Độc Tôn Tam Giới
Chương 1988: Giang Trần chuẩn bị chiến tranh (1)
̉n bị chiến tranh. (1)
Đại Mộng Xuân Thu trận, đây là tử trận.
Giang Trần trải qua hai lần Đại Mộng Xuân Thu trận, cũng biết uy lực của trận pháp này. Mà thứ Trùng Tiêu tôn giả đưa cho hắn không đơn thuần là trận đồ Đại Mộng Xuân Thu trận, còn đưa cho hắn trận kỳ bằng Mộng Thần chi mộc và chi tiết bố trí.
Mộng Thần chi mộc kia không thể nghi ngờ là tài liệu bày trận tốt nhất cho Đại Mộng Xuân Thu trận.
Thời gian lại ba ngày trôi qua...
Một này nọ, Giang Trần ung dung xuất quan, chuyện thứ nhất là triệu tập Tứ đại hoàng giả.
Tứ đại hoàng giả từ lần trước sau khi tới Thiếu chủ phủ chơi, đều ở trên Khổng Tước thánh sơn, hiện tại thế cục Lưu Ly vương thành như vậy khiến cho bọn họ ít nhiều cũng có chút hoảng loạn.
Vốn Tứ đại hoàng giả còn không quá phục tùng Giang Trần, thấy Giang Trần triệu tập bọn họ, thậm chí còn khiến cho bọn họ có cảm giác kích động một chút.
- Thiếu chủ, mong ngày mong đêm, rốt cuộc cũng chờ tới lúc người trở về.
Vân Trung Minh Hoàng nhìn thấy Giang Trần, tâm tình cũng có chút kích động.
Giang Trần khoát khoát tay nói:
- Mọi người ngồi xuống nói chuyện một chút.
Cử chỉ thong dong kia của Giang Trần trong lúc vô hình có một loại sức hút, làm cho tâm tình nôn nóng của bốn người không ngờ lại trầm tĩnh lại.
- Chuyện xảy ra trong Lưu Ly vương thành, ta đã đại khái biết được.
Giang Trần đi thẳng vào vấn đề.
- Chân tướng của Tu La nhất mạch được phơi bày. Tuyên chiến với Khổng Tước thánh sơn chúng ta. Ta tin rằng sự lo lắng trong lòng các ngươi cũng chính là bởi vì chuyện này.
Vân Trung Minh Hoàng gật gật đầu nói:
- Thiếu chủ, hóa ra người cũng biết rõ.
Hắn vừa mới nói ra được phân nửa, Đa Mai minh hoàng lại mở miệng nói:
- Thiếu chủ, nếu như người đã biết rõ chuyện này, lại triệu tập chúng ta tới, nhất định đã có đối sách gì đúng không?
- Nếu như ta nói có đối sách hoàn mỹ, các ngươi nhất định cũng không tin, cũng cảm thấy không thực tế. Nhưng mà ta có thể nói cho các ngươi biết một cách chính xác, chỉ cần Khổng Tước thánh sơn chúng ta không tự mình rối loạn, bất luận thế lực gì cũng đừng mơ tưởng cướp đi quyền khống chế của Khổng Tước thánh sơn chúng ta đối với Lưu Ly vương thành.
Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt, nhìn về phía Tứ đại hoàng giả ròi nói tiếp:
- Ta triệu tập bốn vị tới đây chỉ là muốn nhìn các vị một chút, rốt uộc các vị có bao nhiêu quyết tâm bảo vệ vinh quang của Khổng Tước thánh sơn.
Ánh mắt Giang Trần tràn ngập ý tứ dò xét, nhìn qua bốn người này.
Giang Trần đối với Tu La đại đế cũng không có e ngại. Đối với thế cục của Lưu Ly vương thành hắn cũng không lo lắng sẽ không khống chế được. Nhưng mà thế cục hiện tại chính là như vậy, nếu như muốn dẹp giặc ngoài, thì trước tiên phải bình ổn nội loạn.
