Đô Thị Truy Mỹ Ký
Chương 44: End Game
175@-Bên trong một quán Cafe nào đó.
"Cho anh một ly cafe đắng, thật đắng vào nhé em."
Trương Tuấn trông rất chán đời nói với em nhân viên phục vụ, đoạn hỏi Ngân đang ngồi đối diện.
"Cậu uống gì, để tớ gọi luôn."
"Ưm, cho em một cốc nước chanh nha chị."
Đợi cho em nhân viên rời đi, Trương Tuấn lúc này mới thong thả hỏi thăm.
"Cô khỏe chưa cậu?"
"Ưm, mẹ tớ đã tỉnh lại, đỡ hơn nhiều rồi, bác sĩ nói chỉ cần tĩnh dưỡng là được."
"Thế à, mà cậu tìm tớ nói chuyện gì vậy?"
Ngân lúc này mới cẩn thận lấy cái thẻ đen tuyền trong túi xách ra, chậm rãi đưa lên trên mặt bàn.
"Là về.. cái này.."
Trương Tuấn nghĩ đến gì đó, hắn liền lạnh giọng.
"Hả, cái thẻ này sao, bên trong không có tiền à. Mẹ cha cái thằng lừa đảo, có cơ hội phải đập cho nó một trận mới được."
Bên kia Hoàng Chí Văn đột nhiên không hiểu thấu lạnh run, hắn khe khẽ xoa xoa bắp tay, nghi hoặc nhìn lên bầu trời.
Nắng chói mù mắt a, vậy luồng khí lạnh thấu xương này con mẹ nó là từ đâu đến???
"Không, không, là quá nhiều.."
Ngân hít sâu một hơi, gian nan nói ra.
"Bên trong, có mười tỷ."
Khụ.
Trương Tuấn nháy mắt ho khan.
"Thật á?"
"Ừ. Tớ đã kiểm tra rồi."
Trương Tuấn thật có xúc động cầm ngay tấm thẻ đi ra ngân hàng kiểm tra lại một vạn lần nữa, nhưng nghĩ đến những tao ngộ Ngân mà gặp phải, hắn liền cười tươi nói ra.
"Chỉ là một chút tiền lẻ, cậu cứ cầm đi, lo cho mẹ cậu thật tốt. Tớ bây giờ xem tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi..."
Dù rằng phong khinh vân đạm nói thế, nhưng tại vì sao tim lại đau như vậy...
Ngân ngẩn người, nghĩ đến những gì Trương Tuấn đã thể hiện ra tối qua, biết hắn bây giờ đã không phải là người bình thường, đã trở nên siêu phàm thoát tục.
Nghĩ ngợi một hồi, cô nàng hốc mắt ửng đỏ, cắn chặt môi nói.
"Vì sao, vì sao cậu đối xử tốt với tớ như thế?"
Trương Tuấn thản nhiên cười cười.
"Haha, chúng ta là bạn thanh mai trúc mã, còn nói chuyện yêu đương một đoạn thời gian, hai nhà lại quen biết, cậu nói xem tớ không tốt với cậu thì tốt với ai, đồ ngốc."
"Chỉ là như vậy thôi sao?"
"Ừ, mà thi thoảng cậu sang nhà tớ, dắt con bé Phương đi ăn một chút đồ ăn ngon với nhé. Lúc trước nó cũng thích cậu lắm đấy."
"Ưm.."
Ngân âm thầm gật đầu, cúi mặt, trong tâm trí rối ren vô cùng.
Trương Tuấn hồn nhiên không để ý, bụng hắn lúc này đã biểu tình dữ dội, cơ thể thì rũ rượi uể oải, hắn liền hỏi.
"Mà cậu ăn gì chưa, chúng ta đi ăn trưa nhé."
"Ưm.. không, tớ ăn rồi."
"Thế à."
"Thôi. Tớ còn phải về bệnh viện mua đồ ăn cho mẹ, tớ đi trước đây. Bye cậu."
Ngân hấp tấp vội nói, đoạn đứng lên chật vật rời đi.
