Độc Tôn Tam Giới
Chương 2694: Hư không chi môn (2)
Càng diễn luyện, hắn càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng. Bởi vì các loại chi tiết, tỉ mỉ đều cho thấy, đều đi theo phương hướng này.
Kỳ thực đối với loại trận pháp này, Giang Trần cũng không phải chưa có chứng kiến. Chỉ là trong lúc nhất thời ba khắc hắn không nghĩ ra được a.
Kỳ thực thượng cổ có rất nhiều trận pháp cường đại, khống chế một mảng lớn khu vực, tạo thành một trận pháp chỉnh thể. Chỗ hạch tâm của nó đều vô cùng kín đáo.
Cái gọi là nơi hạch tâm này kỳ thực chính là mắt trận của trận pháp chỉnh thể, là hạch tâm điều khiển cả trận pháp. Nếu như hạch tâm mất đi tác dụng, như vậy cả trận pháp sẽ mất đi hiệu lực.
Trận pháp cực thạc trước mắt này ở chỗ sâu trong Hắc Yểm sơn mạch này, được liệt là cấm địa, không cho phép bất luận kẻ nào xâm nhập vào bên trong. Như vậy có nghĩa gì?
Nghĩa là Đông Duyên đảo không muốn khu vực này bạo lộ trước mắt mọi người.
Như vậy, trận pháp cự thạch này nhất định có ý nghĩa cực lớn.
- Nhất định là như vậy.
Máu tươi trong cơ thể Giang Trần sôi trào, nhìn qua trận pháp cự thạch này, trong lòng nhảy nhót không thôi:
- Nếu như ta có thể phá hỏng trận pháp này, chẳng phải tương đương với việc cấm chế của cả Đông Duyên đảo này đều mất đi ý nghĩa? Đến lúc đó Đông Duyên đảo với tư cách là địa phương lưu vong, lực ước thúc triệt để không tồn tại. Mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn người của Đông Duyên đảo này đều có cơ hội chạy trối chết hay sao?
Giang Trần nghĩ tới đây, trong lòng hiện lên viễn cảnh điên cuồng.
- Một khi cường giả của cả Đông Duyên đảo này phát hiện ra cấm chế phong ấn bên ngoài đều mất đi hiệu lực, tất cả mọi người chạy trối chết ra ngoài. Vậy đối với con đường chạy trốn của ta mà nói, tuyệt đối là một trợ lực lớn.
Nhiều người chạy trối chết như vậy, Đông Duyên đảo có bao nhiêu binh lực? Có thể trấn áp được sao?
Đông Duyên đảo sở dĩ có thể duy trì sự thống trị của mình đó là bởi vì đảo này căn bản không có cách nào rời khỏi. Chính là bởi vì không có cách nào rời khỏi đây, cho nên bọn họ không dám phản kháng Tổng thủ bộ quá mức.
Một khi đắc tội với Tổng thụ bộ, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được.
Cho nên Đông Duyên đảo đáng sợ không bởi vì Tổng thủ bộ, mà là ở cấm chế của Đông Duyên đảo, ở chỗ lực ước thúc của Đông Duyên đảo.
Nếu như mọi người phát hiện ước thúc không còn tồn tại, ai sẽ để ý tới Tổng thủ bộ gì chứ?
Ý niệm điên cuồng hiện lên trong đầu Giang Trần, không thể nào ức chế được ý niệm này.
Giang Trần bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của nó.
Trận pháp cự thạch này, Giang Trần đã tìm hiểu sự huyền diệu của nó, cho nên, hắn muốn phá hỏng trận pháp này cũng có khả năng nhất định.
Chỉ là nên ra tay từ đâu?
Giang Trần ở bên ngoài trận pháp cẩn thận quan sát, muốn phá hỏng trận páp này nhất định phải tìm được lỗ thủng trận pháp này.
Nếu như không tìm thấy lỗ thủng, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng phá hỏng được.
Trái lại, còn có thể bị trận pháp cắn trả. Cấp bậc của trận pháp này, lực lượng cắn trả tuyệt đối có thể khiến cho mười Giang Trần tan thành mây khói.
Giang Trần tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
- Nhất định phải phải từ tốn.
Trong lòng Giang Trần thầm khuyên bảo bản thân mình.
Nhưng mà đã biết rõ trận pháp này hình thành từ khung địa đồ Đông Duyên đảo, Giang Trần cũng chậm rãi tìm được một ít đầu mối.
Có khu vực tương đối an toàn, có khu vực tương đối nguy hiểm, trong lòng hắn cũng hiểu rõ.
- Trận pháp này hiển nhiên đã trải qua vô số năm, thế nhưng vẫn có thể tiếp tục vận hành như vậy, nhất định có trụ cột duy trì trận pháp này vận hành.
