Độc Tôn Tam Giới
Chương 1900: Có tiền có thể ma xui quỷ khiến
́ thể ma xui quỷ khiến
Bất quá lập tức có người mắt sắc, vội vàng che miệng mấy tên kia, đồng thời duỗi ra đầu ngón tay, liên tục chỉ bên Lưu Chấn.
Mấy người vừa rồi tổn hại Lưu Chấn, hiển nhiên cũng thấy được Lưu Chấn đang cười lạnh đứng ở cửa ra vào, hai tay ôm ngực, đang bễ nghễ nhìn bọn hắn.
Đúng vậy, là bễ nghễ.
Loại ánh mắt này, đã có cảm giác ngả ngớn trêu tức, lại có một loại cười nhạo miệt thị. Hình dung sâu hơn, cái kia chính là một loại trên cao nhìn xuống, nhìn bọn hắn xấu mặt.
- Lưu Chấn?
- Ta không nhìn lầm chứ? Thật sự là Lưu Chấn? Tại sao tiểu tử ngươi trở về? Là ngươi bức Trương đại lang đi sao?
- Không đúng, chút tu vi ấy của tiểu tử ngươi, có thể dọa Trương đại lang đi sao?
Trương đại lang nghe vậy, sắc mặt đại biến:
- Chư vị chư vị, các ngươi cũng đừng nói mò. Lưu Chấn huynh là ra giá cao thu về tổ trạch thuộc về hắn, không có nửa phần bức bách. Mọi người cũng đừng dùng ánh mắt ấy xem người, hôm nay Lưu Chấn huynh phát đạt, là kẻ có tiền.
Trương đại lang nói xong, ôm quyền nói với Lưu Chấn:
- Lưu Chấn huynh, ta liền cáo từ rồi. Ở đây phong thuỷ rất tốt, ta ở hai ba mươi năm, rất là thịnh vượng. Trở lại trong tay Lưu Chấn huynh, nhất định có thể vượng càng thêm vượng.
Nói xong, Trương đại lang này vội vã chỉ huy đoàn xe chạy đi.
Những hàng xóm láng giềng kia, cả đám xem trợn mắt há hốc mồm. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn hắn cơ hồ đều hoài nghi có phải lầm ở đâu hay không?
Trương đại lang này là nhân vật bậc nào, đây chính là võ giả Thiên Nguyên cảnh. Thiên Nguyên cảnh ở Xích Đường Thành có lẽ không tính giỏi cỡ nào, nhưng mà ở vùng này, cái kia tuyệt đối là nhân vật rồi.
Lưu Chấn kia sa cơ thất thế, có thể có bao nhiêu bổn sự? Còn phát tài? Người có tiền?
Nếu hắn có bản lãnh đó, lúc trước còn bị người cướp đi nữ nhân, bị người lừa gạt bán đi sản nghiệp trong nhà?
Lưu Chấn hai tay ôm ngực, cười lạnh nói:
- Nói a, nói tiếp đi. Làm sao lại ngừng. Đến cùng các ngươi đối với Lưu mỗ ta có bao nhiêu oán niệm, đều nói ra nghe một chút. Nhìn xem có đổi mới chút hay không.
Những hàng xóm láng giềng kia đều có chút xấu hổ.
Bên trong có một lão đầu lớn tuổi, lại nói:
- Lưu Chấn, lão đầu ta cũng coi như nhìn ngươi lớn lên. Lão đầu ta khuyên ngươi một câu, Xích Đường Thành này, ngươi không nên trở lại. Ngươi không biết, Liễu gia năm đó, hiện tại càng thêm phát đạt. Liễu gia Đại Lang, hiện tại người ta đã là Chu Đường đế quốc Binh Bộ Thị Lang rồi. Dù ngươi buôn bán lời ít tiền, ở bên ngoài chẳng phải tiêu dao khoái hoạt, trở về làm chi a?
- Đúng vậy, ngươi cho rằng mua về tổ trạch, ngươi liền hãnh diện, làm rạng rỡ tổ tông? Có thể nghịch tập Liễu gia? Suy nghĩ nhiều a.
