Độc Tôn Tam Giới
Chương 3114: Chuẩn bị cuối cùng (1)
Ít nhất cương vực nhân loại trước mắt không có cách nào chèo chống được tiêu hao như vậy. bảo khố Lưu Ly vương thành Giang Trần vô cùng rõ ràng.
Trên cương vực nhân loại, tông môn giàu có hơn Lưu Ly vương thành cũng không có nhiều, thậm chí một cũng không.
Cho nên Giang Trần mới có thể ngắt lời, tài nguyên của cương vực nhân loại hiện tại ném vào một chỗ, thực sự chưa hẳn có thể trọng tổ trận pháp này.
- Tìm kiếm di chỉ tông môn thượng cổ?
Cơ Tam công tử hai mắt tỏa sáng:
- Trần thiếu, đề nghị này không tệ. Cương vực nhân loại thượng cổ thịnh thế tới đâu chứ? Dù là những đào binh năm đó mang đi rất nhiều tài nguyên và truyền thừa, cũng không có khả năng lấy hết cả tông môn. Tin rằng vẫn có rất nhiều truyền thừa lưu lại. Chỉ là phong ấn khiến cho người ta không biết, tăng thêm tuế nguyệt trôi qua, muốn tìm những di chỉ này quả thực rất khó. Không có manh mối càng giống như mò kim đáy bể, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu a.
Quả thực như lời Cơ Tam công tử nói, loại di chỉ thượng cổ này thực sự chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Tựa như lúc trước Giang Trần tiến vào địa phương truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái vậy, còn có di chỉ của Thánh Nhất tông thượng cổ đều dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, ngẫu nhiên gặp phải.
Nhân tộc thượng cổ, chống lại Ma tộc có mười đại tông môn, mười thế lực lớn này cũng là chủ lực đối kháng Ma tộc khi trước.
Kể cả Thánh Nhất tông, Địa tàng môn, Đan Tiêu cổ phái, trong mười thế lực lớn này đều đã lập nhiều công lao hãn mã trong cuộc chiến phong ma.
Đương nhiên chủ nhân Lưu Ly vương thành, khi đó càng là nhân vật lãnh tụ của nhân tộc, cũng là tồn tại đỉnh cấp trên mười đại tông môn.
Cho nên Giang Trần mới có thể tràn ngập chờ mong đối với lục cung truyền thừa của Lưu Ly vương tháp.
Theo Giang Trần phỏng đoná, lục cung truyền thừa này nhất định là truyền thừa cao nhất của Lưu Ly vương tháp, bên trong nhất định ẩn chứa bí mật chung cực của Lưu Ly vương tháp.
Giang Trần tin rằng, Lưu Ly vương tháp này nếu như do cường giả đứng đầu nhân tộc bố trí, lại cố ý sắp xếp thủ hộ giả trong lục cung, nơi này tuyệt đối không đơn giản.
Ba cung trước, Thiên Côn thượng nhân, Trùng Tiêu tôn giả, Hồng Hầu đại nhân, đều là nhân vật vô cùng cao cấp, kỳ ngộ trong mỗi một cung của bọn họ đều có trợ giúp rất lớn với Giang Trần.
Giang Trần suy đoán, ba ngươi này đều là tồn tại kinh khủng.
Như vậy cung thứ tư, cung thứ năm, còn có cung thứ sáu thì sao? Nhất định là tồn tại so với ba cung trước đó còn thêm chói mắt hơn.
Không thể không nói, Giang Trần đối với lục cung truyền thừa vô cùng chờ mong. Vạn Uyên đảo thực sự mạnh mẽ, đó cũng là so sánh với cương vực nhân loại hiện tại mà thôi.
Thời kỳ thượng cổ, cương vực nhân loại mới là chính thống của nhân tộc, đám người Vạn Uyên đảo chỉ là một bộ phận thế lực do chính thống phái ra mà thôi.
Cho nên nếu bàn về nội tình, luận truyền thừa, cương vực nhân loại càng đáng chờ mong hơn. Nhất là di chỉ của tông môn thượng cổ, một khi bị phát hiện ra, tuyệt đối là tồn tại không thể nào coi thường được.
Chính là như vậy, Giang Trần mới có thể nhớ mãi không quên lục cung truyền thừa, đợi sau khi chuyện Vạn Uyên đảo xử lý hoàn tất, hắn lại nhanh chóng chạy về cương vực nhân loại.
Lục cung truyền thừa, cũng là một nguyên nhân quan trọng.
Khổng Tước thánh sơn lần này tổ chức hội nghị, mang tới bầu không khí hoàn toàn mới cho Lưu Ly vương thành.
Cơ hồ tất cả mọi người đều có thu hoạch.
