Độc Tôn Tam Giới
Chương 192: Cao tầng Dược Sư Điện đắc ý
Kỳ quái chính là, những người này vậy mà một chút mẫn cảm chính trị cũng không có, luôn mồm muốn khuếch trương.
Dược Sư Điện phát triển mấy trăm năm, cho tới nay chẳng lẽ không có cơ hội khuếch trương? Vì cái gì không có khuếch trương?
Là vì cấm kỵ!
Sự tình Long Đằng Hầu mới phát sinh bao lâu? Những người này liền quên?
Vương thất sau này, sẽ để cho một thế lực nào đó vô hạn khuếch trương? Sẽ để cho một thế lực nào đó xâm nhập từng lĩnh vực của Vương Quốc?
Đây là nói chuyện hoang đường viển vông, cũng có thể nói là muốn chết!
Coi như Dược Sư Điện không nắm giữ quân quyền, vậy cũng không được. Một thế lực lực ảnh hưởng quá lớn, dần dà, tất sẽ đối với vương quyền sinh ra trùng kích.
Long Đằng Hầu là ví dụ tươi sáng rõ nét nhất. Đã có cái ví dụ Long Đằng Hầu này, Đông Phương nhất tộc còn sẽ tiếp tục để cho thế lực nào đó khuếch trương, đó mới gọi việc lạ.
Đáng tiếc chính là, những người này, vậy mà không có một cái nào nhìn thấu đạo lý đơn giản như vậy. Một đầu óc nhiệt huyết, chỉ nghĩ đến khuếch trương.
Nhìn thấy Tống Thiên Tinh không nói một lời, Nhị Điện Chủ Nhạc Quần cười nói:
- Lão Đại, mọi người nhiệt tình rất cao, ngài cũng phát biểu một chút a?
Tống Thiên Tinh một bụng phiền muộn, mặt đen lên, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng:
- Nhiệt tình của các ngươi tăng vọt, ta có thể hiểu được. Hôm nay ta chỉ nói hai sự tình.
- Chuyện thứ nhất, ta muốn hỏi các ngươi, Long Đằng Hầu thân là chư hầu đệ nhất thiên hạ, tại sao lại bị diệt?
- Chuyện thứ hai, Kiều Bạch Thạch ly khai, các ngươi ai có thể thế ghế trống của hắn, giải quyết tốt sự tình hậu quả, các ngươi ai có bản lĩnh xử lý? Ta ở chỗ này cũng nói rõ, ai có bản lĩnh thay Kiều Bạch Thạch, ai có thể xử lý hậu quả khi Kiều Bạch Thạch ly khai, ta liền lập hắn làm Đại Điện Chủ kế nhiệm.
Tống Thiên Tinh nói xong, giang tay ra:
- Các ngươi thảo luận đi.
Chứng kiến phản ứng của Tống Thiên Tinh, tựa hồ có chút mất hứng, hào khí cuồng nhiệt thoáng cái giảm mạnh.
Nhạc Quần miễn cưỡng cười nói:
- Muốn nói Long Đằng Hầu bị diệt, đó là vận số. Ai có thể nghĩ đến, trăm vạn đại quân, vậy mà sẽ bị Giang Trần khuất phục?
- Đúng vậy, có lẽ Long Đằng Hầu không có vận khí đế vương a.
- Chuyện này, thật là rất quỷ dị. Lúc ấy ta cũng cảm thấy, Long gia thống nhất Vương Quốc, đó là chiều hướng phát triển. Không nghĩ tới, kết cục cuối cùng, lại sẽ như thế này.
- Ha ha, cái này đối với Dược Sư Điện chúng ta mà nói, là đại hảo sự a.
Những cao tầng này đàm luận tới sự tình Long gia, đều rất dễ dàng. Hoàn toàn không có giương cung bạt kiếm như lần trước nhằm vào Kiều Bạch Thạch, muốn đem Kiều Bạch Thạch đưa cho Long Chiếu Phong xử lý kia.
Chỉ là, Tống Thiên Tinh nghe đến mấy trả lời này, lông mày lại nhíu càng chặc hơn.
