Độc Tôn Tam Giới
Chương 2686: Đường chạy trốn (2)
- Nhưng mà khu vực biên giới có trận pháp, cấm chế cường đại, muốn thông qua quả thực không dễ dàng. Mà tới gần hải vực kia cũng có đoạn hải vực nguy hiểm chừng một hai ngàn dặm phải đi qua. Muốn rời khỏi nơi này, độ khó quả thực không phải lớn bình thường a.
Giang Trần cũng cảm nhận được sự gian nan vô cùng.
Thậm chí có một lần Giang Trần còn muốn thông qua Thời Không ấn phù trở lại Lưu Ly vương tháp.
Chỉ là hắn cũng không xác định được Thời Không ấn phù có thể dùng được ở Đông Duyên đảo hay không. Mấu chốt nhất chính là, sau khi hắn rời khỏi đệ tam cung của lục cung truyền thừa, từng nhận được gợi ý, khi tu vi chưa tới bán bộ Thiên Vị, không thể xông vào cung thứ tư.
Tuy rằng mỗi một cung đều có một lần cơ hội thất bại. Nhưng mà Giang Trần cũng không muốn dùng cơ hội này.
- Không tới thời khắc cuối cùng tuyệt đối không thể vận dụng Thời Không ấn phù. Nếu không ta lại phải bắt đầu lại từ đầu. Lại một lần nữa từ cương vực nhân loại đi vào Vạn Uyên đảo, độ khó chỉ sợ sẽ càng lớn, cũng tốn khá nhiều thời gian.
Đã đi vào Vạn Uyên đảo, tự nhiên Giang Trần không muốn quay về như vậy.
Trong tuyệt cảnh, tiềm năng của Giang Trần cũng được khai phá thêm một bước. Trong đệ nhị trọng của Hắc Yếm sơn mạch này, thần thức cường đại của Giang Trần được phát huy hoàn mỹ.
Trên đường đi, hắn hoàn mỹ tránh đi từng đạo cơ quan, từng đạo cấm chế công kích che dấu, không đụng phải bất kỳ cơ quan nào.
Chuyện này cũng tạo thành bảo vệ thật lớn cho hành tung của hắn.
Nếu như hắn đụng phải cấm chế, cơ quan nào đó, cũng có thể bị phát giác ra. Do đó mà bạo lộ hành tung.
Một khi bạo lộ hành tung, đối với những người đuổi giết kia mà nói, độ khó khi đuổi giết sẽ giảm đi rất nhiều.
Hiện tại trong loại tình huống này, Giang Trần tin chắc rằng, mặc dù có nhiều kẻ đuổi giết tiến vào, nhất định cũng phải chia thành vài nhóm, bắt đầu triển khai thần thức, tìm tòi.
Loại phương thức tìm kiếm này, tuy rằng ổn thỏa, nhưng mà khuyết điểm cũng có, ít nhất nhân lực bọn chúng phân tán, cũng không có tập trung.
Trong ngắn hạn, không có cách nào tạo thành vòng vây hoàn mỹ.
Hiện tại Giang Trần không lo lắng thứ gì, hắn chỉ lo lắng mình bị vây quanh. Một khi rơi vào trong vòng vây tầng tầng lớp lớp, ở loại địa phương quỷ quái như Hắc Yểm sơn mạch này, muốn thoát đi độ khó rất lớn.
Dù sao bên trong những kẻ đuổi giết kia, còn có tồn tại đáng sợ là Thiên Vị lục trọng.
Tuy rằng Giang Trần cũng quen thuộc với cường giả Thiên Vị lục trọng, nhưng lần đó đánh bại Khổ Trúc lão tổ hoàn toàn là dựa vào mưu kế a.
Nếu như chính diện là địch với cường giả Thiên Vị lục trọng, Giang Trần cảm giác mình không có bất kỳ phần thắng nào.
Thậm chí những con át chủ bài mà hắn có trên người, trừ Thời Không ấn phù ra, trước mặt Thiên Vị lục trọng, chưa chắc đã có bao nhiêu sức chống cự.
Cho nên Giang Trần vô cùng thận trọng.
Lần này bất đồng với bất luận một lần nào trước đó, lần này là ở địa bàn người khác, hơn nữa tất cả đều không nằm trong kế hoạch của hắn.
Kế hoạch của hắn cũng phải căn cứ vào tính thế biến hóa mà biến hóa theo.
Một đường chạy trối chết, thời gian hai ngày trôi qua, Giang Trần cơ hồ không có nghỉ ngơi một chút nào, tinh thần luôn ở trong trạng thái căng cứng.
Tiêu hao với hắn cũng rất lớn.
