Độc Tôn Tam Giới
Chương 1143: Lăng Bích Nhi tình thâm ý trọng 2
Chờ tới lúc hắn kịp phản ứng thì độn quang của Lăng Bích Nhi đã bị ngăn lại. Vốn trong lời nói của đám người Uông Kiếm Vũ Giang Trần cho rằng Lăng Bích Nhi đã chạy trốn, thế nhưng không nghĩ rằng Lăng Bích Nhi còn không có đi xa, mà lại chạy trở về, một lần nữa trở thành tù binh của đối phương.
- Ha ha, tiểu nữu nhà ngươi, không ngờ lại cuồng dại như vậy. Rõ ràng đã chạy thoát lại trở về đi tìm cái chết. Chẳng lẽ muốn làm một đôi uyên ương với tiểu tử này hay sao?
Trong tiếng cười của cầm ma tông chủ tràn ngập vẻ đắc ý, hiển nhiên đối với thực lực siêu đẳng của mình vô cùng tự hào.
Vốn hắn còn có chút bận tâm, lo lắng Giang Trần cũng có loại phù lật cường đại chạy trốn giống như vậy. Vạn nhất Giang Trần vận dụng loại phù lật cường đại đó chạy trốn, nếu như ra bên ngoài có lẽ hắn còn có biện pháp đuổi theo.
Thế nhwung ở nơi này là bên trong Vạn Tượng cực cảnh, năng lượng sinh mệnh yếu ớt, muốn toàn lực đuổi bắt kẻ lẩn trốn mà nói, chưa hẳn có mười phần nắm chắc.
Hiện tại sau khi Lăng Bích Nhi bổ trốn lại chạy trở về, tương đương với việc lại khiến cho hắn lần nữa có át chủ bài khống chế Giang Trần, khiến cho Giang Trần muốn chạy trốn cũng không có cách nào đào tẩu.
Người ta là nữ nhân chạy trốn được mà còn quay lại cứu ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết xấu hổ vứt bỏ người ta lại mà tự mình chạy trốn?
- Giang Trần, nữ tử này có tình có nghĩa với ngươi, ngay cả lão phu cũng không thể không bội phục. Tiểu tử ngươi không ngờ lại có mị lực lớn như vậy, có thể khiến cho một nữ tử như hoa như ngọc đối với ngươi chung tình, không để ý tới an nguy mà trở về cứu ngươi. Ngươi nói xem lão phu có nên thành toàn cho các ngươi, cho các ngươi được như ý nguyện làm một đôi uyên ương cùng xuống suối vàng hay không?
Cầm Ma tông chủ cười lớn, ánh mắt không chút kiêng nể nhìn qua Giang Trần.
Lăng Bích Nhi vốn muốn lẩn trốn tới, mang theo Giang Trần cùng bỏ chạy. Kết quả không cẩn thận lại một lần nữa rơi vào trong tay Cầm Ma tông chủ.
Trong lúc nhất thời lòng Lăng Bích Nhi nóng như lửa đốt, kêu lên:
- Sư đệ, ngươi đi mau, không cần lo lắng cho ta. Xích Đỉnh trung vực xâm lấn quy mô lớn, tất cả các tông trong Vạn Tượng Cương Vực sinh tử không rõ. Sư đệ, đệ mau chóng rời khỏi đây, bảo toàn tính mạng, sau này báo thù cho mọi người.
Giờ phút này Lăng Bích Nhi đã không để ý tới sinh tử của mình, nàng thậm chí còn có chút tự trách. Nàng cảm thấy bản thân mình vốn có ý tốt, thế nhưng rốt cuộc lại liên lụy tới Giang Trần.
Giờ phút này nàng thầm nghĩ Giang Trần nên tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, không nên vì mình mà bị liên lụy, như vậy sẽ khiến cho cảm giác tội lỗi của nàng nhẹ đi đôi chút.
Uông Hàn nghe vậy quả thực sợ Giang Trần vứt bỏ Lăng Bích Nhi mà chạy trốn.
Hắn cười lạnh liên tục:
- Giang Trần, không phải vừa rồi ngươi rất biết ăn nói sao? hiện tại ngươi thử hung hăng càn quấy xem? Tiện nhân kia luôn một lòng với ngươi. Để ta nhìn xem ngươi có nhẫn tâm vứt bỏ nàng ta hay không?
Giờ phút này trong lòng Giang Trần quả thực có lo lắng, nhưng mà cho dù thế trong lòng hắn lại không rối loạn. Ý nghĩ trong đầu liên tục vận chuyển, trong lòng đã có cách đối phó.
