Độc Tôn Tam Giới
Chương 1858: Một chiêu miểu bại (1)
Độc nhãn đại hán kia lại từ trong góc chui ra, lời lẽ chính nghĩa quát lớn.
Thập đại cường giả không có lên tiếng, độc nhãn đại hán họ Triệu này lại mở miệng trước rồi. Hiển nhiên, người này tại Thập Tuyệt khu, địa vị nhất định là đệ nhất nhân dưới thập đại cường giả.
Hẳn là loại nhân vật Quản gia ở đây.
Cố Tâm Đường ôm quyền, ngữ khí không kiêu ngạo không tự ti:
- Chư vị Thập Tuyệt khu, Cố mỗ bởi vì công sự mà đến, điều tra một sự kiện, mời các ngươi lý giải nhiều hơn.
Lời nói này, không kiêu ngạo không tự ti. Nhưng mà nghe, hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút khuyết thiếu lực lượng. Dù sao, đối mặt bọn hung thần ác sát này, có thể làm được như Cố Tâm Đường, đã tính toán rất tốt.
Đổi lại đội trưởng khác đến đây, chỉ sợ sớm đã bị hù sắc mặt xám ngoét, thanh âm run lên rồi.
- Câm miệng.
Một lão giả tóc bạc mặt hồng hào, sắc mặt trầm xuống, trực tiếp mở miệng.
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, Lãnh Nguyệt Hình đường đường chủ, không có dạy ngươi quy củ của nơi này sao?
- Chỉ là một tiểu đội trường, dám can đảm không thỉnh tự nhập. Xem ra, ngươi thật đúng là không có đem Thập Tuyệt khu chúng ta để vào mắt a. Tiểu tử, xem ra, ngươi là không biết chữ chết viết như thế nào?
Sắc mặt của Cố Tâm Đường trắng bệch, miệng phát khổ, đang muốn kiên trì mở miệng.
Nhưng Giang Trần lại đi ra phía trước, nói với Cố Tâm Đường:
- Giao cho chúng ta.
Cố Tâm Đường cũng chỉ có thể nhẹ gật đầu, thấp giọng nói:
- Không nên vọng động, nhìn xem có thể hữu hảo hiệp thương hay không.
Bất quá hắn nói ra lời này, chính mình cũng không có lực lượng gì. Thập Tuyệt khu này hiển nhiên không phải địa phương có thể hảo hảo hiệp thương, nếu như đây là một địa phương giảng đạo lý, cũng không phải là Thập Tuyệt khu rồi.
Thập Tuyệt khu cho tới bây giờ không tin đạo lý gì, có đạo lý thì sao? Những người ở đây chỉ thờ phụng thực lực, có đạo lý hay không, đây chẳng qua là cường giả nói một câu, kẻ yếu chỉ có bị phần giảng đạo lý.
- Mạch lão ca, bọn hắn muốn giảng quy củ, ngươi cùng bọn hắn nói quy củ một chút đi. Ta đi tìm người.
Giang Trần hướng Vô Song Đại Đế ném đi cái ánh mắt.
Vô Song Đại Đế cười nhạt một tiếng:
- Dễ nói, dễ nói. Bất quá ngươi phải kiềm chế một chút, những thứ này, không có một cái nào là dễ đối phó.
Nhưng mà hôm nay Giang Trần cũng không phải mao đầu tiểu tử mới ra đời. Nếu như chính diện đối kháng, hắn chưa hẳn có thể đối kháng nửa bước Đế cảnh.
Nhưng mà muốn nói so tốc độ, hắn ngay cả Vô Song Đại Đế cũng dám khiêu chiến, sẽ sợ những thứ này?
Khẽ gật đầu, thúc dục thần thông, thân hình hóa thành một đạo thiểm điện, lập tức bắn phá hư không.
Thiên Côn Lưu Quang Độn, độn quang như lưu tinh, biến mất ở trong hư không.
- Muốn chết.
Người chung quanh nhao nhao kêu lên.
Lão giả tóc bạc mặt hồng hào kia khoát tay chặn lại, kêu lên:
- Tất cả mọi người đừng loạn. Đây chẳng qua là một con chuột nhỏ, không cần phải thất kinh. Tư Đồ Lĩnh, Vũ Húc Đào, hai người các ngươi đi bắt con chuột nhỏ kia. Những người khác, đều ở lại chỗ này.
Lão giả tóc bạc mặt hồng hào, hiển nhiên ở Thập Tuyệt khu có uy thế tuyệt đối. Tu vi cùng kiến thức của hắn, hiển nhiên cũng vượt xa những người khác.
Chính là cường giả tiếp cận nửa bước Đế cảnh nhất của Thập Tuyệt khu này, ánh mắt của hắn sâu xa, nhìn chằm chằm vào Vô Song Đại Đế, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra, vị ở lại chỗ này, mới là đối đầu chính thức của Thập Tuyệt khu hôm nay.