Bất luận trận pháp nào đều khó có khả năng vô duyên vô cớ vận hành. Đều cần năng lượng, loại năng lượng này có khả năng là dựa vào linh thạch cung ứng. Cũng có khả năng là dựa vào bảo vật nghịch thiên gì đó cung ứng. Cũng có khả năng là mượn nhờ địa thế, hấp thu linh lực thiên địa.
Tất cả các loại khả năng, Giang Trần một hơi phân biệt, đầu tiên là loại trừ việc hấp dẫn linh lực thiên địa. Nơi này cũng không có dấu hiệu linh lực thiên địa điên cuồng hội tụ.
Mà linh thạch cung ứng dường như đối với loại trận pháp cấp bậc này mà nói, không có khả năng tồn tại thiên trường địa cửu. Bất luận một loại linh thạch này đều có lúc tiêu hao hầu như không còn.
Mà trận pháp này tuy rằng niên đại đã lâu, nhưng không có suy hướng suy tàn rõ ràng. Cho nên Giang Trần cũng loại trừ khả năng linh thạch cung ứng.
Chuyện này khiến cho Giang Trần nhớ tới Địa Tàng nguyên châu mà hắn đạt được khi trước. Địa tàng môn thời thượng cổ dựa vào một khỏa Địa Tàng nguyên châu được xưng là đệ nhất tông trận pháp, ngay cả Đan Tiêu cổ phái cũng bị Địa Tàng môn áp một đầu.
Bởi vì Địa Tàng môn có chỗ dựa vào, chính là bảo vật nghịch thiên như Địa Tàng nguyên châu.
- Chẳng lẽ nơi này có một loại bảo vật nghịch thiên cùng loại với Địa Tàng nguyên châu?
Căn cứ vào phỏng đoán của Giang Trần, hắn cảm thấy loại khả năng này vô cùng lớn.
Giang Trần bắt đầu thử chậm rãi tiếp cận trận pháp cự thạch này.
Bắt đầu tìm tòi, hắn biết rõ, chỉ cần tìm được chỗ của bảo vật nghịch thiên này, nghĩ biện pháp lấy bảo vật nghịch thiên này ra, như vậy trận pháp này nhất định sẽ tự động tan biến.
Bản thân trận pháp này chỉ là một loại trận pháp giống như trận pháp không gian binh thường. Đối với người không biết gì mà nói, tùy tiện tiến vào trận pháp này, nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Mà đối với Giang Trần mà nói, hắn chậm rãi tìm kiếm, tìm hiểu ra tinh túy của trận pháp này, lá gan cũng lớn dần lên, linh cảm bắt đầu nhiều lên.
Chậm rãi, một ít huyền ảo của trận pháp này cũng bị hắn nắm bắt. Chuyện này làm cho hắn ở bên ngoài trận pháp đi vào bên trong trận pháp thông suốt, không tới mức đụng chạm phải cấm chế của trận pháp này.
- Rất tốt, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, đây là trận pháp khong gian. Trong trận pháp không gian còn ẩn chứa rất nhiều huyền cơ, khống chế bí mật của Đông Duyên đảo. Trận pháp này là ý nghĩa tồn tại của Đông Duyên đảo. Thời kỳ thượng cổ, Đông Duyên đảo này hẳn không phải là một đảo lưu vong gì đó, hẳn là một cứ điểm a?
Đối với ý nghĩa tồn tại của Đông Duyên đảo từ thời thượng cổ này, hiện tại Giang Trần rất khó tìm hiểu ra. Chỉ sợ không có thêm tư liệu, hắn cũng rất khó phán đoán ra được.
Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, trận pháp cự thạch này tuyệt đối thao túng cả Đông Duyên đảo.
- Nhất định phải tìm ra nơi hạch tâm của Đông Duyên đảo này, tìm được bảo vật nghịch thiên duy trì trận pháp.
Đi tới bước này, Giang Trần đã không còn đường lui.
Hắn đã có kế hoạch, phá hỏng trận pháp này, phá hỏng toàn bọ khung Đông Duyên đảo, làm cho tất cả cấm chế trên Đông Duyên đảo mất đi hiệu lực.
Thần thức Giang Trần trong trận pháp cự thạch này cẩn thận tìm kiếm. Không buôn tha bất luận chi tiết tỉ mỉ nào.
Trong lúc đang đi lại, bỗng nhiên bước chân Giang Trần dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một nơi. Chỗ này có một khối cự thạch dựng cực kỳ thần bí, cực kỳ to lớn, khí thế bàng bạc, giống như đang phóng ra một loại tín hiệu nào đó.
