Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
Chương 54: 54: Đánh Sâu Vào Linh Mạch Thứ Ba
Lúc Lâm Lăng trở lại phòng khách của tửu lầu thì đã là chạng vạng.
Không thể không nói, đãi ngộ của Tử Dạ dành cho hắn thật không tồi, gian phòng này có cấp bậc tương đối cao trong tửu lầu.
Cho dù là trang trí hay là những đồ dùng khác đều là cao cấp nhất.
Thậm chí cả chất liệu làm nệm cũng dùng da thú hổ báo chế thành, ngồi lên rất êm ái.
Lâm Lăng rửa mặt qua loa một chút rồi ngồi xếp bằng trên giường.
Sức mạnh tinh thần của hắn thâm nhập vào nhẫn không gian, ánh hào quang lập loè, mười rương đá Linh Dương lập tức hiện ra trên sàn nhà trước giường.
“Mở ra.”
Khi Lâm Lăng ra lệnh, Tứ Bảo và Tiểu Bạch lập tức mở tất cả cái rương ra.
Đá Linh Dương màu đỏ rực đột nhiên khiến cả căn trong phòng như bị phủ thêm một ánh đỏ, nhiệt độ cũng tăng lên một chút.
“Có lẽ hấp thu toàn bộ số đá Linh Dương này cũng đủ để ta đột phá đến chiến sĩ cấp 3.”
Nhìn mấy ngàn đá Linh Dương trước mặt, Lâm Lăng liếm liếm môi, có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng Lâm Lăng không dám mơ mộng, bởi vì đây là lần đầu hấp thu đá Linh Dương nên hắn cũng không dám lập tức lấy quá nhiều.
Đầu tiên là bảo Tứ Bảo ngậm tới một viên đá Linh Dương, sau đó nắm trong tay.
Theo dòng suy nghĩ, một luồng linh lực tinh khiết đến cực đoan lập tức tràn vào từ lòng bàn tay rồi xông thẳng vào gân mạch trong cơ thể.
Có lẽ đá Linh Dương hỗn tạp một tia sức mạnh Hỏa Nguyên nên Lâm Lăng cảm thấy gân mạch có hơi ấm áp khi linh lực rót vào.
Lâm Lăng lập tức thao túng luồng linh lực này để rèn luyện thân thể, còn chưa tuần hoàn một vòng thì đã tiêu hao hầu như không còn.
Mà viên đá Linh Dương trong tay hắn cũng tối lại, không còn chút dao động linh khí nào, rõ ràng đã biến thành một cục đá bình thường.
Bàn tay khẽ bóp một cái thì nó đã lập tức hóa thành một nắm bột phấn.
“Xem ra một viên có hơi ít.”
Sau khi thử một viên, Lâm Lăng cảm thấy không có gì nguy hiểm, trực tiếp tăng cường lên gấp mười lần, cũng tức là mười viên đá Linh Dương!
Oanh ——!
Hai tay Lâm Lăng bùng nổ linh khí, hình thành một lốc xoáy rồi đột nhiên rút ra toàn bộ linh lực trong mười viên đá Linh Dương.
Chỉ thoáng chốc, một linh lực hùng hồn dị thường đột nhiên chảy vào cơ thể, giống như dòng chảy nóng hổi màu đỏ nhanh chóng tràn vào gân mạch và ngũ tạng lục phủ toàn thân Lâm Lăng.
Dưới sự rèn luyện này, cơ năng thân thể Lâm Lăng không ngừng hoàn thiện và cường hóa.
Cuối cùng, sau khi tuần hoàn một vòng tuần hoàn khắp người, luồng linh lực còn lại tràn vào hai sợi linh mạch.
Chỉ cần bổ sung hai linh mạch này đến trạng thái tràn đầy thì có thể đánh sâu vào sợi linh mạch thứ ba.
Lâm Lăng cứ kiên nhẫn mà tuần hoàn hấp thu để rèn luyện như thế.