Mấy người này dám can đảm xông vào Thập Tuyệt khu, khẳng định cũng là bởi vì người này. Tuy hắn nhìn không ra Vô Song Đại Đế sâu cạn, nhưng mà trực giác của võ giả nói cho hắn biết, đây là một nhân vật không dễ chọc.
Vô Song Đại Đế cười nhạt một tiếng, liếc nhìn lão giả tóc bạc mặt hồng hào, ngữ khí khoan thai:
- Hạc Phong Hồi Hạc lão nhi, lão phu nghĩ ngươi đã sớm chết rồi, không nghĩ tới, ngươi bị người nhốt đến Thập Tuyệt khu. Cái này thật đúng là khiến người ngoài ý a. Hẳn là, ngươi có địa phương nào đắc tội Nguyệt Thần Giáo? Bằng không thì, dùng thực lực của Hạc lão nhi ngươi, như thế nào sẽ bị quản thúc ở loại địa phương này?
Lão giả tóc bạc mặt hồng hào kia tên Hạc Phong Hồi, cũng là tồn tại đại danh đỉnh đỉnh của tán tu giới. Thực lực tuy so ra kém Vô Song Đại Đế, nhưng so với hai bằng hữu Canh gia huynh đệ của Vô Song Đại Đế, thực lực lại ngang nhau.
Tại tán tu giới, tu vi như vậy tuy không phải đỉnh tiêm, nhưng tuyệt đối là phi thường cao.
- Ngươi... Ngươi biết danh hào của lão phu? Nhất định không phải hạng người vô danh? Vì cái gì cải trang thành tiểu thủ vệ của Lãnh Nguyệt Hình đường?
Ngữ khí của Hạc Phong Hồi kia cũng tràn đầy kiêng kị.
- Hừ, cái này không cần ngươi quan tâm. Lão phu chỉ hỏi ngươi, ngươi là ý định đánh một chầu? Hay là thành thành thật thật ở lại đó?
Đối mặt loại uy hiếp này, mỗi một người ở Thập Tuyệt khu đều giận tím mặt.
- Ngươi là ai, cũng dám giương oai ở Thập Tuyệt khu?
- Hạc lão ca, thằng này dõng dạc, để cho các huynh đệ dạy hắn làm người như thế nào.
Trong nội tâm Hạc Phong Hồi cũng do dự, hắn có một loại dự cảm, người này khó đối phó. Trước khi không có biết rõ chi tiết của đối phương, hắn đích thật là không muốn trở mặt động thủ như vậy.
Thế nhưng mà tùy ý đối phương giương oai tại Thập Tuyệt khu, cái này đối với uy nghiêm của bọn họ tuyệt đối là một đả kích.
- Hạc lão nhi, ngươi không cần do dự. Lão phu có thể cho các ngươi một cơ hội. Các ngươi có một cái tính toán một cái, cùng lên đi.
Ngữ khí của Vô Song Đại Đế lạnh nhạt, hai tay chắp ở sau lưng, lại có một cỗ khí độ đại gia.
- Cái gì?
- Hỗn đản này, thật cuồng.
- Các huynh đệ, cùng tiến lên, chặt hắn nói sau.
Thập Tuyệt khu đều là một đám người nhanh nhẹn dũng mãnh, nói trắng ra, đều là một đám dân liều mạng, cả đám xưa nay quen ngang ngược kiêu ngạo, cho tới bây giờ đều là bọn hắn càn rỡ, còn không có người nào ở trước mặt bọn họ càn rỡ.
Hôm nay thấy Vô Song Đại Đế ngạo mạn như vậy, lại muốn bọn hắn cùng tiến lên, đây không thể nghi ngờ là triệt để khơi dậy hung tính ở sâu trong nội tâm bọn hắn.
Con mắt của Hạc Phong Hồi cũng hơi nhíu lại, hiển nhiên cũng bị những lời này của Vô Song Đại Đế chọc giận.
- Các hạ, chẳng cần biết ngươi là ai. Ở Thập Tuyệt khu nói ẩu nói tả, cũng nên trả giá thật nhiều. Các huynh đệ, hắn đã muốn chúng ta cùng lên, vậy thì không cần phải khách khí. Lên cho ta.
Hạc Phong Hồi vung tay lên, tám thân ảnh hóa thành tám đạo lưu quang, vậy mà thập phần ăn ý đánh tới Vô Song Đại Đế.
Vô Song Đại Đế thấy thế lại không sợ. Một tay nhẹ nhàng đẩy ra, đẩy Cố Tâm Đường ra ngoài vòng chiến. Rồi đột nhiên thúc dục Đế cảnh lĩnh vực, trong phạm vi mười trượng bốn phía, lập tức thành thiên địa của hắn.