Trương Tuấn đột nhiên bắt lấy cánh tay cô nàng, khiến trái tim nhỏ bé của Ngân giật thót, đỏ mặt hỏi.
"Cậu, làm gì vậy?"
"Đồ ngốc, cậu quên thẻ này."
Vừa nói, Trương Tuấn vừa cầm tấm thẻ đen tuyền dúi dúi vào tay Ngân, miệng nở một nụ cười tươi ôn hòa.
Ngân thẫn thờ nhìn hắn hồi lâu, ánh mắt phức tạp, đoạn quay đầu vội đi, lưu lại cho Trương Tuấn một cái bóng lưng hỗn loạn.
Tùy tiện giải quyết bữa trưa xong, Trương Tuấn vào quán net quen chơi vài trận Liên Minh hành gà, thuận tiện kiếm một ít điểm ngưỡng mộ.
Mắt thấy đã gần hai giờ, hắn liền vội vã rời khỏi, xách con SH chạy đến góc phố gần nhà Thùy Linh hôm trước, đoạn nhắn tin cho cô nàng.
"Tớ đến rồi."
Thùy Linh nhanh chóng nhắn lại.
"Ưm, đợi tớ một chút."
Một chút của cô nàng, thì chính là ba mươi phút, mà không, hình như là hơn, Trương Tuấn cũng không rõ nữa.
Lúc Trương Tuấn đã đếm đến con kiến thứ 923 chui vào trong tổ, thì Thùy Linh mới xuất hiện với một cái váy hồng nhạt tươi trẻ, dưới chân đi một đôi Sneaker cũng là màu hồng, thanh thuần xinh đẹp.
Cô nàng vén lên một bên tóc mai, cất giọng ngọt ngào.
"Chào cậu."
Mọi buồn bực của Trương Tuấn lúc này không cánh mà bay, ngắm nhìn thân ảnh rạng rỡ trước mắt, trong lòng hắn chỉ toàn là cảm thán.
Thiên thần.
Của trẫm thiên thần.
"Sao vậy, trên mặt tớ có gì à?"
Thấy hắn nhìn chằm chằm, Thùy Linh có chút tự hào, tuy nhiên càng nhiều là xấu hổ, cô nàng vội hỏi linh tinh để bớt ngượng.
"Hình như cậu quên mất một thứ."
Trương Tuấn lắc lắc đầu, một bộ không hài lòng, khiến Thùy Linh nghi hoặc.
"Hả, gì cơ?"
"Đôi cánh của cậu đâu?"
...
Trương Tuấn chở Thùy Linh đi trên đường, tà tà không vội, trong lúc đó hắn phanh gấp lạng lách các kiểu, chuyên nghiệp như một tên tổ lái, khiến cô nàng hốt hoảng ôm sát người, tận hưởng một chút tư vị mỹ diệu.
Trải qua một hai lần, Thùy Linh nhanh chóng nhận ra ý đồ của hắn, hung dữ quát.
"Trương Tuấn, cậu, cậu đi đứng tử tế coi.."
"Cái gì, á á, có con kiến..."
Trương Tuấn giả vờ la hét, lại đánh xe tránh đi, Thùy Linh đỏ mặt bực tức, vội ôm lấy hắn đấm thùm thụp lên lưng, khiến hắn cười lên ha hả.
May mắn là buổi trưa, trên đường vắng người, dù là vậy vẫn có một số thanh niên bên đường nhâm nhi trà đá quăng đến cho hắn một ánh mắt bất mãn, tựa như muốn nói.
Thằng trẻ trâu.
Đến rạp chiếu phim Quốc gia, Trương Tuấn chủ trương lựa chọn xem The Avengers End Game.
Đi mua xong vé và đồ ăn nước uống, hắn liền trở lại bên cạnh Thùy Linh, cùng nhau ngồi đợi.
Bộ phim này quả thật không hổ danh là phim bom tấn, đã công chiếu mấy tháng rồi mà người đi xem vẫn còn rất đông, người lớn trẻ nhỏ đều có, náo nhiệt vô cùng.