Những người không có nhận được Thái Nhất bổ thiên đan lại nhận được hứa hẹn của Giang Trần, chỉ cần một ngày kia bọn họ tu luyện tới Đế cảnh đỉnh phong, Thái Nhất bổ thiên đan cũng không thiếu phần bọn họ.
Loại chờ mong này, giá trị của nó đối với Đế cảnh Lưu Ly vương thành mà nói, là một loại khích lệ đáng giá.
Cho dù là tu sĩ Hoàng cảnh, cũng cảm giác có động lực vô cùng.
- Ha ha, Trần thiếu, không phải ngươi còn một đống lớn Thiên vị phù chiếu hay sao? Không có ý định phát ra ngoài hay sao?
Sau đó thần điểu Chu Tước cười hỏi.
- Thiên Vị phù chiếu trước mắt còn không cần phải phát ra ngoài. Những người này đều là dòng chính trong Lưu Ly vương thành, đều có tiềm lực bồi dưỡng, không cần phải luyện hóa Thiên Vị phù chiếu.
- Ha ha, cũng không phải ai cũng có tiềm lực a.
- Quả thực là như vậy, nhưng mà Thái Nhất bổ thiên đan đã cho bọn họ một cơ hội. Nếu như bọn họ không nắm bắt được cơ hội này, đó cũng là phúc duyên của bọn họ chưa đủ. Thứ ta có thể làm cũng chỉ như vậy mà thôi.
Thứ Giang Trần làm quả thực đã đủ nhiều, phải biết rằng, Giang Trần đối với cương vực nhân loại từ trước tới nay đều vô dục vô cầu, hắn trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, cũng chỉ là bởi vì lúc trước thưởng thức Khổng Tước đại đế, bị nhân cách mị lực của Khổng Tước đại đế thuyết phục a.
Cũng không phải thực sự hắn có nhiều dục vọng quyền thế.
Càng về sau, những cảm giác trách nhiệm này thôi thúc hắn, làm cho hắn không ngừng ôm đám trách nhiệm này gánh lên trên vai mình, gánh đạo nghĩa.
Dần dần hắn phát hiện ra mình và Lưu Ly vương thành, và vận mệnh nhân tộc trong lúc vô hình đã hoàn toàn trói buộc vào một chỗ.
Hiện tại những thứ này đã trở thành thứ bên trong máu thịt hắn, là một bộ phận giống như thực chất trong tính mạng của hắn.
Hoàn toàn không có cách nào dứt bỏ.
Nếu như hiện tại cương vực nhân loại bị diệt, Giang Trần hắn mặc dù có thể tự lo cho thân mình, như vậy những người khác thì sao? Phụ mẫu thì sao? Thê tử, nữ nhi thì sao? Đạo lữ thì sao? Những thủ hạ tâm phúc thì sao?
Còn có nhiều chí giao, hảo hữu võ đạo như vậy?
Những người này hiện tại đều là tồn tại vây quanh hắn, vây quanh Lưu Ly vương thành mà tồn tại.
Giang Trần biết rõ mình đã không còn là một tiểu tử vừa mới chuyển thế lúc trước nữa. Không có khả năng không chút lo lắng, tùy hứng mà làm.
Bất luận một quyết định, bất luận một lần hành động nào đều phải cân nhắc lợi ích chỉnh thể, cân nhắc toàn diện các vấn đề.
- Chuẩn bị lúc nào tiến vào lục cung truyền thừa?
Thần điểu Chu Tước lại hỏi.
- Vài ngày nữa a.
Giang Trần thành thật trả lời.
- Được, nên nắm chắc một chút.
Mấy ngày nay, ta định trở thành địa phương Thánh Nhất tông, nhìn xem khu vực biên giới có tổn hại hay không. Thiên Ma chi chủ chạy trốn, thủy chung vẫn là mối họa.
Thần điểu Chu Tước nói.
- Bây giờ ngươi không có ý định bế quan trùng kích Thần cảnh sao?
Thần điểu Chu Tước hiện tại chỉ còn kém một bước nhỏ là có thể đột phá, tùy thời có khả năng đột phá.
- Loại đột phá này, cần linh cảm, có thể ngộ chứ không thể cầu. Bế quan có lẽ không phải là biện pháp tốt nhất. Ta có thể cảm giác được, một bước này sắp bước ra được. Ta muốn nhìn một chút, rốt cuộc lúc nào mới bước tới vị trí hoàn mỹ kia. Nhưng mà hiện tại ta đối với việc đột phá Thần cảnh tuyệt đối không có bất kỳ lo lắng nào.
Thần điểu Chu Tước còn vô cùng lạc quan, tâm tình vô cùng tốt, thời kỳ thượng cổ, nó không có cơ hội đột phá Thần cảnh, không ngờ tới tới hiện tại lại tìm được cơ hội như vậy, chuyện này khiến cho nó cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Độc Tôn Tam Giới
Trên cương vực nhân loại, tông môn giàu có hơn Lưu Ly vương thành cũng không có nhiều, thậm chí một cũng không.