Tuy rằng cho tới bây giờ tất cả đều rất là hoàn mỹ, cũng không có bạo lộ hành tung, cũng không có bị đối thủ đuổi tới sau lưng.
Nhưng mà Giang Trần thủy chung không có cảm giác nhẹ nhõm, không có cảm thấy mình đã thoát khỏi đuổi giết, càng không có cảm giác mình đã an toàn.
Liên tục hai ngày đêm chạy trối chết, làm cho tinh thần lực của Giang Trần xuất hiện cảm giác yếu dần đi. Tinh thần lực luôn ở trạng thái đỉnh phong cũng xuất hiện một chút nguy cơ.
- Không thể tiếp tục kéo dài như vậy, phải nghi ngơi và hồi phục một chút.
Tuy rằng Giang Trần rất muốn tiếp tục chạy đi. Nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, phải ngồi xuống nghỉ ngơi và hồi phục một chút.
Cho dù là hai thời thần nghỉ ngơi và hổi phục, minh tưởng cũng làm cho tinh thần lực tiêu hao quá độ của hắn được chữa trị.
Giang Trần quyết định, chỉ là hắn cũng không dám tùy tiện dừng lại ven đường.
Ven đường hắn bố trí một ít Phệ Kim thử, làm công tác tình báo, dò xét ven đường.
Sau khi sắp xếp tốt tất cả, Giang Trần mới tìm được địa phương hẻo lánh, bắt đầu khoanh chân minh tường.
...
Đại quân đuổi giết của ba đại ra tộc chia ra làm chín đường, khi thì hội họp, khi thì tản ra. Mấy ngày qua lại giống như mò kim đáy bể, thủy chung không có thu hoạch được gì.
Cự đầu của ba gia tộc kia lần nữa tụ họp lại một chỗ, tâm tình bọn họ hiện tại đã tới gần biên giới bộc phát.
Biểu lộ âm trầm kia làm cho Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ đều không dám đối mặt.
- Đinh tổng thủ, đoạn đường này các ngươi dẫn đường, nhiều ngày trôi qua như vậy, đừng nói là bắt được hung thủ, bóng dáng hung thủ cũng không nhin thấy. Ngươi giải thích thế nào đây
Ngữ khí của Khuông Hãn kia rất không vui.
Đinh tổng thủ cũng có chút khó chịu, hiển nhiên đuổi giết mấy ngày nay làm cho hắn cũng nhịn không được. Hắn hoài nghi, mấy đại thiên tài này chết, liệu thực sự có tồn tại cái gọi là hung thủ hay không?
Hắn thậm chí còn hoài nghi, có lẽ mấy thiên tài này nội chiến tự mình vẫn lạc.
Người gọi là Giang Hoàng và Tô Hồng kia có lẽ vốn không phải là hung thủ.
Chỉ là đây là một loại suy đoán sau xúc động, phẫn nộ của hắn mà thôi, hắn nào dám nói ra miệng.
- Hoắc thân vương, Đinh tổng thủ. Các ngươi dẫn đường mà đã không có thành ý như vậy. Kế tiếp đừng trách ba gia tộc chúng ta không nể tình.
Đinh tổng thủ kinh ngạc nói:
- Khuông Hãn đại nhân, người có tính toán gì không?
- Từ giờ trở đi, ba gia tộc chúng ta tiếp quản nơi này. Tất cả lộ tuyến đuổi giết do chúng ta định đoạt. kế hoạch tự chúng ta quyết định. Hồi Xuân đảo vực các ngươi và Đông Duyên đảo, muốn thì theo, không muốn theo cùng thì có thể rời khỏi đây.
Khuông Hãn tuyên bố.
- Khuông Hãn đại nhân, như vậy không được a.
Sắc mặt Hoắc thân vương đại biến:
- Hắc Yểm sơn mạch này xâm nhập càng sâu, càng có rất nhiều cấm chế, chư vị đối với nơi này không quen thuộc, chỉ sợ tự mình định lộ tuyến, tốc độ sẽ càng thêm chậm chạp.
Hoắc thân vương nói những lời này kỳ thực cũng có đạo lý của nó.
Đinh tổng thủ cũng khuyên nhủ:
- Chư vị đại nhân, Hoắc thân vương nói đúng đó. Ở Hắc Yểm sơn mạch này, không có chúng ta dẫn đường, hiệu suất đuổi bắt của chư vị chỉ sợ sẽ thấp hơn.
Tuyên Toản cười lạnh nói:
- Nói như vậy, các ngươi rời khỏi, ba đại thế gia chúng ta sẽ không làm gì được? Nực cười. Đám người ếch ngồi đáy giếng các ngươi, cho rằng ba đại thế gia chúng ta là thế lực trong Hồi Xuân đảo vực các ngươi sao? Thủ đoạn của ta há bằng vào đám ếch ngồi đáy giếng Hồi Xuân đảo vực các ngươi có thể so sánh được?