Bây giờ còn là buổi trưa, chứ nếu xem suất chiếu buổi tối, thật chưa chắc hai người đã mua được vé.
Thùy Linh là lần đầu đi xem phim với một tên con trai, trong lòng thấp thỏm đứng ngồi không yên, nhưng trải qua mấy phen trêu chọc của Trương Tuấn, rất nhanh đã vui vẻ đùa giỡn.
Một lúc sau, đã đến giờ, Trương Tuấn cẩn thận che chắn Thùy Linh chen chúc vào bên trong rạp, trừng mắt nhìn xem mấy tên có ý đồ xấu đụng chạm.
Vé Trương Tuấn mua, chỗ ngồi tương đối gần màn hình, vị trí rất tốt.
Dù vậy, Trương Tuấn chủ yếu vẫn là ngắm Thùy Linh chứ không xem phim, khiến cô nàng lúng ta lúng túng, gương mặt ửng đỏ, trong lòng ngọt ngào, giả vờ chuyên chú xem phim..
The Avengers End Game chính là bộ phim cuối cùng trong giai đoạn ba của vũ trụ điện ảnh Marvel, kết thúc hơn mười năm thăng trầm, nên nội dung kỹ xảo diễn viên đều được đầu tư rất kỹ lưỡng.
Bên trong cảnh gay cấn nhất chính là...
Khụ.
Chậm đã.
Để tôn trọng tác phẩm, tác giả quyết định không Spoil, các vị độc giả thân mến, tự mình lết xác đi xem đi thôi, phim này thật sự rất hay a.
////
Đa tạ bác Pornhub đã ủng hộ tlt.
Nói đến, vừa nãy tác mới vào Pôn hút xem Trâm Anh 9 phút, đi ra yy đã thấy tên này donate, lúc đó còn nghĩ chắc chắn là lão thiên gia thấy tác hợp mắt, đưa ra chỉ điểm, nên chiều nay tác quyết định bem con lô 09 50 điểm.
Ai muốn làm giàu, mại dzô mại dzô a.
Đô Thị Truy Mỹ Ký
"Cho anh một ly cafe đắng, thật đắng vào nhé em."
Trương Tuấn trông rất chán đời nói với em nhân viên phục vụ, đoạn hỏi Ngân đang ngồi đối diện.
"Cậu uống gì, để tớ gọi luôn."
"Ưm, cho em một cốc nước chanh nha chị."
Đợi cho em nhân viên rời đi, Trương Tuấn lúc này mới thong thả hỏi thăm.
"Cô khỏe chưa cậu?"
"Ưm, mẹ tớ đã tỉnh lại, đỡ hơn nhiều rồi, bác sĩ nói chỉ cần tĩnh dưỡng là được."
"Thế à, mà cậu tìm tớ nói chuyện gì vậy?"
Ngân lúc này mới cẩn thận lấy cái thẻ đen tuyền trong túi xách ra, chậm rãi đưa lên trên mặt bàn.
"Là về.. cái này.."
Trương Tuấn nghĩ đến gì đó, hắn liền lạnh giọng.
"Hả, cái thẻ này sao, bên trong không có tiền à. Mẹ cha cái thằng lừa đảo, có cơ hội phải đập cho nó một trận mới được."
Bên kia Hoàng Chí Văn đột nhiên không hiểu thấu lạnh run, hắn khe khẽ xoa xoa bắp tay, nghi hoặc nhìn lên bầu trời.
Nắng chói mù mắt a, vậy luồng khí lạnh thấu xương này con mẹ nó là từ đâu đến???
"Không, không, là quá nhiều.."
Ngân hít sâu một hơi, gian nan nói ra.
"Bên trong, có mười tỷ."
Khụ.
Trương Tuấn nháy mắt ho khan.
"Thật á?"
"Ừ. Tớ đã kiểm tra rồi."
Trương Tuấn thật có xúc động cầm ngay tấm thẻ đi ra ngân hàng kiểm tra lại một vạn lần nữa, nhưng nghĩ đến những tao ngộ Ngân mà gặp phải, hắn liền cười tươi nói ra.