Độc Tôn Tam Giới
Kỳ thực đối với loại trận pháp này, Giang Trần cũng không phải chưa có chứng kiến. Chỉ là trong lúc nhất thời ba khắc hắn không nghĩ ra được a.
Kỳ thực thượng cổ có rất nhiều trận pháp cường đại, khống chế một mảng lớn khu vực, tạo thành một trận pháp chỉnh thể. Chỗ hạch tâm của nó đều vô cùng kín đáo.
Cái gọi là nơi hạch tâm này kỳ thực chính là mắt trận của trận pháp chỉnh thể, là hạch tâm điều khiển cả trận pháp. Nếu như hạch tâm mất đi tác dụng, như vậy cả trận pháp sẽ mất đi hiệu lực.
Trận pháp cực thạc trước mắt này ở chỗ sâu trong Hắc Yểm sơn mạch này, được liệt là cấm địa, không cho phép bất luận kẻ nào xâm nhập vào bên trong. Như vậy có nghĩa gì?
Nghĩa là Đông Duyên đảo không muốn khu vực này bạo lộ trước mắt mọi người.
Như vậy, trận pháp cự thạch này nhất định có ý nghĩa cực lớn.
- Nhất định là như vậy.
Máu tươi trong cơ thể Giang Trần sôi trào, nhìn qua trận pháp cự thạch này, trong lòng nhảy nhót không thôi:
- Nếu như ta có thể phá hỏng trận pháp này, chẳng phải tương đương với việc cấm chế của cả Đông Duyên đảo này đều mất đi ý nghĩa? Đến lúc đó Đông Duyên đảo với tư cách là địa phương lưu vong, lực ước thúc triệt để không tồn tại. Mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn người của Đông Duyên đảo này đều có cơ hội chạy trối chết hay sao?
Giang Trần nghĩ tới đây, trong lòng hiện lên viễn cảnh điên cuồng.
- Một khi cường giả của cả Đông Duyên đảo này phát hiện ra cấm chế phong ấn bên ngoài đều mất đi hiệu lực, tất cả mọi người chạy trối chết ra ngoài. Vậy đối với con đường chạy trốn của ta mà nói, tuyệt đối là một trợ lực lớn.
Nhiều người chạy trối chết như vậy, Đông Duyên đảo có bao nhiêu binh lực? Có thể trấn áp được sao?
Đông Duyên đảo sở dĩ có thể duy trì sự thống trị của mình đó là bởi vì đảo này căn bản không có cách nào rời khỏi. Chính là bởi vì không có cách nào rời khỏi đây, cho nên bọn họ không dám phản kháng Tổng thủ bộ quá mức.
Một khi đắc tội với Tổng thụ bộ, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được.
Cho nên Đông Duyên đảo đáng sợ không bởi vì Tổng thủ bộ, mà là ở cấm chế của Đông Duyên đảo, ở chỗ lực ước thúc của Đông Duyên đảo.
Nếu như mọi người phát hiện ước thúc không còn tồn tại, ai sẽ để ý tới Tổng thủ bộ gì chứ?
Ý niệm điên cuồng hiện lên trong đầu Giang Trần, không thể nào ức chế được ý niệm này.
Giang Trần bắt đầu suy nghĩ tính khả thi của nó.
Trận pháp cự thạch này, Giang Trần đã tìm hiểu sự huyền diệu của nó, cho nên, hắn muốn phá hỏng trận pháp này cũng có khả năng nhất định.
Chỉ là nên ra tay từ đâu?
Giang Trần ở bên ngoài trận pháp cẩn thận quan sát, muốn phá hỏng trận páp này nhất định phải tìm được lỗ thủng trận pháp này.
Nếu như không tìm thấy lỗ thủng, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng phá hỏng được.
Trái lại, còn có thể bị trận pháp cắn trả. Cấp bậc của trận pháp này, lực lượng cắn trả tuyệt đối có thể khiến cho mười Giang Trần tan thành mây khói.
Giang Trần tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
- Nhất định phải phải từ tốn.
Trong lòng Giang Trần thầm khuyên bảo bản thân mình.
Nhưng mà đã biết rõ trận pháp này hình thành từ khung địa đồ Đông Duyên đảo, Giang Trần cũng chậm rãi tìm được một ít đầu mối.
Có khu vực tương đối an toàn, có khu vực tương đối nguy hiểm, trong lòng hắn cũng hiểu rõ.
- Trận pháp này hiển nhiên đã trải qua vô số năm, thế nhưng vẫn có thể tiếp tục vận hành như vậy, nhất định có trụ cột duy trì trận pháp này vận hành.
