Độ Ấm Môi Em
Chương 4: Tranh cãi
Năm ngày sau, Vu Vãn đi công tác nước ngoài trở về.
Thư ký Dương Tụng tới đón tại sân bay, suốt dọc đường từ bãi đỗ xe, đều cùng giám đốc báo cáo lại những tiến triển các hạng mục của tập đoàn những ngày qua.
Báo cáo xong về công việc, Dương Tụng lại nhắc Vu Vãn, hôm nay là ngày mừng đại thọ tám mươi của Lâm gia Lư lão thái thái. Từ trước lúc Vu Vãn đáp máy bay, Lư lão thái thái còn tự mình gọi tới sáu bảy cuộc điện thoại đến công ty, nói cô nhất định phải tham gia tiệc mừng thọ đêm nay. Còn nói mặc kệ Vu Vãn tới trễ bao lâu, Lư lão thái thái đều sẽ chờ cô tới mới khai tiệc.
Vu Vãn hơi nhăn trán lại, vẻ mặt hững hờ, “Không đi. Về sau những việc có liên quan đến Lâm gia, trực tiếp từ chối cho tôi, không cần lại xin chỉ thị.”
“Vâng.” Dương Tụng biết, một khi giám đốc nhà mình quyết định, thường là rất khó có thể thay đổi, đặc biệt là về mối quan hệ với Lâm gia. Cũng chính là không thể lại bàn về chuyện này.
Lư lão thái thái trong miệng Dương Tụng, là mẹ của bố Vu Vãn – Lâm Khải Minh, cũng là bà nội trên danh nghĩa của Vu Vãn. Chỉ là, năm năm trước, Lâm Khải Minh ly hôn với Vu Mẫn – mẹ của Vu Vãn, sau đó lại cưới tiểu tam Thạch Tinh, Vu Vãn liền đoạn tuyệt quan hệ cùng Lâm gia.
Lên xe, chiếc xe Bentley màu trắng trên đường quay lại tập đoàn, Vu Vãn vẫn giống như bình thường, mỗi lần đi công tác trở về, nhất định sẽ hỏi về tình hình của Vu Mục.
Dương Tụng báo cáo đầu đuôi ngọn nghành, nhiều ngày qua ở trong nước Vu Mục đã không gây bất cứ rắc rối nào, cũng không đi quán bar uống rượu, càng không cùng nữ minh tinh hẹn hò. Chỉ là bỗng nhiên thực khác thường, vừa tan làm, liền cùng Lục thiếu gia đi phòng tập thể hình.
Vu Vãn ánh mắt mang vẻ kinh ngạc từ bưu kiện ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa cho rằng đã nghe lầm, “…… Đã nhiều ngày qua đều cùng Lục Thời Dập đi tập thể hình?”
Dương Tụng cười nói: “Đúng vậy. Tiểu Vu tổng còn tuyên bố, trong ba tháng, muốn luyện ra bắp tay, đường nhân ngư cùng tám khối cơ bụng.”
Tin tức này, thực sự làm Vu Vãn ngoài ý muốn.
Đêm đó, Lục Thời Dập cùng cô nói, anh chàng ở nước ngoài có tập thể hình, còn nói hiện tại đã cải tà quy chính, phấn đấu thành thanh niên ba tốt rảo bước tiến lên…… Lúc ấy cô chỉ nghĩ đó là một câu nói đùa chỉ để nghe mà thôi, không hề để ở trong lòng.
Chẳng lẽ mấy năm không gặp, Lục Thời Dập thật sự thay đổi thành ngoan ngoãn rồi? Còn làm cho em trai của cô thay đổi ngoan ngoãn cùng luôn?
Hai thành phần này cùng nhau tụ tập nhiều ngày như vậy cũng chưa gây bất cứ rắc rối nào, Vu Vãn thật đúng là không quen……
Nhưng, Vu Vãn cảm thấy, hai tiểu hỗn đản này có thật thay đổi hay không, còn chờ cô đích thân quan sát.
Đúng lúc đang nói về Vu Mục, thì anh chàng gọi điện thoại tới. Vừa nhận điện thoại, đã nghe bên kia truyền đến thanh âm vui sướng, “Chị, chị về nước rồi đúng không?”
“Ừ” Vu Vãn vừa nghe điện thoại, vừa tiếp tục nhìn bưu kiện điện tử khô khan, “Có việc?”
Vu Mục do dự một lát, mới hỏi: “ Bà nội hôm nay làm đại thọ tám mươi, chị cũng biết đúng không?”
“Sao, Lâm gia bên kia bảo em đi thuyết khách ah?”
Vu Mục cười cười cho qua chuyện: “Chị, tốt xấu gì cũng là người một nhà. Bà nội mừng đại thọ tám mươi, chúng ta là cháu đích tôn lại không xuất hiện thì không thích hợp chút nào.”
Thần sắc lạnh lùng trên đường cong nghiêng nghiêng mặt của Vu Vãn, căng chặt thêm vài phần, nét mặt nghiêm túc: “Vu Mục, em còn nguyện ý nhận Lư Xuân Hoa là bà nội, đó là chuyện của em. Em cũng biết năm năm trước, chị đã cùng Lâm gia đã đoạn tuyệt quan hệ. Cho nên, đừng phí lời nữa, chị không thể đi.”
“Còn có, cũng không cho em đi.” Vu Vãn quả quyết nói.
“Chị, chị cũng……quá không có tình người rồi. Bà nội ngày hôm qua còn cố ý tới công ty tìm em……” Vu Mục đem chuyện Lư lão thái thái ngày hôm qua tìm cậu ta, chủ động cùng cậu nói thêm một lần về những chuyện tốt đẹp. Lại nói mấy năm nay bà không được gặp hai chị em cậu, nên rất nhớ bọn họ, còn khổ sở khóc lóc, hy vọng hai chị em có thể cùng bà nội hữu hảo như lúc ban đầu……
“Cá sấu rớt vài giọt nước mắt, đã liền mềm lòng?” Vu Vãn đóng màn hình lại, ném qua một bên. Khẽ động khóe môi, cười lạnh: “Vu Mục, em có thể đừng mãi đơn thuần như vậy được không!”
“Em đây ai bảo đơn thuần? Chị, chính chị đem lòng người nghĩ quá phức tạp rồi. Hôm nay bà nội mừng đại thọ tám mươi, chính là muốn vui vầy cùng con cháu, một nhà đoàn viên. Nói câu khó nghe, thì bà cũng lớn tuổi rồi, quá nửa thân đã vùi trong đất vàng, chỉ muốn chúng ta qua ăn với bà một bữa cơm mà thôi, còn có thể có mục đích gì đây?”
“Vu Mục, đừng quên lúc trước bà lão thái thái này đã đối xử với mẹ của chúng ta như thế nào, và đối xử chúng ta như thế nào.” Vu Vãn trầm giọng nhắc nhở, “Bà ta không có việc ác nào mà không làm được?”
“Chị, những chuyện đó đều đã là quá khứ rồi.”
“Đúng đã là quá khứ, nhưng không có nghĩa là đã không tồn tại, em nên nhớ điều này.”
“Bà nội không xấu xa như chị nghĩ!”
Giọng của Vu Vãn thắt lại trong ngực: “Vu Mục, em tỉnh lại đi!”
Hai chị em ở đối với chuyện của Lâm gia, vẫn luôn có sự khác nhau rất lớn. Vu Mục cảm thấy, bố của bọn họ – Lâm Khải Minh cùng mẹ ly hôn rồi cưới ngay vợ khác, cũng không nhất thiết phải cắt đứt quan hệ với bố và bà nội chết cũng không đoái hoài, suy cho cùng tất cả đều là người thân của nhau, không cần phải làm ầm ĩ đến bế tắc thế này.
Nhưng Vu Vãn vĩnh viễn cũng không thể quên được, cái bà già từ nông thôn này, sau khi mẹ gả cho con trai của bà ta, liền làm khó dễ con dâu; tiếp lại châm ngòi li dán quan hệ giữa con dâu và con trai; cuối cùng còn xúi bẩy bao che cho con trai, khi mẹ cô đang mang thai Vu Mục, bên ngoài thì tìm tiểu tam, trộm sinh con trai riêng……
Đây mới là cái ác độc của bà già đó, chữ thì không biết được mấy cái, nhưng lại làm những việc vô cùng độc ác. Thậm chí vì tiểu tam kia, tìm mọi cách bức con dâu phải ly hôn cùng con trai bà……
Năm năm trước, mẫu thân bị bệnh nặng, giằng co gần hai mươi năm với cuộc đại chiến ly hôn, cuối cùng cũng buông tay ra đi. Mà bà già kia, ép được mẹ cô ký đơn ly hôn xong không bao lâu, đảo mắt liền thu xếp hôn sự cho con trai với tiểu tam kia…… Ngay cả chết, cũng không cho mẹ cô được chết yên thân.
Từng cái từng cái, tựa như in dấu khắc tạc vào trong xương tủy của Vu Vãn, bảo làm sao cô có thể tiêu tan được nỗi hận trước kia đối với bà già này đây?
Hôm nay, hai chị em ở trong điện thoại, không tránh khỏi một hồi tranh chấp. Rốt cuộc, ai cũng không phục ai.
Vu Mục liền phát cáu, cái gì cũng quản không quan tâm nữa, “Em với Thời Dập đã đang trên đường rồi, hôm nay tiệc mừng thọ của bà nội em nhất định phải đi, chị thích tới hay không tùy!”
Nói xong, Vu Mục liền nóng nảy ngắt điện thoại.
Vu Mục ở trong xe điên cuồng gãi vò đầu tóc, quay đầu thở phì phì oán giận nói với Lục Thời Dập đang lái xe, “Mày nghe thấy không? Chị của tao chính là như vậy đấy, luôn luôn cố chấp, luôn luôn tự cho mình là đúng, tất cả mọi người đều phải nghe theo lệnh của chị ấy, dựa vào cái gì chứ? Hôm nay lão tử còn lâu mới nghe theo!”
Vu Mục vốn tưởng rằng sẽ được Lục Thời Dập trấn an, không nghĩ tới, trái lại Lục Thời Dập sau khi liếc nhìn qua cậu ta một cái, liền trách mắng, “Về sau cùng chị mày nói chuyện điện thoại, tính tình đừng có nóng nảy như thế. Nếu tao là chị mày, dám dùng cái thái độ này nói chuyện với tao, tao đã sớm xông đến vụt chết mày luôn.”
“……” Vu Mục vẻ mặt như gặp quỷ, “Ôi ôi ôi, Lục Thời Dập, mày sao lại thế này? Mày là anh em của tao, như thế nào lại đứng về phía chị tao?”
“Tao đây là……” không khí không thông trong lồng ngực Lục Thời Dập, dừng một chút nói, “Giúp lý không giúp thân.”
“Chị tao có lý ở chỗ nào? Aaa, tao biết rồi nha……” Vu Mục mang vẻ mặt bỗng nhiên bừng tỉnh, “Mày cmn không phải là bị chị tao mua chuộc rồi chứ?”
“Thoạt nhìn tao giống như sẽ vì tiền tài của chị mày, mà khom lưng uốn gối sao?” Đương nhiên, anh chỉ có thể khom lưng vì sắc đẹp của Vu Vãn.
Hai người tranh chấp một lúc, chuông di động của Lục Thời Dập bỗng nhiên vang lên, là Vu Vãn gọi tới. Anh bảo Vu Mục câm miệng, sau khi nghe điện thoại xong, Lục Thời Dập bỗng dừng xe ở ven đường.
Vu Mục tò mò hỏi: “Mày với chị tao nói cái gì thế?”
“Chị mày nói cô ấy đang trên đường đến đây, bảo chúng ta chờ rồi cùng đi tới Lâm gia.”
Nghe xong, Vu Mục cực kỳ đắc ý.
Hắn thoải mái tựa lưng vào ghế, tay đáp ở sau đầu, chân vắt chéo vểnh lên, như là đánh được một trận thắng, cực kỳ phấn khởi, “Chà chà, chuyên quyền độc tài bá đạo nữ tổng tài của chúng ta, thế mà lại cùng người khác thỏa hiệp! Chậc chậc chậc, thật là lịch sử cũng có ngày này! Đáng ăn mừng!”
“Nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí ngu ngốc của mày kìa.” Lục Thời Dập chẳng còn gì để nói mắt trợn lên.
Nửa giờ sau, Lục Thời Dập cùng Vu Mục lên chiếc Bentley màu trắng của Vu Vãn.
Vu Mục phụ trách lái xe, một đường vui vẻ huýt sáo. Vu Vãn ngồi ở ghế sau chuyên chú xử lý công việc không rảnh nói chuyện. Ngồi ở ghế phụ là Lục Thời Dập, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhiều lần trộm ngắm Vu Vãn, càng ngắm càng cảm thấy, người phụ nữ nghiêm túc làm việc, cả người đều tản ra mị lực quyến rũ lạ thường.
Trái tim nhỏ của Lục Thời Dập, lại một màn xuân tâm nhộn nhạo.
Xe chạy đến Lâm gia, trước khi xuống xe, vừa lúc Vu Vãn xử lý xong công việc trong tay, lúc này mới mở miệng nói với Vu Mục: “Hôm nay chị tới đây, không phải để thỏa hiệp với ai, mà là giúp em thấy rõ hiện thực.”
Vu Vãn hiểu rõ tính của Vu Mục, đứa em trai 250 (đồ ngốc) này của cô, chính là chưa thấy Hoàng Hà chưa phục.
Cái gì mà thân tình, cái gì mà việc tốt đẹp đều là giả, đây là một trận Hồng Môn Yến. Nếu cô không đi theo tới, chỉ sợ Vu Mục bị người bán, còn ngây ngô giúp người ta đếm tiền.
Vu Mục liền như quả bóng bị chỏng thủng, bộ dáng tươi cười mất hết, thở phì phì nói: “Được được được! Em cũng tới xem xem, chỉ là cái tiệc mừng thọ thôi, bà nội còn có thể làm ra ấu trùng bướm gì.”
Nói xong, đẩy cửa xe ra, dẫn đầu vào biệt thự của Lâm gia.
Lục Thời Dập lo lắng Vu Vãn bị tức giận, thay cô mở cửa xe phía sau ra, liền thấp giọng trấn an: “Vãn Vãn, đừng phản ứng thế này, cậu ta chính là thiếu mưu trí mà.”
Vu Vãn xuống xe, nét mặt trước sau không gợn sóng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào anh chàng hai giây, ném xuống hai chữ: “Kêu chị.”
Lục Thời Dập: “……”
–
Hôm nay, Lâm gia biệt thự giăng đèn kết hoa, so năm ngoái còn náo nhiệt hơn. Lư lão thái thái đại thọ tám mươi, làm thực long trọng, ngoài họ hàng thân thích của Lâm gia, còn mời không ít các thái thái nhà giàu khác, quang gia yến tiệc bày biện hơn mười bàn.
Lư lão thái thái nghe nói rốt cuộc chị em Vu Vãn cũng tới, lập tức dẫn theo một đám chị em của bà, tự mình ra cửa nghênh đón.
Lư lão thái thái hôm nay ăn mặc một bộ đường trang màu đỏ rực được thêu thùa tinh xảo. Bà ta đã lùn, lại khoác vai người bên cạnh, béo lùn tìn tịt, bộ đường trang vô cùng giá trị bà đang mặc trên người, mà vinh hoa phú quý lại chẳng thấy, nhưng muốn bao nhiêu quê mùa lại có bấy nhiêu.
“Tiểu Vãn, tiểu Mục, các cháu cuối cùng cũng tới, bà nội muốn chết với các cháu rồi.” Lư lão thái thái vui vẻ ra mặt, vô cùng thân thiết kéo tay của Vu Vãn với Vu Mục.
Sau màn nghênh đón này, người không biết còn tưởng rằng, Vu Vãn với Vu Mục là cháu trai, cháu gái tâm can bảo bối của bà già này nữa ấy.
Đây chính là loại tình thân đểu giả, Vu Vãn không ra vẻ thân thiết, lạnh nhạt rút tay về, từ đầu tới cuối không gọi một tiếng “Bà nội”. Ngược lại Vu Mục, bị Lư lão thái thái dỗ dành cho hai ba câu đã liền “Bà nội” này “Bà nội” nọ, gọi so với ai khác đều thân thiết hơn nữa.
“Bà nội, cháu với chị chuẩn bị cho người chút thọ lễ, chúc người thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi.”
Lư lão thái thái ngó nhìn phần thọ lễ quý giá, cười không khép miệng lại được, vội vàng sai quản gia đem thọ lễ cất vào trong nhà, “Mang quà tới làm gì, các cháu có thể tới, là đã làm bà hạnh phúc nhất rồi.”
Đang nói, Lư lão thái thái nhìn đến người đang đứng bên cạnh Vu Vãn, đôi mắt chợt sáng ngời, kinh ngạc nói: “Ôi, đây không phải thiếu gia của Lục gia sao?”
