Độc Tôn Tam Giới
Chương 43: Cảnh giới truyền thuyết 1
- Giang Hãn Hầu, chúc mừng, chúc mừng. Thật không nghĩ tới, toàn bộ Vương Quốc đều bị phụ tử các ngươi dấu diếm lừa gạt, nên phạt, nên phạt.
Giờ phút này Giang Phong cũng ngây dại. Nếu như Giang Trần hai ba lần bị Bạch Chiến Vân đả bại, hắn là một chút cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nếu như Giang Trần tại chỗ nhận thua, hắn cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.
Thế nhưng mà, loại kết quả này, lại để cho hắn ngoài ý muốn đến không thể lại ngoài ý muốn.
Ẩn dấu thực lực sao? Giả heo ăn thịt hổ sao? Giang Phong dở khóc dở cười, nếu như nói như vậy, tiểu tử này hành động không khỏi quá tốt, ngay cả mình làm lão tử, cũng bị hắn giấu mơ mơ màng màng.
Hôm nay loại tình huống này, coi như Giang Phong nằm mơ, cũng chưa bao giờ mơ tới!
Bởi vì cái gọi là, mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn.
Những chư hầu khó chịu Giang Hãn Hầu, thậm chí đối địch kia, vốn là muốn nhìn Giang Hãn Hầu chê cười, giờ phút này biểu lộ, lại vô cùng ngưng trọng.
Bọn hắn cũng ý thức được, tựa hồ bị Giang gia phụ tử lừa gạt rồi.
Ngay cả Long Đằng Hầu Long Chiếu Phong, giờ phút này ánh mắt nhìn qua Giang Trần, cũng nhiều ra vài phần ngưng trọng. Xem ra, cho tới nay, vẫn là đánh giá thấp lòng dạ của phụ tử Giang Hãn Hầu a!
Ngược lại là Long Cư Tuyết, đối với Giang Trần càng thêm đáng ghét. Vừa rồi lời nói kia của Giang Trần đối với Bạch Chiến Vân, rõ ràng là mỉa mai Bạch Chiến Vân, trên thực tế không chỉ gõ Bạch Chiến Vân, còn trào phúng Long Cư Tuyết nàng a?
- Một chư hầu lụi bại, có chút ít thông minh, lại có gì dùng? Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tiểu thông minh, một chút thủ đoạn đều là phù vân.
Long Cư Tuyết đối với Giang Trần khinh thường như trước, lấy Tiên Thiên Thanh Loan thể của nàng, tương lai tiến vào Tử Dương Tông, nhất định sẽ nhất phi trùng thiên.
Mà những phàm phu tục tử này, dù kế thừa chư hầu lệnh, dù quyền thế ngập trời thì như thế nào?
Ở trước mặt tông môn cường giả, người cầm quyền thế tục, cũng không quá đáng là con sâu cái kiến mà thôi!
Ở trong mắt Long Cư Tuyết, Giang Trần cũng tốt, Bạch Chiến Vân cũng thế, đều là con sâu cái kiến.
Chỉ là, mặc dù là con sâu cái kiến, nàng cũng hi vọng chứng kiến những con sâu cái kiến này ở dưới váy nàng chạy quanh, cho nàng chút vui vẻ, cho nàng hưởng thụ cảm giác chúng tinh ủng nguyệt.
Thế nhưng mà Giang Trần này, lại là con sâu cái kiến ác, nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của nàng!
Hiện trường duy nhất không có bất kỳ phản ứng, là Câu Ngọc công chúa. Bởi vì cả người nàng, đã hoàn toàn thần du rồi. Cho tới bây giờ, nàng còn đắm chìm trong ý cảnh vừa rồi.
Chỉ pháp thần kỳ kia của Giang Trần, ý cảnh không thể nắm lấy kia, liền câu đi thần thức của Câu Ngọc công chúa, đem nàng dẫn tới ý cảnh thần kỳ kia.
Câu Ngọc công chúa nhiều lần suy diễn tình hình chiến đấu vừa rồi. Thế nhưng mà, vô luận nàng suy diễn như thế nào, lấy trình độ nhận thức võ đạo của nàng, lấy tạo nghệ của nàng ở Đông Vương chỉ , cũng thủy chung không cách nào suy diễn ra tình hình chiến đấu lúc trước!
Mấu chốt nhất không phải ở chỗ thắng thua, mà là Giang Trần thi triển ý cảnh Đông Vương chỉ kia, cấp độ cao đến ngay cả Câu Ngọc công chúa cũng không thể với tới.