Ít nhất hắn phải biết rằng Tứ đại hoàng giả này có toàn lực ủng hộ hắn hay không. Thời khắc mấu chốt có đổi ý hay không, có kéo chân sau hắn hay không.
Đa Ma minh hoàng hừ lạnh một tiếng:
- Chúng ta là do một tay Khổng Tước đại đế bồi dưỡng, cả thân thể này, cả tính mạng này đã sớm giao cho Khổng Tước thánh sơn, vì địa vị và vinh quang của Khổng Tước thánh sơn, cho dù lên núi đao biển lửa thì đã có sao?
- Đúng vậy, thiếu chủ không cần phải thăm dò chúng ta. Sự trung thành của chúng ta với Khổng Tước thánh sơn thiên địa chứng giám.
Vân Trung Minh Hoàng cũng mở miệng tỏ thái độ.
Giang Trần khẽ gật đầu, lại trầm ngâm nói:
- Ta cũng không nghi ngờ sự trung thành của các ngươi với Khổng Tước thánh sơn. Nhưng ta chỉ muốn hỏi các ngươi đối với ta phải chẳng cũng trung thành giống như Khổng Tước thánh sơn? Đây mới là điểm mấu chốt. Nếu như các ngươi đều muốn kéo chân sau của ta, vậy thì Khổng Tước thánh sơn có thể tránh thoát được kiếp này hay không, ta cũng không thể cam đoan với các ngươi bất luận điều gì.
Thời khắc mấu chốt, Giang Trần cũng không muốn nói tới nói lui mà đi thẳng vào vấn đề.
Vấn đề này đánh trúng chỗ hiểm, Tứ đại hoàng giả nhìn nhau, ánh mắt nhìn nhau vô cùng phức tạp. Nói thật, sự trung thành của bọn họ đối với Khổng Tước thánh sơn, không có bất kỳ ai hoài nghi.
Nhưng mà đối với Chân thiếu chủ, bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu phần trung thành, trong lòng bọn họ tự biết.
Cũng không phải nói bọn họ phản đối Chân thiếu chủ, hoặc là không ủng hộ Chân thiếu chủ. Mà từ tận đáy lòng bọn họ, đối với sự khống chế đại cục của Chân thiêu chủ lại có chút lo lắng.
Mặc kệ biểu hiện của Giang Trần trước đó yêu nghiệt cỡ nào, biểu hiện ưu tú ra sao. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thiên tài trẻ tuổi a.
Theo Tứ đại hoàng giả thấy, hắn còn chưa thành công tới mức đủ đễ dẫn dắt Khổng Tước thánh sơn như Khổng Tước đại đế.
Dưới ánh mắt sắc bén của Giang Trần gắt gao nhìn vào, ánh mắt Tứ đại hoàng giả bắt đầu có chút trốn tránh.
- Chư vị, cứ nói đi, đừng ngại.
Giang Trần lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Vân Trung Minh Hoàng bỗng nhiên không hề trốn tránh, mà như hiểu ra, lớn tiếng nói:
- Chân thiếu chủ, Khổng Tước đại đế bệ hạ đã lập người làm thiếu chủ, đã từng nói qua với thuộc hạ. Chúng ta đã tôn người làm thiếu chủ, vậy nhất định phải toàn lực ủng hộ. Chỉ cần người không lùi bước, chúng ta tự nhiên không có lý do nào phản đối.
- Đúng vậy, chính là mấy chữ này, không có lý do nào phản đối.
Trấn Tuế minh hoàng cũng lớn tiếng kêu.
Dã Hồ Minh Hoàng cười hắc hắc:
- Thời khắc mấu chốt này chúng ta chỉ có thể một lòng ủng hộ, chỉ mong Chân thiếu chủ đừng làm cho chúng ta thất vọng, đừng vì cục diện này mà run sợ, vứt bỏ cục diện rối rắm rồi vỗ mông rời đi.
Đa Mai minh hoàng lại không nói gì, nhưng mà ánh mắt nàng đã biểu đạt tất cả.
