Đô Thị Truy Mỹ Ký
Chương 79: Làm nóng người
Chậc.
Trẫm thật không muốn giết người, nhưng ai bảo mấy thằng tàu khựa chúng mày chọc hệ thống đây.
Hắn cười nhạt khinh bỉ.
"Muốn tao biết điều, trong khi chúng mày mới là lũ phách lối. Đến Đại Việt không chịu cụp đuôi làm một con chó, dám kiêu ngạo xem đây là địa bàn của mình, còn muốn tính toán làm ăn cái gì ở đây.."
Chu lão vội vã toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng nói cứng.
"Tiểu tử.. bình tĩnh đi.. Tuổi trẻ ngông cuồng, chớ nên phạm phải sai lầm nghiêm trọng để rồi không thể cứu chữa.."
Trương Tuấn híp mắt hừ lạnh, đoạn ngạo nghễ nói ra.
"Nói rất hay, tuổi trẻ chính là cần phải ngông cuồng. Nhớ kỹ, Đại Việt không phải nơi bọn khựa chúng mày thích làm gì thì làm. Chết đi bọn chó!"
Dứt lời, Trương Tuấn liền phi thân nhảy lên, Quỷ Ảnh Mê Tung chớp động, thân hình như quỷ mị di chuyển vờn quanh, trong lúc đó không ngừng ném ra những tấm phù chú trung cấp.
Băng tiễn phù.
Địa gai phù.
Bạo tạc phù..
Bốn phương tám hướng là những luồng công kích biến hóa, dồn dập như vũ bão, uy lực to lớn khiến từng mảng tường vỡ vụn bay tung tóe.
Đương nhiên, còn có cả máu người.
"Bà nội cha chúng mày bọn tàu khựa, đêm rồi đéo cho ai ngủ à?"
Đột nhiên một tiếng gào thét bất mãn vang lên, sau đó trên cửa sổ cách một dãy nhà, có một bà cô thò đầu ra nhìn, cái mồm há lớn muốn chửi bới.
Nhìn thấy tràng cảnh quỷ dị trước mặt, bà cô ngơ ngác dụi dụi mắt, sau đó chậm rãi đóng kín cửa lại, đoạn nhảy vào trong chăn trùm đầu niệm phật.
công kích
mặc dù chật vật cố gắng chống đỡ, nhưng vẫn bị một cây băng
cháy đen thui kia, hắn
mặt lão, lạnh nhạt nhìn, trong
đó, hắn liền
nói ra miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay Trương Tuấn áp sát lên đỉnh
mày..
chưa nói hết, cả người liền đã biến mất tại chỗ, chỉ
người ẩn thân phù, bắt đầu chậm rãi đi
thóp hay nằm im giả chết, ánh lửa hắt lên
tha
một góc, thân hình run rẩy
vã đưa tay, muốn bắt lấy hạ thân hắn để kích thích
lên không trung đã bị chặt đứt,
thể không đầu của Lục
sâu một hơi,
Trịnh Quốc Viên thụt đầu lại, đoạn
từng tia hàn khí lạnh
Quả nhiên thời đại biến thiên, anh tài lũ lượt xuất
sát rú lên liên hồi, Trịnh Quốc Viên liền
quần áo dính đầy máu tươi của mình, đoạn cứ thế trần
quần áo có hay không
em gái mơn mởn xuất hiện ngang qua, trong khi dưới háng con
đến trước mặt mấy cô nàng hung hăng
gái liền cứng,
thể đầy đặn mềm mại của Lâm Mỹ Ngọc từ phía sau,
quấy phá, không ngừng chạm vào điểm nhạy cảm của bản
đi đâu à..
Tuấn
chứ mấy. Anh vừa chạy thể dục
dục?? Làm
giờ mới vào
hăng bế thốc Lâm Mỹ Ngọc lên,
tay vô tình chạm vào một cái đồ vật nóng
được... Mai em
mai anh
long phía dưới của hắn tựa hồ có linh tính,
liền kích thích mỹ nhân một
khiến cho vợ chồng mấy nhà hàng xóm buồn bực thức dậy, đoạn
hẻm tối
bước đi, vội vàng hấp tấp, tựa hồ phía sau
vẻ già nua kia lách mình ẩn nấp
trong túi áo ra một cái điện thoại đặc chế, đoạn
đã tiếp được, một
nghĩ một lúc,
có chuyện
kia liền phát ra âm thanh
thế, hay cấm địa, phong ấn hiện
nói hết, họ Hồng đã
đều không
ấp úng, nội tâm dâng lên dự
Hồng Thu Phong hít sâu một hơi, trả lời thành thật.
"Phân đà bên này, đã bị diệt..."
Tiếp theo sau đó, hắn liền kể lại tình huống vừa mới diễn ra tại phân đà, mà bản thân hắn lúc đó đã núp trong một chỗ tối quan sát.
May mắn vừa lúc ra ngoài có việc, mà lại cùng với họ Chu không có cái gì quan hệ thân thiết, nên Hồng Thu Phong mới còn có thể bảo toàn tính mạng.
"Tốt, việc ta đã biết."
Bên kia truyền đến âm thanh băng lãnh đến tận xương tủy, khiến Hồng Thu Phong có chút run rẩy.
"Đại nhân, việc này, hay để ta đến một thành phố khác lập phân đà.."
"Không cần, tạm thời tĩnh quan kỳ biến.."
Hồng Thu Phong nghe vậy, không hiểu thấu mồ hôi lạnh chảy ra, hắn vội nói lấy, tựa hồ sợ sẽ không kịp.
"Vậy còn tiểu nhân, nên làm việc gì bây giờ? Đại nhân, ngài cứ việc hung hăng sai phó?"
Bên kia dường như truyền đến một tiếng cười nhạo, theo đó là giọng nói của tên "đại nhân" kia phát ra, lạnh nhạt vô tình.
"Hồng Thu Phong, ngươi biết mà còn cố hỏi sao? Phân đà đã diệt, ngươi là một thành viên trong đó, còn cần thiết tồn tại sao? Thoải mái đi đi, người nhà ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho bọn hắn."
Họ Hồng vừa nghe, ánh mắt lóe lên một chút không cam lòng, một chút giãy dụa, qua một hồi lâu tất cả trở thành tuyệt vọng.
Hắn ngửa đầu nhìn trời, tham lam ngắm lấy không trung mỹ lệ lần cuối, sau đó lấy ra một cái chai nhỏ.
Bên trong chứa đựng những chất dịch màu trắng nhạt.
Đoạn, hắn nuốt vào.
Khóe mắt rơi ra lệ nóng, thân hình Hồng Thu Phong đổ rạp xuống đất, qua một lúc sau liền chậm rãi chảy ra, biến thành những bãi chất dịch hôi thối..
.
Đô Thị Truy Mỹ Ký