Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 1287: Trước mộ mẹ
Kỷ Hi Nguyệt bên này so chiêu với Thiết Thiên Hoa, phát hiện thực lực của Thiết Thiên Hoa cũng không yếu. Chẳng qua sau ba chiêu, bà ta đã bị Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp đánh một chưởng ngay vị trí tim, tức khắc không thở được, hôn mê bất tỉnh.
Chờ khi Triệu Hoành Tài và Thiết Thiên Hoa tỉnh lại, nhìn thấy cảnh trước mặt, sợ tới mức sắc mặt cũng tái nhợt.
Hai người bị trói chặt, lưng tựa vào nhau, giờ phút này ngã vào trước một phần mộ
Trên tấm bia của phần mộ đó có khắc tên Hạ Vịnh Hà!
Trước mộ có đốt nhang, hoa tươi và đã bày ra điểm tâm.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt quỳ gối, mỗi người một bên. Lúc này ngẩng đầu nhìn về Thiết Thiên Hoa đã tỉnh lại phía trước. Chẳng qua bà ta vừa động, Triệu Hoành Tài cũng động.
“Nơi này, nơi này là trang viên ở Paris?” Triệu Hoành Tài nhìn thấy sau đó kinh hô, nhìn thấy mộ bia càng sợ tới mức cả người run lên vài cái.
“Xem ra chú bảy vẫn còn nhớ rõ. Mỗi năm tôi chỉ dám tới nơi này một lần, chú biết vì sao không?” Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm Triệu Hoành Tài.
Triệu Hoành Tài tự nhiên không dám trả lời, Triệu Húc Hàn tiếp tục nói: “Bởi vì tôi không có mặt mũi nhìn mẹ tôi, bởi vì tôi không thể rửa sạch oan khuất cho mẹ tôi. Chẳng qua từ nay sẽ không thế nữa, tôi sẽ mang theo tro cốt của mẹ về nhà, bởi vì rốt cuộc tôi có thể báo thù cho bà ấy, để bà ấy nhắm mắt.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt Triệu Húc Hàn đau khổ, cũng đau lòng cho anh. Đây là một tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng anh từ sau khi anh tám tuổi.
Thiết Thiên Hoa giật giật, ngay sau đó bụng bà ta đau đến mức la to lên, sau đó sắc mặt hoảng sợ nói: “Các người, các người đá làm gì với tôi?”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Chẳng làm gì cả, chỉ biến bà thành một người bình thường thôi.”
Triệu Húc Hàn đứng lên, ngay sau đó nheo đôi mắt lại, đột nhiên duỗi tay đè lại đầu Thiết Thiên Hoa. Sắc mặt Thiết Thiên Hoa lập tức tái nhợt, vội la lên: “Cậu muốn làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là làm bà dạo đầu trước mộ mẹ tôi rồi!” Nói xong anh lập tức ấn đầu bà ta trực tiếp va vào nền xi măng.
Tức khắc Thiết Thiên Hoa kêu thảm thiết ra tiếng, nhưng giãy giụa vô ích. Triệu Húc Hàn liên tục đè đầu bà ta mười lần, Thiết Thiên Hoa đau đến trợn trắng mắt, trán đã máu huyết lẫn lộn, dáng vẻ lập tức sắp hôn mê.
Triệu Hoành Tài đã bị hù chết. Sau khi Triệu Húc Hàn ném Thiết Thiên Hoa xuống, ánh mắt hung tàn nhìn Triệu Hoành Tài, nói: “Chú bảy, chú tự làm hay để tôi giúp chú!”
“Triệu Húc Hàn, cậu đừng quá phận, tôi là chú bảy cậu!” Triệu Hoành Tài sợ hãi nỗi đau da thịt.
“Nơi đó chính là mẹ tôi!” Sắc mặt Triệu Húc Hàn dữ tợn.
Triệu Hoành Tài tức giận đến cả người phát run, ngay sau đó chậm rãi dập đầu xuống, trong miệng nói: “Hạ Vịnh Hà, cô không thể trách tôi! Có trách thì trách chồng cô, anh ta không nên cưới cô, tổn thương Hồng Nương! Cô vui vẻ, nhưng Hồng Nương không vui! Cho nên cô cần phải chết!”
Triệu Húc Hàn đột nhiên dẫm một chân lên trên đầu Triệu Hoành Tài. Triệu Hoành Tài mới vừa ngẩng đầu đã bị đạp xuống, bộp một tiếng giống như bí đao, tức khắc máu tươi chảy ròng, toàn bộ đầu đều đâu nhức tê dại.
Triệu Húc Hàn như phát điên, nắm lấy đầu của ông đập bộp bộp bộp, Triệu Hoành Tài lại hôn mê bất tỉnh.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn cũng cảm thấy đau chết, chẳng qua hai người kia xứng đáng, cô hoàn toàn hiểu sự điên cuồng của Triệu Húc Hàn, bởi vì cô cũng muốn làm như vậy. Mẹ cô cũng bị một câu của Thiết Thiên Hoa mà máy bay gặp rủi ro, loại đàn bà ác độc này nên sớm chết sớm siêu sinh, nhưng cũng không thể để bà ta chết thoải mái.
Rất nhanh, Triệu Húc Hàn dùng một tay lôi một người, đi trở về Nghiêm trang. Nghiêm trang thường có tầng hầm ngầm, nhưng không có phòng khảo vấn như của Thiết Quý Hoành, nhưng Triệu Húc Hàn không cần, trực tiếp đánh gãy tay chân hai người.
Kỷ Hi Nguyệt xem toàn bộ quá trình. Rất nhanh bên ngoài có tiếng ô tô, chú hai Triệu Phiên Vân dẫn bốn năm người đàn ông đến đây, đều là thủ hạ thân tín của ông ấy.