Độc Tôn Tam Giới
Giang Trần cũng cảm nhận được sự gian nan vô cùng.
Thậm chí có một lần Giang Trần còn muốn thông qua Thời Không ấn phù trở lại Lưu Ly vương tháp.
Chỉ là hắn cũng không xác định được Thời Không ấn phù có thể dùng được ở Đông Duyên đảo hay không. Mấu chốt nhất chính là, sau khi hắn rời khỏi đệ tam cung của lục cung truyền thừa, từng nhận được gợi ý, khi tu vi chưa tới bán bộ Thiên Vị, không thể xông vào cung thứ tư.
Tuy rằng mỗi một cung đều có một lần cơ hội thất bại. Nhưng mà Giang Trần cũng không muốn dùng cơ hội này.
- Không tới thời khắc cuối cùng tuyệt đối không thể vận dụng Thời Không ấn phù. Nếu không ta lại phải bắt đầu lại từ đầu. Lại một lần nữa từ cương vực nhân loại đi vào Vạn Uyên đảo, độ khó chỉ sợ sẽ càng lớn, cũng tốn khá nhiều thời gian.
Đã đi vào Vạn Uyên đảo, tự nhiên Giang Trần không muốn quay về như vậy.
Trong tuyệt cảnh, tiềm năng của Giang Trần cũng được khai phá thêm một bước. Trong đệ nhị trọng của Hắc Yếm sơn mạch này, thần thức cường đại của Giang Trần được phát huy hoàn mỹ.
Trên đường đi, hắn hoàn mỹ tránh đi từng đạo cơ quan, từng đạo cấm chế công kích che dấu, không đụng phải bất kỳ cơ quan nào.
Chuyện này cũng tạo thành bảo vệ thật lớn cho hành tung của hắn.
Nếu như hắn đụng phải cấm chế, cơ quan nào đó, cũng có thể bị phát giác ra. Do đó mà bạo lộ hành tung.
Một khi bạo lộ hành tung, đối với những người đuổi giết kia mà nói, độ khó khi đuổi giết sẽ giảm đi rất nhiều.
Hiện tại trong loại tình huống này, Giang Trần tin chắc rằng, mặc dù có nhiều kẻ đuổi giết tiến vào, nhất định cũng phải chia thành vài nhóm, bắt đầu triển khai thần thức, tìm tòi.
Loại phương thức tìm kiếm này, tuy rằng ổn thỏa, nhưng mà khuyết điểm cũng có, ít nhất nhân lực bọn chúng phân tán, cũng không có tập trung.
Trong ngắn hạn, không có cách nào tạo thành vòng vây hoàn mỹ.
Hiện tại Giang Trần không lo lắng thứ gì, hắn chỉ lo lắng mình bị vây quanh. Một khi rơi vào trong vòng vây tầng tầng lớp lớp, ở loại địa phương quỷ quái như Hắc Yểm sơn mạch này, muốn thoát đi độ khó rất lớn.
Dù sao bên trong những kẻ đuổi giết kia, còn có tồn tại đáng sợ là Thiên Vị lục trọng.
Tuy rằng Giang Trần cũng quen thuộc với cường giả Thiên Vị lục trọng, nhưng lần đó đánh bại Khổ Trúc lão tổ hoàn toàn là dựa vào mưu kế a.
Nếu như chính diện là địch với cường giả Thiên Vị lục trọng, Giang Trần cảm giác mình không có bất kỳ phần thắng nào.
Thậm chí những con át chủ bài mà hắn có trên người, trừ Thời Không ấn phù ra, trước mặt Thiên Vị lục trọng, chưa chắc đã có bao nhiêu sức chống cự.
Cho nên Giang Trần vô cùng thận trọng.
Lần này bất đồng với bất luận một lần nào trước đó, lần này là ở địa bàn người khác, hơn nữa tất cả đều không nằm trong kế hoạch của hắn.
Kế hoạch của hắn cũng phải căn cứ vào tính thế biến hóa mà biến hóa theo.
Một đường chạy trối chết, thời gian hai ngày trôi qua, Giang Trần cơ hồ không có nghỉ ngơi một chút nào, tinh thần luôn ở trong trạng thái căng cứng.
Tiêu hao với hắn cũng rất lớn.
Tuy rằng cho tới bây giờ tất cả đều rất là hoàn mỹ, cũng không có bạo lộ hành tung, cũng không có bị đối thủ đuổi tới sau lưng.
Nhưng mà Giang Trần thủy chung không có cảm giác nhẹ nhõm, không có cảm thấy mình đã thoát khỏi đuổi giết, càng không có cảm giác mình đã an toàn.
