Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc
Chương 45
241@-Thấy bộ dạng không cho là thật của Giản Dụ, Olderhain lại tiếp tục nếu như.
Dù sao, hắn chỉ cần dùng hành động để chứng minh mình nói thật là được.
“Nhưng mà Dụ Dụ ơi, em đã dụ dỗ ta mà.”
Nghe vậy, Giản Dụ nghiêm túc nhớ lại tất cả những cuộc trò chuyện của mình với Olderhain, chắc như đinh đóng cột đáp: “Tôi không có.”
Giản Dụ không biết, dụ dỗ của Olderhain và dụ dỗ của mình không giống nhau.
Olderhain vừa thấy đã biết Giản Dụ vẫn không hiểu nên không trêu cậu nữa: “Chúng ta nghỉ ngơi đi, còn lâu lắm mới đến thủ đô.”
“Trạng thái của anh rất bình thường.” Giản Dụ không bỏ qua, dứt lời, cậu áp trán mình lên trán rắn nhỏ, dùng tinh thần lực để kiểm tra một chút.
“Chẳng lẽ chữa trị có vấn đề?”
“Không có.” Olderhain không chịu được khoảng cách sát rạt như vậy, giọng nói trong trẻo ngầu lòi căng thẳng: “Sau này em sẽ hiểu.”
“….Ồ.” Giản Dụ nửa tin nửa ngờ, chôn chuyện này xuống đáy lòng.
“Dụ dỗ” trong lời của Olderhain rốt cuộc là gì?
Trong lúc cậu thiếp đi với câu hỏi này trong lòng, chiến hạm đã đến thủ đô.
Xe bay đã chờ ở cảng tư nhân từ sớm, Kaka điều khiển đèn xe chớp chớp mấy cái: “Hoàng hậu, lâu rồi không gặp!”
“Ừ.” Giản Dụ mang rắn nhỏ lên xe bay.
Kaka vừa thấy rắn nhỏ đã hưng phấn hô lên: “Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng quay lại rồi.”
Mặc dù công việc chính của Kaka là giúp chủ xử lý công việc giấy tờ và các vấn đề trên mạng, nhưng trong lúc Olderhain không có ở trong hoàng cung, Hefter đã chia cho nó cả đống việc.
Lâu lắm rồi nó chưa đến khu vui chơi thực tế ảo đấy.
Hôm nay Olderhain về rồi, có phải nó sắp được nghỉ ngơi rồi không?
Kaka đáng thương không biết rằng, Olderhain định tham gia cuộc thi với Giản Dụ tiếp.
Xe bay đã về đến hoàng cung, nhìn tòa nhà trước mặt, Giản Dụ bỗng thấy bồi hồi.
Rõ ràng chỉ mới hai tháng mà thôi, nhưng cậu cứ như đã không trở về nơi này lâu thật lâu rồi.
Cảm giác này chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, chưa để Giản Dụ cảm nhận nó là gì đã bị Hefter cầm giấy tờ đi lên cắt ngang: “Hoàng hậu, đây là công việc ngài cần phê duyệt dùm bệ hạ.”
“Cuộc họp sẽ bắt đầu vào lúc ba giờ, ngài có thể về phòng nghỉ ngơi một chút.”
Giản Dụ nhận đồ trong tay Hefter: “Thật sự muốn tôi chủ trì?”
“Tất nhiên là vậy, ngài và bệ hạ có quyền ngang như nhau, hiển nhiên có thể thay mặt cho bệ hạ.”
Tất cả giấy tờ Hefter đưa cho Giản Dụ đều là những hồ sơ cần đích thân Olderhain phê duyệt, Olderhain vô trách nhiệm đi chơi với hoàng hậu mình hai tháng, chỉ có mấy tờ thế này đã là cảm ơn trời phật lắm rồi.
Nhờ ơn Olderhain thường xuyên mất tích thời gian dài vì mất khống chế tinh thần lực, đa số mọi việc đều do Hefter xử lí, không xử lí được thì buộc phải nghĩ cách kéo dài chờ Olderhain về.
Ngày xưa Olderhain chỉ mất tích nhiều nhất một tháng, lần này lại đi tận hai tháng, thậm chí có nguy cơ lên đến ba tháng, đám Nội các kia lại bắt đầu rục rịch.
“Nhưng đây cũng là một cơ hội.” Hefter báo cáo xong bèn nói: “Guate có tham dự cuộc họp lần này, chúng thần đã phái người điều tra về mối quan hệ của ông ta và phòng thí nghiệm Noah.”
