Độc Tôn Tam Giới
Chương 229: Lưu sư huynh thiếu chút nữa bị chụp chết 1
Đường Long dặn dò hai địa phương nguy hiểm, một cái là Càn Lam Bắc Cung, một cái là Thanh Dương Cốc. Giang Trần ngược lại là muốn tránh đi.
Thế nhưng mà cuối cùng lại phát hiện, hắn vậy mà một cái cũng tránh không thoát. Vốn là cùng đệ tử Càn Lam Bắc Cung không hẹn mà gặp, bị người theo dõi.
Hiện tại thật vất vả tìm được một lộ tuyến đào thoát, vậy mà vừa vặn đụng vào địa bàn của Thanh Dương Cốc.
Hành trình Thiên Quế Vương Quốc này, thật đúng là không bớt lo a.
Bất quá, Giang Trần lúc này, cũng sẽ không nghe chuyện ma quỷ của Lưu sư huynh kia. Càn Lam Bắc Cung làm sự tình giết người cướp của, xem bộ dáng là không ít.
Lưu lại đồ vật, thả bọn họ đi? Loại chuyện ma quỷ này, lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi còn không sai biệt lắm, Giang Trần làm sao có thể tin hắn?
Còn nữa, Giang Trần há có thể lưu đồ vật lại?
Từ Đường Long giảng giải, người Càn Lam Bắc Cung, căn bản là không nói đạo lý, là thổ phỉ sống.
Mà Thanh Dương Cốc, nghe nói không sát nhân, chỉ bắt người làm dược nô, làm mười năm, hai mươi năm liền thả.
Làm dược nô, so với bị giết người cướp của càng tốt a.
Lại nói tiếp, tình nguyện đụng phải người Thanh Dương Cốc, cũng không thể rơi xuống trong tay Càn Lam Bắc Cung.
- Còn có một trăm dặm, các ngươi tiến thêm nữa, là địa bàn của Thanh Dương Cốc. Nếu các ngươi muốn bị chém thành thịt vụn làm phân bón, thì buông tha đồ vật a?
- Chấp mê bất ngộ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lưu sư huynh kia thấy bọn người Giang Trần mắt điếc tai ngơ, cũng có chút ít động khí rồi.
Lập tức lấy ra một viên thuốc, ném vào trong miệng tọa kỵ quát:
- Chạy nước rút, cần phải ngăn bọn hắn lại, đừng cho bọn hắn tiến vào địa bàn Thanh Dương Cốc!
Chỉ là, hắn có đan dược, bọn người Giang Trần cũng có đan dược. Tốc độ của Thanh Dực Kiếm Điểu, so với tọa kỵ của hắn nhanh hơn nhiều lắm.
Mà hắn là Linh Đạo cường giả, thủ đoạn khống chế linh cầm cao hơn một ít, bởi vậy trên tốc độ là lực lượng ngang nhau.
Mau nữa, sẽ tổn thương khí huyết của linh cầm.
Linh cầm này đạt được mệnh lệnh của chủ nhân, biết rõ đây là muốn nó vận dụng tinh huyết thúc dục tốc độ, ăn vào đan dược, lập tức thiêu đốt tinh huyết tăng tốc độ lên.
Thoáng cái, tốc độ liền tăng lên gần gấp đôi!
Hưu, hưu, hưu!
Giang Trần giật mình, nghe tiếng xé gió kia, tốc độ của đối phương, vậy mà thoáng cái tăng lên gấp đôi! Truy lâu như vậy, lại vẫn có không gian tăng lên tốc độ?
Giang Trần cũng không kịp nghĩ nhiều, lúc này, Kim Dực Kiếm Điểu của bọn hắn đã là tốc độ cực hạn, căn bản không có khả năng tăng lên tốc độ.
Nhìn loại tốc độ này của đối phương, hơn mười dặm, đoán chừng rất nhanh sẽ vượt qua.
- Đừng do dự, tiếp tục chạy về trước. Vạn nhất đuổi theo, ta đến kéo hắn một hồi.