Độ Ấm Môi Em
Thư ký Dương Tụng tới đón tại sân bay, suốt dọc đường từ bãi đỗ xe, đều cùng giám đốc báo cáo lại những tiến triển các hạng mục của tập đoàn những ngày qua.
Báo cáo xong về công việc, Dương Tụng lại nhắc Vu Vãn, hôm nay là ngày mừng đại thọ tám mươi của Lâm gia Lư lão thái thái. Từ trước lúc Vu Vãn đáp máy bay, Lư lão thái thái còn tự mình gọi tới sáu bảy cuộc điện thoại đến công ty, nói cô nhất định phải tham gia tiệc mừng thọ đêm nay. Còn nói mặc kệ Vu Vãn tới trễ bao lâu, Lư lão thái thái đều sẽ chờ cô tới mới khai tiệc.
Vu Vãn hơi nhăn trán lại, vẻ mặt hững hờ, “Không đi. Về sau những việc có liên quan đến Lâm gia, trực tiếp từ chối cho tôi, không cần lại xin chỉ thị.”
“Vâng.” Dương Tụng biết, một khi giám đốc nhà mình quyết định, thường là rất khó có thể thay đổi, đặc biệt là về mối quan hệ với Lâm gia. Cũng chính là không thể lại bàn về chuyện này.
Lư lão thái thái trong miệng Dương Tụng, là mẹ của bố Vu Vãn – Lâm Khải Minh, cũng là bà nội trên danh nghĩa của Vu Vãn. Chỉ là, năm năm trước, Lâm Khải Minh ly hôn với Vu Mẫn – mẹ của Vu Vãn, sau đó lại cưới tiểu tam Thạch Tinh, Vu Vãn liền đoạn tuyệt quan hệ cùng Lâm gia.
Lên xe, chiếc xe Bentley màu trắng trên đường quay lại tập đoàn, Vu Vãn vẫn giống như bình thường, mỗi lần đi công tác trở về, nhất định sẽ hỏi về tình hình của Vu Mục.
Dương Tụng báo cáo đầu đuôi ngọn nghành, nhiều ngày qua ở trong nước Vu Mục đã không gây bất cứ rắc rối nào, cũng không đi quán bar uống rượu, càng không cùng nữ minh tinh hẹn hò. Chỉ là bỗng nhiên thực khác thường, vừa tan làm, liền cùng Lục thiếu gia đi phòng tập thể hình.
Vu Vãn ánh mắt mang vẻ kinh ngạc từ bưu kiện ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa cho rằng đã nghe lầm, “…… Đã nhiều ngày qua đều cùng Lục Thời Dập đi tập thể hình?”
Dương Tụng cười nói: “Đúng vậy. Tiểu Vu tổng còn tuyên bố, trong ba tháng, muốn luyện ra bắp tay, đường nhân ngư cùng tám khối cơ bụng.”
Tin tức này, thực sự làm Vu Vãn ngoài ý muốn.
Đêm đó, Lục Thời Dập cùng cô nói, anh chàng ở nước ngoài có tập thể hình, còn nói hiện tại đã cải tà quy chính, phấn đấu thành thanh niên ba tốt rảo bước tiến lên…… Lúc ấy cô chỉ nghĩ đó là một câu nói đùa chỉ để nghe mà thôi, không hề để ở trong lòng.
Chẳng lẽ mấy năm không gặp, Lục Thời Dập thật sự thay đổi thành ngoan ngoãn rồi? Còn làm cho em trai của cô thay đổi ngoan ngoãn cùng luôn?
Hai thành phần này cùng nhau tụ tập nhiều ngày như vậy cũng chưa gây bất cứ rắc rối nào, Vu Vãn thật đúng là không quen……
Nhưng, Vu Vãn cảm thấy, hai tiểu hỗn đản này có thật thay đổi hay không, còn chờ cô đích thân quan sát.
Đúng lúc đang nói về Vu Mục, thì anh chàng gọi điện thoại tới. Vừa nhận điện thoại, đã nghe bên kia truyền đến thanh âm vui sướng, “Chị, chị về nước rồi đúng không?”
“Ừ” Vu Vãn vừa nghe điện thoại, vừa tiếp tục nhìn bưu kiện điện tử khô khan, “Có việc?”
Vu Mục do dự một lát, mới hỏi: “ Bà nội hôm nay làm đại thọ tám mươi, chị cũng biết đúng không?”
“Sao, Lâm gia bên kia bảo em đi thuyết khách ah?”
Vu Mục cười cười cho qua chuyện: “Chị, tốt xấu gì cũng là người một nhà. Bà nội mừng đại thọ tám mươi, chúng ta là cháu đích tôn lại không xuất hiện thì không thích hợp chút nào.”
Thần sắc lạnh lùng trên đường cong nghiêng nghiêng mặt của Vu Vãn, căng chặt thêm vài phần, nét mặt nghiêm túc: “Vu Mục, em còn nguyện ý nhận Lư Xuân Hoa là bà nội, đó là chuyện của em. Em cũng biết năm năm trước, chị đã cùng Lâm gia đã đoạn tuyệt quan hệ. Cho nên, đừng phí lời nữa, chị không thể đi.”
“Còn có, cũng không cho em đi.” Vu Vãn quả quyết nói.
“Chị, chị cũng……quá không có tình người rồi. Bà nội ngày hôm qua còn cố ý tới công ty tìm em……” Vu Mục đem chuyện Lư lão thái thái ngày hôm qua tìm cậu ta, chủ động cùng cậu nói thêm một lần về những chuyện tốt đẹp. Lại nói mấy năm nay bà không được gặp hai chị em cậu, nên rất nhớ bọn họ, còn khổ sở khóc lóc, hy vọng hai chị em có thể cùng bà nội hữu hảo như lúc ban đầu……
“Cá sấu rớt vài giọt nước mắt, đã liền mềm lòng?” Vu Vãn đóng màn hình lại, ném qua một bên. Khẽ động khóe môi, cười lạnh: “Vu Mục, em có thể đừng mãi đơn thuần như vậy được không!”
“Em đây ai bảo đơn thuần? Chị, chính chị đem lòng người nghĩ quá phức tạp rồi. Hôm nay bà nội mừng đại thọ tám mươi, chính là muốn vui vầy cùng con cháu, một nhà đoàn viên. Nói câu khó nghe, thì bà cũng lớn tuổi rồi, quá nửa thân đã vùi trong đất vàng, chỉ muốn chúng ta qua ăn với bà một bữa cơm mà thôi, còn có thể có mục đích gì đây?”
“Vu Mục, đừng quên lúc trước bà lão thái thái này đã đối xử với mẹ của chúng ta như thế nào, và đối xử chúng ta như thế nào.” Vu Vãn trầm giọng nhắc nhở, “Bà ta không có việc ác nào mà không làm được?”
“Chị, những chuyện đó đều đã là quá khứ rồi.”
“Đúng đã là quá khứ, nhưng không có nghĩa là đã không tồn tại, em nên nhớ điều này.”
“Bà nội không xấu xa như chị nghĩ!”
Giọng của Vu Vãn thắt lại trong ngực: “Vu Mục, em tỉnh lại đi!”
Hai chị em ở đối với chuyện của Lâm gia, vẫn luôn có sự khác nhau rất lớn. Vu Mục cảm thấy, bố của bọn họ – Lâm Khải Minh cùng mẹ ly hôn rồi cưới ngay vợ khác, cũng không nhất thiết phải cắt đứt quan hệ với bố và bà nội chết cũng không đoái hoài, suy cho cùng tất cả đều là người thân của nhau, không cần phải làm ầm ĩ đến bế tắc thế này.
Nhưng Vu Vãn vĩnh viễn cũng không thể quên được, cái bà già từ nông thôn này, sau khi mẹ gả cho con trai của bà ta, liền làm khó dễ con dâu; tiếp lại châm ngòi li dán quan hệ giữa con dâu và con trai; cuối cùng còn xúi bẩy bao che cho con trai, khi mẹ cô đang mang thai Vu Mục, bên ngoài thì tìm tiểu tam, trộm sinh con trai riêng……
Đây mới là cái ác độc của bà già đó, chữ thì không biết được mấy cái, nhưng lại làm những việc vô cùng độc ác. Thậm chí vì tiểu tam kia, tìm mọi cách bức con dâu phải ly hôn cùng con trai bà……
Năm năm trước, mẫu thân bị bệnh nặng, giằng co gần hai mươi năm với cuộc đại chiến ly hôn, cuối cùng cũng buông tay ra đi. Mà bà già kia, ép được mẹ cô ký đơn ly hôn xong không bao lâu, đảo mắt liền thu xếp hôn sự cho con trai với tiểu tam kia…… Ngay cả chết, cũng không cho mẹ cô được chết yên thân.
