Độc Tôn Tam Giới

Chương 1852: Một đường hi vọng (2)

Nghĩ tới đây, Cố Tâm Đường chần chờ không nói. Hiển nhiên, yêu cầu này thật sự có chút nghe rợn cả người, hắn một thời ba khắc là không dám tùy tiện nhận lời.

Tỉnh lão tam cau mày nói:

- Cố huynh đệ, năng lực của ngươi, ta một mực rất thưởng thức. Thế nhưng mà vì cái gì qua nhiều năm như vậy, ngươi lại chỉ có thể làm đội trưởng?

Cố Tâm Đường đắng chát cười cười:

- Tam gia, Cố mỗ không có căn cơ, bối cảnh gì. Có thể làm đến Hình đường đội trưởng, đã rất thỏa mãn.

- Nhưng lấy tài hoa của ngươi, tuyệt đối không chỉ là một đội trưởng. Ngươi thiếu là cái gì? Phách lực? Hay nhân mạch?

Tỉnh lão tam tiếp tục khua môi múa mép, tiếp tục cổ động:

- Hiện tại là lúc khảo nghiệm phách lực của ngươi. Kỳ ngộ cũng ở ngay trước mặt ngươi.

Cố Tâm Đường cười khổ, cái gọi là kỳ ngộ, cũng không phải hắn nhìn không ra. Nếu như có thể nịnh nọt Vô Song Đại Đế, kết giao Vô Song Đại Đế, đối với Cố Tâm Đường hắn tự nhiên là một đại vốn liếng.

Thế nhưng mà, chuyện này cũng không dễ xử lý như vậy. Không nói trước bọn hắn có phải thật tìm võ giả Nguyên cảnh kia hay không. Coi như là tìm võ giả Nguyên cảnh kia, dùng Cố Tâm Đường suy đoán, khả năng người nọ chết so với khả năng còn sống là lớn hơn gấp bội.

Một khi chuyện này không có làm tốt, nhân tình không chiếm được, còn có thể đắc tội nhóm người này.


Dùng khứu giác của Cố Tâm Đường, hiển nhiên biết được hậu quả khi đắc tội nhóm người này sẽ rất nghiêm trọng. Dù hắn là người của Nguyệt Thần Giáo, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.

Giang Trần hít sâu một hơi:

- Cố đội trưởng, chuyện này ngươi chỉ là theo lẽ công bằng làm việc. Chúng ta rất cảm kích ngươi lúc ấy không có tại chỗ diệt sát người nọ. Mặc kệ người nọ sống hay chết, chỉ cần ngươi dẫn chúng ta vào hắc lao, liền tính toán là một thiên đại nhân tình.

Vô Song Đại Đế cũng gật đầu:

- Tựa như Tỉnh lão tam nói, ngươi cần phải có phách lực của mình.

Cố Tâm Đường đích thật là người có bản lĩnh, nhưng bởi vì thượng diện không có người, không có chỗ dựa, cho nên hắn ở thời khắc mấu chốt, sẽ lo trước lo sau, thiếu một ít phách lực lôi lệ phong hành.

Lúc này, đối với hắn hiển nhiên là đại khảo nghiệm.

Cân nhắc thật lâu, Cố Tâm Đường mới cắn răng:

- Tốt, theo ý của các ngươi. Ta mang bọn ngươi tiến vào hắc lao, bất quá trước khi các ngươi đi vào, phải cải trang thoáng một phát. Bằng không thì ngoại nhân là tuyệt đối không thể tiến vào Cấm khu của Nguyệt Thần Giáo. Còn nữa, ta phải bảo đảm các ngươi là hướng về phía võ giả Nguyên cảnh kia. Nếu không... Ta vô luận như thế nào cũng không thể đáp ứng các ngươi.

- Cái này ngươi yên tâm, ta dùng Tâm Ma thề, tuyệt đối chỉ hướng về phía một người kia. Tuyệt đối sẽ không gây nhiễu loạn gì cho ngươi.


Giang Trần đáp ứng.

Tỉnh lão tam cũng cổ vũ:

- Cố huynh đệ, Thiệu công tử cùng Vô Song tiền bối đều là người nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi có thể không tin Tỉnh lão tam ta, nhưng nhất định phải tin bọn hắn.

Cố Tâm Đường than nhẹ một tiếng:

- Ta tin bọn hắn, cũng tin Tam gia. Bất quá việc này liên quan trọng đại, hết thảy còn phải cẩn thận không một chút phân tâm. Bằng không mà nói, sẽ mang đến vô cùng phiền toái. Bị những đội trưởng khác biết rõ, nhất định sẽ tố cáo ta. Thậm chí còn sẽ liên lụy Tam gia ngươi.

Vô Song Đại Đế cười nhạt nói:

- Nếu như để người khác biết rõ, Mạch Vô Song ta cũng không cần làm người rồi.

Đường đường cường giả Đại Đế, nếu như chút sự tình ấy cũng làm không xong, cái kia cũng không tránh khỏi quá mất mặt xấu hổ.

- Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta liền xuất phát. Cố đội trưởng, ngươi nói cải trang như thế nào.