Giang Trần không có biện pháp khác, chỉ có thể lập lại chiêu cũ. May là ở thời điểm này, Lưu sư huynh kia một người đuổi theo, mấy cái khác còn cách rất xa.
Chỉ cần là một mình Lưu sư huynh, tuy Giang Trần không thắng được, nhưng kiềm chế một lát, còn không có vấn đề.
Hơn nữa, hắn cũng hoài nghi, đối phương nhất định dùng bí thuật gì đó, bằng không thì có không gian tăng tốc độ lên, đối phương đã sớm tăng tốc rồi.
Sao sẽ ở trong lộ trình cuối cùng, mới tăng tốc độ?
- Đối phương tăng tốc, nhất định phải trả một cái giá lớn. Bằng không thì sẽ không chờ tới bây giờ!
Giang Trần nghĩ vậy, trong nội tâm hơi có chút lực lượng.
Phải trả giá thật nhiều mới tăng lên tốc độ, tất nhiên không có khả năng tiếp tục quá lâu. Tựa như khoảng cách ngắn chạy nước rút, tốc độ có thể đến cực hạn, nhưng mà tuyệt đối không kéo được bao lâu.
Một trăm dặm, dưới tình huống dốc hết tốc độ tiến về phía trước, kỳ thật căn bản dùng không được bao lâu.
Trải qua Giang Trần bấm đốt ngón tay, không sai biệt lắm giờ phút này có lẽ đã tiến nhập địa bàn của Thanh Dương Cốc. Trên thực tế, địa bàn của Thanh Dương Cốc cùng Càn Lam Bắc Cung là bất khả xâm phạm.
Chỉ là, đệ tử Càn Lam Bắc Cung gần đây bá đạo, bọn hắn đã sớm vi phạm rất lâu.
Mà lúc này, Lưu sư huynh thúc dục linh cầm, rốt cục cũng giết đến trong phạm vi năm dặm. Đột nhiên Giang Trần dừng lại, Đại Vũ cung trong tay, xa xa chỉ hướng Lưu sư huynh.
Nhãn lực của Giang Trần hết sức lợi hại, kiến thức rất rộng. Thấy tọa kỵ của Lưu sư huynh kia, hốc mắt muốn sụp đổ xuống, liền biết rõ tọa kỵ này vừa rồi khẳng định vận dụng bí kỹ gì đó, tổn thương tinh huyết bản thân, bị thương căn nguyên.
- Đệ tử Càn Lam Bắc Cung, quả nhiên là không từ thủ đoạn. Vì lợi ích cá nhân, đối với linh cầm của mình cũng ác như vậy. Những người này, quả nhiên là lợi ích chí thượng, không có một chút tình cảm nhân loại.
Giang Trần nhìn thấy cảnh này, đối với Lưu sư huynh nhiều thêm vài phần chán ghét cùng xem thường.
Rất nhiều tu sĩ, đối đãi địch nhân tàn nhẫn, nhưng mà đối đãi đồng bạn của mình, ví dụ như tọa kỵ, đều là phi thường tốt.
Vì lợi ích, ngay cả tọa kỵ cũng có thể hi sinh, đây tuyệt đối là thế hệ bị lợi ích hun tâm, là loại lãnh khốc vô tình.
Loại người này, mặc dù hắn hứa cái gì, cũng tuyệt đối không thể tin, vì sau đó tất sẽ trở mặt.
- Trốn a, như thế nào không trốn?
Lưu sư huynh kia truy lâu như vậy, cũng vô cùng căm tức.
- Không tiếc hi sinh máu huyết linh cầm đến đề thăng tốc độ, đệ tử Càn Lam Bắc Cung các ngươi, thật đúng là một mặt hàng a.
Giang Trần châm chọc khiêu khích.
- Muốn chọc giận ta?
Lưu sư huynh khinh thường cười cười.
