mặt nạ, lại làm cho Giang Trần hơi có chút thất thố.
Trong nháy mắt này, Giang Trần có một loại cảm giác thất thần.
Thế nhân ưa thích đem nữ tử có khí chất xuất chúng so sánh như Thần Tiên, nhưng mà giờ phút này Giang Trần không thể không thừa nhận, nếu bàn về thân thể Thần Tiên, giờ khắc này, Hoàng Nhi không thể nghi ngờ là người phát ngôn hoàn mỹ nhất.
Nếu như dứt bỏ khuôn mặt không đề cập tới, giờ phút này khí chất của Hoàng Nhi thanh xuân thoát tục, quả thực như là Tiên Tử từ trong tranh đi ra, thanh lệ tao nhã, tư thái yểu điệu,...
Cánh tay ngọc trắng noãn lộ ra một chút, nhẹ nhàng đi lại như không dính bụi trần, quả nhiên là đẹp như tranh, khó có thể miêu tả.
- Giang công tử, trong rừng cây này, có một ít hoa cỏ, Hoàng Nhi rất ưa thích, muốn cấy về trồng. Không nghĩ lại kinh động Giang công tử.
Thanh âm của Hoàng Nhi thanh nhã, lại lộ ra một cỗ khéo hiểu lòng người, để cho người nghe được ngôn ngữ của nàng, luôn luôn có một loại cảm giác sung sướng trong nội tâm.
Túc này nội tâm của Giang Trần có chút hư hư, cười hắc hắc:
- Như thế ta liền không quấy rầy Hoàng Nhi cô nương rồi.
Nói xong, khoát tay áo, đi như chạy vào trong động phủ.
Hoàng Nhi cười một tiếng, ngưng mắt nhìn bộ dạng có chút chật vật của Giang Trần, trong mắt sáng lộ ra mỉm cười thân thiện, phảng phất cảm thấy Giang Trần như vậy càng thú vị.
- Giang công tử thật sự là quân tử, Lăng gia tỷ muội kia, mỗi người một vẻ, ta thấy cũng yêu tiếc. Giang công tử có thể dùng lễ đối đãi, quả nhiên là khó được.
Nhất cử nhất động của Lăng Huệ Nhi, kỳ thật Hoàng Nhi cũng thấy được. Không biết tại sao, ở một khắc này, trong nội tâm bình tĩnh không gợn sóng kia của nàng, lại có chút nhộn nhạo lên.
Nhưng thấy Giang Trần rút tay, không giống nam tử khác thừa cơ chiếm tiện nghi, vậy mà trong nội tâm Hoàng Nhi có chút vui vẻ.
Nàng không biết đây là tâm sự thiếu nữ, nhưng Giang Trần như vậy, lại làm cho nàng càng thưởng thức.
Chỉ có điều, những điều này đều là trong lòng nghĩ, dùng phong phạm khéo hiểu lòng người của Hoàng Nhi, là quả quyết sẽ không cầm cái này đến trêu ghẹo Giang Trần.
Nếu như đổi lại Đan Phi, chắc chắn sẽ ghen, nói vài lời không nhẹ không nặng trêu chọc.
Nếu như đổi lại Câu Ngọc, dù không nói cái gì, nhưng sẽ sinh ra thành kiến với Lăng Huệ Nhi.
Duy chỉ có Hoàng Nhi, lại hào phóng di chuyển chủ đề, nói mình ở chỗ này ngắt Linh Dược, hiển nhiên là sợ Giang Trần lo lắng nàng thấy được, gây ra hiểu lầm, miễn cho Giang Trần khó chịu nổi.
Không thể không nói, nàng khéo hiểu lòng người như vậy, làm cho Giang Trần có lối thoát nguyên vẹn, không đến mức khó chịu nổi.
