[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống
C51: Nghe Lời Mình Như Vậy
Mục Trọng Sơn lại ngồi xuống đối diện Lận Khinh Chu rồi nhẹ nhàng đặt vảy Thanh Long lên bàn gỗ, đi thẳng vào vấn đề: "Ghi chép về linh thú Ngũ Hành trong sách cổ đã ít càng thêm ít, ta không biết phải dùng vảy thế nào để ngươi có được linh căn nữa."
"Chuyện này......" Mục Trọng Sơn đã không biết thì Lận Khinh Chu càng mù tịt hơn, "Trong sách có nói gì không?"
Mục Trọng Sơn: "Chỉ nói linh thú Ngũ Hành xuất hiện bất chừng, là những loài thú hiếm gặp trên đời, nhưng...... Sư tôn ta từng nói nếu có đủ vảy Thanh Long, lông Chu Tước, răng Bạch Hổ, sừng Huyền Vũ, râu Kỳ Lân thì có thể thay đổi càn khôn, đạt được sức mạnh trời đất, nhưng cũng chỉ nói chung chung chứ không nói rõ cách sử dụng."
"Sư tôn ngươi? Lần đầu tiên nghe ngươi nhắc đến ông ấy đấy." Lận Khinh Chu hơi tò mò, "Ta nhớ trước khi đấu với Thanh Long ngươi có nói tới sư tổ ngươi, hai vị này đang ở đâu vậy?"
Mục Trọng Sơn im lặng cúi nhìn sách cổ trên bàn rồi nhẹ giọng nói: "Chết hết rồi."
Ngay khi những lời này thốt ra, Lận Khinh Chu nhận thấy cảm xúc của Mục Trọng Sơn rất bất ổn, mặc dù hắn vẫn tỏ ra bình thản nhưng sâu trong mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Lận Khinh Chu không biết làm sao nên vội lảng sang chuyện khác: "Ầy, ta lắm mồm quá, à đúng rồi, ngươi nói xem vảy Thanh Long này phải dùng thế nào mới tăng tu vi được, chắc không phải nấu canh đấy chứ? Hay ta ăn trực tiếp luôn nhé?"
Y gượng cười cầm vảy Thanh Long trên bàn giơ lên trước mặt Mục Trọng Sơn, hy vọng có thể dùng cái này khỏa lấp đi nỗi ngượng ngùng vì câu hỏi thiếu tế nhị lúc nãy.
Vảy Thanh Long nằm trong tay lạnh như băng, Lận Khinh Chu chỉ cầm một lát đã cảm thấy ngón tay lạnh cóng run bần bật nên vội bỏ nó xuống.
"Ừm......" Mục Trọng Sơn trầm ngâm nhếch môi nói, "Không chừng là ăn trực tiếp đấy."
Lận Khinh Chu dở khóc dở cười: "Không phải, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngươi đừng tưởng thật mà! Thứ này vừa lạnh vừa cứng nhất định không phải để ăn đâu."
Mục Trọng Sơn cầm vảy Thanh Long đưa về phía Lận Khinh Chu cười nói: "Không thử sao biết được?"
"Không phải...... nhìn thế nào cũng đâu giống để ăn......" Lận Khinh Chu ngửa đầu ra sau rồi do dự nói.
Mục Trọng Sơn cũng nghĩ vật này không thể ăn được nhưng lại cảm thấy vẻ e ngại luống cuống của Lận Khinh Chu cực kỳ thú vị, thế là chẳng những không thu tay lại mà còn đưa tới gần hơn, cầm vảy Thanh Long áp lên môi y cười nói: "Nào, há miệng ra, ngoan."
Lận Khinh Chu nhìn Mục Trọng Sơn, xoắn xuýt nửa ngày rồi há miệng thật.
Y cúi đầu ngậm vảy Thanh Long lạnh như băng kia từ tay Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn không ngờ Lận Khinh Chu sẽ nghe lời mình như vậy, vừa định trêu chọc mấy câu thì đột nhiên vảy xanh lóe sáng rồi cướp đoạt linh lực của hắn thông qua chỗ ngón tay chạm vào.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột làm Mục Trọng Sơn nhíu mày, vô thức buông tay ra để bảo vệ linh lực trong cơ thể.
Thấy hắn buông tay, Lận Khinh Chu đang ngậm chiếc vảy to cỡ bàn tay vội vàng đưa tay cầm lấy đề phòng nó rơi khỏi miệng mình xuống đất.
Đúng lúc này xảy ra một chuyện mà hai người hoàn toàn không ngờ tới.
Chiếc vảy xanh cứng như ngọc tan ra trong miệng Lận Khinh Chu, y đưa tay lên che, sau đó nuốt trọn vảy rồng.
Lận Khinh Chu kinh hãi trợn mắt, chỉ cảm thấy một chất lỏng lạnh buốt tỏa ra mùi thảo dược nhàn nhạt bị nuốt xuống bụng làm y rùng mình một cái.
"Ta...... Ta...... nuốt thật rồi......" Lận Khinh Chu nghẹn họng nhìn Mục Trọng Sơn trân trối rồi lắp bắp nói.
Mục Trọng Sơn cũng sửng sốt.