"Chỉ là một chút tiền lẻ, cậu cứ cầm đi, lo cho mẹ cậu thật tốt. Tớ bây giờ xem tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi..."
Dù rằng phong khinh vân đạm nói thế, nhưng tại vì sao tim lại đau như vậy...
Ngân ngẩn người, nghĩ đến những gì Trương Tuấn đã thể hiện ra tối qua, biết hắn bây giờ đã không phải là người bình thường, đã trở nên siêu phàm thoát tục.
Nghĩ ngợi một hồi, cô nàng hốc mắt ửng đỏ, cắn chặt môi nói.
"Vì sao, vì sao cậu đối xử tốt với tớ như thế?"
Trương Tuấn thản nhiên cười cười.
"Haha, chúng ta là bạn thanh mai trúc mã, còn nói chuyện yêu đương một đoạn thời gian, hai nhà lại quen biết, cậu nói xem tớ không tốt với cậu thì tốt với ai, đồ ngốc."
"Chỉ là như vậy thôi sao?"
"Ừ, mà thi thoảng cậu sang nhà tớ, dắt con bé Phương đi ăn một chút đồ ăn ngon với nhé. Lúc trước nó cũng thích cậu lắm đấy."
"Ưm.."
Ngân âm thầm gật đầu, cúi mặt, trong tâm trí rối ren vô cùng.
Trương Tuấn hồn nhiên không để ý, bụng hắn lúc này đã biểu tình dữ dội, cơ thể thì rũ rượi uể oải, hắn liền hỏi.
"Mà cậu ăn gì chưa, chúng ta đi ăn trưa nhé."
"Ưm.. không, tớ ăn rồi."
"Thế à."
"Thôi. Tớ còn phải về bệnh viện mua đồ ăn cho mẹ, tớ đi trước đây. Bye cậu."
Ngân hấp tấp vội nói, đoạn đứng lên chật vật rời đi.
Trương Tuấn đột nhiên bắt lấy cánh tay cô nàng, khiến trái tim nhỏ bé của Ngân giật thót, đỏ mặt hỏi.
"Cậu, làm gì vậy?"
"Đồ ngốc, cậu quên thẻ này."
Vừa nói, Trương Tuấn vừa cầm tấm thẻ đen tuyền dúi dúi vào tay Ngân, miệng nở một nụ cười tươi ôn hòa.
Ngân thẫn thờ nhìn hắn hồi lâu, ánh mắt phức tạp, đoạn quay đầu vội đi, lưu lại cho Trương Tuấn một cái bóng lưng hỗn loạn.
Tùy tiện giải quyết bữa trưa xong, Trương Tuấn vào quán net quen chơi vài trận Liên Minh hành gà, thuận tiện kiếm một ít điểm ngưỡng mộ.
Mắt thấy đã gần hai giờ, hắn liền vội vã rời khỏi, xách con SH chạy đến góc phố gần nhà Thùy Linh hôm trước, đoạn nhắn tin cho cô nàng.
"Tớ đến rồi."
Thùy Linh nhanh chóng nhắn lại.
"Ưm, đợi tớ một chút."
Một chút của cô nàng, thì chính là ba mươi phút, mà không, hình như là hơn, Trương Tuấn cũng không rõ nữa.
Lúc Trương Tuấn đã đếm đến con kiến thứ 923 chui vào trong tổ, thì Thùy Linh mới xuất hiện với một cái váy hồng nhạt tươi trẻ, dưới chân đi một đôi Sneaker cũng là màu hồng, thanh thuần xinh đẹp.
Cô nàng vén lên một bên tóc mai, cất giọng ngọt ngào.
"Chào cậu."
Mọi buồn bực của Trương Tuấn lúc này không cánh mà bay, ngắm nhìn thân ảnh rạng rỡ trước mắt, trong lòng hắn chỉ toàn là cảm thán.
Thiên thần.
Của trẫm thiên thần.
"Sao vậy, trên mặt tớ có gì à?"
Thấy hắn nhìn chằm chằm, Thùy Linh có chút tự hào, tuy nhiên càng nhiều là xấu hổ, cô nàng vội hỏi linh tinh để bớt ngượng.