Giang Trần ung dung cười nói:
- Trong mắt chư vị ta là một người có thể bỏ trốn mất dạng sao?
- Đầm rồng hang hổ như Đan Hỏa thành ta cũng dám xông vào, ở Lưu Ly vương thành, là địa bàn của chúng ta, chư vị cảm thấy ta có lý do gì lùi bước hay sao?
Trước đó vài ngày, chuyện Giang Trần ở Đan Hỏa thành và Tà Nguyệt Thượng vực đã truyền ra xôn xao, lại được Hạ Vũ Thiên Kiếm tông cố ý nâng lên, cả bát vực đều biết. Cái gọi là Thiệu Uyên công tử kia căn bản chính là Chân thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn của Lưu Ly vương thành.
Những tin đồn này cũng làm cho trên mặt Tứ đại hoàng giả như có ánh sáng.
Dù sao thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn bọn họ dương danh, bọn họ cũng có mặt mũi theo.
Thanh danh của Chân thiếu chủ càng lớn, danh khí của Khổng Tước thánh sơn lại càng lớn theo. Danh khí Khổng Tước thánh sơn càng lớn, lực khống chế của Khổng Tước thánh sơn với Lưu Ly vương thành lại càng được củng cố.
Vốn Tứ đại hoàng giả vô cùng vui vẻ, ai biết được đột nhiên trong Lưu Ly vương thành lại truyền ra tin đồn Khổng Tước đại đế vẫn lạc.
Tin đồn này xuất hiện, thoáng cái làm cho thế cục Lưu Ly vương thành nhanh chóng biến đổi, xoay ngược lại.
Không thể không nói, uy lực của tin đồn rất lớn. Lời đồn rõ ràng đã thay đổi thế cục Lưu Ly vương thành. Rất rõ ràng, nhất mạch Tu La đại đế ở trong tin đồn này là kẻ ngẩng đầu đầu tiên, chậm rãi dẫn quyền khống chế Lưu Ly vương thành vào trong tay bọn họ.
Độc Tôn Tam Giới
Đại Mộng Xuân Thu trận, đây là tử trận.
Giang Trần trải qua hai lần Đại Mộng Xuân Thu trận, cũng biết uy lực của trận pháp này. Mà thứ Trùng Tiêu tôn giả đưa cho hắn không đơn thuần là trận đồ Đại Mộng Xuân Thu trận, còn đưa cho hắn trận kỳ bằng Mộng Thần chi mộc và chi tiết bố trí.
Mộng Thần chi mộc kia không thể nghi ngờ là tài liệu bày trận tốt nhất cho Đại Mộng Xuân Thu trận.
Thời gian lại ba ngày trôi qua...
Một này nọ, Giang Trần ung dung xuất quan, chuyện thứ nhất là triệu tập Tứ đại hoàng giả.
Tứ đại hoàng giả từ lần trước sau khi tới Thiếu chủ phủ chơi, đều ở trên Khổng Tước thánh sơn, hiện tại thế cục Lưu Ly vương thành như vậy khiến cho bọn họ ít nhiều cũng có chút hoảng loạn.
Vốn Tứ đại hoàng giả còn không quá phục tùng Giang Trần, thấy Giang Trần triệu tập bọn họ, thậm chí còn khiến cho bọn họ có cảm giác kích động một chút.
- Thiếu chủ, mong ngày mong đêm, rốt cuộc cũng chờ tới lúc người trở về.
Vân Trung Minh Hoàng nhìn thấy Giang Trần, tâm tình cũng có chút kích động.
Giang Trần khoát khoát tay nói:
- Mọi người ngồi xuống nói chuyện một chút.
Cử chỉ thong dong kia của Giang Trần trong lúc vô hình có một loại sức hút, làm cho tâm tình nôn nóng của bốn người không ngờ lại trầm tĩnh lại.
- Chuyện xảy ra trong Lưu Ly vương thành, ta đã đại khái biết được.
Giang Trần đi thẳng vào vấn đề.
