Độc Tôn Tam Giới
Chương 1722: Phương thức báo đáp một lần vất vả, an nhàn cả đời (2)
Cho nên chuyện này nếu như chỉ áp chế đơn thuần nhất định không được. Phải tìm con đường khác, làm cho Đổng Thăng nghĩ tới chuyện này là đau đầu, sợ hãi, hoàn toàn không có nổi ý niệm phản kháng ở trong đầu.
Vì thế mới có thể một lần vất vả, an nhàn cả đời.
Hoàng cung Thương Vân đại quốc, phòng ngự nghiêm ngặt.
Chỗ ở của Đông Cung thái tử, vài tên Đan Dược sư đang chật vật từ Đông Cung đi ra, mặt mũi lèm nhèm, hận không thể chắp cánh tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ này.
- Phế vật, đều là một đám phế vật. Vương quốc nuôi dưỡng đám phế vật như các ngươi sao có thể làm được chuyện lớn cơ chứ?
Một người trẻ tuổi mặc áo bào màu vàng, đầu đội kim quan chửi ầm đám Đan Dược sư này.
Đám đan dược sư này râu ria trắng bóng, bị người trẻ tuổi kia mắng như xối máu chó lên đầu, thế nhưng nửa câu cũng không dám chống đối, chỉ có thể cúi đầu đi ra ngoài.
- Điện hạ, bọn họ cũng cố hết sức rồi, muốn trách thì trách loại đan dược này rất khó điều phối, không trách được bọn họ.
Một thanh âm già nua vang lên, khuyên nhủ người trẻ tuổi này.
Nghe nói như vậy, người trẻ tuổi kia mới ngừng mắng, không kiên nhẫn khoát khoát tay nói:
- Lăn, đều lăn ra xa cho bản điện hạ một chút.
Mấy đan dược sư kia nghe vậy như được đại xá, nối đuôi nhau đi ra.
Người trẻ tuổi kia thấy một màn như vậy, không mặt tím tái lại, thở dài nói với lão giả kia:
- Thái phó, xem ra bản điện hạ phải đi tới Lưu Ly vương thành. Đan Vương của Thương Vân đại quốc chúng ta cuối cùng trình độ có hạn. Ta nghe nói những năm qua ở Lưu Ly vương thành có rất nhiều Đan Vương mạnh mẽ. Nhất là thiếu chủ mới lập của Khổng Tước thánh sơn, được coi là đan đế tương lai của giới đan dược. Ngay cả Kê Lang Đan Vương, thần thoại bất bại của Đan Hỏa thành ở phương diện đan dược cũng không địch lại Chân thiếu chủ.
Vị trưởng lão kia cười khổ nói:
- Thái tử điện hạ, Thương Vân đại quốc chúng ta bất quá chỉ là một trong rất nhiều thành trì mà Lưu Ly vương thành quản hạt. Luận địa vị chỉ sợ cũng không bằng những đại phiệt đỉnh cấp kia. Điện hạ người đi tới Lưu Ly vương thành, bái phỏng một ít Đan Vương thì còn có thể. Thế nhưng muốn bái kiến Chân thiếu chủ...
Lão giả này cũng không có nói tiếp, nhưng mà ý vị trong câu nói lại rất rõ ràng.
Tuy rằng ngươi là thái tử của Thương Vân đại quốc, thế nhưng muốn bái kiến Chân thiếu chủ, địa vị vẫn không đủ a. Đừng nói là thái tử, coi như là quốc chủ Thương Vân đjai quốc cũng không phải muốn gặp Chân thiếu chủ là có thể gặp được.
Vị thái tử điện hạ kia dường như cũng biết thân phận của mình không đủ cho nên thở dài một hơi, nói:
- Lần này bản điện hạ đi cũng không phải vì tư tâm. Thế nhân đều nói Chân thiếu chủ kia là người nhân từ, chiêu hiền đãi sĩ, bình dị gần gũi. Hiện tại trong địa bàn Lưu Ly vương thành chúng ta đều nói tới hắn, tôn sùng hắn. Mỗi ngày đều nói, hàng tháng đều nói, nói tới mức tai ta cũng chai cả rồi. Tất cả mọi người đã khoa trương hắn như vậy, chắc hẳn cũng có đạo lý của nó. Ta cũng không tin, bản điện hạ tới đó sẽ bị đóng sập cửa vào mặt.
Trong lúc đang nói chuyện bỗng dưng có một thị vệ tử bên ngoài chạy vào bẩm báo:
- Điện hạ, ngoài Đông cung có một quái nhân muốn gặp điện hạ.
- Quái nhân?
- Là người nào vậy?
- Nô tài không rõ.
Tên tùy tùng này cũng rất là mờ mịt.
- Người không biết mà ngươi còn tới thông báo? Còn nữa, sao hắn có thể tới Đông cung?
Trong vương cung này thủ vệ sâm nghiêm, một người không rõ lai lịch muốn tới Đông cung cơ hồ không có bất kỳ khả năng nào.
Thế nhưng mà tên quái nhân này từ đâu tới?
Tên tùy tùng nghe song những lời này cũng biến sắc, sắc mặt xám ngoét, lắp bắp nói:
- Nô tài, vậy nô tài kêu đám thị vệ đuổi hắn đi vậy.
Lão giả kia bỗng nhiên nói:
- Không vội, thái tử điện hạ, nếu như người này tới Đông cung này thì chứng minh hắn có năng lực đi tới. Hắn có thể khiến cho người này vào trong thông báo, hiển nhiên cũng hiểu lễ tiết. Người như vậy nếu như người đuổi hắn đi, chưa hẳn đã đuổi được. Không bằng gặp hắn một lần.
Lão giả này là lão sư của thái tử, lời hắn nói thái tử vẫn nghe tương đối lọt tai.
Thái tử nghĩ lại vẫn cảm thấy lời nói của lão sư vô cùng có đạo lý.
Chỉ một lúc sau một võ giả tướng mạo tầm thường cất bước đi tới, nhìn thấy thái tử, hắn mỉm cười, tùy ý chắp tay nói:
- Thái tử, ta có lễ.
Thấy người này có hành động thô lỗ như vậy, những thị vệ bên người thái tử đều nhao nhao quát lớn.
- Lớn mật, nhìn thấy thái tử còn không mau quỳ xuống hành lễ.
- Dã nhân từ nơi nào tới, trước mặt thái tử mà cũng dám dương oai?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, không thèm để ý tới đám thị vệ này mà chậm rãi nhìn thái tử rồi nói:
- Thái tử điện hạ, có hứng thú trò chuyện một mình với ta hay không?
Tên thái tử kia nhìn thấy người này nhìn như thô lỗ, dưới uy thế của thị vệ Đông cung lại thờ ơ, chỉ đơn giản bằng vào phần trấn định này của đối phương, quả thực vô cùng bất phàm.
Phải biết rằng hắn thân là thái tử, Vệ thống lĩnh bên người chính là cường giả Hoàng cảnh trung kỳ. Mà một đám thân vệ chung quanh cũng có vài Hoàng cảnh sơ kỳ, bán bộ Hoàng cảnh không ít. Bét nhất cũng đều là Thiên Thánh Cảnh.
Đội ngũ như vậy, người bình thường dưới uy áp như vậy chỉ sợ đã sớm bị dọa cho té cứt té đái rồi.
- Thương Vân đại quốc trấn thủ biên thùy phía bắc của Lưu Ly vương thành, chính là thành trì quan trọng của Lưu Ly vương thành. Thân là thái tử của Thương Vân đại quốc, không phải một chút dũng khí như vậy cũng không có đó chứ?
Giang Trần sử dụng phép khích tướng.
Sắc mặt tên thái tử kia phát lạnh:
- Các hạ là người phương nào? Ở trong Đông Cung của ta còn vô lễ như vậy? Bản điện có dũng khí hay không không cần phải chứng minh với gia hỏa không rõ ràng như ngươi. Lại nói, ngươi nhìn thấy bản điện còn vô lễ như vậy, chẳng lẽ bản điện phải khách khí với ngươi hay sao?
Giang Trần cười ha hả:
- Thái tử đại quốc, thân phận, địa vị bất phàm. Nhưng mà cũng không có nghĩa là người nào nhìn thấy ngươi cũng phải nho nhã lễ độ.
Lời này khí phách mười phần, khiến cho tâm thần của đám người bên phía thái tử, kể cả thái tử rùng mình.
Tất cả mọi người không phải là người ngu, mơ hồ cảm giác được lai lịch của người trẻ tuổi này bất phà,.
Lão giả kia bỗng nhiên nói:
- Bằng hữu là từ Lưu Ly vương thành tới sao?
- Nhãn lực của thái phó không tệ, đáng tiếc ở phương diện dạy dỗ thái tử vẫn thiếu một ít hỏa hầu. Đường dường là thái tử, trên những chuyện này có lẽ lên hào hùng, gan lớn một chút.
Dùng địa vị của Giang Trần hiện tại, đối với thái tử của một đại quốc tự nhiên có tư cách chỉ trích. Trên thực tế cho dù quốc chủ Thương Vân đjai quốc, Giang Trần cũng hoàn toàn có tư cách bình phẩm.
Độc Tôn Tam Giới
Vì thế mới có thể một lần vất vả, an nhàn cả đời.
Hoàng cung Thương Vân đại quốc, phòng ngự nghiêm ngặt.
Chỗ ở của Đông Cung thái tử, vài tên Đan Dược sư đang chật vật từ Đông Cung đi ra, mặt mũi lèm nhèm, hận không thể chắp cánh tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ này.
- Phế vật, đều là một đám phế vật. Vương quốc nuôi dưỡng đám phế vật như các ngươi sao có thể làm được chuyện lớn cơ chứ?
Một người trẻ tuổi mặc áo bào màu vàng, đầu đội kim quan chửi ầm đám Đan Dược sư này.
Đám đan dược sư này râu ria trắng bóng, bị người trẻ tuổi kia mắng như xối máu chó lên đầu, thế nhưng nửa câu cũng không dám chống đối, chỉ có thể cúi đầu đi ra ngoài.
- Điện hạ, bọn họ cũng cố hết sức rồi, muốn trách thì trách loại đan dược này rất khó điều phối, không trách được bọn họ.
Một thanh âm già nua vang lên, khuyên nhủ người trẻ tuổi này.
Nghe nói như vậy, người trẻ tuổi kia mới ngừng mắng, không kiên nhẫn khoát khoát tay nói:
- Lăn, đều lăn ra xa cho bản điện hạ một chút.
Mấy đan dược sư kia nghe vậy như được đại xá, nối đuôi nhau đi ra.
Người trẻ tuổi kia thấy một màn như vậy, không mặt tím tái lại, thở dài nói với lão giả kia:
- Thái phó, xem ra bản điện hạ phải đi tới Lưu Ly vương thành. Đan Vương của Thương Vân đại quốc chúng ta cuối cùng trình độ có hạn. Ta nghe nói những năm qua ở Lưu Ly vương thành có rất nhiều Đan Vương mạnh mẽ. Nhất là thiếu chủ mới lập của Khổng Tước thánh sơn, được coi là đan đế tương lai của giới đan dược. Ngay cả Kê Lang Đan Vương, thần thoại bất bại của Đan Hỏa thành ở phương diện đan dược cũng không địch lại Chân thiếu chủ.
Vị trưởng lão kia cười khổ nói:
- Thái tử điện hạ, Thương Vân đại quốc chúng ta bất quá chỉ là một trong rất nhiều thành trì mà Lưu Ly vương thành quản hạt. Luận địa vị chỉ sợ cũng không bằng những đại phiệt đỉnh cấp kia. Điện hạ người đi tới Lưu Ly vương thành, bái phỏng một ít Đan Vương thì còn có thể. Thế nhưng muốn bái kiến Chân thiếu chủ...
Lão giả này cũng không có nói tiếp, nhưng mà ý vị trong câu nói lại rất rõ ràng.
Tuy rằng ngươi là thái tử của Thương Vân đại quốc, thế nhưng muốn bái kiến Chân thiếu chủ, địa vị vẫn không đủ a. Đừng nói là thái tử, coi như là quốc chủ Thương Vân đjai quốc cũng không phải muốn gặp Chân thiếu chủ là có thể gặp được.
Vị thái tử điện hạ kia dường như cũng biết thân phận của mình không đủ cho nên thở dài một hơi, nói:
- Lần này bản điện hạ đi cũng không phải vì tư tâm. Thế nhân đều nói Chân thiếu chủ kia là người nhân từ, chiêu hiền đãi sĩ, bình dị gần gũi. Hiện tại trong địa bàn Lưu Ly vương thành chúng ta đều nói tới hắn, tôn sùng hắn. Mỗi ngày đều nói, hàng tháng đều nói, nói tới mức tai ta cũng chai cả rồi. Tất cả mọi người đã khoa trương hắn như vậy, chắc hẳn cũng có đạo lý của nó. Ta cũng không tin, bản điện hạ tới đó sẽ bị đóng sập cửa vào mặt.
Trong lúc đang nói chuyện bỗng dưng có một thị vệ tử bên ngoài chạy vào bẩm báo:
- Điện hạ, ngoài Đông cung có một quái nhân muốn gặp điện hạ.
- Quái nhân?
- Là người nào vậy?
- Nô tài không rõ.
Tên tùy tùng này cũng rất là mờ mịt.
- Người không biết mà ngươi còn tới thông báo? Còn nữa, sao hắn có thể tới Đông cung?
Trong vương cung này thủ vệ sâm nghiêm, một người không rõ lai lịch muốn tới Đông cung cơ hồ không có bất kỳ khả năng nào.
Thế nhưng mà tên quái nhân này từ đâu tới?
Tên tùy tùng nghe song những lời này cũng biến sắc, sắc mặt xám ngoét, lắp bắp nói:
- Nô tài, vậy nô tài kêu đám thị vệ đuổi hắn đi vậy.
Lão giả kia bỗng nhiên nói:
- Không vội, thái tử điện hạ, nếu như người này tới Đông cung này thì chứng minh hắn có năng lực đi tới. Hắn có thể khiến cho người này vào trong thông báo, hiển nhiên cũng hiểu lễ tiết. Người như vậy nếu như người đuổi hắn đi, chưa hẳn đã đuổi được. Không bằng gặp hắn một lần.
Lão giả này là lão sư của thái tử, lời hắn nói thái tử vẫn nghe tương đối lọt tai.
Thái tử nghĩ lại vẫn cảm thấy lời nói của lão sư vô cùng có đạo lý.
Chỉ một lúc sau một võ giả tướng mạo tầm thường cất bước đi tới, nhìn thấy thái tử, hắn mỉm cười, tùy ý chắp tay nói:
- Thái tử, ta có lễ.
Thấy người này có hành động thô lỗ như vậy, những thị vệ bên người thái tử đều nhao nhao quát lớn.
- Lớn mật, nhìn thấy thái tử còn không mau quỳ xuống hành lễ.
- Dã nhân từ nơi nào tới, trước mặt thái tử mà cũng dám dương oai?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, không thèm để ý tới đám thị vệ này mà chậm rãi nhìn thái tử rồi nói:
- Thái tử điện hạ, có hứng thú trò chuyện một mình với ta hay không?
Tên thái tử kia nhìn thấy người này nhìn như thô lỗ, dưới uy thế của thị vệ Đông cung lại thờ ơ, chỉ đơn giản bằng vào phần trấn định này của đối phương, quả thực vô cùng bất phàm.
Phải biết rằng hắn thân là thái tử, Vệ thống lĩnh bên người chính là cường giả Hoàng cảnh trung kỳ. Mà một đám thân vệ chung quanh cũng có vài Hoàng cảnh sơ kỳ, bán bộ Hoàng cảnh không ít. Bét nhất cũng đều là Thiên Thánh Cảnh.
Đội ngũ như vậy, người bình thường dưới uy áp như vậy chỉ sợ đã sớm bị dọa cho té cứt té đái rồi.
- Thương Vân đại quốc trấn thủ biên thùy phía bắc của Lưu Ly vương thành, chính là thành trì quan trọng của Lưu Ly vương thành. Thân là thái tử của Thương Vân đại quốc, không phải một chút dũng khí như vậy cũng không có đó chứ?
Giang Trần sử dụng phép khích tướng.
Sắc mặt tên thái tử kia phát lạnh:
- Các hạ là người phương nào? Ở trong Đông Cung của ta còn vô lễ như vậy? Bản điện có dũng khí hay không không cần phải chứng minh với gia hỏa không rõ ràng như ngươi. Lại nói, ngươi nhìn thấy bản điện còn vô lễ như vậy, chẳng lẽ bản điện phải khách khí với ngươi hay sao?
Giang Trần cười ha hả:
- Thái tử đại quốc, thân phận, địa vị bất phàm. Nhưng mà cũng không có nghĩa là người nào nhìn thấy ngươi cũng phải nho nhã lễ độ.
Lời này khí phách mười phần, khiến cho tâm thần của đám người bên phía thái tử, kể cả thái tử rùng mình.
Tất cả mọi người không phải là người ngu, mơ hồ cảm giác được lai lịch của người trẻ tuổi này bất phà,.
Lão giả kia bỗng nhiên nói:
- Bằng hữu là từ Lưu Ly vương thành tới sao?
- Nhãn lực của thái phó không tệ, đáng tiếc ở phương diện dạy dỗ thái tử vẫn thiếu một ít hỏa hầu. Đường dường là thái tử, trên những chuyện này có lẽ lên hào hùng, gan lớn một chút.
Dùng địa vị của Giang Trần hiện tại, đối với thái tử của một đại quốc tự nhiên có tư cách chỉ trích. Trên thực tế cho dù quốc chủ Thương Vân đjai quốc, Giang Trần cũng hoàn toàn có tư cách bình phẩm.
Độc Tôn Tam Giới
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới
Story
Chương 1722: Phương thức báo đáp một lần vất vả, an nhàn cả đời (2)
9.9/10 từ 14 lượt.