Lông mày giương lên, nhìn về phía Tứ Điện Chủ Vương Ly hỏi:
- Lão Tứ, ngươi nói một chút, Long Đằng Hầu bị diệt, ngươi có lĩnh ngộ gì?
Vương Ly biết rõ đây là Đại Điện Chủ khảo thí, cũng không dám xem thường, chỉ nghĩ chốc lát, mới mở miệng:
- Long gia bị diệt, nói là số mệnh, cũng có vài phần đạo lý. Cái khác cũng nói rõ, Đông Phương nhất tộc truyền thừa mấy trăm năm, số mệnh so với Long gia càng mạnh. Hơn nữa, sự thật chứng minh, lúc trước Đại Điện Chủ kiên định lập trường, là chính xác, là biết nhìn xa.
Vương Ly thuận tiện vỗ mã thí tâng bốc một cái. Lúc trước mọi người muốn giao Kiều Bạch Thạch cho Long Chiếu Phong, hướng Long gia thỏa hiệp, thậm chí là chịu thua.
Cuối cùng là Tống Thiên Tinh lực bài chúng nghị, sau khi Thuấn lão lên tiếng, mới định trụ những người này hướng Long gia thỏa hiệp chịu thua.
Sự thật chứng minh, lúc ấy không có hướng Long gia thỏa hiệp, là vô cùng anh minh.
Bằng không mà nói, hiện tại Dược Sư Điện, có thể được vương thất lọt mắt xanh hay không, này rất khó nói.
Vương Ly vỗ mông ngựa một cái, tự cho là trả lời vô cùng thỏa đáng. Chỉ là Tống Thiên Tinh lại âm thầm lắc đầu, Vương Ly này, quả nhiên không bằng Kiều Bạch Thạch, hơn nữa còn kém rất nhiều.
Hắn nói vấn đề thứ nhất, là muốn gõ những người này, thông qua vết xe đổ của Long gia, đến cảnh cáo bọn hắn, không nên nghĩ lấy khuếch trương.
Sinh ý có thể khuếch trương, địa bàn ngàn vạn lần không thể khuếch trương, thế lực ngàn vạn lần không thể khuếch trương.
Đáng tiếc, không ai có thể lĩnh ngộ ý đồ của hắn.
Đột nhiên, một trưởng lão ngồi ở nơi hẻo lánh nhất giơ tay:
- Đại Điện Chủ, ta muốn nói hai câu?
Trưởng lão nhấc tay này họ Ứng, là một trong mấy bằng hữu của Kiều Bạch Thạch. Trong khoảng thời gian này, đã bị những cao tầng kia cô lập, chậm rãi có chút biên giới hóa.
Nghe hắn muốn lên tiếng, những người khác mang theo mỉm cười thản nhiên, một bộ xem náo nhiệt, chế giễu.
- Ứng trưởng lão, Đại Điện Chủ lại không hỏi ngươi, ngươi giả tích cực như vậy, muốn biểu hiện cái gì a?
Lam trưởng lão ngữ khí chanh chua.
- Lam trưởng lão, nếu như nhớ không lầm, ngươi cũng chỉ là một trưởng lão, bài danh cũng không cao hơn ta. Tựa hồ ta muốn lên tiếng hay không, còn chưa tới phiên ngươi khoa tay múa chân a? Ta không biết ngươi có cái gì mà bành trướng như thế?
Ứng trưởng lão kia liếc nhìn Lam trưởng lão, ngữ khí thập phần khinh thường.
- Ngươi... Ngươi... Lão nương không chấp nhặt với ngươi.
Lam trưởng lão thở phì phì ngồi xuống.
- Ứng trưởng lão, ngươi có cao kiến gì, nói thử xem.
Tống Thiên Tinh nhớ tình bạn cũ, biết rõ Ứng trưởng lão này là tâm phúc của Kiều Bạch Thạch. Yêu ai yêu cả đường đi, hắn đối với Ứng trưởng lão cảm nhận cũng không tệ.
- Đại Điện Chủ, ta người này so sánh thô lỗ, nếu như nói rồi, đắc tội mọi người, kính xin Đại Điện Chủ thông cảm.