Bất luận trận pháp nào đều khó có khả năng vô duyên vô cớ vận hành. Đều cần năng lượng, loại năng lượng này có khả năng là dựa vào linh thạch cung ứng. Cũng có khả năng là dựa vào bảo vật nghịch thiên gì đó cung ứng. Cũng có khả năng là mượn nhờ địa thế, hấp thu linh lực thiên địa.
Tất cả các loại khả năng, Giang Trần một hơi phân biệt, đầu tiên là loại trừ việc hấp dẫn linh lực thiên địa. Nơi này cũng không có dấu hiệu linh lực thiên địa điên cuồng hội tụ.
Mà linh thạch cung ứng dường như đối với loại trận pháp cấp bậc này mà nói, không có khả năng tồn tại thiên trường địa cửu. Bất luận một loại linh thạch này đều có lúc tiêu hao hầu như không còn.
Mà trận pháp này tuy rằng niên đại đã lâu, nhưng không có suy hướng suy tàn rõ ràng. Cho nên Giang Trần cũng loại trừ khả năng linh thạch cung ứng.
Chuyện này khiến cho Giang Trần nhớ tới Địa Tàng nguyên châu mà hắn đạt được khi trước. Địa tàng môn thời thượng cổ dựa vào một khỏa Địa Tàng nguyên châu được xưng là đệ nhất tông trận pháp, ngay cả Đan Tiêu cổ phái cũng bị Địa Tàng môn áp một đầu.
Bởi vì Địa Tàng môn có chỗ dựa vào, chính là bảo vật nghịch thiên như Địa Tàng nguyên châu.
- Chẳng lẽ nơi này có một loại bảo vật nghịch thiên cùng loại với Địa Tàng nguyên châu?
Căn cứ vào phỏng đoán của Giang Trần, hắn cảm thấy loại khả năng này vô cùng lớn.
Giang Trần bắt đầu thử chậm rãi tiếp cận trận pháp cự thạch này.
Bắt đầu tìm tòi, hắn biết rõ, chỉ cần tìm được chỗ của bảo vật nghịch thiên này, nghĩ biện pháp lấy bảo vật nghịch thiên này ra, như vậy trận pháp này nhất định sẽ tự động tan biến.
Bản thân trận pháp này chỉ là một loại trận pháp giống như trận pháp không gian binh thường. Đối với người không biết gì mà nói, tùy tiện tiến vào trận pháp này, nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Mà đối với Giang Trần mà nói, hắn chậm rãi tìm kiếm, tìm hiểu ra tinh túy của trận pháp này, lá gan cũng lớn dần lên, linh cảm bắt đầu nhiều lên.
Chậm rãi, một ít huyền ảo của trận pháp này cũng bị hắn nắm bắt. Chuyện này làm cho hắn ở bên ngoài trận pháp đi vào bên trong trận pháp thông suốt, không tới mức đụng chạm phải cấm chế của trận pháp này.
- Rất tốt, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, đây là trận pháp khong gian. Trong trận pháp không gian còn ẩn chứa rất nhiều huyền cơ, khống chế bí mật của Đông Duyên đảo. Trận pháp này là ý nghĩa tồn tại của Đông Duyên đảo. Thời kỳ thượng cổ, Đông Duyên đảo này hẳn không phải là một đảo lưu vong gì đó, hẳn là một cứ điểm a?
Đối với ý nghĩa tồn tại của Đông Duyên đảo từ thời thượng cổ này, hiện tại Giang Trần rất khó tìm hiểu ra. Chỉ sợ không có thêm tư liệu, hắn cũng rất khó phán đoán ra được.
Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, trận pháp cự thạch này tuyệt đối thao túng cả Đông Duyên đảo.
- Nhất định phải tìm ra nơi hạch tâm của Đông Duyên đảo này, tìm được bảo vật nghịch thiên duy trì trận pháp.
Đi tới bước này, Giang Trần đã không còn đường lui.
Hắn đã có kế hoạch, phá hỏng trận pháp này, phá hỏng toàn bọ khung Đông Duyên đảo, làm cho tất cả cấm chế trên Đông Duyên đảo mất đi hiệu lực.
Thần thức Giang Trần trong trận pháp cự thạch này cẩn thận tìm kiếm. Không buôn tha bất luận chi tiết tỉ mỉ nào.
Trong lúc đang đi lại, bỗng nhiên bước chân Giang Trần dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một nơi. Chỗ này có một khối cự thạch dựng cực kỳ thần bí, cực kỳ to lớn, khí thế bàng bạc, giống như đang phóng ra một loại tín hiệu nào đó.
Độc Tôn Tam Giới
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới
Story
Chương 2694: Hư không chi môn (2)
9.9/10 từ 14 lượt.