Câu Ngọc công chúa nhiều lần suy diễn, cuối cùng bi ai phát hiện, dùng thực lực của nàng, đừng nói tu luyện tới loại cảnh giới kia, dù là ở trong đầu suy diễn, cũng suy diễn không ra loại cấp độ này.
Nói cách khác, Giang Trần làm mẫu cho nàng một lần, bảo nàng mô phỏng, cũng mô phỏng không ra.
Cảnh giới bực này, làm trong đầu Câu Ngọc công chúa hiện ra một từ, một loại cảnh giới...
Ngay lúc này, Đỗ Như Hải kia lại là một bộ hiên ngang lẫm liệt, quát lớn:
- Giang Trần, đây là ở trước mặt Câu Ngọc công chúa luận bàn vũ kỹ, đã nói sử dụng Tử Khí Đông Lai Quyết cùng nguyên bộ vũ kỹ của nó, vậy mà ngươi vận dụng vũ kỹ khác, còn muốn tiết tháo hay không? Còn muốn thể diện quý tộc hay không?
Giang Trần nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, đối với loại thế hệ vô tri này, Giang Trần thậm chí ngay cả mắng cũng không muốn, vì loại tiểu nhân nịnh nọt này lãng phí nước miếng, đó là tự vũ nhục mình.
Gặp Giang Trần thái độ ngạo mạn, lại không có lên tiếng, Đỗ Như Hải cho rằng Giang Trần sợ mình, khí thế càng lớn:
- Giang Trần, ta cho ngươi biết, ngươi đây là khinh nhờn uy nghiêm vương thất. Chuyện này, ta nhất định sẽ bẩm báo bệ hạ...
- Đỗ tổng quản, ngươi đừng nói nữa.
- Hắn dùng chính là Đông Vương chỉ , là ta thua, thua tâm phục khẩu phục.
Đỗ Như Hải cho rằng Bạch Chiến Vân là đang tìm lối thoát, an ủi:
- Bạch Chiến Vân, ngươi không cần chán chường. Giang Trần này không biết dùng tà pháp gì. Ngươi ngẫm lại, người này ngay cả ba hạng trụ cột khảo hạch cũng qua không được, hắn làm sao có thể dùng Đông Vương chỉ đả bại ngươi? Lấy ta xem...
- Đỗ Như Hải, ngươi câm miệng cho Bổn cung!
Câu Ngọc công chúa vừa phục hồi tinh thần lại, nghe Đỗ Như Hải ở đó la hét, luôn miệng nói Giang Trần sử dụng tà pháp.
Đường đường Đông Phương Vương Quốc Trấn Quốc công pháp, lại bị vô tri chi đồ này nói thành "tà pháp", Câu Ngọc công chúa làm sao có thể không nổi giận?
- Công chúa, Giang Trần này...
Đỗ Như Hải còn muốn bỏ đá xuống giếng, vu hãm Giang Trần.
- Bổn cung nói ngươi câm miệng!
Câu Ngọc công chúa ngữ khí tăng thêm.
- Cái gì? Công chúa, oan uổng a.
Sắc mặt Đỗ Như Hải đại biến.
- Lui ra!
Câu Ngọc công chúa cũng không biết vì cái gì, đối với Đỗ Như Hải thoáng cái trở nên nóng tính lớn như vậy! Có lẽ là bởi vì Đỗ Như Hải rống to, quấy rầy nàng đắm chìm trong loại ý cảnh kia?
Lúc này, vẻ mặt của Đông Phương Chỉ Nhược lại ngây thơ rực rỡ, cười hì hì hỏi:
- Cô cô, Giang Trần ca ca rất lợi hại. Ngươi nói hắn đánh bại Vô lậu đỉnh phong Bạch Chiến Vân, Đông Vương chỉ này đạt tới cấp độ gì? Là Đại viên mãn đỉnh phong sao?
Đại viên mãn đỉnh phong?
Nghe năm chữ này, tất cả Võ Giả ở đây, sắc mặt đều hơi đổi. Bởi vì ai cũng biết, bất luận một môn vũ kỹ gì, nếu có ai có thể tu đến cảnh giới viên mãn, đó chính là thiên tài đỉnh phong.
Mà Đại viên mãn đỉnh phong, thì đại biểu cho một môn vũ kỹ có thể luyện đến tầng thứ tối cao, nhìn về phía trên là căn bản không cách nào vượt qua.
Có thể đem bất luận một môn vũ kỹ gì tu luyện tới loại cấp độ này, cơ hồ đều là võ đạo thiên tài trăm năm khó gặp.
Thế nhưng mà, Câu Ngọc công chúa giờ phút này, môi mỏng có chút động, đôi mắt đẹp lộ ra sắc thái vô cùng hướng về. Phảng phất năm chữ Đại viên mãn đỉnh phong này, cũng không đủ xứng đôi loại ý cảnh kia.