Cho nên Giang Trần mới có thể ngắt lời, tài nguyên của cương vực nhân loại hiện tại ném vào một chỗ, thực sự chưa hẳn có thể trọng tổ trận pháp này.
- Tìm kiếm di chỉ tông môn thượng cổ?
Cơ Tam công tử hai mắt tỏa sáng:
- Trần thiếu, đề nghị này không tệ. Cương vực nhân loại thượng cổ thịnh thế tới đâu chứ? Dù là những đào binh năm đó mang đi rất nhiều tài nguyên và truyền thừa, cũng không có khả năng lấy hết cả tông môn. Tin rằng vẫn có rất nhiều truyền thừa lưu lại. Chỉ là phong ấn khiến cho người ta không biết, tăng thêm tuế nguyệt trôi qua, muốn tìm những di chỉ này quả thực rất khó. Không có manh mối càng giống như mò kim đáy bể, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu a.
Quả thực như lời Cơ Tam công tử nói, loại di chỉ thượng cổ này thực sự chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Tựa như lúc trước Giang Trần tiến vào địa phương truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái vậy, còn có di chỉ của Thánh Nhất tông thượng cổ đều dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, ngẫu nhiên gặp phải.
Nhân tộc thượng cổ, chống lại Ma tộc có mười đại tông môn, mười thế lực lớn này cũng là chủ lực đối kháng Ma tộc khi trước.
Kể cả Thánh Nhất tông, Địa tàng môn, Đan Tiêu cổ phái, trong mười thế lực lớn này đều đã lập nhiều công lao hãn mã trong cuộc chiến phong ma.
Đương nhiên chủ nhân Lưu Ly vương thành, khi đó càng là nhân vật lãnh tụ của nhân tộc, cũng là tồn tại đỉnh cấp trên mười đại tông môn.
Cho nên Giang Trần mới có thể tràn ngập chờ mong đối với lục cung truyền thừa của Lưu Ly vương tháp.
Theo Giang Trần phỏng đoná, lục cung truyền thừa này nhất định là truyền thừa cao nhất của Lưu Ly vương tháp, bên trong nhất định ẩn chứa bí mật chung cực của Lưu Ly vương tháp.
Giang Trần tin rằng, Lưu Ly vương tháp này nếu như do cường giả đứng đầu nhân tộc bố trí, lại cố ý sắp xếp thủ hộ giả trong lục cung, nơi này tuyệt đối không đơn giản.
Ba cung trước, Thiên Côn thượng nhân, Trùng Tiêu tôn giả, Hồng Hầu đại nhân, đều là nhân vật vô cùng cao cấp, kỳ ngộ trong mỗi một cung của bọn họ đều có trợ giúp rất lớn với Giang Trần.
Giang Trần suy đoán, ba ngươi này đều là tồn tại kinh khủng.
Như vậy cung thứ tư, cung thứ năm, còn có cung thứ sáu thì sao? Nhất định là tồn tại so với ba cung trước đó còn thêm chói mắt hơn.
Không thể không nói, Giang Trần đối với lục cung truyền thừa vô cùng chờ mong. Vạn Uyên đảo thực sự mạnh mẽ, đó cũng là so sánh với cương vực nhân loại hiện tại mà thôi.
Thời kỳ thượng cổ, cương vực nhân loại mới là chính thống của nhân tộc, đám người Vạn Uyên đảo chỉ là một bộ phận thế lực do chính thống phái ra mà thôi.
Cho nên nếu bàn về nội tình, luận truyền thừa, cương vực nhân loại càng đáng chờ mong hơn. Nhất là di chỉ của tông môn thượng cổ, một khi bị phát hiện ra, tuyệt đối là tồn tại không thể nào coi thường được.
Chính là như vậy, Giang Trần mới có thể nhớ mãi không quên lục cung truyền thừa, đợi sau khi chuyện Vạn Uyên đảo xử lý hoàn tất, hắn lại nhanh chóng chạy về cương vực nhân loại.
Lục cung truyền thừa, cũng là một nguyên nhân quan trọng.
Khổng Tước thánh sơn lần này tổ chức hội nghị, mang tới bầu không khí hoàn toàn mới cho Lưu Ly vương thành.
Cơ hồ tất cả mọi người đều có thu hoạch.
Những người không có nhận được Thái Nhất bổ thiên đan lại nhận được hứa hẹn của Giang Trần, chỉ cần một ngày kia bọn họ tu luyện tới Đế cảnh đỉnh phong, Thái Nhất bổ thiên đan cũng không thiếu phần bọn họ.