Độc Tôn Tam Giới
Thập đại cường giả không có lên tiếng, độc nhãn đại hán họ Triệu này lại mở miệng trước rồi. Hiển nhiên, người này tại Thập Tuyệt khu, địa vị nhất định là đệ nhất nhân dưới thập đại cường giả.
Hẳn là loại nhân vật Quản gia ở đây.
Cố Tâm Đường ôm quyền, ngữ khí không kiêu ngạo không tự ti:
- Chư vị Thập Tuyệt khu, Cố mỗ bởi vì công sự mà đến, điều tra một sự kiện, mời các ngươi lý giải nhiều hơn.
Lời nói này, không kiêu ngạo không tự ti. Nhưng mà nghe, hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút khuyết thiếu lực lượng. Dù sao, đối mặt bọn hung thần ác sát này, có thể làm được như Cố Tâm Đường, đã tính toán rất tốt.
Đổi lại đội trưởng khác đến đây, chỉ sợ sớm đã bị hù sắc mặt xám ngoét, thanh âm run lên rồi.
- Câm miệng.
Một lão giả tóc bạc mặt hồng hào, sắc mặt trầm xuống, trực tiếp mở miệng.
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, Lãnh Nguyệt Hình đường đường chủ, không có dạy ngươi quy củ của nơi này sao?
- Chỉ là một tiểu đội trường, dám can đảm không thỉnh tự nhập. Xem ra, ngươi thật đúng là không có đem Thập Tuyệt khu chúng ta để vào mắt a. Tiểu tử, xem ra, ngươi là không biết chữ chết viết như thế nào?
Sắc mặt của Cố Tâm Đường trắng bệch, miệng phát khổ, đang muốn kiên trì mở miệng.
Nhưng Giang Trần lại đi ra phía trước, nói với Cố Tâm Đường:
- Giao cho chúng ta.
Cố Tâm Đường cũng chỉ có thể nhẹ gật đầu, thấp giọng nói:
- Không nên vọng động, nhìn xem có thể hữu hảo hiệp thương hay không.
Bất quá hắn nói ra lời này, chính mình cũng không có lực lượng gì. Thập Tuyệt khu này hiển nhiên không phải địa phương có thể hảo hảo hiệp thương, nếu như đây là một địa phương giảng đạo lý, cũng không phải là Thập Tuyệt khu rồi.
Thập Tuyệt khu cho tới bây giờ không tin đạo lý gì, có đạo lý thì sao? Những người ở đây chỉ thờ phụng thực lực, có đạo lý hay không, đây chẳng qua là cường giả nói một câu, kẻ yếu chỉ có bị phần giảng đạo lý.
- Mạch lão ca, bọn hắn muốn giảng quy củ, ngươi cùng bọn hắn nói quy củ một chút đi. Ta đi tìm người.
Giang Trần hướng Vô Song Đại Đế ném đi cái ánh mắt.
Vô Song Đại Đế cười nhạt một tiếng:
- Dễ nói, dễ nói. Bất quá ngươi phải kiềm chế một chút, những thứ này, không có một cái nào là dễ đối phó.
Nhưng mà hôm nay Giang Trần cũng không phải mao đầu tiểu tử mới ra đời. Nếu như chính diện đối kháng, hắn chưa hẳn có thể đối kháng nửa bước Đế cảnh.
Nhưng mà muốn nói so tốc độ, hắn ngay cả Vô Song Đại Đế cũng dám khiêu chiến, sẽ sợ những thứ này?
Khẽ gật đầu, thúc dục thần thông, thân hình hóa thành một đạo thiểm điện, lập tức bắn phá hư không.
Thiên Côn Lưu Quang Độn, độn quang như lưu tinh, biến mất ở trong hư không.
- Muốn chết.
Người chung quanh nhao nhao kêu lên.
Lão giả tóc bạc mặt hồng hào kia khoát tay chặn lại, kêu lên:
- Tất cả mọi người đừng loạn. Đây chẳng qua là một con chuột nhỏ, không cần phải thất kinh. Tư Đồ Lĩnh, Vũ Húc Đào, hai người các ngươi đi bắt con chuột nhỏ kia. Những người khác, đều ở lại chỗ này.
Lão giả tóc bạc mặt hồng hào, hiển nhiên ở Thập Tuyệt khu có uy thế tuyệt đối. Tu vi cùng kiến thức của hắn, hiển nhiên cũng vượt xa những người khác.
Chính là cường giả tiếp cận nửa bước Đế cảnh nhất của Thập Tuyệt khu này, ánh mắt của hắn sâu xa, nhìn chằm chằm vào Vô Song Đại Đế, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra, vị ở lại chỗ này, mới là đối đầu chính thức của Thập Tuyệt khu hôm nay.