- Ta không phải phế vật Dịch Thiên Tùy kia. Tiểu tử, ta không muốn nói nhảm nhiều. Chủ động đầu hàng, ta có thể cho ngươi chết nhanh một chút. Nếu không, chờ ta bắt ngươi, ta sẽ để cho ngươi nếm hết các loại cực hình, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Giang Trần cười ha ha:
- Loại khoác lác này, vừa rồi ta cũng nghe không ít. Bốn tên ngốc kia thương nghị làm sao chia tang vật, giống như đoán chừng ta vậy. Ngươi nhìn ta, bây giờ không phải là hảo hảo đấy sao?
- Đã như vậy, vậy thì...
Lưu sư huynh một câu còn chưa nói hết.
Đại Vũ cung của Giang Trần kéo một phát, hưu!
Tiếng dây cung vang lên, Lưu sư huynh kia không dám lãnh đạm, đang muốn tập trung tư tưởng đi đón.
Chỗ ánh mắt có thể nhìn thấy, lại căn bản không có mũi tên bắn đến, chỉ là một mũi tên phô trương thanh thế.
Giang Trần cười ha ha:
- Ngu xuẩn, dù đột phá Tiên cảnh, cũng vẫn ngu xuẩn như trước!
Cười lớn một tiếng, Giang Trần lần nữa thúc dục Kim Dực Kiếm Điểu, cấp tốc mà đi. Căn bản không cùng Lưu sư huynh kia cứng đối cứng.
Vừa rồi dừng lại, đơn giản là muốn tranh thủ cho bọn người Câu Ngọc chút thời gian. Hiện tại, mục đích đã đạt đến, Giang Trần tự nhiên sẽ không dừng lại.
Nói sau, hắn cũng nhìn ra được, Lưu sư huynh thiêu đốt máu huyết linh cầm tăng lên tốc độ, tuyệt đối kiên trì không được bao lâu.
Bởi như vậy, trong lòng của hắn càng thêm nắm chắc.
- Trốn? Còn muốn chạy trốn?
Lưu sư huynh kia cũng tức giận, thúc dục linh cầm, rất nhanh đuổi theo.
- Xem tên!
Hưu, hưu, hưu!
Lúc này, lại thật có mũi tên. Tuy không phải mũi tên nguyên bộ của Đại Vũ cung, nhưng cũng là tên tốt nhất đẳng.
Độc Tôn Tam Giới
Thế nhưng mà cuối cùng lại phát hiện, hắn vậy mà một cái cũng tránh không thoát. Vốn là cùng đệ tử Càn Lam Bắc Cung không hẹn mà gặp, bị người theo dõi.
Hiện tại thật vất vả tìm được một lộ tuyến đào thoát, vậy mà vừa vặn đụng vào địa bàn của Thanh Dương Cốc.
Hành trình Thiên Quế Vương Quốc này, thật đúng là không bớt lo a.
Bất quá, Giang Trần lúc này, cũng sẽ không nghe chuyện ma quỷ của Lưu sư huynh kia. Càn Lam Bắc Cung làm sự tình giết người cướp của, xem bộ dáng là không ít.
Lưu lại đồ vật, thả bọn họ đi? Loại chuyện ma quỷ này, lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi còn không sai biệt lắm, Giang Trần làm sao có thể tin hắn?
Còn nữa, Giang Trần há có thể lưu đồ vật lại?
Từ Đường Long giảng giải, người Càn Lam Bắc Cung, căn bản là không nói đạo lý, là thổ phỉ sống.
Mà Thanh Dương Cốc, nghe nói không sát nhân, chỉ bắt người làm dược nô, làm mười năm, hai mươi năm liền thả.
Làm dược nô, so với bị giết người cướp của càng tốt a.
Lại nói tiếp, tình nguyện đụng phải người Thanh Dương Cốc, cũng không thể rơi xuống trong tay Càn Lam Bắc Cung.
- Còn có một trăm dặm, các ngươi tiến thêm nữa, là địa bàn của Thanh Dương Cốc. Nếu các ngươi muốn bị chém thành thịt vụn làm phân bón, thì buông tha đồ vật a?
- Chấp mê bất ngộ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lưu sư huynh kia thấy bọn người Giang Trần mắt điếc tai ngơ, cũng có chút ít động khí rồi.