Từng cái từng cái, tựa như in dấu khắc tạc vào trong xương tủy của Vu Vãn, bảo làm sao cô có thể tiêu tan được nỗi hận trước kia đối với bà già này đây?
Hôm nay, hai chị em ở trong điện thoại, không tránh khỏi một hồi tranh chấp. Rốt cuộc, ai cũng không phục ai.
Vu Mục liền phát cáu, cái gì cũng quản không quan tâm nữa, “Em với Thời Dập đã đang trên đường rồi, hôm nay tiệc mừng thọ của bà nội em nhất định phải đi, chị thích tới hay không tùy!”
Nói xong, Vu Mục liền nóng nảy ngắt điện thoại.
Vu Mục ở trong xe điên cuồng gãi vò đầu tóc, quay đầu thở phì phì oán giận nói với Lục Thời Dập đang lái xe, “Mày nghe thấy không? Chị của tao chính là như vậy đấy, luôn luôn cố chấp, luôn luôn tự cho mình là đúng, tất cả mọi người đều phải nghe theo lệnh của chị ấy, dựa vào cái gì chứ? Hôm nay lão tử còn lâu mới nghe theo!”
Vu Mục vốn tưởng rằng sẽ được Lục Thời Dập trấn an, không nghĩ tới, trái lại Lục Thời Dập sau khi liếc nhìn qua cậu ta một cái, liền trách mắng, “Về sau cùng chị mày nói chuyện điện thoại, tính tình đừng có nóng nảy như thế. Nếu tao là chị mày, dám dùng cái thái độ này nói chuyện với tao, tao đã sớm xông đến vụt chết mày luôn.”
“……” Vu Mục vẻ mặt như gặp quỷ, “Ôi ôi ôi, Lục Thời Dập, mày sao lại thế này? Mày là anh em của tao, như thế nào lại đứng về phía chị tao?”
“Tao đây là……” không khí không thông trong lồng ngực Lục Thời Dập, dừng một chút nói, “Giúp lý không giúp thân.”
“Chị tao có lý ở chỗ nào? Aaa, tao biết rồi nha……” Vu Mục mang vẻ mặt bỗng nhiên bừng tỉnh, “Mày cmn không phải là bị chị tao mua chuộc rồi chứ?”
“Thoạt nhìn tao giống như sẽ vì tiền tài của chị mày, mà khom lưng uốn gối sao?” Đương nhiên, anh chỉ có thể khom lưng vì sắc đẹp của Vu Vãn.
Hai người tranh chấp một lúc, chuông di động của Lục Thời Dập bỗng nhiên vang lên, là Vu Vãn gọi tới. Anh bảo Vu Mục câm miệng, sau khi nghe điện thoại xong, Lục Thời Dập bỗng dừng xe ở ven đường.
Vu Mục tò mò hỏi: “Mày với chị tao nói cái gì thế?”
“Chị mày nói cô ấy đang trên đường đến đây, bảo chúng ta chờ rồi cùng đi tới Lâm gia.”
Nghe xong, Vu Mục cực kỳ đắc ý.
Hắn thoải mái tựa lưng vào ghế, tay đáp ở sau đầu, chân vắt chéo vểnh lên, như là đánh được một trận thắng, cực kỳ phấn khởi, “Chà chà, chuyên quyền độc tài bá đạo nữ tổng tài của chúng ta, thế mà lại cùng người khác thỏa hiệp! Chậc chậc chậc, thật là lịch sử cũng có ngày này! Đáng ăn mừng!”
“Nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí ngu ngốc của mày kìa.” Lục Thời Dập chẳng còn gì để nói mắt trợn lên.
Nửa giờ sau, Lục Thời Dập cùng Vu Mục lên chiếc Bentley màu trắng của Vu Vãn.
Vu Mục phụ trách lái xe, một đường vui vẻ huýt sáo. Vu Vãn ngồi ở ghế sau chuyên chú xử lý công việc không rảnh nói chuyện. Ngồi ở ghế phụ là Lục Thời Dập, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhiều lần trộm ngắm Vu Vãn, càng ngắm càng cảm thấy, người phụ nữ nghiêm túc làm việc, cả người đều tản ra mị lực quyến rũ lạ thường.
