[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống
C97: Phải Nói Tướng Công Chàng Thật Là Tốt Chứ
Bên dưới là một hành lang khác, bốn người ngã trên đá vụn thất điên bát đảo.
Lạc Trường Xuyên đứng dậy trước tiên rồi nhóm lửa trên tay chiếu sáng hành lang đen nhánh, sốt ruột tìm những người khác: "Các ngươi không sao chứ?!"
"Không sao ạ." Mọi người vội báo bình an.
Hạ Phái đứng dậy, hãi hùng khiếp vía chỉ vào Lận Khinh Chu lắp bắp: "Lúc nãy, đệ thấy, đệ thấy, sau lưng y có một cái đầu lông dài!"
Lạc Trường Xuyên nhíu mày, ngọn lửa trên lòng bàn tay biến thành chim lửa men theo vách đá bay về phía trước, chiếu sáng mọi ngóc ngách của hành lang.
Chỗ này có vẻ chỉ là một hành lang bình thường bám đầy bụi đất, không có ác thú, cơ quan hoặc lưỡi dao hung hiểm nào.
"Lạ thật, rõ ràng lúc nãy đệ vừa thấy mà......" Hạ Phái xoa ót lẩm bẩm.
"Chắc nấp vào đâu rồi, nơi này vừa bí ẩn vừa hung hiểm, chúng ta phải hết sức cẩn thận mới được." Lạc Trường Xuyên nói, "Trước tiên mọi người kiểm tra xem mình có bị thương hay trầy xước gì không."
Thủy linh căn vốn thiên về chữa trị, vì vậy vết thương nhỏ đối với đệ tử bản tông Kinh Hồng Tông chỉ như hạt bụi dính tay áo, phủi nhẹ là hết ngay.
Lạc Trường Xuyên, Hạ Phái, Nghê Uyển Uyển bắt đầu chữa vết thương nhỏ trên người mình.
Lận Khinh Chu không biết trị liệu bằng pháp thuật nên giấu cổ tay bị trật đi rồi vờ như không có chuyện gì, đi tới trước mấy bước để dò đường.
Bỗng nhiên y cảm thấy cổ tay đau âm ỉ như được một làn nước ấm nhẹ nhàng bao phủ, Lận Khinh Chu cúi đầu thấy ánh sáng bạc quen thuộc đang phủ lên vết thương của mình, cơn đau cũng từ từ biến mất.
Lận Khinh Chu quay đầu nhìn linh tước trên vai rồi cảm kích nói: "Cảm ơn nhé."
Mục Trọng Sơn: "Đừng nói cảm ơn, phải nói tướng công chàng thật là tốt chứ."
8
Lận Khinh Chu: "......"
Lạc Trường Xuyên sải bước đến trước mặt Lận Khinh Chu: "Lận sư đệ."
"Hả?" Lận Khinh Chu vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Lạc Trường Xuyên hỏi: "Trên người có chỗ nào bị thương không? Ta nhớ tu vi của ngươi chỉ là...... Khụ, ngươi không rành chữa trị lắm."
Lận Khinh Chu không ngờ Lạc Trường Xuyên lại cẩn thận như vậy, vẫn còn nhớ y có tu vi thấp phải uống ích cốc hoàn, sau lúc kinh ngạc thì vội xua tay nói: "Sư huynh, ta không bị thương đâu."
Thấy sắc mặt và cử động của Lận Khinh Chu đều bình thường, Lạc Trường Xuyên yên tâm lại rồi bảo mọi người: "Hành lang lúc nãy bị đá chặn kín rồi, chi bằng chúng ta men theo con đường này đi tới trước thăm dò thử xem, các vị nghĩ sao?"
Mọi người đều không phản đối.
Lạc Trường Xuyên lại nói: "Sau khi vào đây ta cảm thấy linh lực chảy rất nhanh, nhất định nơi này có thứ gì đó làm rối loạn linh lực, mọi người phải chú ý cẩn thận nhé, nếu gặp tình huống lực bất tòng tâm thì lập tức rút lui theo đường cũ."
"Vâng ạ."
Đường hành lang tối om, Lạc Trường Xuyên nín thở phán đoán vị trí phía dưới rồi dẫn họ vào sâu trong núi.
Mỗi bước họ đều hết sức thận trọng, đi thẳng tới trước nhưng vẫn chưa gặp trở ngại gì.
Đi khoảng trăm bước, cuối hành lang bình thường này xuất hiện một cánh cửa đá.
Vốn dĩ cửa đá có khắc hoa văn nhưng bị năm tháng và trận cháy lớn tàn phá nên đã mờ đi nhiều.
Lạc Trường Xuyên áp tay lên cửa rồi rót linh lực vào để thăm dò tình hình sau cửa đá.
Hắn cảm nhận được sau cửa là một khoảng trống, hình như cũng chẳng có gì nguy hiểm.
Cửa đá không nặng lắm nên Lạc Trường Xuyên đẩy ra dễ như trở bàn tay, trông thấy sau cửa là một đại điện trống trải xây bằng đá.
Lạc Trường Xuyên ném ngọn lửa trong tay lên không trung, ngọn lửa bay lơ lửng, đám người có thể miễn cưỡng thấy rõ cấu trúc đại điện.
Ngoại trừ tám cây cột đá to bằng sải tay thì đại điện không còn vật gì khác đáng chú ý, những mảnh gỗ cháy đen và lớp tro dày nói cho họ biết nơi này từng bị một trận cháy dữ dội tàn phá.
"Trời ạ." Nghê Uyển Uyển thảng thốt, "Sâu trong núi sao lại có một chỗ như vậy chứ?"
"Các ngươi nhìn kìa." Hạ Phái trông thấy gì đó nên đi tới một chỗ.
Trong bóng tối giữa đại điện có hình dáng lờ mờ của một con quái vật khổng lồ.
Đám người rón rén đi tới chỗ kia, đến gần mới phát hiện đó là một cái đỉnh cao bằng hai người, toàn thân loang lổ rỉ sét, yên lặng nhiều năm.
Mọi người đang tự hỏi đây là vật gì thì bên tai chợt vang lên một âm thanh rùng rợn, hệt như có người cào móng tay vào đồ sắt.
Cả đám giật nảy mình, đứng đâu lưng với nhau thành vòng tròn rồi rút kiếm ra khỏi vỏ, cảnh giác nhìn quanh.
Lạc Trường Xuyên có tu vi cao, năm giác quan nhanh nhạy nên là người đầu tiên phát hiện âm thanh này phát ra từ trên đỉnh, hắn ngước mắt nhìn, quả nhiên trông thấy một cái đầu lông dài thò ra nhìn trừng trừng bọn họ.
Lạc Trường Xuyên nhíu mày, giơ tay phóng một luồng gió vào cái đầu kia làm nó phát ra tiếng kêu chói tai rồi hoảng sợ né tránh, luồng gió nện vào cái đỉnh, vì lực gió rất mạnh nên làm nó lật ngửa ra sau.
Chỉ nghe "rầm" một tiếng, bụi đất bốc lên mù mịt.
Mọi người vội vàng lui lại mấy bước rồi huơ tay xua đi bụi bặm.
Khi bụi mù tan hết, con quái vật lúc đầu nằm trên đỉnh giờ xuất hiện bên cạnh đỉnh.
Nhìn nó khá giống đười ươi nhưng to hơn rất nhiều, đứng bằng hai chân, lưng khòm xuống, toàn thân mọc đầy lông đen nhánh bẩn thỉu dính bết vào nhau, chẳng chút sợ hãi quan sát bọn họ.
"Đây là cái gì vậy." Hạ Phái vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
Hắn vừa dứt lời thì quái vật cạnh đỉnh đột nhiên nổi lên ánh sáng trắng mờ ảo, cùng lúc đó, mọi người trong đại điện đều cảm nhận được linh lực của mình bị hút đi!
Trong phút chốc, ngay cả nhóm lửa đơn giản nhất Lạc Trường Xuyên cũng không làm được, ngọn lửa lơ lửng giữa đại điện lập tức tắt ngấm.
Nhưng giờ đại điện cũng chẳng cần lửa để chiếu sáng.
Sau khi hấp thu linh lực, ánh sáng phát ra từ cái đỉnh khổng lồ cũng đủ chiếu sáng cả đại điện.
Điều họ hoàn toàn không ngờ là ở các góc tối mà lúc nãy ánh lửa trong đại điện không rọi tới giờ đầy rẫy quái vật lông dài đứng bằng hai chân!
Đếm sơ sơ cũng phải mấy chục con, lúc nãy đám người từ hành lang đi vào đại điện, chúng cứ thế đứng trong bóng tối âm thầm theo dõi bọn họ.
Trong nháy mắt, da đầu Lạc Trường Xuyên tê rần, máu trong người dồn hết lên đầu.
Lạc Trường Xuyên chẳng chút do dự hét to một tiếng: "Chạy!"
Đám người co cẳng phi nước đại về phía hành lang bằng đá lúc nãy mình đến, Lạc Trường Xuyên cố tình chạy cuối cùng.
Bọn họ vừa động thì lũ quái vật lông dài kia cũng động theo, tiếng kêu chói tai quanh quẩn khắp đại điện trống trải, lũ quái vật như ong vỡ tổ lao về phía đám người, tựa như muốn xé xác họ ra thành trăm mảnh.
Lạc Trường Xuyên nghiến răng ép mình vận linh lực tạo thành một bức tường gió ngăn chặn đám quái vật kia.
Trong lúc cấp bách, đám Lận Khinh Chu nhanh chóng xông tới hành lang.
Lạc Trường Xuyên theo sau bọn họ.
Hành lang chật hẹp nên rất ít quái vật chui lọt, vài ba con vọt tới trước mặt Lạc Trường Xuyên, hai tay quơ cào loạn xạ, móng tay sắc nhọn hung hăng đâm về phía hắn.
Đám người chạy đến lỗ thủng lúc nãy rơi xuống, muốn ngự khí bay lên nhưng lại phát hiện thân thể không còn linh lực để dùng nữa.
Vừa dừng lại một giây đã có quái vật chạy tới.
"Ta sẽ cản bọn chúng, các ngươi mau đi đi!" Lạc Trường Xuyên tiếp tục vung kiếm, lấy thân mình chặn đường hành lang, không cho bất kỳ quái vật nào lọt qua.
"Không ngự khí được!" Nghê Uyển Uyển cuống quýt la to.
Lận Khinh Chu hét lên: "Trèo lên vai ta này, nhanh lên." Nói xong y đưa tay kéo Nghê Uyển Uyển.
Hạ Phái vội vàng giúp đỡ.
Dáng người Nghê Uyển Uyển nhỏ nhắn nên dễ dàng trèo lên, sau đó đưa tay cho bọn họ: "Các ngươi mau lên đây."
"Sư huynh ngươi lên trước đi, giẫm lên đầu gối ta này." Lận Khinh Chu bảo Hạ Phái.
Hạ Phái: "Ngươi lên trước đi!"
"Các ngươi đừng có nhường qua nhường lại nữa!" Nghê Uyển Uyển lo lắng nói, "Đại sư huynh sắp không chịu nổi rồi kìa!"
Ở bên kia, hai tay khó địch lại bốn tay, tay áo Lạc Trường Xuyên đã bị lũ quái vật không ngừng xông lên xé rách, thể lực hắn dần tiêu hao nhưng lũ quái vật lông dài trong hành lang đánh mãi vẫn không hết.
Hạ Phái không còn cách nào nên đành giẫm lên đầu gối Lận Khinh Chu rồi đạp mạnh một cái, leo lên hành lang tầng một.
"Đại sư huynh!!!" Lận Khinh Chu gọi.
"Các ngươi đi trước đi!" Lạc Trường Xuyên nói mà không quay đầu lại, hắn biết nếu mình không chặn lũ quái vật này thì chúng sẽ lập tức xông lên.
Hắn chỉ có thể lấy thân mình ngăn tại đây để các sư đệ sư muội chạy trốn trót lọt.
[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống