Độc Tôn Tam Giới

Chương 1612: Công thủ đổi chiều (2)

Loại lực chưởng khống này, hầu như làm cho toàn bộ võ đài thành sân khấu của hắn, để cho Dương Thăng đáng thương mà lại buồn cười kia, trở thành vai phụ triệt triệt để để.

Cường giả giao chiến, thiên tài giao chiến, bình thường đều là hai phe có công có thủ. Mọi người tranh đoạt khí thế chiến đấu, đều có chấp nhất biến thái.

Có rất ít cuộc chiến giữa các thiên tài, sẽ có cục diện từ đầu tới đuôi bị đối thủ khống chế, hoàn toàn bị đối thủ thống trị.

Nếu là chiến đấu như vậy, vậy thì không phải cùng cấp chiến đấu, mà là một phương diện bị ngược.

Hiện tại, Dương Thăng chính là một phương diện bị ngược. Cũng may ở thời khắc then chốt hắn rất biết điều, biết Phá Hư Thương không cách nào phá vòng vây, nên để Âm Dương Trường Tiên khôi phục, lấy âm dương lực mạnh mẽ, bảo vệ chân thân không bị kiếm khí đáng sợ kia xuyên thủng.

Âm Dương Trường Tiên này là bảo vật mà Khổng Tước Đại Đế tự tay ban cho Dương Thăng, vũ khí này thay đổi thất thường, có thể làm roi dài công kích, có thể biến thành trường thương công kích, đáng sợ nhất là, nó còn có lực phòng ngự kinh người.

Âm dương khí hình thành âm dương lồng khí, ngăn phần lớn kiếm khí ở bên ngoài. Bởi vậy, Dương Thăng dự định lấy thủ thế, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.

Cục diện nhất thời lại nghiêng về một phía.

Vừa bắt đầu, là Dương Thăng dùng uy thế của Âm Dương Trường Tiên, một phương diện công kích Chân Đan Vương. Chân Đan Vương dùng một chiêu kiếm kỹ nỗ lực chống đỡ.

Khi đó, mọi người đều cảm thấy Dương Thăng không hổ là chân truyền của Khổng Tước Thánh Sơn, ở trước mặt Chân Đan Vương ngông cuồng tự đại, dĩ nhiên có thể trước tiên lấy thế tiến công.


Nhưng mà hiện tại, Dương Thăng trước đó ngông cuồng tự đại, trái lại thành con rùa đen rút đầu trói tay trói chân.

Giang Trần thấy roi dài của hắn hình thành khí lưu bảo hộ, có các loại phù văn nhỏ như nòng nọc đang nhanh chóng lũy động, Giang Trần liền biết lúc này đã không phải Dương Thăng lợi hại bao nhiêu, mà là vũ khí kia lợi hại bao nhiêu.

Bất quá Giang Trần không tin tà, kiếm khí không ngừng tăng cường, ngưng tụ kiếm thể cắt chém, một kiếm mạnh hơn một kiếm, không ngừng chém tới phòng ngự kia.

Kiếm thể cắt chém, cũng là một chiêu trong Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm, chuyên môn dùng để phá hoại các loại phòng ngự nghịch thiên.

Kiếm thể cắt chém, chính là lấy kiếm khí mô phỏng bản thể pháp kiếm, hình thành kiếm khí công kích đáng sợ.

Kiếm khí không ngừng chém lên khí lưu phòng ngự, Dương Thăng nằm ở khu vực hạch tâm, chịu đựng kiếm chiêu công kích, muốn nói trong lòng không có chút căng thẳng nào, kia là giả.

Bất quá, Dương Thăng nghĩ đến lực phòng ngự của Âm Dương Trường Tiên, trong lòng lại khôi phục tự tin.

- Ta không tin ngươi thủ được tới cuối cùng.

Lửa giận của Giang Trần cũng bị kích thích ra, kiếm thể càng điên cuồng chém xuống.

Một kiếm, hai kiếm,… vô số ánh kiếm trùng điệp, một kiếm mạnh hơn một kiếm, không ngừng chém lên vòng phòng ngự của Âm Dương Trường Tiên.


Dương Thăng vốn cho rằng vững như thành đồng vách sắt, nhưng cảm nhận được kiếm thể công kích đáng sợ ở ngoại vi, tự tin trong lòng cuối cùng cũng xuất hiện vết rách.

Khổng Tước Đại Đế đã từng nói với hắn, tuy lực phòng ngự của Âm Dương Trường Tiên này mạnh, nhưng không thể ỷ lại quá đáng. Bởi vì sức phòng ngự của Âm Dương Trường Tiên, hoàn toàn là nhờ người sử dụng đến cùng có thể kích thích ra bao nhiêu tiềm năng của nó.

Mà Dương Thăng giờ khắc này, hiển nhiên là ỷ lại nó có chút quá đáng, cho nên thời điểm kiếm thể của Giang Trần muốn phá vỡ mà vào, đạo tâm của Dương Thăng cuối cùng xuất hiện vết nứt, tâm ý hoảng sợ trong nháy mắt lan khắp toàn thân.