Độc Tôn Tam Giới
Giờ phút này Giang Phong cũng ngây dại. Nếu như Giang Trần hai ba lần bị Bạch Chiến Vân đả bại, hắn là một chút cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nếu như Giang Trần tại chỗ nhận thua, hắn cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.
Thế nhưng mà, loại kết quả này, lại để cho hắn ngoài ý muốn đến không thể lại ngoài ý muốn.
Ẩn dấu thực lực sao? Giả heo ăn thịt hổ sao? Giang Phong dở khóc dở cười, nếu như nói như vậy, tiểu tử này hành động không khỏi quá tốt, ngay cả mình làm lão tử, cũng bị hắn giấu mơ mơ màng màng.
Hôm nay loại tình huống này, coi như Giang Phong nằm mơ, cũng chưa bao giờ mơ tới!
Bởi vì cái gọi là, mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn.
Những chư hầu khó chịu Giang Hãn Hầu, thậm chí đối địch kia, vốn là muốn nhìn Giang Hãn Hầu chê cười, giờ phút này biểu lộ, lại vô cùng ngưng trọng.
Bọn hắn cũng ý thức được, tựa hồ bị Giang gia phụ tử lừa gạt rồi.
Ngay cả Long Đằng Hầu Long Chiếu Phong, giờ phút này ánh mắt nhìn qua Giang Trần, cũng nhiều ra vài phần ngưng trọng. Xem ra, cho tới nay, vẫn là đánh giá thấp lòng dạ của phụ tử Giang Hãn Hầu a!
Ngược lại là Long Cư Tuyết, đối với Giang Trần càng thêm đáng ghét. Vừa rồi lời nói kia của Giang Trần đối với Bạch Chiến Vân, rõ ràng là mỉa mai Bạch Chiến Vân, trên thực tế không chỉ gõ Bạch Chiến Vân, còn trào phúng Long Cư Tuyết nàng a?
- Một chư hầu lụi bại, có chút ít thông minh, lại có gì dùng? Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tiểu thông minh, một chút thủ đoạn đều là phù vân.
Long Cư Tuyết đối với Giang Trần khinh thường như trước, lấy Tiên Thiên Thanh Loan thể của nàng, tương lai tiến vào Tử Dương Tông, nhất định sẽ nhất phi trùng thiên.
Mà những phàm phu tục tử này, dù kế thừa chư hầu lệnh, dù quyền thế ngập trời thì như thế nào?
Ở trước mặt tông môn cường giả, người cầm quyền thế tục, cũng không quá đáng là con sâu cái kiến mà thôi!
Ở trong mắt Long Cư Tuyết, Giang Trần cũng tốt, Bạch Chiến Vân cũng thế, đều là con sâu cái kiến.
Chỉ là, mặc dù là con sâu cái kiến, nàng cũng hi vọng chứng kiến những con sâu cái kiến này ở dưới váy nàng chạy quanh, cho nàng chút vui vẻ, cho nàng hưởng thụ cảm giác chúng tinh ủng nguyệt.
Thế nhưng mà Giang Trần này, lại là con sâu cái kiến ác, nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của nàng!
Hiện trường duy nhất không có bất kỳ phản ứng, là Câu Ngọc công chúa. Bởi vì cả người nàng, đã hoàn toàn thần du rồi. Cho tới bây giờ, nàng còn đắm chìm trong ý cảnh vừa rồi.
Chỉ pháp thần kỳ kia của Giang Trần, ý cảnh không thể nắm lấy kia, liền câu đi thần thức của Câu Ngọc công chúa, đem nàng dẫn tới ý cảnh thần kỳ kia.
Câu Ngọc công chúa nhiều lần suy diễn tình hình chiến đấu vừa rồi. Thế nhưng mà, vô luận nàng suy diễn như thế nào, lấy trình độ nhận thức võ đạo của nàng, lấy tạo nghệ của nàng ở Đông Vương chỉ , cũng thủy chung không cách nào suy diễn ra tình hình chiến đấu lúc trước!
Mấu chốt nhất không phải ở chỗ thắng thua, mà là Giang Trần thi triển ý cảnh Đông Vương chỉ kia, cấp độ cao đến ngay cả Câu Ngọc công chúa cũng không thể với tới.
Câu Ngọc công chúa nhiều lần suy diễn, cuối cùng bi ai phát hiện, dùng thực lực của nàng, đừng nói tu luyện tới loại cảnh giới kia, dù là ở trong đầu suy diễn, cũng suy diễn không ra loại cấp độ này.
Nói cách khác, Giang Trần làm mẫu cho nàng một lần, bảo nàng mô phỏng, cũng mô phỏng không ra.
Cảnh giới bực này, làm trong đầu Câu Ngọc công chúa hiện ra một từ, một loại cảnh giới...
Ngay lúc này, Đỗ Như Hải kia lại là một bộ hiên ngang lẫm liệt, quát lớn:
- Giang Trần, đây là ở trước mặt Câu Ngọc công chúa luận bàn vũ kỹ, đã nói sử dụng Tử Khí Đông Lai Quyết cùng nguyên bộ vũ kỹ của nó, vậy mà ngươi vận dụng vũ kỹ khác, còn muốn tiết tháo hay không? Còn muốn thể diện quý tộc hay không?
Giang Trần nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, đối với loại thế hệ vô tri này, Giang Trần thậm chí ngay cả mắng cũng không muốn, vì loại tiểu nhân nịnh nọt này lãng phí nước miếng, đó là tự vũ nhục mình.
Gặp Giang Trần thái độ ngạo mạn, lại không có lên tiếng, Đỗ Như Hải cho rằng Giang Trần sợ mình, khí thế càng lớn:
- Giang Trần, ta cho ngươi biết, ngươi đây là khinh nhờn uy nghiêm vương thất. Chuyện này, ta nhất định sẽ bẩm báo bệ hạ...
- Đỗ tổng quản, ngươi đừng nói nữa.
- Hắn dùng chính là Đông Vương chỉ , là ta thua, thua tâm phục khẩu phục.
Đỗ Như Hải cho rằng Bạch Chiến Vân là đang tìm lối thoát, an ủi:
- Bạch Chiến Vân, ngươi không cần chán chường. Giang Trần này không biết dùng tà pháp gì. Ngươi ngẫm lại, người này ngay cả ba hạng trụ cột khảo hạch cũng qua không được, hắn làm sao có thể dùng Đông Vương chỉ đả bại ngươi? Lấy ta xem...
- Đỗ Như Hải, ngươi câm miệng cho Bổn cung!
Câu Ngọc công chúa vừa phục hồi tinh thần lại, nghe Đỗ Như Hải ở đó la hét, luôn miệng nói Giang Trần sử dụng tà pháp.
Đường đường Đông Phương Vương Quốc Trấn Quốc công pháp, lại bị vô tri chi đồ này nói thành "tà pháp", Câu Ngọc công chúa làm sao có thể không nổi giận?
- Công chúa, Giang Trần này...
Đỗ Như Hải còn muốn bỏ đá xuống giếng, vu hãm Giang Trần.
- Bổn cung nói ngươi câm miệng!
Câu Ngọc công chúa ngữ khí tăng thêm.
- Cái gì? Công chúa, oan uổng a.
Sắc mặt Đỗ Như Hải đại biến.
- Lui ra!
Câu Ngọc công chúa cũng không biết vì cái gì, đối với Đỗ Như Hải thoáng cái trở nên nóng tính lớn như vậy! Có lẽ là bởi vì Đỗ Như Hải rống to, quấy rầy nàng đắm chìm trong loại ý cảnh kia?
Lúc này, vẻ mặt của Đông Phương Chỉ Nhược lại ngây thơ rực rỡ, cười hì hì hỏi:
- Cô cô, Giang Trần ca ca rất lợi hại. Ngươi nói hắn đánh bại Vô lậu đỉnh phong Bạch Chiến Vân, Đông Vương chỉ này đạt tới cấp độ gì? Là Đại viên mãn đỉnh phong sao?
Đại viên mãn đỉnh phong?
Nghe năm chữ này, tất cả Võ Giả ở đây, sắc mặt đều hơi đổi. Bởi vì ai cũng biết, bất luận một môn vũ kỹ gì, nếu có ai có thể tu đến cảnh giới viên mãn, đó chính là thiên tài đỉnh phong.
Mà Đại viên mãn đỉnh phong, thì đại biểu cho một môn vũ kỹ có thể luyện đến tầng thứ tối cao, nhìn về phía trên là căn bản không cách nào vượt qua.
Có thể đem bất luận một môn vũ kỹ gì tu luyện tới loại cấp độ này, cơ hồ đều là võ đạo thiên tài trăm năm khó gặp.
Thế nhưng mà, Câu Ngọc công chúa giờ phút này, môi mỏng có chút động, đôi mắt đẹp lộ ra sắc thái vô cùng hướng về. Phảng phất năm chữ Đại viên mãn đỉnh phong này, cũng không đủ xứng đôi loại ý cảnh kia.
Độc Tôn Tam Giới
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới
Story
Chương 43: Cảnh giới truyền thuyết 1
9.9/10 từ 14 lượt.