Liên tục hai ngày đêm chạy trối chết, làm cho tinh thần lực của Giang Trần xuất hiện cảm giác yếu dần đi. Tinh thần lực luôn ở trạng thái đỉnh phong cũng xuất hiện một chút nguy cơ.
- Không thể tiếp tục kéo dài như vậy, phải nghi ngơi và hồi phục một chút.
Tuy rằng Giang Trần rất muốn tiếp tục chạy đi. Nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, phải ngồi xuống nghỉ ngơi và hồi phục một chút.
Cho dù là hai thời thần nghỉ ngơi và hổi phục, minh tưởng cũng làm cho tinh thần lực tiêu hao quá độ của hắn được chữa trị.
Giang Trần quyết định, chỉ là hắn cũng không dám tùy tiện dừng lại ven đường.
Ven đường hắn bố trí một ít Phệ Kim thử, làm công tác tình báo, dò xét ven đường.
Sau khi sắp xếp tốt tất cả, Giang Trần mới tìm được địa phương hẻo lánh, bắt đầu khoanh chân minh tường.
...
Đại quân đuổi giết của ba đại ra tộc chia ra làm chín đường, khi thì hội họp, khi thì tản ra. Mấy ngày qua lại giống như mò kim đáy bể, thủy chung không có thu hoạch được gì.
Cự đầu của ba gia tộc kia lần nữa tụ họp lại một chỗ, tâm tình bọn họ hiện tại đã tới gần biên giới bộc phát.
Biểu lộ âm trầm kia làm cho Hoắc thân vương và Đinh tổng thủ đều không dám đối mặt.
- Đinh tổng thủ, đoạn đường này các ngươi dẫn đường, nhiều ngày trôi qua như vậy, đừng nói là bắt được hung thủ, bóng dáng hung thủ cũng không nhin thấy. Ngươi giải thích thế nào đây
Ngữ khí của Khuông Hãn kia rất không vui.
Đinh tổng thủ cũng có chút khó chịu, hiển nhiên đuổi giết mấy ngày nay làm cho hắn cũng nhịn không được. Hắn hoài nghi, mấy đại thiên tài này chết, liệu thực sự có tồn tại cái gọi là hung thủ hay không?
Hắn thậm chí còn hoài nghi, có lẽ mấy thiên tài này nội chiến tự mình vẫn lạc.
Người gọi là Giang Hoàng và Tô Hồng kia có lẽ vốn không phải là hung thủ.
Chỉ là đây là một loại suy đoán sau xúc động, phẫn nộ của hắn mà thôi, hắn nào dám nói ra miệng.
- Hoắc thân vương, Đinh tổng thủ. Các ngươi dẫn đường mà đã không có thành ý như vậy. Kế tiếp đừng trách ba gia tộc chúng ta không nể tình.
Đinh tổng thủ kinh ngạc nói:
- Khuông Hãn đại nhân, người có tính toán gì không?
- Từ giờ trở đi, ba gia tộc chúng ta tiếp quản nơi này. Tất cả lộ tuyến đuổi giết do chúng ta định đoạt. kế hoạch tự chúng ta quyết định. Hồi Xuân đảo vực các ngươi và Đông Duyên đảo, muốn thì theo, không muốn theo cùng thì có thể rời khỏi đây.
Khuông Hãn tuyên bố.
- Khuông Hãn đại nhân, như vậy không được a.
Sắc mặt Hoắc thân vương đại biến:
- Hắc Yểm sơn mạch này xâm nhập càng sâu, càng có rất nhiều cấm chế, chư vị đối với nơi này không quen thuộc, chỉ sợ tự mình định lộ tuyến, tốc độ sẽ càng thêm chậm chạp.
Hoắc thân vương nói những lời này kỳ thực cũng có đạo lý của nó.
Đinh tổng thủ cũng khuyên nhủ:
- Chư vị đại nhân, Hoắc thân vương nói đúng đó. Ở Hắc Yểm sơn mạch này, không có chúng ta dẫn đường, hiệu suất đuổi bắt của chư vị chỉ sợ sẽ thấp hơn.
Tuyên Toản cười lạnh nói:
- Nói như vậy, các ngươi rời khỏi, ba đại thế gia chúng ta sẽ không làm gì được? Nực cười. Đám người ếch ngồi đáy giếng các ngươi, cho rằng ba đại thế gia chúng ta là thế lực trong Hồi Xuân đảo vực các ngươi sao? Thủ đoạn của ta há bằng vào đám ếch ngồi đáy giếng Hồi Xuân đảo vực các ngươi có thể so sánh được?
Độc Tôn Tam Giới
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới
Story
Chương 2686: Đường chạy trốn (2)
9.9/10 từ 14 lượt.