Giang Trần một chút thời gian cũng không muốn trì hoãn.

Trì hoãn nhiều một giây đồng hồ, phụ thân Giang Phong sẽ hơn một phần nguy hiểm.

Dựa theo Cố Tâm Đường yêu cầu, Giang Trần cùng Vô Song Đại Đế đều cải trang một phen, cải trang thành thủ hạ của Cố Tâm Đường, cũng là hữu mô hữu dạng.

Về phần hai thủ hạ nguyên lai của Cố Tâm Đường, trước an bài bọn hắn ở lại chỗ của Tỉnh lão tam.

- Long huynh, Vận phu nhân cũng ở nơi đây, có chuyện gì, nhờ ngươi chiếu khán một chút.

Trước khi Giang Trần đi, dặn dò Long Tiểu Huyền.

Kỳ thật Long Tiểu Huyền vẫn có chút khó chịu. Loại sự tình này, kỳ thật hắn cũng rất muốn tham dự. Thế nhưng mà Cố Tâm Đường chỉ có hai danh ngạch.

Giang Trần nhất định là phải đi. Tuy Long Tiểu Huyền tự đại, cũng không cảm thấy mình đã lợi hại hơn Vô Song Đại Đế. Cho nên tuy trong nội tâm mất hứng, lại không có kháng nghị cái gì.

Tổng bộ của Nguyệt Thần Giáo, cũng không ở trong Sương Nguyệt Thành, mà nằm ngoài Phiêu Miểu chi địa, người bình thường không có tọa độ tông môn, thì ngay cả cửa vào cũng tìm không thấy.

Với tư cách người của Nguyệt Thần Giáo, Cố Tâm Đường tự nhiên không gặp phải loại vấn đề này. Mang theo Giang Trần cùng Vô Song Đại Đế, liên tục trải qua vài cửa khẩu, mới tính toán tiến nhập sơn môn của Nguyệt Thần Giáo.

Trên đường đi, Vô Song Đại Đế áp chế toàn bộ khí tức, biểu hiện ra ngoài là một võ giả bình thường.

Hắn không dám lộ ra dấu hiệu Đế Cảnh chút nào, bởi vì đây đã là tiến vào khu vực hạch tâm của Nguyệt Thần Giáo. Một khi khí tức Đế Cảnh của mình bị cường giả Nguyệt Thần Giáo cảm ứng được, tất sẽ đưa tới oanh động, tạo thành hiểu lầm không tất yếu. Dù sao, tự tiện xông vào địa bàn của người khác, đây là bất luận tông môn nào cũng kiêng kị.

Hắc lao, ở sơn môn Nguyệt Thần Giáo là một nơi cực kỳ xa xôi hẻo lánh.


Xưa nay, Cố Tâm Đường thường xuyên được an bài ở chỗ này trông coi hắc lao. Với tư cách thực lực bài danh Top 3 trong các đội trưởng của Lãnh Nguyệt Hình đường, Cố Tâm Đường đích thật là bị người xa lánh chèn ép rồi. Bằng không thì dùng thực lực cùng địa vị của hắn, quả quyết không nên phái đến trông giữ hắc lao.

Dù sao, đây là một sự tình khổ sai, cũng không có chất béo có thể kiếm.

Tuy hôm nay không đến phiên Cố Tâm Đường trực, nhưng mà Khán Thủ giả hắc lao biết thân phận của Cố Tâm Đường, nhìn thấy hắn mang thủ hạ đến, cũng không có quá ngoài ý muốn.

Sau khi hô đúng khẩu lệnh, Cố Tâm Đường liền thông qua phòng ngự bên ngoài.

- Đây là quan khẩu bên ngoài, bên trong còn có một đạo quan khẩu. Đạo quan khẩu kia, kiểm tra cực kỳ nghiêm mật. Coi như là ta, không phải thời gian đang trực, cũng phải bị kiểm tra.

Cố Tâm Đường truyền âm cho Giang Trần cùng Vô Song Đại Đế, ý bảo bọn hắn phải phối hợp thoáng một phát.

Xuyên qua quan khẩu bên ngoài, không bao lâu liền đến nội bộ hắc lao, đạo quan khẩu này, rõ ràng nghiêm mật hơn rất nhiều.

Rất nhiều cường giả ở chỗ này qua lại băn khoăn, trận pháp phòng ngự hiện đầy từng nơi hẻo lánh, làm cho nơi này lộ ra cực kỳ không dễ tiếp cận.

- Cố đội trưởng? Sao ngươi lại tới đây?

Nhìn thấy Cố Tâm Đường dẫn người đến, một gã đội trưởng phụ trách trực ban cũng sững sờ.

Thực lực địa vị của đội trường này ở Lãnh Nguyệt Hình đường, còn xa xa không bằng Cố Tâm Đường, cũng là nhân vật biên giới hóa. Nhìn thấy Cố Tâm Đường đến, hơi có chút kinh ngạc.

Độc Tôn Tam Giới
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới Truyện Độc Tôn Tam Giới Story Chương 1852: Một đường hi vọng (2)
9.9/10 từ 14 lượt.
loading...