Ứng trưởng lão này, xem ra là có rất nhiều lời muốn nói.
- Cứ nói đừng ngại. Tất cả mọi người là đồng liêu, có cái gì đắc tội hay không chứ? Cũng là vì tiền đồ vận mệnh của Dược Sư Điện mà thôi.
Tống Thiên Tinh định ra nhạc dạo.
- Tốt, vậy ta nói thẳng. Ta cho rằng, Đại Điện Chủ hỏi sự tình của Long Đằng Hầu, mọi người thảo luận tới thảo luận lui, nhưng vấn đề hạch tâm lại không có thảo luận đến. Tại sao Long Đằng Hầu bị diệt? Chỉ có bốn chữ… thế lớn chấn chủ!
- Những năm này, Long gia khổ tâm kinh doanh, cánh tay kéo rất dài, rất nhiều lãnh địa chư hầu, Long gia đều đâm một tay. Bởi như vậy, vây cánh của Long gia rất nhiều, lực ảnh hưởng cực lớn. Kết quả cuối cùng nhất chính là lực ảnh hưởng vượt qua vương thất, mới dẫn phát trận tai nạn này.
Ứng trưởng lão không có dừng lại, tiếp tục nói:
- Mà vừa rồi bọn hắn đều nói muốn mượn cơ hội này, đem chi nhánh Dược Sư Điện khuếch trương đến từng lãnh địa. Ta muốn nói chính là, loại lạc quan mù quáng này, không phải là vì tiền đồ của Dược Sư Điện, mà là muốn chết. Là đẩy Dược Sư Điện vào vực sâu diệt vong.
Ứng trưởng lão nói đến đây, con mắt Tống Thiên Tinh đột nhiên sáng ngời. Lúc trước hắn một mực thất vọng, là vì không ai lĩnh ngộ đến điểm này.
Như vậy xem ra, Ứng trưởng lão là người biết chuyện a. Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người dùng bầy phân. Ứng trưởng lão này cùng Kiều Bạch Thạch đi rất gần, quả nhiên là có thực học.
Độc Tôn Tam Giới
Dược Sư Điện phát triển mấy trăm năm, cho tới nay chẳng lẽ không có cơ hội khuếch trương? Vì cái gì không có khuếch trương?
Là vì cấm kỵ!
Sự tình Long Đằng Hầu mới phát sinh bao lâu? Những người này liền quên?
Vương thất sau này, sẽ để cho một thế lực nào đó vô hạn khuếch trương? Sẽ để cho một thế lực nào đó xâm nhập từng lĩnh vực của Vương Quốc?
Đây là nói chuyện hoang đường viển vông, cũng có thể nói là muốn chết!
Coi như Dược Sư Điện không nắm giữ quân quyền, vậy cũng không được. Một thế lực lực ảnh hưởng quá lớn, dần dà, tất sẽ đối với vương quyền sinh ra trùng kích.
Long Đằng Hầu là ví dụ tươi sáng rõ nét nhất. Đã có cái ví dụ Long Đằng Hầu này, Đông Phương nhất tộc còn sẽ tiếp tục để cho thế lực nào đó khuếch trương, đó mới gọi việc lạ.
Đáng tiếc chính là, những người này, vậy mà không có một cái nào nhìn thấu đạo lý đơn giản như vậy. Một đầu óc nhiệt huyết, chỉ nghĩ đến khuếch trương.
Nhìn thấy Tống Thiên Tinh không nói một lời, Nhị Điện Chủ Nhạc Quần cười nói:
- Lão Đại, mọi người nhiệt tình rất cao, ngài cũng phát biểu một chút a?
Tống Thiên Tinh một bụng phiền muộn, mặt đen lên, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng:
- Nhiệt tình của các ngươi tăng vọt, ta có thể hiểu được. Hôm nay ta chỉ nói hai sự tình.
- Chuyện thứ nhất, ta muốn hỏi các ngươi, Long Đằng Hầu thân là chư hầu đệ nhất thiên hạ, tại sao lại bị diệt?
- Chuyện thứ hai, Kiều Bạch Thạch ly khai, các ngươi ai có thể thế ghế trống của hắn, giải quyết tốt sự tình hậu quả, các ngươi ai có bản lĩnh xử lý? Ta ở chỗ này cũng nói rõ, ai có bản lĩnh thay Kiều Bạch Thạch, ai có thể xử lý hậu quả khi Kiều Bạch Thạch ly khai, ta liền lập hắn làm Đại Điện Chủ kế nhiệm.
Tống Thiên Tinh nói xong, giang tay ra:
- Các ngươi thảo luận đi.
Chứng kiến phản ứng của Tống Thiên Tinh, tựa hồ có chút mất hứng, hào khí cuồng nhiệt thoáng cái giảm mạnh.
Nhạc Quần miễn cưỡng cười nói:
- Muốn nói Long Đằng Hầu bị diệt, đó là vận số. Ai có thể nghĩ đến, trăm vạn đại quân, vậy mà sẽ bị Giang Trần khuất phục?
- Đúng vậy, có lẽ Long Đằng Hầu không có vận khí đế vương a.
- Chuyện này, thật là rất quỷ dị. Lúc ấy ta cũng cảm thấy, Long gia thống nhất Vương Quốc, đó là chiều hướng phát triển. Không nghĩ tới, kết cục cuối cùng, lại sẽ như thế này.
- Ha ha, cái này đối với Dược Sư Điện chúng ta mà nói, là đại hảo sự a.
Những cao tầng này đàm luận tới sự tình Long gia, đều rất dễ dàng. Hoàn toàn không có giương cung bạt kiếm như lần trước nhằm vào Kiều Bạch Thạch, muốn đem Kiều Bạch Thạch đưa cho Long Chiếu Phong xử lý kia.
Chỉ là, Tống Thiên Tinh nghe đến mấy trả lời này, lông mày lại nhíu càng chặc hơn.
Lông mày giương lên, nhìn về phía Tứ Điện Chủ Vương Ly hỏi:
- Lão Tứ, ngươi nói một chút, Long Đằng Hầu bị diệt, ngươi có lĩnh ngộ gì?
Vương Ly biết rõ đây là Đại Điện Chủ khảo thí, cũng không dám xem thường, chỉ nghĩ chốc lát, mới mở miệng:
- Long gia bị diệt, nói là số mệnh, cũng có vài phần đạo lý. Cái khác cũng nói rõ, Đông Phương nhất tộc truyền thừa mấy trăm năm, số mệnh so với Long gia càng mạnh. Hơn nữa, sự thật chứng minh, lúc trước Đại Điện Chủ kiên định lập trường, là chính xác, là biết nhìn xa.
Vương Ly thuận tiện vỗ mã thí tâng bốc một cái. Lúc trước mọi người muốn giao Kiều Bạch Thạch cho Long Chiếu Phong, hướng Long gia thỏa hiệp, thậm chí là chịu thua.
Cuối cùng là Tống Thiên Tinh lực bài chúng nghị, sau khi Thuấn lão lên tiếng, mới định trụ những người này hướng Long gia thỏa hiệp chịu thua.
Sự thật chứng minh, lúc ấy không có hướng Long gia thỏa hiệp, là vô cùng anh minh.
Bằng không mà nói, hiện tại Dược Sư Điện, có thể được vương thất lọt mắt xanh hay không, này rất khó nói.
Vương Ly vỗ mông ngựa một cái, tự cho là trả lời vô cùng thỏa đáng. Chỉ là Tống Thiên Tinh lại âm thầm lắc đầu, Vương Ly này, quả nhiên không bằng Kiều Bạch Thạch, hơn nữa còn kém rất nhiều.
Hắn nói vấn đề thứ nhất, là muốn gõ những người này, thông qua vết xe đổ của Long gia, đến cảnh cáo bọn hắn, không nên nghĩ lấy khuếch trương.
Sinh ý có thể khuếch trương, địa bàn ngàn vạn lần không thể khuếch trương, thế lực ngàn vạn lần không thể khuếch trương.
Đáng tiếc, không ai có thể lĩnh ngộ ý đồ của hắn.