Trở lại chỗ bế quan, Giang Trần ngồi xếp bằng, minh tưởng một hồi, mới áp chế các loại khinh niệm trong lòng. Chỉ là, sau khi những cảm xúc tươi đẹp kia bị hóa giải, ở trong nội tâm Giang Trần lưu lại ấn tượng sâu nhất, không phải bộ ngực no đủ co dãn của Lăng Huệ Nhi, mà là bóng hình xinh đẹp của Hoàng Nhi.
Tại một khắc này, Giang Trần thật sự có cảm giác tim đập thình thịch.
Phảng phất, loại cảm giác này vẫn ở chỗ đó, là một lần tâm động trong số mệnh, loại thời khắc này, ở trong hoàn cảnh đó, đúng hẹn đã xảy ra.
Bất quá Giang Trần cũng không phải người thích có những ý nghĩ kỳ quái.
Là người của hai thế giới, làm cho hắn sớm đã biết rõ như thế nào khống chế tâm tình của mình.
- Việc cấp bách, là trùng kích Nguyên cảnh ngũ trọng, ta không thể lại phân tâm nữa. Huyễn Ba Sơn đan đấu, phong vân tế hội, thế tất có rất nhiều thiên tài cường giả xuất hiện, thực lực tăng lên một phần, sẽ nhiều một ít tiền vốn.
Giang Trần nhất niệm đến đây, móc ra một ít Bồi Nguyên Đan, còn có Nguyên Linh Thạch, bắt đầu tu luyện.
Luyện hóa tinh hạch của Chu Lân Hỏa Tích, làm cho Linh khí trong cơ thể Giang Trần đầy đủ. Cộng thêm Bồi Nguyên Đan cùng Nguyên Linh Thạch, để cho Giang Trần căn bản không cần đi vận dụng Long tinh.
Độc Tôn Tam Giới
Nụ cười trên mặt cứng đờ, làm ra một cái dáng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn:
- Tỷ tỷ, ngươi chừng nào thì đuổi theo tới?
Đổi lại bình thường, Lăng Huệ Nhi nói hưu nói vượn như vậy, Lăng Bích Nhi tuyệt đối cấm đoán nàng ba tháng.
Bất quá giờ phút này, Lăng Bích Nhi lại than nhẹ một tiếng:
- Huệ Nhi, Giang sư đệ muốn bế quan, không nên càn quấy, theo ta về động phủ trước.
Nói xong, cũng không dung Lăng Huệ Nhi có đáp ứng hay không, tiện tay trảo một cái, bắt lấy đai lưng của Lăng Huệ Nhi, như là xách một con gà con, phiêu nhiên bay đi.
Nhắc tới cũng kỳ quái, nếu xưa nay, Lăng Bích Nhi nghe được muội muội cùng nam tử trẻ tuổi khác nói bộ ngực của mình, thậm chí nâng lên sự tình mình tắm rửa, tất nhiên sẽ xấu hổ và giận dữ gần chết.
Thế nhưng mà giờ phút này, nàng lại bình tĩnh thần kỳ.
Kỳ thật, nhất cử nhất động của muội muội, nàng đều thấy được. Giang Trần không có giậu đổ bìm leo, thừa cơ chiếm tiện nghi của muội muội, nàng cũng xem thanh thanh sở sở.
Ở sâu trong nội tâm, Lăng Bích Nhi không thừa nhận cũng không được, Giang Trần là chính nhân quân tử, không cần hiệp ân báo đáp, cũng không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, càng sẽ không như những sắc lão quỷ kia, vắt hết óc muốn chiếm hữu tỷ muội các nàng.
Nhưng mà…
Tính tình của nữ nhân, có đôi khi là kỳ quái như thế.
Giang Trần càng như vậy, Lăng Bích Nhi ngược lại có chút như đau đớn, như thương xót, chỉ cảm giác tỷ muội mình bị tông môn cao thấp chúng tinh ủng nguyệt, nhưng ở trong nội tâm Giang Trần, lại chỉ là hai đồng môn bình thường mà thôi.
Lời hứa hẹn kia, lời nói kia, chỉ là bởi vì tình đồng môn, thực sự không phải bởi vì nguyên nhân gì khác, đối với tỷ muội các nàng có vài phần kính trọng, mới đáp ứng khám bệnh cho cha của các nàng mà thôi.
Hai tỷ muội này, một cái lạnh lùng như băng, một cái ngây thơ rực rỡ, làm cho Giang Trần bao nhiêu cũng có chút chật vật, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới cười khổ lắc đầu, nhấc chân chuẩn bị trở về bế quan.
Bỗng nhiên bên tai khẽ động, ánh mắt điện xạ nhìn rừng rậm:
- Ai?
Trong rừng rậm truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn nhưng lại thong dong, trong bụi cây, nhánh cây bị một cánh tay ngọc nhẹ nhàng mở ra, hiện ra một bóng hình xinh đẹp.
- Hoàng Nhi cô nương?
Nàng này bận xiêm y màu xanh nhạt, tay ngọc nâng một rổ trúc, hiển nhiên là đang ở trong rừng cây ngắt lấy mấy thứ gì đó.
Giờ phút này, Hoàng Nhi đeo mặt nạ, che lấp khuôn mặt.
Tư thái thướt tha, bao phủ trong một tầng sương mù nhàn nhạt, như thược dược yên nhiên, ẩn ẩn có một loại khí chất xuất trần như tiên.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần lại ngây dại.
Kiếp trước, Giang Trần duyệt tận Chư Thiên. Ở kiếp này, cũng nhận thức không ít nữ tử hiếm thấy. Ví dụ như Câu Ngọc gợi cảm hào phóng, Đan Phi thanh nhã cao quý, Ôn Tử Kỳ ôn nhu thẹn thùng, kể cả Lăng Bích Nhi lạnh lùng như băng, ngây thơ rực rỡ Lăng Huệ Nhi.
Những cô gái này, bất kỳ một cái nào, đều là nhân gian tuyệt sắc, hãn hữu nhân thế.
Nhưng mà, giờ khắc này, Hoàng Nhi diện mạo xấu xí mà đeo mặt nạ, lại làm cho Giang Trần hơi có chút thất thố.
Trong nháy mắt này, Giang Trần có một loại cảm giác thất thần.
Thế nhân ưa thích đem nữ tử có khí chất xuất chúng so sánh như Thần Tiên, nhưng mà giờ phút này Giang Trần không thể không thừa nhận, nếu bàn về thân thể Thần Tiên, giờ khắc này, Hoàng Nhi không thể nghi ngờ là người phát ngôn hoàn mỹ nhất.
Nếu như dứt bỏ khuôn mặt không đề cập tới, giờ phút này khí chất của Hoàng Nhi thanh xuân thoát tục, quả thực như là Tiên Tử từ trong tranh đi ra, thanh lệ tao nhã, tư thái yểu điệu,...
Cánh tay ngọc trắng noãn lộ ra một chút, nhẹ nhàng đi lại như không dính bụi trần, quả nhiên là đẹp như tranh, khó có thể miêu tả.
- Giang công tử, trong rừng cây này, có một ít hoa cỏ, Hoàng Nhi rất ưa thích, muốn cấy về trồng. Không nghĩ lại kinh động Giang công tử.
Thanh âm của Hoàng Nhi thanh nhã, lại lộ ra một cỗ khéo hiểu lòng người, để cho người nghe được ngôn ngữ của nàng, luôn luôn có một loại cảm giác sung sướng trong nội tâm.
Túc này nội tâm của Giang Trần có chút hư hư, cười hắc hắc:
- Như thế ta liền không quấy rầy Hoàng Nhi cô nương rồi.
Nói xong, khoát tay áo, đi như chạy vào trong động phủ.
Hoàng Nhi cười một tiếng, ngưng mắt nhìn bộ dạng có chút chật vật của Giang Trần, trong mắt sáng lộ ra mỉm cười thân thiện, phảng phất cảm thấy Giang Trần như vậy càng thú vị.
- Giang công tử thật sự là quân tử, Lăng gia tỷ muội kia, mỗi người một vẻ, ta thấy cũng yêu tiếc. Giang công tử có thể dùng lễ đối đãi, quả nhiên là khó được.
Nhất cử nhất động của Lăng Huệ Nhi, kỳ thật Hoàng Nhi cũng thấy được. Không biết tại sao, ở một khắc này, trong nội tâm bình tĩnh không gợn sóng kia của nàng, lại có chút nhộn nhạo lên.
Nhưng thấy Giang Trần rút tay, không giống nam tử khác thừa cơ chiếm tiện nghi, vậy mà trong nội tâm Hoàng Nhi có chút vui vẻ.
Nàng không biết đây là tâm sự thiếu nữ, nhưng Giang Trần như vậy, lại làm cho nàng càng thưởng thức.
Chỉ có điều, những điều này đều là trong lòng nghĩ, dùng phong phạm khéo hiểu lòng người của Hoàng Nhi, là quả quyết sẽ không cầm cái này đến trêu ghẹo Giang Trần.
Nếu như đổi lại Đan Phi, chắc chắn sẽ ghen, nói vài lời không nhẹ không nặng trêu chọc.
Nếu như đổi lại Câu Ngọc, dù không nói cái gì, nhưng sẽ sinh ra thành kiến với Lăng Huệ Nhi.
Duy chỉ có Hoàng Nhi, lại hào phóng di chuyển chủ đề, nói mình ở chỗ này ngắt Linh Dược, hiển nhiên là sợ Giang Trần lo lắng nàng thấy được, gây ra hiểu lầm, miễn cho Giang Trần khó chịu nổi.
Không thể không nói, nàng khéo hiểu lòng người như vậy, làm cho Giang Trần có lối thoát nguyên vẹn, không đến mức khó chịu nổi.
Trở lại chỗ bế quan, Giang Trần ngồi xếp bằng, minh tưởng một hồi, mới áp chế các loại khinh niệm trong lòng. Chỉ là, sau khi những cảm xúc tươi đẹp kia bị hóa giải, ở trong nội tâm Giang Trần lưu lại ấn tượng sâu nhất, không phải bộ ngực no đủ co dãn của Lăng Huệ Nhi, mà là bóng hình xinh đẹp của Hoàng Nhi.
Tại một khắc này, Giang Trần thật sự có cảm giác tim đập thình thịch.
Phảng phất, loại cảm giác này vẫn ở chỗ đó, là một lần tâm động trong số mệnh, loại thời khắc này, ở trong hoàn cảnh đó, đúng hẹn đã xảy ra.
Bất quá Giang Trần cũng không phải người thích có những ý nghĩ kỳ quái.
Là người của hai thế giới, làm cho hắn sớm đã biết rõ như thế nào khống chế tâm tình của mình.
- Việc cấp bách, là trùng kích Nguyên cảnh ngũ trọng, ta không thể lại phân tâm nữa. Huyễn Ba Sơn đan đấu, phong vân tế hội, thế tất có rất nhiều thiên tài cường giả xuất hiện, thực lực tăng lên một phần, sẽ nhiều một ít tiền vốn.
Giang Trần nhất niệm đến đây, móc ra một ít Bồi Nguyên Đan, còn có Nguyên Linh Thạch, bắt đầu tu luyện.
Luyện hóa tinh hạch của Chu Lân Hỏa Tích, làm cho Linh khí trong cơ thể Giang Trần đầy đủ. Cộng thêm Bồi Nguyên Đan cùng Nguyên Linh Thạch, để cho Giang Trần căn bản không cần đi vận dụng Long tinh.
Độc Tôn Tam Giới
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới
Story
Chương 869: Nguyên cảnh ngũ trọng 1
9.9/10 từ 14 lượt.