- Uông Hàn, loại tiểu nhân nhận giặc làm cha như ngươi không xứng nói chuyện với ta.
- Các hạ là người nào trong Xích Đỉnh trung vực?
Cầm Ma tông chủ cười ha hả nói:
- Tiểu tử, ngươi giả bộ không nghe thấy lão phu nói sao? Đã như vậy lão phu dứt khoát phối hợp với ngươi. Lão phu là tông chủ Bão Cầm tông.
- Bão Cầm tông?
Vẻ mặt Giang Trần không chút biểu tình, gật gật đầu nói:
- Ta đã nhớ kỹ, nói đi, ngươi muốn thế nào?
Lăng Bích Nhi ở trong tay đối phương, hiển nhiên Giang Trần cũng không muốn dùng sức mạnh.
Cầm Ma tông chủ lạnh nhạt nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên là đang tự hỏi nên mở miệng thế nào.
Không ngờ Uông Hàn lại lớn tiếng nói:
Khóe miệng Giang Trần nhếch lên, vô cùng lạnh lẽo, hiển nhiên không thèm để ý tới Uông Hàn mà nhíu mày nói với Cầm Ma tông chủ:
- Bão Cầm tông hẳn là không có người kế tục cho nên mới thu nhận loại người tiểu nhân như vậy đúng không?
Cầm Ma tông chủ cười nhạt một tiếng nói:
- Tiểu tử ngươi không cần châm ngòi ly gián. Loại mánh khóe này của ngươi không có tác dụng với lão phu. Lời Uông Hàn nói là lời lão phu nói, trước tiên đem những vật kia giao ra đây.
Lão nhân này tâm cơ thâm trầm, vui buồn không để lộ ra trên nét mặt.
Uông Hàn nghe vậy trong lòng vui vẻ.
Giang Trần thì khác, lúc này trong lòng hắn vô cùng ngưng trọng, lão nhân này dấu muối cũng không tiêu, xem ra quả thực khó đối phó. Cường giả Hoàng cảnh, đây là lần đầu tiên Giang Trần chống lại.
Nhưng mà trong lòng hắn lại không có chút hoảng hốt nào mà chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Các hạ bắt nạt người trẻ tuổi như Giang mỗ ta sao? Cảm thấy đầu óc ta không dùng được sao? Ngươi không tiếc một cái giá lớn tự mình tiến vào Vạn Tượng cực cảnh truy sát là chỉ đơn giản vì ít linh dược và đan phương sao? Ngươi muốn ta ngoan ngoãn giao ra những vật kia, như vậy có khác gì ta mang tính mạng mình giao cho ngươi đâu?
- Nói như vậy ngươi muốn tự mình nhìn thấy lão phu hưởng dụng tiểu sư tỷ xinh đẹp này của ngươi?
Sắc mặt Giang Trần phát lạnh nói:
- Thế cục hiện tại đã như vậy không cần phải một đao chém đôi. Ngươi là cường giả Hoàng cảnh, ta và sư tỷ không có thực lực đối kháng. Nếu như ngươi gây bất lợi với sư tỷ ta, thì ta cũng không ngại hủy đi những linh dược kia, lại cùng với các ngươi liều mạng. Sư tỷ tình nghĩa với ta, tự nhiên ta phải hồi báo. Nhưng mà các ngươi muốn nhẹ nhàng lấy đi số linh dược này thì nằm mơ đi.
Lời này rất rõ ràng, đừng có ép tới ngọc đá cùng tan. Cho dù ngươi mạnh thế nào nhiều lắm chỉ diệt được hai người chúng ta, muốn lấy đi linh dược một cách hoàn mỹ đó là chuyện nằm mơ.
Cầm Ma tông chủ khẽ giật mình, đây là điểm hắn lo lắng nhất. Vạn nhất Giang Trần này không phối hợp, trực tiếp hủy đi linh dược, coi như hắn giết kẻ này mười lần, trăm lần thì có ý nghĩa gì nữa.
Hắn tới đây mục tiêu hàng đầu là lấy được những linh dược Thiên cấp và linh dược Địa cấp kia, còn có đan phương Vạn Thọ đan.
Nếu như những thứ này bị hủy đi, hắn giết hai đệ tử trẻ tuổi của Đan Kiền Cung thì có ý nghĩa gì?
Về phần tra tấn lăng nhục Lăng Bích Nhi, loại chuyện này cũng chỉ để cho Uông Hàn hả giận, đối với Cầm Ma tông chủ hắn mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Sắc mặt Cầm Ma tông chủ trầm xuống nói:
- Giang Trần, ngươi muốn thế nào?