Mấy người này dám can đảm xông vào Thập Tuyệt khu, khẳng định cũng là bởi vì người này. Tuy hắn nhìn không ra Vô Song Đại Đế sâu cạn, nhưng mà trực giác của võ giả nói cho hắn biết, đây là một nhân vật không dễ chọc.
Vô Song Đại Đế cười nhạt một tiếng, liếc nhìn lão giả tóc bạc mặt hồng hào, ngữ khí khoan thai:
- Hạc Phong Hồi Hạc lão nhi, lão phu nghĩ ngươi đã sớm chết rồi, không nghĩ tới, ngươi bị người nhốt đến Thập Tuyệt khu. Cái này thật đúng là khiến người ngoài ý a. Hẳn là, ngươi có địa phương nào đắc tội Nguyệt Thần Giáo? Bằng không thì, dùng thực lực của Hạc lão nhi ngươi, như thế nào sẽ bị quản thúc ở loại địa phương này?
Lão giả tóc bạc mặt hồng hào kia tên Hạc Phong Hồi, cũng là tồn tại đại danh đỉnh đỉnh của tán tu giới. Thực lực tuy so ra kém Vô Song Đại Đế, nhưng so với hai bằng hữu Canh gia huynh đệ của Vô Song Đại Đế, thực lực lại ngang nhau.
Tại tán tu giới, tu vi như vậy tuy không phải đỉnh tiêm, nhưng tuyệt đối là phi thường cao.
- Ngươi... Ngươi biết danh hào của lão phu? Nhất định không phải hạng người vô danh? Vì cái gì cải trang thành tiểu thủ vệ của Lãnh Nguyệt Hình đường?
Ngữ khí của Hạc Phong Hồi kia cũng tràn đầy kiêng kị.
- Hừ, cái này không cần ngươi quan tâm. Lão phu chỉ hỏi ngươi, ngươi là ý định đánh một chầu? Hay là thành thành thật thật ở lại đó?
Đối mặt loại uy hiếp này, mỗi một người ở Thập Tuyệt khu đều giận tím mặt.
- Ngươi là ai, cũng dám giương oai ở Thập Tuyệt khu?
- Hạc lão ca, thằng này dõng dạc, để cho các huynh đệ dạy hắn làm người như thế nào.
Trong nội tâm Hạc Phong Hồi cũng do dự, hắn có một loại dự cảm, người này khó đối phó. Trước khi không có biết rõ chi tiết của đối phương, hắn đích thật là không muốn trở mặt động thủ như vậy.
Thế nhưng mà tùy ý đối phương giương oai tại Thập Tuyệt khu, cái này đối với uy nghiêm của bọn họ tuyệt đối là một đả kích.
- Hạc lão nhi, ngươi không cần do dự. Lão phu có thể cho các ngươi một cơ hội. Các ngươi có một cái tính toán một cái, cùng lên đi.
Ngữ khí của Vô Song Đại Đế lạnh nhạt, hai tay chắp ở sau lưng, lại có một cỗ khí độ đại gia.
- Cái gì?
- Hỗn đản này, thật cuồng.
- Các huynh đệ, cùng tiến lên, chặt hắn nói sau.
Thập Tuyệt khu đều là một đám người nhanh nhẹn dũng mãnh, nói trắng ra, đều là một đám dân liều mạng, cả đám xưa nay quen ngang ngược kiêu ngạo, cho tới bây giờ đều là bọn hắn càn rỡ, còn không có người nào ở trước mặt bọn họ càn rỡ.
Hôm nay thấy Vô Song Đại Đế ngạo mạn như vậy, lại muốn bọn hắn cùng tiến lên, đây không thể nghi ngờ là triệt để khơi dậy hung tính ở sâu trong nội tâm bọn hắn.
Con mắt của Hạc Phong Hồi cũng hơi nhíu lại, hiển nhiên cũng bị những lời này của Vô Song Đại Đế chọc giận.
- Các hạ, chẳng cần biết ngươi là ai. Ở Thập Tuyệt khu nói ẩu nói tả, cũng nên trả giá thật nhiều. Các huynh đệ, hắn đã muốn chúng ta cùng lên, vậy thì không cần phải khách khí. Lên cho ta.
Hạc Phong Hồi vung tay lên, tám thân ảnh hóa thành tám đạo lưu quang, vậy mà thập phần ăn ý đánh tới Vô Song Đại Đế.
Vô Song Đại Đế thấy thế lại không sợ. Một tay nhẹ nhàng đẩy ra, đẩy Cố Tâm Đường ra ngoài vòng chiến. Rồi đột nhiên thúc dục Đế cảnh lĩnh vực, trong phạm vi mười trượng bốn phía, lập tức thành thiên địa của hắn.
Độc Tôn Tam Giới
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới
Story
Chương 1858: Một chiêu miểu bại (1)
9.9/10 từ 14 lượt.