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chờ khi Triệu Hoành Tài và Thiết Thiên Hoa tỉnh lại, nhìn thấy cảnh trước mặt, sợ tới mức sắc mặt cũng tái nhợt.
Hai người bị trói chặt, lưng tựa vào nhau, giờ phút này ngã vào trước một phần mộ
Trên tấm bia của phần mộ đó có khắc tên Hạ Vịnh Hà!
Trước mộ có đốt nhang, hoa tươi và đã bày ra điểm tâm.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt quỳ gối, mỗi người một bên. Lúc này ngẩng đầu nhìn về Thiết Thiên Hoa đã tỉnh lại phía trước. Chẳng qua bà ta vừa động, Triệu Hoành Tài cũng động.
“Nơi này, nơi này là trang viên ở Paris?” Triệu Hoành Tài nhìn thấy sau đó kinh hô, nhìn thấy mộ bia càng sợ tới mức cả người run lên vài cái.
“Xem ra chú bảy vẫn còn nhớ rõ. Mỗi năm tôi chỉ dám tới nơi này một lần, chú biết vì sao không?” Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm Triệu Hoành Tài.
Triệu Hoành Tài tự nhiên không dám trả lời, Triệu Húc Hàn tiếp tục nói: “Bởi vì tôi không có mặt mũi nhìn mẹ tôi, bởi vì tôi không thể rửa sạch oan khuất cho mẹ tôi. Chẳng qua từ nay sẽ không thế nữa, tôi sẽ mang theo tro cốt của mẹ về nhà, bởi vì rốt cuộc tôi có thể báo thù cho bà ấy, để bà ấy nhắm mắt.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt Triệu Húc Hàn đau khổ, cũng đau lòng cho anh. Đây là một tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng anh từ sau khi anh tám tuổi.
Thiết Thiên Hoa giật giật, ngay sau đó bụng bà ta đau đến mức la to lên, sau đó sắc mặt hoảng sợ nói: “Các người, các người đá làm gì với tôi?”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Chẳng làm gì cả, chỉ biến bà thành một người bình thường thôi.”
Triệu Húc Hàn đứng lên, ngay sau đó nheo đôi mắt lại, đột nhiên duỗi tay đè lại đầu Thiết Thiên Hoa. Sắc mặt Thiết Thiên Hoa lập tức tái nhợt, vội la lên: “Cậu muốn làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là làm bà dạo đầu trước mộ mẹ tôi rồi!” Nói xong anh lập tức ấn đầu bà ta trực tiếp va vào nền xi măng.
Tức khắc Thiết Thiên Hoa kêu thảm thiết ra tiếng, nhưng giãy giụa vô ích. Triệu Húc Hàn liên tục đè đầu bà ta mười lần, Thiết Thiên Hoa đau đến trợn trắng mắt, trán đã máu huyết lẫn lộn, dáng vẻ lập tức sắp hôn mê.
Triệu Hoành Tài đã bị hù chết. Sau khi Triệu Húc Hàn ném Thiết Thiên Hoa xuống, ánh mắt hung tàn nhìn Triệu Hoành Tài, nói: “Chú bảy, chú tự làm hay để tôi giúp chú!”
“Triệu Húc Hàn, cậu đừng quá phận, tôi là chú bảy cậu!” Triệu Hoành Tài sợ hãi nỗi đau da thịt.
“Nơi đó chính là mẹ tôi!” Sắc mặt Triệu Húc Hàn dữ tợn.
Triệu Hoành Tài tức giận đến cả người phát run, ngay sau đó chậm rãi dập đầu xuống, trong miệng nói: “Hạ Vịnh Hà, cô không thể trách tôi! Có trách thì trách chồng cô, anh ta không nên cưới cô, tổn thương Hồng Nương! Cô vui vẻ, nhưng Hồng Nương không vui! Cho nên cô cần phải chết!”
Triệu Húc Hàn đột nhiên dẫm một chân lên trên đầu Triệu Hoành Tài. Triệu Hoành Tài mới vừa ngẩng đầu đã bị đạp xuống, bộp một tiếng giống như bí đao, tức khắc máu tươi chảy ròng, toàn bộ đầu đều đâu nhức tê dại.
Triệu Húc Hàn như phát điên, nắm lấy đầu của ông đập bộp bộp bộp, Triệu Hoành Tài lại hôn mê bất tỉnh.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn cũng cảm thấy đau chết, chẳng qua hai người kia xứng đáng, cô hoàn toàn hiểu sự điên cuồng của Triệu Húc Hàn, bởi vì cô cũng muốn làm như vậy. Mẹ cô cũng bị một câu của Thiết Thiên Hoa mà máy bay gặp rủi ro, loại đàn bà ác độc này nên sớm chết sớm siêu sinh, nhưng cũng không thể để bà ta chết thoải mái.
Rất nhanh, Triệu Húc Hàn dùng một tay lôi một người, đi trở về Nghiêm trang. Nghiêm trang thường có tầng hầm ngầm, nhưng không có phòng khảo vấn như của Thiết Quý Hoành, nhưng Triệu Húc Hàn không cần, trực tiếp đánh gãy tay chân hai người.
Kỷ Hi Nguyệt xem toàn bộ quá trình. Rất nhanh bên ngoài có tiếng ô tô, chú hai Triệu Phiên Vân dẫn bốn năm người đàn ông đến đây, đều là thủ hạ thân tín của ông ấy.
Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Đánh giá:
Truyện Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Story
Chương 1287: Trước mộ mẹ
10.0/10 từ 14 lượt.