Liễu gia, chính là gia tộc lúc trước cướp đi nữ nhân của Lưu Chấn.
Chỉ có điều, đệ tử Liễu gia cướp đi nữ nhân của hắn, không phải Liễu gia Đại Lang, mà là một công tử nhỏ nhất của Liễu gia.
Bất quá, hôm nay Liễu gia ở trong triều có người, những năm này thế lực gia tộc cũng khuếch trương lợi hại, toàn bộ Liễu gia, cũng coi là thế lực quan trọng của Xích Đường Thành hiện tại rồi.
Tuy còn không tính là cao cấp nhất, cũng không tính Siêu cấp thế lực, nhưng ở Xích Đường Thành, ít nhất có thể đứng vào hàng ngũ trước 60.
Mà gia tộc nguyên lai của Lưu Chấn, tại Xích Đường Thành, đừng nói 60, sáu ngàn cũng không tới phiên nhà bọn họ.
Loại chênh lệch này, cũng đã chú định bi kịch năm đó của Lưu Chấn.
Những hàng xóm này, cũng không phải nói hoàn toàn là ác ý. Chỉ là ở trong thiện ý, bao nhiêu cũng có chút ý tứ xem náo nhiệt.
Lưu Chấn tự nhiên biết rõ, những người này không phải là người tốt lành gì. Nói những lời này, cũng không quá đáng là muốn giảm bớt bọn hắn xấu hổ mà thôi.
Lưu Chấn rất hiểu rõ đức hạnh của những người này, cười nhạt nói:
- Không thể tưởng được ta ly khai hai ba mươi năm, chư vị còn nhớ Lưu Chấn ta. Liễu gia? Binh Bộ Thị Lang? Rất giỏi sao?
Sắc mặt lão nhân kia đại biến:
- Lưu Chấn, lời này của ngươi nên kiềm chế một chút. Hiện tại quyền thế của Liễu gia, không phải những người chúng ta có thể so sánh.
- So?
Lưu Chấn cười ha ha.
- Ai cùng hắn so? Liễu gia hắn có tư cách gì cùng ta so?
Lời này vừa nói ra, những người khác một mảnh xôn xao, đều lắc đầu không thôi.
- Điên rồi, Lưu Chấn này điên rồi a.
- Có lẽ thật sự điên rồi. Bên ngoài đi vận, buôn bán lời ít tiền, trở lại cho rằng có thể nghịch tập, kết quả phát hiện Liễu gia cách hắn càng ngày càng xa, cái kích thích này quá lớn, nên điên rồi.
- Lại nói tiếp, tiểu tử này cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ. Ngươi ở bên ngoài kiếm được nhiều tiền khoái hoạt. Về lại nơi này tự rước lấy nhục sao?
- Đúng vậy, Liễu gia, nhất định là tồn tại Lưu Chấn hắn vượt qua không qua.
- Được rồi, mọi người giải tán đi. Xem tiểu tử này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a. Ta xem lần này hắn là ý định đem mình chơi hỏng ở Xích Đường Thành rồi.
Các loại nghị luận, có chút tránh né Lưu Chấn, có chút ngay cả lảng tránh cũng không. Thanh âm tuyệt không nhỏ, giọng tuyệt không hàm súc.
Lưu Chấn chỉ cười lạnh nhạt, bỗng nhiên tiện tay lấy ra 1000 vạn Thánh Linh Thạch:
- Ta nơi này có 1000 vạn, trong đó tám trăm vạn dùng cho mua thêm đồ dùng trong nhà. Còn lại hai trăm vạn là phí dịch vụ, nguyện ý xuất lực, dơ tay lên.
Cái gì?
1000 vạn?
Một đám hàng xóm còn cho là lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, nhao nhao nhìn Lưu Chấn, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Giang Trần cười tủm tỉm nhìn nhất cử nhất động của Lưu Chấn, cũng buồn cười, Lưu Chấn này, càng ngày càng có diễn xuất của thổ hào rồi.
Khi mọi người minh bạch không phải nói giỡn, mà là 1000 vạn Thánh Linh Thạch, hiện trường thoáng cái liền sôi trào.
- Lưu Chấn, ngươi tiểu tử này, còn nhớ năm đó lúc ngươi còn nhỏ, Toàn thúc ta mang ngươi đi Bạch Hạc phố mua băng đường hồ lô không?
- Chấn a, còn nhớ Đào thẩm không? Năm đó ngươi luôn khi dễ tiểu Thúy nhà chúng ta, thẩm cũng không mắng qua ngươi? Ngươi nói mua thêm đồ dùng trong nhà, nhà mẹ đẻ của thẩm, làm đúng là nghề này...
Trong lúc nhất thời, một đống lớn người ùa lên, nhao nhao xung phong nhận việc.
Nói giỡn, 1000 vạn Thánh Linh Thạch, hai trăm vạn phí dịch vụ, cái này nếu ai có thể nắm bắt tới tay, là nửa đời sau cũng không cần vất vả.
Không ra nửa ngày, tổ trạch của Lưu Chấn đã sửa sang thỏa thỏa thiếp thiếp, tất cả đồ vật cần mua, toàn bộ đến nơi.
Quả nhiên là có tiền có thể ma xui quỷ khiến.
Chuẩn bị tốt tổ trạch, Lưu Chấn còn có chút cảm giác như đang ở trong mộng. Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, mình vậy mà nhanh như vậy đã vào ở tổ trạch, nhanh như vậy liền cầm lại đồ vật đã mất.
Tiền.
Nói cho cùng, vẫn là chữ tiền này.
2000 vạn, để cho nguyên chủ lập tức lăn, 1000 vạn, có thể để cho hàng xóm láng giềng trước ngạo mạn sau cung kính, làm trò hề, dù bị hắn nhạo báng, cũng cười làm lành đến xum xoe.
Cái này là lực lượng của tiền tài.
Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên của Lưu Chấn, lại không phải bước cuối cùng.
Độc Tôn Tam Giới
Bất quá lập tức có người mắt sắc, vội vàng che miệng mấy tên kia, đồng thời duỗi ra đầu ngón tay, liên tục chỉ bên Lưu Chấn.
Mấy người vừa rồi tổn hại Lưu Chấn, hiển nhiên cũng thấy được Lưu Chấn đang cười lạnh đứng ở cửa ra vào, hai tay ôm ngực, đang bễ nghễ nhìn bọn hắn.
Đúng vậy, là bễ nghễ.
Loại ánh mắt này, đã có cảm giác ngả ngớn trêu tức, lại có một loại cười nhạo miệt thị. Hình dung sâu hơn, cái kia chính là một loại trên cao nhìn xuống, nhìn bọn hắn xấu mặt.
- Lưu Chấn?
- Ta không nhìn lầm chứ? Thật sự là Lưu Chấn? Tại sao tiểu tử ngươi trở về? Là ngươi bức Trương đại lang đi sao?
- Không đúng, chút tu vi ấy của tiểu tử ngươi, có thể dọa Trương đại lang đi sao?
Trương đại lang nghe vậy, sắc mặt đại biến:
- Chư vị chư vị, các ngươi cũng đừng nói mò. Lưu Chấn huynh là ra giá cao thu về tổ trạch thuộc về hắn, không có nửa phần bức bách. Mọi người cũng đừng dùng ánh mắt ấy xem người, hôm nay Lưu Chấn huynh phát đạt, là kẻ có tiền.
Trương đại lang nói xong, ôm quyền nói với Lưu Chấn:
- Lưu Chấn huynh, ta liền cáo từ rồi. Ở đây phong thuỷ rất tốt, ta ở hai ba mươi năm, rất là thịnh vượng. Trở lại trong tay Lưu Chấn huynh, nhất định có thể vượng càng thêm vượng.
Nói xong, Trương đại lang này vội vã chỉ huy đoàn xe chạy đi.