Lập tức lấy ra một viên thuốc, ném vào trong miệng tọa kỵ quát:
- Chạy nước rút, cần phải ngăn bọn hắn lại, đừng cho bọn hắn tiến vào địa bàn Thanh Dương Cốc!
Chỉ là, hắn có đan dược, bọn người Giang Trần cũng có đan dược. Tốc độ của Thanh Dực Kiếm Điểu, so với tọa kỵ của hắn nhanh hơn nhiều lắm.
Mà hắn là Linh Đạo cường giả, thủ đoạn khống chế linh cầm cao hơn một ít, bởi vậy trên tốc độ là lực lượng ngang nhau.
Mau nữa, sẽ tổn thương khí huyết của linh cầm.
Linh cầm này đạt được mệnh lệnh của chủ nhân, biết rõ đây là muốn nó vận dụng tinh huyết thúc dục tốc độ, ăn vào đan dược, lập tức thiêu đốt tinh huyết tăng tốc độ lên.
Thoáng cái, tốc độ liền tăng lên gần gấp đôi!
Hưu, hưu, hưu!
Giang Trần giật mình, nghe tiếng xé gió kia, tốc độ của đối phương, vậy mà thoáng cái tăng lên gấp đôi! Truy lâu như vậy, lại vẫn có không gian tăng lên tốc độ?
Giang Trần cũng không kịp nghĩ nhiều, lúc này, Kim Dực Kiếm Điểu của bọn hắn đã là tốc độ cực hạn, căn bản không có khả năng tăng lên tốc độ.
Nhìn loại tốc độ này của đối phương, hơn mười dặm, đoán chừng rất nhanh sẽ vượt qua.
- Đừng do dự, tiếp tục chạy về trước. Vạn nhất đuổi theo, ta đến kéo hắn một hồi.
Giang Trần không có biện pháp khác, chỉ có thể lập lại chiêu cũ. May là ở thời điểm này, Lưu sư huynh kia một người đuổi theo, mấy cái khác còn cách rất xa.
Chỉ cần là một mình Lưu sư huynh, tuy Giang Trần không thắng được, nhưng kiềm chế một lát, còn không có vấn đề.
Hơn nữa, hắn cũng hoài nghi, đối phương nhất định dùng bí thuật gì đó, bằng không thì có không gian tăng tốc độ lên, đối phương đã sớm tăng tốc rồi.
Sao sẽ ở trong lộ trình cuối cùng, mới tăng tốc độ?
- Đối phương tăng tốc, nhất định phải trả một cái giá lớn. Bằng không thì sẽ không chờ tới bây giờ!
Giang Trần nghĩ vậy, trong nội tâm hơi có chút lực lượng.
Phải trả giá thật nhiều mới tăng lên tốc độ, tất nhiên không có khả năng tiếp tục quá lâu. Tựa như khoảng cách ngắn chạy nước rút, tốc độ có thể đến cực hạn, nhưng mà tuyệt đối không kéo được bao lâu.
Một trăm dặm, dưới tình huống dốc hết tốc độ tiến về phía trước, kỳ thật căn bản dùng không được bao lâu.
Trải qua Giang Trần bấm đốt ngón tay, không sai biệt lắm giờ phút này có lẽ đã tiến nhập địa bàn của Thanh Dương Cốc. Trên thực tế, địa bàn của Thanh Dương Cốc cùng Càn Lam Bắc Cung là bất khả xâm phạm.
Chỉ là, đệ tử Càn Lam Bắc Cung gần đây bá đạo, bọn hắn đã sớm vi phạm rất lâu.
Mà lúc này, Lưu sư huynh thúc dục linh cầm, rốt cục cũng giết đến trong phạm vi năm dặm. Đột nhiên Giang Trần dừng lại, Đại Vũ cung trong tay, xa xa chỉ hướng Lưu sư huynh.
Nhãn lực của Giang Trần hết sức lợi hại, kiến thức rất rộng. Thấy tọa kỵ của Lưu sư huynh kia, hốc mắt muốn sụp đổ xuống, liền biết rõ tọa kỵ này vừa rồi khẳng định vận dụng bí kỹ gì đó, tổn thương tinh huyết bản thân, bị thương căn nguyên.