Độc Tôn Tam Giới
- Ha ha, tiểu nữu nhà ngươi, không ngờ lại cuồng dại như vậy. Rõ ràng đã chạy thoát lại trở về đi tìm cái chết. Chẳng lẽ muốn làm một đôi uyên ương với tiểu tử này hay sao?
Trong tiếng cười của cầm ma tông chủ tràn ngập vẻ đắc ý, hiển nhiên đối với thực lực siêu đẳng của mình vô cùng tự hào.
Vốn hắn còn có chút bận tâm, lo lắng Giang Trần cũng có loại phù lật cường đại chạy trốn giống như vậy. Vạn nhất Giang Trần vận dụng loại phù lật cường đại đó chạy trốn, nếu như ra bên ngoài có lẽ hắn còn có biện pháp đuổi theo.
Thế nhwung ở nơi này là bên trong Vạn Tượng cực cảnh, năng lượng sinh mệnh yếu ớt, muốn toàn lực đuổi bắt kẻ lẩn trốn mà nói, chưa hẳn có mười phần nắm chắc.
Hiện tại sau khi Lăng Bích Nhi bổ trốn lại chạy trở về, tương đương với việc lại khiến cho hắn lần nữa có át chủ bài khống chế Giang Trần, khiến cho Giang Trần muốn chạy trốn cũng không có cách nào đào tẩu.
Người ta là nữ nhân chạy trốn được mà còn quay lại cứu ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết xấu hổ vứt bỏ người ta lại mà tự mình chạy trốn?
- Giang Trần, nữ tử này có tình có nghĩa với ngươi, ngay cả lão phu cũng không thể không bội phục. Tiểu tử ngươi không ngờ lại có mị lực lớn như vậy, có thể khiến cho một nữ tử như hoa như ngọc đối với ngươi chung tình, không để ý tới an nguy mà trở về cứu ngươi. Ngươi nói xem lão phu có nên thành toàn cho các ngươi, cho các ngươi được như ý nguyện làm một đôi uyên ương cùng xuống suối vàng hay không?
Cầm Ma tông chủ cười lớn, ánh mắt không chút kiêng nể nhìn qua Giang Trần.
Lăng Bích Nhi vốn muốn lẩn trốn tới, mang theo Giang Trần cùng bỏ chạy. Kết quả không cẩn thận lại một lần nữa rơi vào trong tay Cầm Ma tông chủ.
Trong lúc nhất thời lòng Lăng Bích Nhi nóng như lửa đốt, kêu lên:
- Sư đệ, ngươi đi mau, không cần lo lắng cho ta. Xích Đỉnh trung vực xâm lấn quy mô lớn, tất cả các tông trong Vạn Tượng Cương Vực sinh tử không rõ. Sư đệ, đệ mau chóng rời khỏi đây, bảo toàn tính mạng, sau này báo thù cho mọi người.
Giờ phút này Lăng Bích Nhi đã không để ý tới sinh tử của mình, nàng thậm chí còn có chút tự trách. Nàng cảm thấy bản thân mình vốn có ý tốt, thế nhưng rốt cuộc lại liên lụy tới Giang Trần.
Giờ phút này nàng thầm nghĩ Giang Trần nên tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, không nên vì mình mà bị liên lụy, như vậy sẽ khiến cho cảm giác tội lỗi của nàng nhẹ đi đôi chút.
Uông Hàn nghe vậy quả thực sợ Giang Trần vứt bỏ Lăng Bích Nhi mà chạy trốn.
Hắn cười lạnh liên tục:
- Giang Trần, không phải vừa rồi ngươi rất biết ăn nói sao? hiện tại ngươi thử hung hăng càn quấy xem? Tiện nhân kia luôn một lòng với ngươi. Để ta nhìn xem ngươi có nhẫn tâm vứt bỏ nàng ta hay không?
Giờ phút này trong lòng Giang Trần quả thực có lo lắng, nhưng mà cho dù thế trong lòng hắn lại không rối loạn. Ý nghĩ trong đầu liên tục vận chuyển, trong lòng đã có cách đối phó.
- Uông Hàn, loại tiểu nhân nhận giặc làm cha như ngươi không xứng nói chuyện với ta.
- Các hạ là người nào trong Xích Đỉnh trung vực?