"Hình như cậu quên mất một thứ."
Trương Tuấn lắc lắc đầu, một bộ không hài lòng, khiến Thùy Linh nghi hoặc.
"Hả, gì cơ?"
"Đôi cánh của cậu đâu?"
...
Trương Tuấn chở Thùy Linh đi trên đường, tà tà không vội, trong lúc đó hắn phanh gấp lạng lách các kiểu, chuyên nghiệp như một tên tổ lái, khiến cô nàng hốt hoảng ôm sát người, tận hưởng một chút tư vị mỹ diệu.
Trải qua một hai lần, Thùy Linh nhanh chóng nhận ra ý đồ của hắn, hung dữ quát.
"Trương Tuấn, cậu, cậu đi đứng tử tế coi.."
"Cái gì, á á, có con kiến..."
Trương Tuấn giả vờ la hét, lại đánh xe tránh đi, Thùy Linh đỏ mặt bực tức, vội ôm lấy hắn đấm thùm thụp lên lưng, khiến hắn cười lên ha hả.
May mắn là buổi trưa, trên đường vắng người, dù là vậy vẫn có một số thanh niên bên đường nhâm nhi trà đá quăng đến cho hắn một ánh mắt bất mãn, tựa như muốn nói.
Thằng trẻ trâu.
Đến rạp chiếu phim Quốc gia, Trương Tuấn chủ trương lựa chọn xem The Avengers End Game.
Đi mua xong vé và đồ ăn nước uống, hắn liền trở lại bên cạnh Thùy Linh, cùng nhau ngồi đợi.
Bộ phim này quả thật không hổ danh là phim bom tấn, đã công chiếu mấy tháng rồi mà người đi xem vẫn còn rất đông, người lớn trẻ nhỏ đều có, náo nhiệt vô cùng.
Bây giờ còn là buổi trưa, chứ nếu xem suất chiếu buổi tối, thật chưa chắc hai người đã mua được vé.
Thùy Linh là lần đầu đi xem phim với một tên con trai, trong lòng thấp thỏm đứng ngồi không yên, nhưng trải qua mấy phen trêu chọc của Trương Tuấn, rất nhanh đã vui vẻ đùa giỡn.
Một lúc sau, đã đến giờ, Trương Tuấn cẩn thận che chắn Thùy Linh chen chúc vào bên trong rạp, trừng mắt nhìn xem mấy tên có ý đồ xấu đụng chạm.
Vé Trương Tuấn mua, chỗ ngồi tương đối gần màn hình, vị trí rất tốt.
Dù vậy, Trương Tuấn chủ yếu vẫn là ngắm Thùy Linh chứ không xem phim, khiến cô nàng lúng ta lúng túng, gương mặt ửng đỏ, trong lòng ngọt ngào, giả vờ chuyên chú xem phim..
The Avengers End Game chính là bộ phim cuối cùng trong giai đoạn ba của vũ trụ điện ảnh Marvel, kết thúc hơn mười năm thăng trầm, nên nội dung kỹ xảo diễn viên đều được đầu tư rất kỹ lưỡng.
Bên trong cảnh gay cấn nhất chính là...
Khụ.
Chậm đã.
Để tôn trọng tác phẩm, tác giả quyết định không Spoil, các vị độc giả thân mến, tự mình lết xác đi xem đi thôi, phim này thật sự rất hay a.
////
Đa tạ bác Pornhub đã ủng hộ tlt.
Nói đến, vừa nãy tác mới vào Pôn hút xem Trâm Anh 9 phút, đi ra yy đã thấy tên này donate, lúc đó còn nghĩ chắc chắn là lão thiên gia thấy tác hợp mắt, đưa ra chỉ điểm, nên chiều nay tác quyết định bem con lô 09 50 điểm.
Ai muốn làm giàu, mại dzô mại dzô a.
Đô Thị Truy Mỹ Ký
Đánh giá:
Truyện Đô Thị Truy Mỹ Ký
Story
Chương 44: End Game
10.0/10 từ 47 lượt.