Dưới sự trợ giúp của thiên phú tu luyện chung cực, tốc độ hắn hấp thu linh khí không chỉ nhanh, hơn nữa còn không bị cản trở.
Cứ làm tương tự như thế, số lượng đá Linh Dương mà Lâm Lăng lấy ra cũng từ mười viên trước đó, gia tăng tới hai mươi, ba mươi, năm mươi...
Thời gian chậm rãi trôi đi, mười rương đá Linh Dương cũng không ngừng giảm bớt với tốc độ có thể nhìn thấy được.
Khi sắc trời ngoài cửa sổ xuất hiện tia sáng ban mai, mười rương đá Linh Dương đã bị xài hết sạch.
Mà lúc này, chỉ thấy làn da cả người Lâm Lăng đỏ bừng, bên ngoài tràn ngập một vòng sáng màu đỏ nhạt, linh khí dâng trào.
Dấu hiệu này chứng tỏ hai sợi linh mạch trong thân thể hắn đã đạt tới một trạng thái tràn đầy cực đoan.
Nếu không tiết ra, hoặc là gia tăng một linh mạch để cất chứa năng lượng thì thân thể hắn sẽ giống như khí cầu bị căng phồng quá mức rồi nổ tung, cực kỳ nguy hiểm.
Trong lòng Lâm Lăng hơi ớn lạnh, không chút chần chờ mà trực tiếp điều động tất cả linh lực, đánh sâu vào cái chắn linh mạch thứ ba một cách mãnh liệt.
Oanh ——!
Dưới sự va chạm như cơn sóng thần này, cái chắn vô hình kia lập tức xuất hiện những vết rạn nhàn nhạt.
Lâm Lăng làm luôn cho nóng, lại điều động linh lực ầm ầm đánh tới lần nữa.
“Bang ~!”
Cứ như có tiếng đâm thủng màng giấy vang lên, cuối cùng cái chắn của linh mạch thứ ba không thắng nổi lực va chạm hung hãn của Lâm Lăng, đã hoàn toàn kết nối với hai sợi linh mạch trước đó.
Chỉ chốc lát, linh lực vốn tràn trề cuối cùng cũng tìm ra chỗ để chảy ra, giống như bị cưỡng ép mà ùa thẳng vào linh mạch thứ ba.
Đến lúc này, thực lực của Lâm Lăng đã tăng lên một tầng, đạt tới tiêu chuẩn chiến sĩ cấp 3.
Mà sau khi linh lực đã đi thông, Lâm Lăng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, da trên toàn thân cũng khôi phục màu sắc bình thường, cảm giác khô nóng không còn mãnh liệt như trước nữa.
Hơn nữa, sau khi khai phá được linh mạch thứ ba thì Lâm Lăng phát hiện thân thể có thể hấp thu số lượng linh khí nhiều hơn trước kia gấp mấy lần.
Lấy nhận thức hiện giờ của Lâm Lăng đối với võ tu thì cũng không hiểu tình hình này cho lắm.
Nếu linh khí là nước, vậy linh mạch giống như một lu nước.
Lu nước càng lớn thì tất nhiên có thể cất chứa càng nhiều linh lực.
Đây là sự khác nhau của võ giả cấp thấp và chiến sĩ cao cấp.
Khi hai bên giao chiến, cho dù võ kỹ tương đồng, lại vì độ mạnh yếu của linh khí dẫn tới uy thế phát huy ra hoàn toàn bất đồng.
Đương nhiên, còn có mặt điểm quyết định thành bại nữa, đó là rèn luyện thân thể.
Cường độ của một thân thể bình thường tương tự như một quả trứng gà, còn người đã rèn luyện thì như trứng sắt.
Hai bên va chạm nhau thì quá dễ đoán ra kết quả.
Nhìn sắc trời sáng ngời ngoài cửa sổ, khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong, cảm khái nói: “Quả nhiên là trong lúc tu luyện không có năm tháng, bất giác lại trôi qua một đêm.”