- Chân tướng của Tu La nhất mạch được phơi bày. Tuyên chiến với Khổng Tước thánh sơn chúng ta. Ta tin rằng sự lo lắng trong lòng các ngươi cũng chính là bởi vì chuyện này.
Vân Trung Minh Hoàng gật gật đầu nói:
- Thiếu chủ, hóa ra người cũng biết rõ.
Hắn vừa mới nói ra được phân nửa, Đa Mai minh hoàng lại mở miệng nói:
- Thiếu chủ, nếu như người đã biết rõ chuyện này, lại triệu tập chúng ta tới, nhất định đã có đối sách gì đúng không?
- Nếu như ta nói có đối sách hoàn mỹ, các ngươi nhất định cũng không tin, cũng cảm thấy không thực tế. Nhưng mà ta có thể nói cho các ngươi biết một cách chính xác, chỉ cần Khổng Tước thánh sơn chúng ta không tự mình rối loạn, bất luận thế lực gì cũng đừng mơ tưởng cướp đi quyền khống chế của Khổng Tước thánh sơn chúng ta đối với Lưu Ly vương thành.
Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt, nhìn về phía Tứ đại hoàng giả ròi nói tiếp:
- Ta triệu tập bốn vị tới đây chỉ là muốn nhìn các vị một chút, rốt uộc các vị có bao nhiêu quyết tâm bảo vệ vinh quang của Khổng Tước thánh sơn.
Ánh mắt Giang Trần tràn ngập ý tứ dò xét, nhìn qua bốn người này.
Giang Trần đối với Tu La đại đế cũng không có e ngại. Đối với thế cục của Lưu Ly vương thành hắn cũng không lo lắng sẽ không khống chế được. Nhưng mà thế cục hiện tại chính là như vậy, nếu như muốn dẹp giặc ngoài, thì trước tiên phải bình ổn nội loạn.
Ít nhất hắn phải biết rằng Tứ đại hoàng giả này có toàn lực ủng hộ hắn hay không. Thời khắc mấu chốt có đổi ý hay không, có kéo chân sau hắn hay không.
Đa Ma minh hoàng hừ lạnh một tiếng:
- Chúng ta là do một tay Khổng Tước đại đế bồi dưỡng, cả thân thể này, cả tính mạng này đã sớm giao cho Khổng Tước thánh sơn, vì địa vị và vinh quang của Khổng Tước thánh sơn, cho dù lên núi đao biển lửa thì đã có sao?
- Đúng vậy, thiếu chủ không cần phải thăm dò chúng ta. Sự trung thành của chúng ta với Khổng Tước thánh sơn thiên địa chứng giám.
Vân Trung Minh Hoàng cũng mở miệng tỏ thái độ.
Giang Trần khẽ gật đầu, lại trầm ngâm nói:
- Ta cũng không nghi ngờ sự trung thành của các ngươi với Khổng Tước thánh sơn. Nhưng ta chỉ muốn hỏi các ngươi đối với ta phải chẳng cũng trung thành giống như Khổng Tước thánh sơn? Đây mới là điểm mấu chốt. Nếu như các ngươi đều muốn kéo chân sau của ta, vậy thì Khổng Tước thánh sơn có thể tránh thoát được kiếp này hay không, ta cũng không thể cam đoan với các ngươi bất luận điều gì.
Thời khắc mấu chốt, Giang Trần cũng không muốn nói tới nói lui mà đi thẳng vào vấn đề.
Vấn đề này đánh trúng chỗ hiểm, Tứ đại hoàng giả nhìn nhau, ánh mắt nhìn nhau vô cùng phức tạp. Nói thật, sự trung thành của bọn họ đối với Khổng Tước thánh sơn, không có bất kỳ ai hoài nghi.
Nhưng mà đối với Chân thiếu chủ, bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu phần trung thành, trong lòng bọn họ tự biết.
Cũng không phải nói bọn họ phản đối Chân thiếu chủ, hoặc là không ủng hộ Chân thiếu chủ. Mà từ tận đáy lòng bọn họ, đối với sự khống chế đại cục của Chân thiêu chủ lại có chút lo lắng.
Mặc kệ biểu hiện của Giang Trần trước đó yêu nghiệt cỡ nào, biểu hiện ưu tú ra sao. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thiên tài trẻ tuổi a.
Theo Tứ đại hoàng giả thấy, hắn còn chưa thành công tới mức đủ đễ dẫn dắt Khổng Tước thánh sơn như Khổng Tước đại đế.
Dưới ánh mắt sắc bén của Giang Trần gắt gao nhìn vào, ánh mắt Tứ đại hoàng giả bắt đầu có chút trốn tránh.
- Chư vị, cứ nói đi, đừng ngại.
Giang Trần lạnh nhạt nói.
Ánh mắt Vân Trung Minh Hoàng bỗng nhiên không hề trốn tránh, mà như hiểu ra, lớn tiếng nói:
- Chân thiếu chủ, Khổng Tước đại đế bệ hạ đã lập người làm thiếu chủ, đã từng nói qua với thuộc hạ. Chúng ta đã tôn người làm thiếu chủ, vậy nhất định phải toàn lực ủng hộ. Chỉ cần người không lùi bước, chúng ta tự nhiên không có lý do nào phản đối.
- Đúng vậy, chính là mấy chữ này, không có lý do nào phản đối.
Trấn Tuế minh hoàng cũng lớn tiếng kêu.
Dã Hồ Minh Hoàng cười hắc hắc:
- Thời khắc mấu chốt này chúng ta chỉ có thể một lòng ủng hộ, chỉ mong Chân thiếu chủ đừng làm cho chúng ta thất vọng, đừng vì cục diện này mà run sợ, vứt bỏ cục diện rối rắm rồi vỗ mông rời đi.
Đa Mai minh hoàng lại không nói gì, nhưng mà ánh mắt nàng đã biểu đạt tất cả.
Giang Trần ung dung cười nói:
- Trong mắt chư vị ta là một người có thể bỏ trốn mất dạng sao?
- Đầm rồng hang hổ như Đan Hỏa thành ta cũng dám xông vào, ở Lưu Ly vương thành, là địa bàn của chúng ta, chư vị cảm thấy ta có lý do gì lùi bước hay sao?
Trước đó vài ngày, chuyện Giang Trần ở Đan Hỏa thành và Tà Nguyệt Thượng vực đã truyền ra xôn xao, lại được Hạ Vũ Thiên Kiếm tông cố ý nâng lên, cả bát vực đều biết. Cái gọi là Thiệu Uyên công tử kia căn bản chính là Chân thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn của Lưu Ly vương thành.
Những tin đồn này cũng làm cho trên mặt Tứ đại hoàng giả như có ánh sáng.
Dù sao thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn bọn họ dương danh, bọn họ cũng có mặt mũi theo.
Thanh danh của Chân thiếu chủ càng lớn, danh khí của Khổng Tước thánh sơn lại càng lớn theo. Danh khí Khổng Tước thánh sơn càng lớn, lực khống chế của Khổng Tước thánh sơn với Lưu Ly vương thành lại càng được củng cố.
Vốn Tứ đại hoàng giả vô cùng vui vẻ, ai biết được đột nhiên trong Lưu Ly vương thành lại truyền ra tin đồn Khổng Tước đại đế vẫn lạc.
Tin đồn này xuất hiện, thoáng cái làm cho thế cục Lưu Ly vương thành nhanh chóng biến đổi, xoay ngược lại.
Không thể không nói, uy lực của tin đồn rất lớn. Lời đồn rõ ràng đã thay đổi thế cục Lưu Ly vương thành. Rất rõ ràng, nhất mạch Tu La đại đế ở trong tin đồn này là kẻ ngẩng đầu đầu tiên, chậm rãi dẫn quyền khống chế Lưu Ly vương thành vào trong tay bọn họ.
Độc Tôn Tam Giới
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới
Story
Chương 1988: Giang Trần chuẩn bị chiến tranh (1)
9.9/10 từ 14 lượt.