Trái tim nhỏ của Lục Thời Dập, lại một màn xuân tâm nhộn nhạo.
Xe chạy đến Lâm gia, trước khi xuống xe, vừa lúc Vu Vãn xử lý xong công việc trong tay, lúc này mới mở miệng nói với Vu Mục: “Hôm nay chị tới đây, không phải để thỏa hiệp với ai, mà là giúp em thấy rõ hiện thực.”
Vu Vãn hiểu rõ tính của Vu Mục, đứa em trai 250 (đồ ngốc) này của cô, chính là chưa thấy Hoàng Hà chưa phục.
Cái gì mà thân tình, cái gì mà việc tốt đẹp đều là giả, đây là một trận Hồng Môn Yến. Nếu cô không đi theo tới, chỉ sợ Vu Mục bị người bán, còn ngây ngô giúp người ta đếm tiền.
Vu Mục liền như quả bóng bị chỏng thủng, bộ dáng tươi cười mất hết, thở phì phì nói: “Được được được! Em cũng tới xem xem, chỉ là cái tiệc mừng thọ thôi, bà nội còn có thể làm ra ấu trùng bướm gì.”
Nói xong, đẩy cửa xe ra, dẫn đầu vào biệt thự của Lâm gia.
Lục Thời Dập lo lắng Vu Vãn bị tức giận, thay cô mở cửa xe phía sau ra, liền thấp giọng trấn an: “Vãn Vãn, đừng phản ứng thế này, cậu ta chính là thiếu mưu trí mà.”
Vu Vãn xuống xe, nét mặt trước sau không gợn sóng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào anh chàng hai giây, ném xuống hai chữ: “Kêu chị.”
Lục Thời Dập: “……”
–
Hôm nay, Lâm gia biệt thự giăng đèn kết hoa, so năm ngoái còn náo nhiệt hơn. Lư lão thái thái đại thọ tám mươi, làm thực long trọng, ngoài họ hàng thân thích của Lâm gia, còn mời không ít các thái thái nhà giàu khác, quang gia yến tiệc bày biện hơn mười bàn.
Lư lão thái thái nghe nói rốt cuộc chị em Vu Vãn cũng tới, lập tức dẫn theo một đám chị em của bà, tự mình ra cửa nghênh đón.
Lư lão thái thái hôm nay ăn mặc một bộ đường trang màu đỏ rực được thêu thùa tinh xảo. Bà ta đã lùn, lại khoác vai người bên cạnh, béo lùn tìn tịt, bộ đường trang vô cùng giá trị bà đang mặc trên người, mà vinh hoa phú quý lại chẳng thấy, nhưng muốn bao nhiêu quê mùa lại có bấy nhiêu.
“Tiểu Vãn, tiểu Mục, các cháu cuối cùng cũng tới, bà nội muốn chết với các cháu rồi.” Lư lão thái thái vui vẻ ra mặt, vô cùng thân thiết kéo tay của Vu Vãn với Vu Mục.
Sau màn nghênh đón này, người không biết còn tưởng rằng, Vu Vãn với Vu Mục là cháu trai, cháu gái tâm can bảo bối của bà già này nữa ấy.
Đây chính là loại tình thân đểu giả, Vu Vãn không ra vẻ thân thiết, lạnh nhạt rút tay về, từ đầu tới cuối không gọi một tiếng “Bà nội”. Ngược lại Vu Mục, bị Lư lão thái thái dỗ dành cho hai ba câu đã liền “Bà nội” này “Bà nội” nọ, gọi so với ai khác đều thân thiết hơn nữa.
“Bà nội, cháu với chị chuẩn bị cho người chút thọ lễ, chúc người thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi.”
Lư lão thái thái ngó nhìn phần thọ lễ quý giá, cười không khép miệng lại được, vội vàng sai quản gia đem thọ lễ cất vào trong nhà, “Mang quà tới làm gì, các cháu có thể tới, là đã làm bà hạnh phúc nhất rồi.”
Đang nói, Lư lão thái thái nhìn đến người đang đứng bên cạnh Vu Vãn, đôi mắt chợt sáng ngời, kinh ngạc nói: “Ôi, đây không phải thiếu gia của Lục gia sao?”
Độ Ấm Môi Em
Đánh giá:
Truyện Độ Ấm Môi Em
Story
Chương 4: Tranh cãi
10.0/10 từ 37 lượt.