“Chủ nhân, không phải một đêm, đã hai đêm rồi.”
Tứ Bảo vỗ cánh, bay đến trên vai Lâm Lăng, gật gù đắc ý mà nói “Ta đã sắp đói xỉu rồi.”
“Còn...!Có ta.” Con vượn trắng cũng duỗi tay chỉ chỉ bụng.
Thậm chí cái bụng nhỏ kia còn cực kỳ phối hợp mà phát ra một tiếng ‘Ục ục’.
“Hai ngày?!” Nghe thấy lời này, sắc mặt Lâm Lăng hơi thay đổi.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, thời gian trôi qua còn nhanh hơn cả tưởng tượng của hắn!
Vậy chẳng phải hôm nay là ngày học viện Thiên Diễn sát hạch tuyển nhân sao!
Nếu bỏ lỡ thì nhiệm vụ lần này coi như chết non trước khi ra đời.
Chỉ sợ lương tháng ngàn vạn cũng hóa thành bọt nước.
Ngay sau đó, Lâm Lăng không buồn rửa mặt mà trực tiếp chạy ra phòng khách, lại đột nhiên phát giác hai chân mình đã tê mỏi không còn lực sức.
Hắn đã không ăn cơm hai ngày, phải bổ sung năng lượng mới được.
Huống chi sát hạch của học viện Thiên Diễn đều là những cửa ải cực kỳ hao tổn thể lực.
Cho nên trong lúc xuất phát, Lâm Lăng đã vội vàng mua ba con gà nướng ở tửu lầu, vừa đi vừa ăn trên đường.
Tiểu Bạch và Tứ Bảo cũng nâng gà nướng, ăn đến mức hô to đã ghiền.
Tướng ăn của một người hai thú quá quái dị, trên đường chạy tới học viện Thiên Diễn cũng khiến không ít ánh mắt chú ý tới.
“Cũng may trong không gian sủng vật ba lô có công năng tự động cho sủng vật ăn, đỡ phải phiền phức.”
Lâm Lăng cảm thấy thật vui mừng, hơn nữa chi tiêu cũng không đắt, mỗi ngày cũng chỉ dùng một trăm lượng mà thôi.
Nếu không hắn còn phải dẫn Lang Chu, Công Phu Tiểu Dăng và Hỏa Lân Hổ ra ngoài để cho chúng ăn.
Đến lúc đó một người năm thú đứng chung một chỗ, cảnh tượng kia càng kỳ quái hơn.
Nhưng đó đều là việc nhỏ, chuyện khiến Lâm Lăng cảm thấy âm thầm may mắn chính là, hình như thời gian sát hạch vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Bởi vì lúc này, đa số những người đến từ các nơi trong vương triều Đại Viêm đều vừa mới lên đường.
Hầu như đám người trẻ tuổi trên phố đều kéo nhau về nơi đó, dần dần hội tụ thành một dòng người dày đặc.
Lâm Lăng cũng không ngoại lệ mà gia nhập đội ngũ khổng lồ này, họ mang khí thế ngất trời tràn về hướng cửa thành.
Nhưng lúc này, hình như tốc độ tiến lên của đội ngũ đi trước chậm đi rất nhiều.
“Sao lại thế này?”
“Tại sao ở cửa thành lại có một đội binh lính canh phòng phải kiểm tra?”
“Chẳng lẽ là có phạm nhân truy nã gì sao?!”
“Thứ chó má, sớm không tra trễ không tra, cố tình lại tra vào lúc này, quả thực đang làm chậm trễ thời gian sát hạch của chúng ta!!”
Trong nhất thời, trong đội ngũ truyền ra rất nhiều tiếng ồn ào nôn nóng.
Nhưng bọn họ cũng không dám lỗ mãng với binh lính canh phòng, dù sao kiểm tra thông qua là được cho đi, chỉ là thời gian hơi lâu mà thôi.
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp