Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp
Chương 143
Tiểu Tinh Tinh không kịp chuẩn bị, mất thăng bằng lảo đảo ngã về phía trước, cô bé mím môi ngước mắt lên nhìn thì thấy đôi mắt rực lửa của Phó Vi Trữ thông qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Tiểu Tinh Tinh nheo mắt lại, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Mỗi lần dì xấu tính này muốn ra tay đều bày ra ánh mắt như thế này.
Nhưng bây giờ cô bé không còn cách nào để cầu cứu…
Phó Vi Trữ nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tiểu Tinh Tinh thì càng tức giận hơn, cô ta mở cửa xe rồi ngồi vào ghế sau, kế tiếp là đóng sầm cửa lại.
Tiểu Tinh Tinh vội vàng tránh xa cô ta ra nhưng chưa gì đã bị cô ta thô bạo tóm lấy cánh tay.
“Con câm, ý mày là gì? Mày cố ý tỏ ra rất ghét tao cho cha mày thấy đúng không?” Phó Vi Trữ dùng vẻ mặt dữ tợn nhìn cô bé, sức lực trên tay càng ngày càng mạnh hơn: “Suốt mấy năm qua tao đối xử với mày không tốt sao? Chỉ thiếu điều xem mày là tổ tiên mà cung phụng rồi, vậy mà mày lại trả ơn tao như vậy hả? Mày thực sự nghĩ tao không dám làm gì mày đúng không?”
Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh đã đỏ hoe nhưng cô bé vẫn cắn chặt miệng để không phát ra bất kì âm thanh, mi mắt hạ xuống không dám nhìn vào cô ta.
Phó Vi Trữ không đợi cô bé phản ứng, càng nghĩ càng tức giận, cô ta kéo cô bé vào lòng, không nói lời nào mà mạnh tay tát vào mông Tiểu Tinh Tinh: “Đồ câm, nếu không phải mày ở bên cạnh Bạc Thâm thì mày nghĩ tao có đời nào tao cần phải tươi cười đối xử tốt với mày chứ? Còn mày? Mày là thứ nể mặt rồi còn không biết xấu hổ. Mày không báo đáp tao, tao còn chưa tính. Nghĩ sao mày lại dám vẫy đuôi với con khốn Giang Nguyễn Nguyễn đó chứ! Đúng là đồ Bạch Nhãn Lang*! Tao nói cho mày biết, giữa tao với cha mày có hôn sự, cho dù mày không muốn cũng phải chấp nhận cuộc hôn nhân của cha mày! Nếu không, đừng trách sao tao không khách khí!”
(*được dùng để miêu tả những người vô ơn, đốt cầu qua sông, lấy hận thù báo đáp lòng tốt.)
Tiếng tát đánh giòn giã vang vọng toàn bộ chiếc xe, thỉnh thoảng còn xen lẫn những lời chửi rủa độc ác của Phó Vi Trữ.
Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh đỏ hoe, nước mắt trong hốc mắt không ứa ra thế nhưng cô bé vẫn cắn chặt miệng kìm lại, không muốn khóc trước mặt cô ta.
“Mày còn bướng bỉnh nữa không!” Phó Vi Trữ thấy cô bé vẫn im lặng thì dùng sức nhéo mạnh vào đùi trong của cô bé: “Để tao xem mày có thể chịu đựng được đến mức nào!”
Tiểu Tinh Tinh đau đớn đá vào chân cô ta một cái, nước mắt cứ rơi không kiểm soát được, vừa khóc vừa cố gắng giãy dụa thoát khỏi người cô ta.
Lệ Bạc Thâm vẫn luôn im lặng.
Đợi hai người họ nói xong, hắn mới bình tĩnh đáp: “Hai người suy nghĩ quá nhiều rồi, con không có ý định quay lại với Giang Nguyễn Nguyễn.”
Ít nhất thì không phải bây giờ.
Vừa rồi trong lúc cha mẹ hắn nói chuyện, Lệ Bạc Thâm đang suy nghĩ về những lần hắn gặp Giang Nguyễn Nguyễn trong khoảng thời gian này. Cuối cùng đã rút ra một kết luận, phần lớn thời gian bọn họ gặp nhau đều bắt nguồn từ Tiểu Tinh Tinh.
Nghĩ tới đây, không hiểu sao Lệ Bạc Thâm lại cảm thấy có chút châm chọc.
Đánh giá thái độ của Giang Nguyễn Nguyễn trong lần đầu gặp nhau, nếu không có Tiểu Tinh Tinh ở đó, chắc chắn người phụ nữ này sẽ tránh mặt hắn.
Điều mà hiện tại cha mẹ hắn đang lo lắng lại càng không có khả năng xảy ra.
Nghe được hắn nói như vậy, sắc mặt Tống Viện có hơi dịu xuống một chút: “Vậy thì tốt, còn Vi Trữ thì sao, con tính khi nào mới quyết định? Nếu con quyết định sớm thì Tiểu Tinh Tinh cũng sẽ sớm có người chăm sóc.”
Lệ Bạc Thâm cau mày từ chối: “So với Giang Nguyễn Nguyễn, con càng không yên lòng hơn khi giao Tinh Tinh cho Phó Vi Trữ. Tinh Tinh luôn một mực tỏ thái độ bài xích với cô ấy, vì vậy, chuyện hôn sự giữa con với cô ấy, con cần có thời gian suy nghĩ kỹ.”
Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp
Ánh mắt hai người gặp nhau, Tiểu Tinh Tinh nheo mắt lại, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Mỗi lần dì xấu tính này muốn ra tay đều bày ra ánh mắt như thế này.
Nhưng bây giờ cô bé không còn cách nào để cầu cứu…
Phó Vi Trữ nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tiểu Tinh Tinh thì càng tức giận hơn, cô ta mở cửa xe rồi ngồi vào ghế sau, kế tiếp là đóng sầm cửa lại.
Tiểu Tinh Tinh vội vàng tránh xa cô ta ra nhưng chưa gì đã bị cô ta thô bạo tóm lấy cánh tay.
“Con câm, ý mày là gì? Mày cố ý tỏ ra rất ghét tao cho cha mày thấy đúng không?” Phó Vi Trữ dùng vẻ mặt dữ tợn nhìn cô bé, sức lực trên tay càng ngày càng mạnh hơn: “Suốt mấy năm qua tao đối xử với mày không tốt sao? Chỉ thiếu điều xem mày là tổ tiên mà cung phụng rồi, vậy mà mày lại trả ơn tao như vậy hả? Mày thực sự nghĩ tao không dám làm gì mày đúng không?”
Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh đã đỏ hoe nhưng cô bé vẫn cắn chặt miệng để không phát ra bất kì âm thanh, mi mắt hạ xuống không dám nhìn vào cô ta.
Phó Vi Trữ không đợi cô bé phản ứng, càng nghĩ càng tức giận, cô ta kéo cô bé vào lòng, không nói lời nào mà mạnh tay tát vào mông Tiểu Tinh Tinh: “Đồ câm, nếu không phải mày ở bên cạnh Bạc Thâm thì mày nghĩ tao có đời nào tao cần phải tươi cười đối xử tốt với mày chứ? Còn mày? Mày là thứ nể mặt rồi còn không biết xấu hổ. Mày không báo đáp tao, tao còn chưa tính. Nghĩ sao mày lại dám vẫy đuôi với con khốn Giang Nguyễn Nguyễn đó chứ! Đúng là đồ Bạch Nhãn Lang*! Tao nói cho mày biết, giữa tao với cha mày có hôn sự, cho dù mày không muốn cũng phải chấp nhận cuộc hôn nhân của cha mày! Nếu không, đừng trách sao tao không khách khí!”
(*được dùng để miêu tả những người vô ơn, đốt cầu qua sông, lấy hận thù báo đáp lòng tốt.)
Tiếng tát đánh giòn giã vang vọng toàn bộ chiếc xe, thỉnh thoảng còn xen lẫn những lời chửi rủa độc ác của Phó Vi Trữ.
Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh đỏ hoe, nước mắt trong hốc mắt không ứa ra thế nhưng cô bé vẫn cắn chặt miệng kìm lại, không muốn khóc trước mặt cô ta.
“Mày còn bướng bỉnh nữa không!” Phó Vi Trữ thấy cô bé vẫn im lặng thì dùng sức nhéo mạnh vào đùi trong của cô bé: “Để tao xem mày có thể chịu đựng được đến mức nào!”
Tiểu Tinh Tinh đau đớn đá vào chân cô ta một cái, nước mắt cứ rơi không kiểm soát được, vừa khóc vừa cố gắng giãy dụa thoát khỏi người cô ta.
Lệ Bạc Thâm vẫn luôn im lặng.
Đợi hai người họ nói xong, hắn mới bình tĩnh đáp: “Hai người suy nghĩ quá nhiều rồi, con không có ý định quay lại với Giang Nguyễn Nguyễn.”
Ít nhất thì không phải bây giờ.
Vừa rồi trong lúc cha mẹ hắn nói chuyện, Lệ Bạc Thâm đang suy nghĩ về những lần hắn gặp Giang Nguyễn Nguyễn trong khoảng thời gian này. Cuối cùng đã rút ra một kết luận, phần lớn thời gian bọn họ gặp nhau đều bắt nguồn từ Tiểu Tinh Tinh.
Nghĩ tới đây, không hiểu sao Lệ Bạc Thâm lại cảm thấy có chút châm chọc.
Đánh giá thái độ của Giang Nguyễn Nguyễn trong lần đầu gặp nhau, nếu không có Tiểu Tinh Tinh ở đó, chắc chắn người phụ nữ này sẽ tránh mặt hắn.
Điều mà hiện tại cha mẹ hắn đang lo lắng lại càng không có khả năng xảy ra.
Nghe được hắn nói như vậy, sắc mặt Tống Viện có hơi dịu xuống một chút: “Vậy thì tốt, còn Vi Trữ thì sao, con tính khi nào mới quyết định? Nếu con quyết định sớm thì Tiểu Tinh Tinh cũng sẽ sớm có người chăm sóc.”
Lệ Bạc Thâm cau mày từ chối: “So với Giang Nguyễn Nguyễn, con càng không yên lòng hơn khi giao Tinh Tinh cho Phó Vi Trữ. Tinh Tinh luôn một mực tỏ thái độ bài xích với cô ấy, vì vậy, chuyện hôn sự giữa con với cô ấy, con cần có thời gian suy nghĩ kỹ.”
Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp
Đánh giá:
Truyện Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp
Story
Chương 143
10.0/10 từ 33 lượt.