Cầm Ma tông chủ cười ha hả nói:
- Tiểu tử, ngươi giả bộ không nghe thấy lão phu nói sao? Đã như vậy lão phu dứt khoát phối hợp với ngươi. Lão phu là tông chủ Bão Cầm tông.
- Bão Cầm tông?
Vẻ mặt Giang Trần không chút biểu tình, gật gật đầu nói:
- Ta đã nhớ kỹ, nói đi, ngươi muốn thế nào?
Lăng Bích Nhi ở trong tay đối phương, hiển nhiên Giang Trần cũng không muốn dùng sức mạnh.
Cầm Ma tông chủ lạnh nhạt nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên là đang tự hỏi nên mở miệng thế nào.
Không ngờ Uông Hàn lại lớn tiếng nói:
Khóe miệng Giang Trần nhếch lên, vô cùng lạnh lẽo, hiển nhiên không thèm để ý tới Uông Hàn mà nhíu mày nói với Cầm Ma tông chủ:
- Bão Cầm tông hẳn là không có người kế tục cho nên mới thu nhận loại người tiểu nhân như vậy đúng không?
Cầm Ma tông chủ cười nhạt một tiếng nói:
- Tiểu tử ngươi không cần châm ngòi ly gián. Loại mánh khóe này của ngươi không có tác dụng với lão phu. Lời Uông Hàn nói là lời lão phu nói, trước tiên đem những vật kia giao ra đây.
Lão nhân này tâm cơ thâm trầm, vui buồn không để lộ ra trên nét mặt.
Uông Hàn nghe vậy trong lòng vui vẻ.
Giang Trần thì khác, lúc này trong lòng hắn vô cùng ngưng trọng, lão nhân này dấu muối cũng không tiêu, xem ra quả thực khó đối phó. Cường giả Hoàng cảnh, đây là lần đầu tiên Giang Trần chống lại.
Nhưng mà trong lòng hắn lại không có chút hoảng hốt nào mà chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Các hạ bắt nạt người trẻ tuổi như Giang mỗ ta sao? Cảm thấy đầu óc ta không dùng được sao? Ngươi không tiếc một cái giá lớn tự mình tiến vào Vạn Tượng cực cảnh truy sát là chỉ đơn giản vì ít linh dược và đan phương sao? Ngươi muốn ta ngoan ngoãn giao ra những vật kia, như vậy có khác gì ta mang tính mạng mình giao cho ngươi đâu?
- Nói như vậy ngươi muốn tự mình nhìn thấy lão phu hưởng dụng tiểu sư tỷ xinh đẹp này của ngươi?
Sắc mặt Giang Trần phát lạnh nói:
- Thế cục hiện tại đã như vậy không cần phải một đao chém đôi. Ngươi là cường giả Hoàng cảnh, ta và sư tỷ không có thực lực đối kháng. Nếu như ngươi gây bất lợi với sư tỷ ta, thì ta cũng không ngại hủy đi những linh dược kia, lại cùng với các ngươi liều mạng. Sư tỷ tình nghĩa với ta, tự nhiên ta phải hồi báo. Nhưng mà các ngươi muốn nhẹ nhàng lấy đi số linh dược này thì nằm mơ đi.
Lời này rất rõ ràng, đừng có ép tới ngọc đá cùng tan. Cho dù ngươi mạnh thế nào nhiều lắm chỉ diệt được hai người chúng ta, muốn lấy đi linh dược một cách hoàn mỹ đó là chuyện nằm mơ.
Cầm Ma tông chủ khẽ giật mình, đây là điểm hắn lo lắng nhất. Vạn nhất Giang Trần này không phối hợp, trực tiếp hủy đi linh dược, coi như hắn giết kẻ này mười lần, trăm lần thì có ý nghĩa gì nữa.
Hắn tới đây mục tiêu hàng đầu là lấy được những linh dược Thiên cấp và linh dược Địa cấp kia, còn có đan phương Vạn Thọ đan.
Nếu như những thứ này bị hủy đi, hắn giết hai đệ tử trẻ tuổi của Đan Kiền Cung thì có ý nghĩa gì?
Về phần tra tấn lăng nhục Lăng Bích Nhi, loại chuyện này cũng chỉ để cho Uông Hàn hả giận, đối với Cầm Ma tông chủ hắn mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Sắc mặt Cầm Ma tông chủ trầm xuống nói:
- Giang Trần, ngươi muốn thế nào?
Độc Tôn Tam Giới
Đánh giá:
Truyện Độc Tôn Tam Giới
Story
Chương 1143: Lăng Bích Nhi tình thâm ý trọng 2
9.9/10 từ 14 lượt.