Đột nhiên, một trưởng lão ngồi ở nơi hẻo lánh nhất giơ tay:
- Đại Điện Chủ, ta muốn nói hai câu?
Trưởng lão nhấc tay này họ Ứng, là một trong mấy bằng hữu của Kiều Bạch Thạch. Trong khoảng thời gian này, đã bị những cao tầng kia cô lập, chậm rãi có chút biên giới hóa.
Nghe hắn muốn lên tiếng, những người khác mang theo mỉm cười thản nhiên, một bộ xem náo nhiệt, chế giễu.
- Ứng trưởng lão, Đại Điện Chủ lại không hỏi ngươi, ngươi giả tích cực như vậy, muốn biểu hiện cái gì a?
Lam trưởng lão ngữ khí chanh chua.
- Lam trưởng lão, nếu như nhớ không lầm, ngươi cũng chỉ là một trưởng lão, bài danh cũng không cao hơn ta. Tựa hồ ta muốn lên tiếng hay không, còn chưa tới phiên ngươi khoa tay múa chân a? Ta không biết ngươi có cái gì mà bành trướng như thế?
Ứng trưởng lão kia liếc nhìn Lam trưởng lão, ngữ khí thập phần khinh thường.
- Ngươi... Ngươi... Lão nương không chấp nhặt với ngươi.
Lam trưởng lão thở phì phì ngồi xuống.
- Ứng trưởng lão, ngươi có cao kiến gì, nói thử xem.
Tống Thiên Tinh nhớ tình bạn cũ, biết rõ Ứng trưởng lão này là tâm phúc của Kiều Bạch Thạch. Yêu ai yêu cả đường đi, hắn đối với Ứng trưởng lão cảm nhận cũng không tệ.
- Đại Điện Chủ, ta người này so sánh thô lỗ, nếu như nói rồi, đắc tội mọi người, kính xin Đại Điện Chủ thông cảm.
Ứng trưởng lão này, xem ra là có rất nhiều lời muốn nói.
- Cứ nói đừng ngại. Tất cả mọi người là đồng liêu, có cái gì đắc tội hay không chứ? Cũng là vì tiền đồ vận mệnh của Dược Sư Điện mà thôi.
Tống Thiên Tinh định ra nhạc dạo.
- Tốt, vậy ta nói thẳng. Ta cho rằng, Đại Điện Chủ hỏi sự tình của Long Đằng Hầu, mọi người thảo luận tới thảo luận lui, nhưng vấn đề hạch tâm lại không có thảo luận đến. Tại sao Long Đằng Hầu bị diệt? Chỉ có bốn chữ… thế lớn chấn chủ!
- Những năm này, Long gia khổ tâm kinh doanh, cánh tay kéo rất dài, rất nhiều lãnh địa chư hầu, Long gia đều đâm một tay. Bởi như vậy, vây cánh của Long gia rất nhiều, lực ảnh hưởng cực lớn. Kết quả cuối cùng nhất chính là lực ảnh hưởng vượt qua vương thất, mới dẫn phát trận tai nạn này.
Ứng trưởng lão không có dừng lại, tiếp tục nói:
- Mà vừa rồi bọn hắn đều nói muốn mượn cơ hội này, đem chi nhánh Dược Sư Điện khuếch trương đến từng lãnh địa. Ta muốn nói chính là, loại lạc quan mù quáng này, không phải là vì tiền đồ của Dược Sư Điện, mà là muốn chết. Là đẩy Dược Sư Điện vào vực sâu diệt vong.
Ứng trưởng lão nói đến đây, con mắt Tống Thiên Tinh đột nhiên sáng ngời. Lúc trước hắn một mực thất vọng, là vì không ai lĩnh ngộ đến điểm này.
Như vậy xem ra, Ứng trưởng lão là người biết chuyện a. Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người dùng bầy phân. Ứng trưởng lão này cùng Kiều Bạch Thạch đi rất gần, quả nhiên là có thực học.
Độc Tôn Tam Giới
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới
Story
Chương 192: Cao tầng Dược Sư Điện đắc ý
9.9/10 từ 14 lượt.