Chỉ là mới có một ngày trôi qua, tiến độ không thể nhanh như vậy.
“Nếu Guate tự thừa nhận thì có thể bắt được chưa?”
Hefter liếc nhìn Olderhain đang nằm trên vai Giản Dụ, thấy hắn không phản ứng gì, chỉ đành thật thật giả giả nói: “Hiển nhiên, đây chính là bằng chứng trực tiếp nhất.”
Anh có cảm giác hoàng hậu chuẩn bị làm chuyện gì đó rất lớn.
Chuyện cần bàn giao đã bàn giao xong, Giản Dụ về lại phòng nghỉ ngơi, Olderhain trượt khỏi người Giản Dụ, vừa chạm đất đã bắt đầu dài ra.
Cơ thể của rắn nhỏ đã dài hơn hai mươi mét trong chớp mắt, cái chân bên dưới cũng rõ ràng hơn, cục u nho nhỏ trên đầu biến thành một cặp sừng như cành khô.
Lưng hắn xuất hiện một lớp lông xám mịn màng kéo dài đến tận đuôi.
Lúc này, Giản Dụ không thể xem rắn nhỏ thành thằn lằn được nữa.
Dù sao không có con thằn lằn nào có thể đứng được bằng hai chân, đã thế còn cao hơn cả cậu.
Và có lông nữa.
Nhưng nguyên hình của Olderhain thật sự rất lớn, kích cỡ hai mươi mét hơn này đã là kết quả sau khi thu nhỏ lại.
Lẽ ra hắn có thể biến thành năm sáu trăm mét, Olderhain thường xuyên biến thành kích cỡ đó để ngủ trong bảo tàng của mình.
Olderhain rất muốn biến nhưng lại sợ đột ngột quá làm Giản Dụ sợ.
Giản Dụ nhìn chằm chằm sinh vật trước mặt, không có chút sợ hãi nào, cậu từng đối mặt với quái vật khổng lồ lớn hơn cậu mấy trăm lần dưới đáy đại dương, kích cỡ này của Olderhain quả thật chẳng thấm vào đâu.
Mắt cậu đảo qua cơ thể của Olderhain, cuối cùng nhìn đến đôi mắt vàng kim như hai cái bóng đèn kia.
“Anh ghét vảy không?” Giản Dụ đột nhiên nhớ đến những gì nhân viên Sở Xứng đôi từng nói.
Nếu không phải vậy, cậu cũng sẽ không xem rắn nhỏ là con trai của Olderhain ngay từ lần đầu nhìn thấy nó.
Giản Dụ không ngờ Olderhain nghe nói ghét vảy mà trên người toàn là vảy.
Nghe cậu hỏi vậy, Olderhain nghĩ ngay đến chiếc đuôi cá màu bạc của Giản Dụ.
“Ta rất thích.” Hắn nhìn chằm chằm Giản Dụ, sau khi cơ thể lớn hơn, giọng của hắn cũng thay đổi, lần này biến thành giọng trầm trầm của thiếu niên.
Olderhain nghiêm túc nói: “Ta, rất thích vảy, đặc biệt là loại…..có thể phát sáng.”
Thiếu điều muốn nói luôn là vảy bạc.
“Ồ.” Phản ứng của Giản Dụ cũng rất bình thường, không nói nữa.
Olderhain nhìn cậu một hồi mới chắc chắn cậu không có gì để nói với mình nữa.
Đáng ghét, chẳng lẽ ban đầu Giản Dụ không muốn để lộ chiếc đuôi của mình là vì nghĩ hắn ghét sinh vật có vảy?
Thằng nào đồn nhảm thế?
Bên trong Sở Xứng đôi xa tận chân trời, nhân viên kia hắt xì một cái, hắn xoa tay: “Nhiệt độ điều hòa thấp quá hả ta?”
Sau khi chỉnh nhiệt độ cao lên, hắn lại tua lại livestream Cúp Đốm Lửa, nhìn thấy cậu chàng tóc bạch kim trong video, hắn ta lại xúc động lắc đầu: “Không biết hoàng hậu sống chung với bệ hạ sao rồi.”
Hoàng hậu được nhân viên nhớ thương len lén thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy Olderhain không nhìn mình nữa.
Giản Dụ thường xuyên được người khác khen ngợi về nhan sắc và giọng nói vẫn không có cảm giác gì, nay lặng lẽ đỏ tai.
Vảy của cậu có thể phát sáng chun chút ở dưới đáy biển, cũng coi như….hợp với sở thích của Olderhain nhỉ?
Giản Dụ đưa tay chạm nhẹ vào tim, nơi này khi nãy, hình như đã đập nhiều hơn bình thường.
Nhưng không phải do bệnh.
Cảm xúc này, là gì vậy?
Ba tiếng sau, Giản Dụ đã nghỉ ngơi đầy đủ mang theo một chiếc đuôi to đùng không bỏ được bước vào phòng họp.
Hefter đang chờ trước cửa phòng họp đột nhiên nhìn thấy một con rồng nhỏ dài hơn hai mươi mét, hú hồn hú vía hỏi: “Đây….đây là?”
“Đi chung.” Thiếu niên rồng lời ít ý nhiều nói, sau đó theo Giản Dụ đi thẳng vào trong.
Hefter: “…..”
Anh ôm tâm trạng phức tạp vào theo, đúng như dự đoán, tất cả mọi người đều hết hồn vì chiếc rồng sau lưng Giản Dụ.
Dù sao trong này có hình thú vài người chưa chắc to bằng rồng nhỏ.
“Hoàng hậu, xin hỏi đây là…?” Có người cẩn thận hỏi.
Giản Dụ im lặng một lúc, nói: “Là thú cưng.”
Nói xong, cậu nhìn Hefter.
Hefter lấy cớ thú cưng lừa Giản Dụ vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, đây là thú cưng bệ hạ nuôi, rất thích dính hoàng hậu.”
Nhìn sinh vật đang dính sát Giản Dụ, là con rắn….hay con thằn lằn? Mọi người chỉ có thể hoảng sợ ngồi vào chỗ.
Cũng không phải ai cũng có thể nhận ra đây là con rồng ngay, huống chi hình thú ngày xưa với dáng vẻ bây giờ của Olderhain hoàn toàn khác nhau.
“Hoàng hậu, xin hỏi bệ hạ đâu rồi?” Người hỏi là Guate, ông ta hỏi Giản Dụ nhưng hai mắt cứ nhìn chằm chằm rồng đen bên cạnh cậu.
Có liên quan đến phòng thí nghiệm Noah, hiển nhiên ông đã xem hồ sơ và tài liệu của phòng thí nghiệm, nhận ra được “thú cưng” này chính là Olderhain.
Nhưng ông ta không thể nói thẳng, bộ dạng này của Olderhain chỉ từng xuất hiện trước mặt quốc vương, hoàng hậu và người của phòng thí nghiệm Noah mà thôi.
Nếu ông ta vạch trần ngay tại đây, ông ta sẽ không giải thích được lý do mình biết đến quá khứ đã bị xóa sổ của Olderhain.
Nhìn Olderhain biến thành rồng đi theo Giản Dụ, Guate có chút đứng ngồi không yên.
“Bận.” Giản Dụ không giải thích, tuyên bố: “Bắt đầu đi.”
Người trong cuộc họp lập tức nghe theo.
Không được không được, con “thú cưng” khổng lồ sau lưng Giản Dụ cứ nhìn chằm chằm bọn họ, khiến bọn họ không dám nói nhảm gì, thậm chí còn không dám lên tiếng.
Bởi vì Giản Dụ không thích nói nhiều trước mặt người khác nên cuộc họp này trôi qua rất nhanh, nhưng đó chỉ là một lý do, lý do còn lại là do bọn họ không thể từ chối được đôi mắt xanh thẳm của Giản Dụ.
Chuyện này cũng xảy ra tương tự với Olderhain, ai nhìn thẳng vào mắt Olderhain cũng bị dọa không dám nhiều lời, chỉ biết tuân lệnh theo bản năng.
Nhưng Giản Dụ vừa giống lại vừa không giống vậy, khi bị đôi mắt đại dương kia nhìn, những câu từ đã lên đến miệng lại không thể nói ra, phối hợp với gương mặt kia của Giản Dụ, bọn họ không nhẫn tâm từ chối nổi!
Mấy người định tranh thủ vớ vài chỗ tốt từ vị hoàng hậu không hiểu rõ gì: Chết tiệt, hèn gì hai người này kết hôn với nhau!
Cuộc họp dần đi vào hồi kết, có người nhắc đến hung thú hắc ám.
“Hoàng hậu, chắc chắn có người đứng sau cuộc tập kích tinh hạm chở Cúp Đốm Lửa.” Người nói câu này là một thành viên của Bộ Quốc phòng, ông nhìn Giản Dụ: “Chuyện liên quan đến chiếc tinh hạm kia…”
Tất cả mọi chuyện xảy ra trên tinh hạm đã sớm bị Hefter phong tỏa, người bình thường chỉ biết đợi kết quả điều tra chứ không có được chút tin tức gì.
Người ở đây ít nhiều cũng quan tâm đến livestream của Cúp Đốm Lửa, biết Giản Dụ cũng có mặt trên chiếc tinh hạm kia, chỉ là bọn họ không ngờ anh chàng tóc bạc nổi rần rần từ khi cuộc thi bắt đầu đến giờ lại là hoàng hậu của bọn họ.
Nếu không phải bị rồng nhỏ dọa, chắc giờ bọn họ vẫn đang kinh ngạc.
“Có người lấy thân làm mồi thu hút hung thú hắc ám.” Giản Dụ nói xong, như nhớ ra gì đó mà bổ sung thêm: “Tên Filer.”
“Guate, hình như đây là con trai của ông?” Có người không hợp với Guate lên tiếng ngay.
“Cái gì?!” Guate sợ hãi, giống như chỉ vừa biết chuyện: “Tôi thật sự xin lỗi, hoàng hậu, thằng bé từ nhỏ đến lớn gàn dở lắm, không chịu thân thiết với cả nhà, thần cũng không ngờ nó dám làm chuyện thế này….”
Guate cúi đầu, vội vàng nhớ lại xem mình có để lại manh mối gì hay không, ông không muốn bị dính líu.
“Anh ta liên tục gọi tên ông.” Giản Dụ nói thật chậm, nhỏ giọng nói, nhỏ đến mức như có thể biến mất ngay khi vừa ra khỏi miệng: “Ông còn biết gì không?”
Câu này ai nghe cũng nghĩ Filer đã chết.
“Chắc sương mù của hung thú hắc ám đã ô nhiễm thằng bé.” Guate như hít phải bùa mê thuốc lú, lẩm bẩm nói.
“Sương mù của hung thú hắc ám từ đâu ra?”
“Không biết, có lẽ Filer đã lấy từ đâu đấy, thần có thấy nó bỏ sương mù vào bình phun.”
“Ôi trời.” Giản Dụ “kinh ngạc” hô: “Không ai biết chuyện này hết mà ông biết?”
Hai chữ “Ôi trời” đó cứ như đọc diễn văn.
Chỉ có thể nói Giản Dụ không có thiên phú diễn xuất.
Nhưng nó vẫn phát huy tác dụng, mọi người không chú ý đến giọng điệu của cậu, chỉ rối rít nhìn Guate.
“Guate! Ông mới nói cái gì?”
Cơ thể Guate run lên, đột nhiên tỉnh hồn: “Cái gì?”
Ông nhìn một vòng bàn họp, phát hiện tất cả đều dùng ánh mắt ghét cay ghét đắng để nhìn mình.
Não ông tua lại những gì mình vừa nói.
Mà phe đối đầu với ông đã nắm chặt cơ hội.
“Guate, ông biết con trai mình mang sương mù của hung thú hắc ám đến Cúp Đốm Lửa mà không cản lại, chẳng lẽ ông bảo nó làm như thế?”
“Không có!” Guate phản bác theo bản năng, ông hoảng sợ nhìn Giản Dụ vẫn vô cảm và im lặng trên đầu bàn, ông nhận ra, tất cả những gì ông vừa nói là do Giản Dụ dụ dỗ ông!
“Là hoàng hậu! Là hắn! Hắn điều khiển tôi nói!” Guate chỉ vào Giản Dụ đang ngồi một bên.
Nhưng khống chế của Giản Dụ với Guate khi nãy, không ai ngồi đây có thể phát hiện.
Bọn họ chỉ thấy giọng của hoàng hậu rất hay, có lẽ họp hành với hoàng hậu cũng không tệ, ít nhất đỡ hơn lúc thần kinh căng như dây đàn khi họp với bệ hạ rất nhiều.
“Im đi Guate.” Hefter lên tiếng: “Hoàng hậu chỉ nói bình thường mà thôi, ai biết ông nghĩ cái gì trong đầu?”
Phòng họp loạn cào cào hết cả lên, tất cả đều sợ bị ô nhiễm, bởi vì đây là chuyện không thể nào chống lại, bọn họ cũng không thể ở chung một bầu không khí với những kẻ làm bạn với hung thú hắc ám.
Trong lúc ồn ào, Giản Dụ nhìn Olderhain bên cạnh mình: “Đây chính là dụ dỗ.”
Nếu Giản Dụ mạnh tay hơn nữa, Guate thậm chí còn không biết mình từng bị điều khiển.
Olderhain lấy đầu củng Giản Dụ, sao em ấy vẫn còn nhớ thế này.
Xem ra sẽ nhớ lâu lắm đây.
Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc
Dù sao, hắn chỉ cần dùng hành động để chứng minh mình nói thật là được.
“Nhưng mà Dụ Dụ ơi, em đã dụ dỗ ta mà.”
Nghe vậy, Giản Dụ nghiêm túc nhớ lại tất cả những cuộc trò chuyện của mình với Olderhain, chắc như đinh đóng cột đáp: “Tôi không có.”
Giản Dụ không biết, dụ dỗ của Olderhain và dụ dỗ của mình không giống nhau.
Olderhain vừa thấy đã biết Giản Dụ vẫn không hiểu nên không trêu cậu nữa: “Chúng ta nghỉ ngơi đi, còn lâu lắm mới đến thủ đô.”
“Trạng thái của anh rất bình thường.” Giản Dụ không bỏ qua, dứt lời, cậu áp trán mình lên trán rắn nhỏ, dùng tinh thần lực để kiểm tra một chút.
“Chẳng lẽ chữa trị có vấn đề?”
“Không có.” Olderhain không chịu được khoảng cách sát rạt như vậy, giọng nói trong trẻo ngầu lòi căng thẳng: “Sau này em sẽ hiểu.”
“….Ồ.” Giản Dụ nửa tin nửa ngờ, chôn chuyện này xuống đáy lòng.
“Dụ dỗ” trong lời của Olderhain rốt cuộc là gì?
Trong lúc cậu thiếp đi với câu hỏi này trong lòng, chiến hạm đã đến thủ đô.
Xe bay đã chờ ở cảng tư nhân từ sớm, Kaka điều khiển đèn xe chớp chớp mấy cái: “Hoàng hậu, lâu rồi không gặp!”
“Ừ.” Giản Dụ mang rắn nhỏ lên xe bay.
Kaka vừa thấy rắn nhỏ đã hưng phấn hô lên: “Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng quay lại rồi.”
Mặc dù công việc chính của Kaka là giúp chủ xử lý công việc giấy tờ và các vấn đề trên mạng, nhưng trong lúc Olderhain không có ở trong hoàng cung, Hefter đã chia cho nó cả đống việc.
Lâu lắm rồi nó chưa đến khu vui chơi thực tế ảo đấy.
Hôm nay Olderhain về rồi, có phải nó sắp được nghỉ ngơi rồi không?
Kaka đáng thương không biết rằng, Olderhain định tham gia cuộc thi với Giản Dụ tiếp.
Xe bay đã về đến hoàng cung, nhìn tòa nhà trước mặt, Giản Dụ bỗng thấy bồi hồi.
Rõ ràng chỉ mới hai tháng mà thôi, nhưng cậu cứ như đã không trở về nơi này lâu thật lâu rồi.
Cảm giác này chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, chưa để Giản Dụ cảm nhận nó là gì đã bị Hefter cầm giấy tờ đi lên cắt ngang: “Hoàng hậu, đây là công việc ngài cần phê duyệt dùm bệ hạ.”
“Cuộc họp sẽ bắt đầu vào lúc ba giờ, ngài có thể về phòng nghỉ ngơi một chút.”
Giản Dụ nhận đồ trong tay Hefter: “Thật sự muốn tôi chủ trì?”
“Tất nhiên là vậy, ngài và bệ hạ có quyền ngang như nhau, hiển nhiên có thể thay mặt cho bệ hạ.”
Tất cả giấy tờ Hefter đưa cho Giản Dụ đều là những hồ sơ cần đích thân Olderhain phê duyệt, Olderhain vô trách nhiệm đi chơi với hoàng hậu mình hai tháng, chỉ có mấy tờ thế này đã là cảm ơn trời phật lắm rồi.
Nhờ ơn Olderhain thường xuyên mất tích thời gian dài vì mất khống chế tinh thần lực, đa số mọi việc đều do Hefter xử lí, không xử lí được thì buộc phải nghĩ cách kéo dài chờ Olderhain về.
Ngày xưa Olderhain chỉ mất tích nhiều nhất một tháng, lần này lại đi tận hai tháng, thậm chí có nguy cơ lên đến ba tháng, đám Nội các kia lại bắt đầu rục rịch.
“Nhưng đây cũng là một cơ hội.” Hefter báo cáo xong bèn nói: “Guate có tham dự cuộc họp lần này, chúng thần đã phái người điều tra về mối quan hệ của ông ta và phòng thí nghiệm Noah.”
Chỉ là mới có một ngày trôi qua, tiến độ không thể nhanh như vậy.
“Nếu Guate tự thừa nhận thì có thể bắt được chưa?”
Hefter liếc nhìn Olderhain đang nằm trên vai Giản Dụ, thấy hắn không phản ứng gì, chỉ đành thật thật giả giả nói: “Hiển nhiên, đây chính là bằng chứng trực tiếp nhất.”
Anh có cảm giác hoàng hậu chuẩn bị làm chuyện gì đó rất lớn.
Chuyện cần bàn giao đã bàn giao xong, Giản Dụ về lại phòng nghỉ ngơi, Olderhain trượt khỏi người Giản Dụ, vừa chạm đất đã bắt đầu dài ra.
Cơ thể của rắn nhỏ đã dài hơn hai mươi mét trong chớp mắt, cái chân bên dưới cũng rõ ràng hơn, cục u nho nhỏ trên đầu biến thành một cặp sừng như cành khô.
Lưng hắn xuất hiện một lớp lông xám mịn màng kéo dài đến tận đuôi.
Lúc này, Giản Dụ không thể xem rắn nhỏ thành thằn lằn được nữa.
Dù sao không có con thằn lằn nào có thể đứng được bằng hai chân, đã thế còn cao hơn cả cậu.
Và có lông nữa.
Nhưng nguyên hình của Olderhain thật sự rất lớn, kích cỡ hai mươi mét hơn này đã là kết quả sau khi thu nhỏ lại.
Lẽ ra hắn có thể biến thành năm sáu trăm mét, Olderhain thường xuyên biến thành kích cỡ đó để ngủ trong bảo tàng của mình.
Olderhain rất muốn biến nhưng lại sợ đột ngột quá làm Giản Dụ sợ.
Giản Dụ nhìn chằm chằm sinh vật trước mặt, không có chút sợ hãi nào, cậu từng đối mặt với quái vật khổng lồ lớn hơn cậu mấy trăm lần dưới đáy đại dương, kích cỡ này của Olderhain quả thật chẳng thấm vào đâu.
Mắt cậu đảo qua cơ thể của Olderhain, cuối cùng nhìn đến đôi mắt vàng kim như hai cái bóng đèn kia.
“Anh ghét vảy không?” Giản Dụ đột nhiên nhớ đến những gì nhân viên Sở Xứng đôi từng nói.
Nếu không phải vậy, cậu cũng sẽ không xem rắn nhỏ là con trai của Olderhain ngay từ lần đầu nhìn thấy nó.
Giản Dụ không ngờ Olderhain nghe nói ghét vảy mà trên người toàn là vảy.
Nghe cậu hỏi vậy, Olderhain nghĩ ngay đến chiếc đuôi cá màu bạc của Giản Dụ.
“Ta rất thích.” Hắn nhìn chằm chằm Giản Dụ, sau khi cơ thể lớn hơn, giọng của hắn cũng thay đổi, lần này biến thành giọng trầm trầm của thiếu niên.
Olderhain nghiêm túc nói: “Ta, rất thích vảy, đặc biệt là loại…..có thể phát sáng.”
Thiếu điều muốn nói luôn là vảy bạc.
“Ồ.” Phản ứng của Giản Dụ cũng rất bình thường, không nói nữa.
Olderhain nhìn cậu một hồi mới chắc chắn cậu không có gì để nói với mình nữa.
Đáng ghét, chẳng lẽ ban đầu Giản Dụ không muốn để lộ chiếc đuôi của mình là vì nghĩ hắn ghét sinh vật có vảy?
Thằng nào đồn nhảm thế?
Bên trong Sở Xứng đôi xa tận chân trời, nhân viên kia hắt xì một cái, hắn xoa tay: “Nhiệt độ điều hòa thấp quá hả ta?”
Sau khi chỉnh nhiệt độ cao lên, hắn lại tua lại livestream Cúp Đốm Lửa, nhìn thấy cậu chàng tóc bạch kim trong video, hắn ta lại xúc động lắc đầu: “Không biết hoàng hậu sống chung với bệ hạ sao rồi.”
Hoàng hậu được nhân viên nhớ thương len lén thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy Olderhain không nhìn mình nữa.
Giản Dụ thường xuyên được người khác khen ngợi về nhan sắc và giọng nói vẫn không có cảm giác gì, nay lặng lẽ đỏ tai.
Vảy của cậu có thể phát sáng chun chút ở dưới đáy biển, cũng coi như….hợp với sở thích của Olderhain nhỉ?
Giản Dụ đưa tay chạm nhẹ vào tim, nơi này khi nãy, hình như đã đập nhiều hơn bình thường.
Nhưng không phải do bệnh.
Cảm xúc này, là gì vậy?
Ba tiếng sau, Giản Dụ đã nghỉ ngơi đầy đủ mang theo một chiếc đuôi to đùng không bỏ được bước vào phòng họp.
Hefter đang chờ trước cửa phòng họp đột nhiên nhìn thấy một con rồng nhỏ dài hơn hai mươi mét, hú hồn hú vía hỏi: “Đây….đây là?”
“Đi chung.” Thiếu niên rồng lời ít ý nhiều nói, sau đó theo Giản Dụ đi thẳng vào trong.
Hefter: “…..”
Anh ôm tâm trạng phức tạp vào theo, đúng như dự đoán, tất cả mọi người đều hết hồn vì chiếc rồng sau lưng Giản Dụ.
Dù sao trong này có hình thú vài người chưa chắc to bằng rồng nhỏ.
“Hoàng hậu, xin hỏi đây là…?” Có người cẩn thận hỏi.
Giản Dụ im lặng một lúc, nói: “Là thú cưng.”
Nói xong, cậu nhìn Hefter.
Hefter lấy cớ thú cưng lừa Giản Dụ vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, đây là thú cưng bệ hạ nuôi, rất thích dính hoàng hậu.”
Nhìn sinh vật đang dính sát Giản Dụ, là con rắn….hay con thằn lằn? Mọi người chỉ có thể hoảng sợ ngồi vào chỗ.
Cũng không phải ai cũng có thể nhận ra đây là con rồng ngay, huống chi hình thú ngày xưa với dáng vẻ bây giờ của Olderhain hoàn toàn khác nhau.
“Hoàng hậu, xin hỏi bệ hạ đâu rồi?” Người hỏi là Guate, ông ta hỏi Giản Dụ nhưng hai mắt cứ nhìn chằm chằm rồng đen bên cạnh cậu.
Có liên quan đến phòng thí nghiệm Noah, hiển nhiên ông đã xem hồ sơ và tài liệu của phòng thí nghiệm, nhận ra được “thú cưng” này chính là Olderhain.
Nhưng ông ta không thể nói thẳng, bộ dạng này của Olderhain chỉ từng xuất hiện trước mặt quốc vương, hoàng hậu và người của phòng thí nghiệm Noah mà thôi.
Nếu ông ta vạch trần ngay tại đây, ông ta sẽ không giải thích được lý do mình biết đến quá khứ đã bị xóa sổ của Olderhain.
Nhìn Olderhain biến thành rồng đi theo Giản Dụ, Guate có chút đứng ngồi không yên.
“Bận.” Giản Dụ không giải thích, tuyên bố: “Bắt đầu đi.”
Người trong cuộc họp lập tức nghe theo.
Không được không được, con “thú cưng” khổng lồ sau lưng Giản Dụ cứ nhìn chằm chằm bọn họ, khiến bọn họ không dám nói nhảm gì, thậm chí còn không dám lên tiếng.
Bởi vì Giản Dụ không thích nói nhiều trước mặt người khác nên cuộc họp này trôi qua rất nhanh, nhưng đó chỉ là một lý do, lý do còn lại là do bọn họ không thể từ chối được đôi mắt xanh thẳm của Giản Dụ.
Chuyện này cũng xảy ra tương tự với Olderhain, ai nhìn thẳng vào mắt Olderhain cũng bị dọa không dám nhiều lời, chỉ biết tuân lệnh theo bản năng.
Nhưng Giản Dụ vừa giống lại vừa không giống vậy, khi bị đôi mắt đại dương kia nhìn, những câu từ đã lên đến miệng lại không thể nói ra, phối hợp với gương mặt kia của Giản Dụ, bọn họ không nhẫn tâm từ chối nổi!
Mấy người định tranh thủ vớ vài chỗ tốt từ vị hoàng hậu không hiểu rõ gì: Chết tiệt, hèn gì hai người này kết hôn với nhau!
Cuộc họp dần đi vào hồi kết, có người nhắc đến hung thú hắc ám.
“Hoàng hậu, chắc chắn có người đứng sau cuộc tập kích tinh hạm chở Cúp Đốm Lửa.” Người nói câu này là một thành viên của Bộ Quốc phòng, ông nhìn Giản Dụ: “Chuyện liên quan đến chiếc tinh hạm kia…”
Tất cả mọi chuyện xảy ra trên tinh hạm đã sớm bị Hefter phong tỏa, người bình thường chỉ biết đợi kết quả điều tra chứ không có được chút tin tức gì.
Người ở đây ít nhiều cũng quan tâm đến livestream của Cúp Đốm Lửa, biết Giản Dụ cũng có mặt trên chiếc tinh hạm kia, chỉ là bọn họ không ngờ anh chàng tóc bạc nổi rần rần từ khi cuộc thi bắt đầu đến giờ lại là hoàng hậu của bọn họ.
Nếu không phải bị rồng nhỏ dọa, chắc giờ bọn họ vẫn đang kinh ngạc.
“Có người lấy thân làm mồi thu hút hung thú hắc ám.” Giản Dụ nói xong, như nhớ ra gì đó mà bổ sung thêm: “Tên Filer.”
“Guate, hình như đây là con trai của ông?” Có người không hợp với Guate lên tiếng ngay.
“Cái gì?!” Guate sợ hãi, giống như chỉ vừa biết chuyện: “Tôi thật sự xin lỗi, hoàng hậu, thằng bé từ nhỏ đến lớn gàn dở lắm, không chịu thân thiết với cả nhà, thần cũng không ngờ nó dám làm chuyện thế này….”
Guate cúi đầu, vội vàng nhớ lại xem mình có để lại manh mối gì hay không, ông không muốn bị dính líu.
“Anh ta liên tục gọi tên ông.” Giản Dụ nói thật chậm, nhỏ giọng nói, nhỏ đến mức như có thể biến mất ngay khi vừa ra khỏi miệng: “Ông còn biết gì không?”
Câu này ai nghe cũng nghĩ Filer đã chết.
“Chắc sương mù của hung thú hắc ám đã ô nhiễm thằng bé.” Guate như hít phải bùa mê thuốc lú, lẩm bẩm nói.
“Sương mù của hung thú hắc ám từ đâu ra?”
“Không biết, có lẽ Filer đã lấy từ đâu đấy, thần có thấy nó bỏ sương mù vào bình phun.”
“Ôi trời.” Giản Dụ “kinh ngạc” hô: “Không ai biết chuyện này hết mà ông biết?”
Hai chữ “Ôi trời” đó cứ như đọc diễn văn.
Chỉ có thể nói Giản Dụ không có thiên phú diễn xuất.
Nhưng nó vẫn phát huy tác dụng, mọi người không chú ý đến giọng điệu của cậu, chỉ rối rít nhìn Guate.
“Guate! Ông mới nói cái gì?”
Cơ thể Guate run lên, đột nhiên tỉnh hồn: “Cái gì?”
Ông nhìn một vòng bàn họp, phát hiện tất cả đều dùng ánh mắt ghét cay ghét đắng để nhìn mình.
Não ông tua lại những gì mình vừa nói.
Mà phe đối đầu với ông đã nắm chặt cơ hội.
“Guate, ông biết con trai mình mang sương mù của hung thú hắc ám đến Cúp Đốm Lửa mà không cản lại, chẳng lẽ ông bảo nó làm như thế?”
“Không có!” Guate phản bác theo bản năng, ông hoảng sợ nhìn Giản Dụ vẫn vô cảm và im lặng trên đầu bàn, ông nhận ra, tất cả những gì ông vừa nói là do Giản Dụ dụ dỗ ông!
“Là hoàng hậu! Là hắn! Hắn điều khiển tôi nói!” Guate chỉ vào Giản Dụ đang ngồi một bên.
Nhưng khống chế của Giản Dụ với Guate khi nãy, không ai ngồi đây có thể phát hiện.
Bọn họ chỉ thấy giọng của hoàng hậu rất hay, có lẽ họp hành với hoàng hậu cũng không tệ, ít nhất đỡ hơn lúc thần kinh căng như dây đàn khi họp với bệ hạ rất nhiều.
“Im đi Guate.” Hefter lên tiếng: “Hoàng hậu chỉ nói bình thường mà thôi, ai biết ông nghĩ cái gì trong đầu?”
Phòng họp loạn cào cào hết cả lên, tất cả đều sợ bị ô nhiễm, bởi vì đây là chuyện không thể nào chống lại, bọn họ cũng không thể ở chung một bầu không khí với những kẻ làm bạn với hung thú hắc ám.
Trong lúc ồn ào, Giản Dụ nhìn Olderhain bên cạnh mình: “Đây chính là dụ dỗ.”
Nếu Giản Dụ mạnh tay hơn nữa, Guate thậm chí còn không biết mình từng bị điều khiển.
Olderhain lấy đầu củng Giản Dụ, sao em ấy vẫn còn nhớ thế này.
Xem ra sẽ nhớ lâu lắm đây.
Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc
Đánh giá:
Truyện Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc
Story
Chương 45
10.0/10 từ 47 lượt.