Loại chờ mong này, giá trị của nó đối với Đế cảnh Lưu Ly vương thành mà nói, là một loại khích lệ đáng giá.
Cho dù là tu sĩ Hoàng cảnh, cũng cảm giác có động lực vô cùng.
- Ha ha, Trần thiếu, không phải ngươi còn một đống lớn Thiên vị phù chiếu hay sao? Không có ý định phát ra ngoài hay sao?
Sau đó thần điểu Chu Tước cười hỏi.
- Thiên Vị phù chiếu trước mắt còn không cần phải phát ra ngoài. Những người này đều là dòng chính trong Lưu Ly vương thành, đều có tiềm lực bồi dưỡng, không cần phải luyện hóa Thiên Vị phù chiếu.
- Ha ha, cũng không phải ai cũng có tiềm lực a.
- Quả thực là như vậy, nhưng mà Thái Nhất bổ thiên đan đã cho bọn họ một cơ hội. Nếu như bọn họ không nắm bắt được cơ hội này, đó cũng là phúc duyên của bọn họ chưa đủ. Thứ ta có thể làm cũng chỉ như vậy mà thôi.
Thứ Giang Trần làm quả thực đã đủ nhiều, phải biết rằng, Giang Trần đối với cương vực nhân loại từ trước tới nay đều vô dục vô cầu, hắn trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, cũng chỉ là bởi vì lúc trước thưởng thức Khổng Tước đại đế, bị nhân cách mị lực của Khổng Tước đại đế thuyết phục a.
Cũng không phải thực sự hắn có nhiều dục vọng quyền thế.
Càng về sau, những cảm giác trách nhiệm này thôi thúc hắn, làm cho hắn không ngừng ôm đám trách nhiệm này gánh lên trên vai mình, gánh đạo nghĩa.
Dần dần hắn phát hiện ra mình và Lưu Ly vương thành, và vận mệnh nhân tộc trong lúc vô hình đã hoàn toàn trói buộc vào một chỗ.
Hiện tại những thứ này đã trở thành thứ bên trong máu thịt hắn, là một bộ phận giống như thực chất trong tính mạng của hắn.
Hoàn toàn không có cách nào dứt bỏ.
Nếu như hiện tại cương vực nhân loại bị diệt, Giang Trần hắn mặc dù có thể tự lo cho thân mình, như vậy những người khác thì sao? Phụ mẫu thì sao? Thê tử, nữ nhi thì sao? Đạo lữ thì sao? Những thủ hạ tâm phúc thì sao?
Còn có nhiều chí giao, hảo hữu võ đạo như vậy?
Những người này hiện tại đều là tồn tại vây quanh hắn, vây quanh Lưu Ly vương thành mà tồn tại.
Giang Trần biết rõ mình đã không còn là một tiểu tử vừa mới chuyển thế lúc trước nữa. Không có khả năng không chút lo lắng, tùy hứng mà làm.
Bất luận một quyết định, bất luận một lần hành động nào đều phải cân nhắc lợi ích chỉnh thể, cân nhắc toàn diện các vấn đề.
- Chuẩn bị lúc nào tiến vào lục cung truyền thừa?
Thần điểu Chu Tước lại hỏi.
- Vài ngày nữa a.
Giang Trần thành thật trả lời.
- Được, nên nắm chắc một chút.
Mấy ngày nay, ta định trở thành địa phương Thánh Nhất tông, nhìn xem khu vực biên giới có tổn hại hay không. Thiên Ma chi chủ chạy trốn, thủy chung vẫn là mối họa.
Thần điểu Chu Tước nói.
- Bây giờ ngươi không có ý định bế quan trùng kích Thần cảnh sao?
Thần điểu Chu Tước hiện tại chỉ còn kém một bước nhỏ là có thể đột phá, tùy thời có khả năng đột phá.
- Loại đột phá này, cần linh cảm, có thể ngộ chứ không thể cầu. Bế quan có lẽ không phải là biện pháp tốt nhất. Ta có thể cảm giác được, một bước này sắp bước ra được. Ta muốn nhìn một chút, rốt cuộc lúc nào mới bước tới vị trí hoàn mỹ kia. Nhưng mà hiện tại ta đối với việc đột phá Thần cảnh tuyệt đối không có bất kỳ lo lắng nào.
Thần điểu Chu Tước còn vô cùng lạc quan, tâm tình vô cùng tốt, thời kỳ thượng cổ, nó không có cơ hội đột phá Thần cảnh, không ngờ tới tới hiện tại lại tìm được cơ hội như vậy, chuyện này khiến cho nó cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Độc Tôn Tam Giới
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới
Story
Chương 3114: Chuẩn bị cuối cùng (1)
9.9/10 từ 14 lượt.