- Đệ tử Càn Lam Bắc Cung, quả nhiên là không từ thủ đoạn. Vì lợi ích cá nhân, đối với linh cầm của mình cũng ác như vậy. Những người này, quả nhiên là lợi ích chí thượng, không có một chút tình cảm nhân loại.
Giang Trần nhìn thấy cảnh này, đối với Lưu sư huynh nhiều thêm vài phần chán ghét cùng xem thường.
Rất nhiều tu sĩ, đối đãi địch nhân tàn nhẫn, nhưng mà đối đãi đồng bạn của mình, ví dụ như tọa kỵ, đều là phi thường tốt.
Vì lợi ích, ngay cả tọa kỵ cũng có thể hi sinh, đây tuyệt đối là thế hệ bị lợi ích hun tâm, là loại lãnh khốc vô tình.
Loại người này, mặc dù hắn hứa cái gì, cũng tuyệt đối không thể tin, vì sau đó tất sẽ trở mặt.
- Trốn a, như thế nào không trốn?
Lưu sư huynh kia truy lâu như vậy, cũng vô cùng căm tức.
- Không tiếc hi sinh máu huyết linh cầm đến đề thăng tốc độ, đệ tử Càn Lam Bắc Cung các ngươi, thật đúng là một mặt hàng a.
Giang Trần châm chọc khiêu khích.
- Muốn chọc giận ta?
Lưu sư huynh khinh thường cười cười.
- Ta không phải phế vật Dịch Thiên Tùy kia. Tiểu tử, ta không muốn nói nhảm nhiều. Chủ động đầu hàng, ta có thể cho ngươi chết nhanh một chút. Nếu không, chờ ta bắt ngươi, ta sẽ để cho ngươi nếm hết các loại cực hình, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Giang Trần cười ha ha:
- Loại khoác lác này, vừa rồi ta cũng nghe không ít. Bốn tên ngốc kia thương nghị làm sao chia tang vật, giống như đoán chừng ta vậy. Ngươi nhìn ta, bây giờ không phải là hảo hảo đấy sao?
- Đã như vậy, vậy thì...
Lưu sư huynh một câu còn chưa nói hết.
Đại Vũ cung của Giang Trần kéo một phát, hưu!
Tiếng dây cung vang lên, Lưu sư huynh kia không dám lãnh đạm, đang muốn tập trung tư tưởng đi đón.
Chỗ ánh mắt có thể nhìn thấy, lại căn bản không có mũi tên bắn đến, chỉ là một mũi tên phô trương thanh thế.
Giang Trần cười ha ha:
- Ngu xuẩn, dù đột phá Tiên cảnh, cũng vẫn ngu xuẩn như trước!
Cười lớn một tiếng, Giang Trần lần nữa thúc dục Kim Dực Kiếm Điểu, cấp tốc mà đi. Căn bản không cùng Lưu sư huynh kia cứng đối cứng.
Vừa rồi dừng lại, đơn giản là muốn tranh thủ cho bọn người Câu Ngọc chút thời gian. Hiện tại, mục đích đã đạt đến, Giang Trần tự nhiên sẽ không dừng lại.
Nói sau, hắn cũng nhìn ra được, Lưu sư huynh thiêu đốt máu huyết linh cầm tăng lên tốc độ, tuyệt đối kiên trì không được bao lâu.
Bởi như vậy, trong lòng của hắn càng thêm nắm chắc.
- Trốn? Còn muốn chạy trốn?
Lưu sư huynh kia cũng tức giận, thúc dục linh cầm, rất nhanh đuổi theo.
- Xem tên!
Hưu, hưu, hưu!
Lúc này, lại thật có mũi tên. Tuy không phải mũi tên nguyên bộ của Đại Vũ cung, nhưng cũng là tên tốt nhất đẳng.
Độc Tôn Tam Giới
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới
Story
Chương 229: Lưu sư huynh thiếu chút nữa bị chụp chết 1
9.9/10 từ 14 lượt.