Những hàng xóm láng giềng kia, cả đám xem trợn mắt há hốc mồm. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn hắn cơ hồ đều hoài nghi có phải lầm ở đâu hay không?
Trương đại lang này là nhân vật bậc nào, đây chính là võ giả Thiên Nguyên cảnh. Thiên Nguyên cảnh ở Xích Đường Thành có lẽ không tính giỏi cỡ nào, nhưng mà ở vùng này, cái kia tuyệt đối là nhân vật rồi.
Lưu Chấn kia sa cơ thất thế, có thể có bao nhiêu bổn sự? Còn phát tài? Người có tiền?
Nếu hắn có bản lãnh đó, lúc trước còn bị người cướp đi nữ nhân, bị người lừa gạt bán đi sản nghiệp trong nhà?
Lưu Chấn hai tay ôm ngực, cười lạnh nói:
- Nói a, nói tiếp đi. Làm sao lại ngừng. Đến cùng các ngươi đối với Lưu mỗ ta có bao nhiêu oán niệm, đều nói ra nghe một chút. Nhìn xem có đổi mới chút hay không.
Những hàng xóm láng giềng kia đều có chút xấu hổ.
Bên trong có một lão đầu lớn tuổi, lại nói:
- Lưu Chấn, lão đầu ta cũng coi như nhìn ngươi lớn lên. Lão đầu ta khuyên ngươi một câu, Xích Đường Thành này, ngươi không nên trở lại. Ngươi không biết, Liễu gia năm đó, hiện tại càng thêm phát đạt. Liễu gia Đại Lang, hiện tại người ta đã là Chu Đường đế quốc Binh Bộ Thị Lang rồi. Dù ngươi buôn bán lời ít tiền, ở bên ngoài chẳng phải tiêu dao khoái hoạt, trở về làm chi a?
- Đúng vậy, ngươi cho rằng mua về tổ trạch, ngươi liền hãnh diện, làm rạng rỡ tổ tông? Có thể nghịch tập Liễu gia? Suy nghĩ nhiều a.
Liễu gia, chính là gia tộc lúc trước cướp đi nữ nhân của Lưu Chấn.
Chỉ có điều, đệ tử Liễu gia cướp đi nữ nhân của hắn, không phải Liễu gia Đại Lang, mà là một công tử nhỏ nhất của Liễu gia.
Bất quá, hôm nay Liễu gia ở trong triều có người, những năm này thế lực gia tộc cũng khuếch trương lợi hại, toàn bộ Liễu gia, cũng coi là thế lực quan trọng của Xích Đường Thành hiện tại rồi.
Tuy còn không tính là cao cấp nhất, cũng không tính Siêu cấp thế lực, nhưng ở Xích Đường Thành, ít nhất có thể đứng vào hàng ngũ trước 60.
Mà gia tộc nguyên lai của Lưu Chấn, tại Xích Đường Thành, đừng nói 60, sáu ngàn cũng không tới phiên nhà bọn họ.
Loại chênh lệch này, cũng đã chú định bi kịch năm đó của Lưu Chấn.
Những hàng xóm này, cũng không phải nói hoàn toàn là ác ý. Chỉ là ở trong thiện ý, bao nhiêu cũng có chút ý tứ xem náo nhiệt.
Lưu Chấn tự nhiên biết rõ, những người này không phải là người tốt lành gì. Nói những lời này, cũng không quá đáng là muốn giảm bớt bọn hắn xấu hổ mà thôi.
Lưu Chấn rất hiểu rõ đức hạnh của những người này, cười nhạt nói:
- Không thể tưởng được ta ly khai hai ba mươi năm, chư vị còn nhớ Lưu Chấn ta. Liễu gia? Binh Bộ Thị Lang? Rất giỏi sao?
Sắc mặt lão nhân kia đại biến:
- Lưu Chấn, lời này của ngươi nên kiềm chế một chút. Hiện tại quyền thế của Liễu gia, không phải những người chúng ta có thể so sánh.
- So?
Lưu Chấn cười ha ha.
- Ai cùng hắn so? Liễu gia hắn có tư cách gì cùng ta so?
Lời này vừa nói ra, những người khác một mảnh xôn xao, đều lắc đầu không thôi.
- Điên rồi, Lưu Chấn này điên rồi a.
- Có lẽ thật sự điên rồi. Bên ngoài đi vận, buôn bán lời ít tiền, trở lại cho rằng có thể nghịch tập, kết quả phát hiện Liễu gia cách hắn càng ngày càng xa, cái kích thích này quá lớn, nên điên rồi.
- Lại nói tiếp, tiểu tử này cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ. Ngươi ở bên ngoài kiếm được nhiều tiền khoái hoạt. Về lại nơi này tự rước lấy nhục sao?
- Đúng vậy, Liễu gia, nhất định là tồn tại Lưu Chấn hắn vượt qua không qua.
- Được rồi, mọi người giải tán đi. Xem tiểu tử này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a. Ta xem lần này hắn là ý định đem mình chơi hỏng ở Xích Đường Thành rồi.
Các loại nghị luận, có chút tránh né Lưu Chấn, có chút ngay cả lảng tránh cũng không. Thanh âm tuyệt không nhỏ, giọng tuyệt không hàm súc.
Lưu Chấn chỉ cười lạnh nhạt, bỗng nhiên tiện tay lấy ra 1000 vạn Thánh Linh Thạch:
- Ta nơi này có 1000 vạn, trong đó tám trăm vạn dùng cho mua thêm đồ dùng trong nhà. Còn lại hai trăm vạn là phí dịch vụ, nguyện ý xuất lực, dơ tay lên.
Cái gì?
1000 vạn?
Một đám hàng xóm còn cho là lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, nhao nhao nhìn Lưu Chấn, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Giang Trần cười tủm tỉm nhìn nhất cử nhất động của Lưu Chấn, cũng buồn cười, Lưu Chấn này, càng ngày càng có diễn xuất của thổ hào rồi.
Khi mọi người minh bạch không phải nói giỡn, mà là 1000 vạn Thánh Linh Thạch, hiện trường thoáng cái liền sôi trào.
- Lưu Chấn, ngươi tiểu tử này, còn nhớ năm đó lúc ngươi còn nhỏ, Toàn thúc ta mang ngươi đi Bạch Hạc phố mua băng đường hồ lô không?
- Chấn a, còn nhớ Đào thẩm không? Năm đó ngươi luôn khi dễ tiểu Thúy nhà chúng ta, thẩm cũng không mắng qua ngươi? Ngươi nói mua thêm đồ dùng trong nhà, nhà mẹ đẻ của thẩm, làm đúng là nghề này...
Trong lúc nhất thời, một đống lớn người ùa lên, nhao nhao xung phong nhận việc.
Nói giỡn, 1000 vạn Thánh Linh Thạch, hai trăm vạn phí dịch vụ, cái này nếu ai có thể nắm bắt tới tay, là nửa đời sau cũng không cần vất vả.
Không ra nửa ngày, tổ trạch của Lưu Chấn đã sửa sang thỏa thỏa thiếp thiếp, tất cả đồ vật cần mua, toàn bộ đến nơi.
Quả nhiên là có tiền có thể ma xui quỷ khiến.
Chuẩn bị tốt tổ trạch, Lưu Chấn còn có chút cảm giác như đang ở trong mộng. Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, mình vậy mà nhanh như vậy đã vào ở tổ trạch, nhanh như vậy liền cầm lại đồ vật đã mất.
Tiền.
Nói cho cùng, vẫn là chữ tiền này.
2000 vạn, để cho nguyên chủ lập tức lăn, 1000 vạn, có thể để cho hàng xóm láng giềng trước ngạo mạn sau cung kính, làm trò hề, dù bị hắn nhạo báng, cũng cười làm lành đến xum xoe.
Cái này là lực lượng của tiền tài.
Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên của Lưu Chấn, lại không phải bước cuối cùng.
Độc Tôn Tam Giới
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới
Story
Chương 1900: Có tiền có thể ma xui quỷ khiến
9.9/10 từ 14 lượt.