Đạo tâm xuất hiện vết rách, phòng ngự của Âm Dương Trường Tiên, tự nhiên cũng sẽ xuất hiện vết rách.

Mà công kích của Giang Trần, phảng phất như có mắt, luôn có thể nhìn thấy chỗ yếu nhất, điên cuồng đánh chém.

Dương Thăng triệt để sợ hãi, cảm nhận được tường phòng ngự của Âm Dương Trường Tiên đã tràn ngập nguy cơ, tuy rằng kiếm khí đáng sợ kia vẫn chưa chém vào, nhưng sát khí đáng sợ, đã không thể ức chế thẩm thấu tới sát người.

Trong lúc nhất thời, Dương Thăng sởn cả tóc gáy.

Hắn biết rõ, lực phòng ngự của bản thể mình là rất bình thường, nếu để cho kiếm khí đáng sợ kia tràn vào, bản thể của mình sẽ bị đối phương chém thành hai đoạn

- Dương Thăng, ngươi là đèn đã cạn dầu, không chịu thua, còn chờ tới khi nào?

Trong hư không đột nhiên vang lên một thanh âm uy nghiêm.


Là Khổng Tước Đại Đế.

Nghe được thanh âm này, bốn phía võ đài nhất thời dâng lên một luồng vỗ tay nhiệt liệt, sau đó là tiếng đáp lại điên cuồng.

Khổng Tước Đại Đế mở miệng, hơn nữa là ở trước mặt mọi người tự mình mở miệng muốn Dương Thăng chịu thua, phải biết rằng, Dương Thăng này là đệ tử chân truyền của Khổng Tước Đại Đế a.

Giang Trần nghe được Khổng Tước Đại Đế lên tiếng, trong lòng thì cười khổ.

- Đến cùng vẫn là thầy trò tình thâm a.

Trong lòng Giang Trần chợt hiện ra một tia cười khổ bất đắc dĩ, biết thâm ý lời này của Khổng Tước Đại Đế, nói là gọi Dương Thăng chịu thua, còn không bằng nói Giang Trần hắn hạ thủ lưu tình.

Kiến thức võ đạo của Giang Trần, có thể nói siêu tuyệt. Nhãn lực của hắn mạnh, thậm chí so với rất nhiều cường giả Đại Đế còn sắc bén hơn một ít.

Chiến đấu chỉ kéo dài một lúc, Giang Trần liền nhìn ra tai hại trong phòng ngự của Dương Thăng.

Phòng ngự này đối với bản thân tiêu hao rất nhiều, so với tiến công càng to lớn hơn. Vì lẽ đó Giang Trần nhìn trúng nhược điểm này, tần suất công kích không ngừng tăng lên, gia tốc tốc độ công kích.

Một khi nhược điểm bị tìm ra, sẽ bị Giang Trần vô hạn lợi dụng. Vì lẽ đó hắn chuyên tấn công một điểm, không ngừng công kích, hơn nữa lực khống chế của hắn đáng sợ, không thể nghi ngờ là gia tốc Dương Thăng tiêu hao.


Vì lẽ đó, Khổng Tước Đại Đế nói Dương Thăng là đèn cạn dầu, mặc dù có chút khuếch đại, nhưng ít ra Dương Thăng này thật là đang nỗ lực chống đỡ.

Cho dù không phải tràn ngập nguy cơ, nhưng tuyệt đối là vô cùng nguy hiểm.

Kiếm thế của Giang Trần hơi buông lỏng, Dương Thăng kia mặt xám như tro, lảo đảo từ trên võ đài nhảy xuống, toàn thân phảng phất như bị đánh nhừ, đặt mông ngồi ở dưới lôi đài, sắc mặt tái nhợt, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Thất bại.

Chung quy vẫn là thất bại. Bất quá hiện tại, ánh mắt của Dương Thăng ngoại trừ mệt mỏi chính là trống rỗng, không còn thấy tinh thần phấn chấn như trước kia.

Giang Trần không có đánh kẻ sa cơ, cũng không chế nhạo Dương Thăng. Mà phất tay hỏi thăm bốn phía võ đài, hưởng thụ tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng.

Dương Thăng nhìn tình cảnh này, trong lòng cảm thấy phiền muộn, còn có một loại cảm giác bất đắc dĩ.

Hắn không phải một người không có dã tâm, nhưng vào giờ phút này, nội tâm hắn không khỏi dâng lên một loại cảm giác như năm đó đối mặt Phiền thiếu chủ.

Đúng, cao không thể với tới, sâu không lường được.

Ở trên người Chân Đan Vương này, Dương Thăng cảm nhận được một loại sâu không lường được.

Loại thần bí này, tuyệt đối không thua Phiền thiếu chủ năm đó. Dù khi đó, tu vi của Phiền thiếu chủ so với Chân Đan Vương này còn cao hơn một chút.



Độc Tôn Tam Giới
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới Truyện Độc Tôn Tam Giới Story Chương 1612: Công thủ đổi chiều (2)
9.9/10 từ 14 lượt.
loading...