Sau đó hắn vội vã đứng dậy kéo Lận Khinh Chu đến cạnh mình: "Há miệng ra."
Lận Khinh Chu nghe lời làm theo.
Ngón tay Mục Trọng Sơn nổi lên ánh sáng bạc xoáy sâu vào miệng Lận Khinh Chu thăm dò xem trong khí huyết và kinh mạch của y có linh lực hay không.
Điều khiến Mục Trọng Sơn kinh ngạc là dù hắn có phóng ra linh lực mạnh cỡ nào thì khi tiến vào thân thể Lận Khinh Chu đều như trâu đất xuống biển, chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Nỗi tức giận cuồn cuộn trong mắt Mục Trọng Sơn, hắn căm ghét tất cả mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Lận Khinh Chu thấy mặt mũi Mục Trọng Sơn xám xịt thì hoảng hốt hỏi: "Sao thế? Sao vẻ mặt ngươi lại như vậy, chắc không phải ta...... sẽ chết đấy chứ......"
Vẻ khẩn trương của Lận Khinh Chu làm Mục Trọng Sơn nhớ lại con thỏ rừng run rẩy bị nhốt trong tổ dây leo hôm đó, hắn quên cả giận phì cười: "...... Phụt."
Lận Khinh Chu: "Sao ngươi còn cười nữa hả!!!"
"Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi." Mục Trọng Sơn thu hồi linh khí rồi hỏi, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Lận Khinh Chu mờ mịt: "Chẳng có cảm giác gì cả......"
Mục Trọng Sơn trầm ngâm một lát, sực nhớ ra gì đó nên đứng dậy đến phòng bên cạnh lấy từ tủ gỗ ra tám cuộn thẻ tre thật dày.
"Đây là gì vậy?" Lận Khinh Chu hỏi.
Mục Trọng Sơn đáp: "Du ký do sư tổ ta viết, chắc sẽ có ghi chép về linh thú Ngũ Hành, để ta nghiên cứu một lát đã, ngươi nghỉ ngơi trước đi, nếu cơ thể có cảm giác gì thì đến tìm ta ngay nhé."
"Ừ......" Lận Khinh Chu gật đầu.
Sau đó Mục Trọng Sơn bắt đầu nghiên cứu văn tự trên tám cuộn thẻ tre kia, Lận Khinh Chu không dám quấy rầy hắn nên tự tìm việc cho mình làm, đầu tiên là giúp Bạch Niệm Phùng nhổ cỏ dại trong sân, kế tiếp lại đến dòng suối nhỏ trước nhà gỗ thử bắt cá, cuối cùng cá không bắt được mà trời đã tối.
Khi trở về y thấy Mục Trọng Sơn vẫn đang khêu đèn đọc thẻ tre trong phòng.
Lận Khinh Chu cảm khái: Khá lắm, nếu mình thi đại học mà chăm chỉ như vậy thì Thanh Hoa và Bắc Đại còn không phải nằm trong tầm tay sao?
Y do dự gõ nhẹ cửa gỗ ba lần rồi vịn khung cửa hỏi: "Mục Trọng Sơn, ngươi đọc cả ngày không mệt à? Hay là nghỉ ngơi một lát đi?"
Mục Trọng Sơn xua tay, nhìn chằm chằm thẻ tre không nói chuyện.
Lận Khinh Chu không tiện nói nhiều nên yên lặng đứng ở cửa nhìn một lát rồi rón rén trở về phòng kế bên.
Y tắt nến ngồi ở mép giường, giơ tay lên trước mắt nắm nhẹ để cảm nhận xem thân thể có gì bất thường hay không.
Bất thường chưa cảm nhận được nhưng lại buồn ngủ lạ lùng, Lận Khinh Chu ngáp một cái, cảm thấy tay chân nặng trĩu, mí mắt sụp xuống, thế là nằm vật ra giường trùm chăn ngủ say sưa.
Lận Khinh Chu ngủ không ngon lắm mà mơ thấy đủ thứ, giấc mơ cuối cùng là y bị Nhiếp Diễm hung thần ác sát tung chưởng hất xuống Diệt Hồn Cốc, thân thể rơi vào dung nham đặc sệt nóng rực dưới đáy cốc, hài cốt không còn.
Sau đó sức nóng như thiêu đốt cứ quấn lấy y không chịu tan đi.
Lận Khinh Chu mơ màng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, chỉ thấy chung quanh tối đen, ánh trăng hắt vào cửa sổ, vẫn đang là đêm khuya.
Y đột nhiên ho khan, cảm thấy cổ họng như bị nhét một cục than vừa nóng vừa khô, sau khi ho khan thì đau âm ỉ, rõ ràng toàn thân nóng bừng nhưng Lận Khinh Chu vẫn thấy lạnh cóng, trùm chăn run cầm cập.
Y nhận ra thân thể mình đang hết sức bất ổn, cố gắng giơ bàn tay run rẩy lên sờ trán mình, cảm thấy lòng bàn tay khô ráo không có mồ hôi, trán nóng đến mức không dám sờ lâu.
"Sao lại như vậy......" Lận Khinh Chu thì thào, chợt nhớ lại ban ngày mình nuốt vảy Thanh Long, chắc chắn mình phát sốt có liên quan đến chiếc vảy kia nên lồm cồm bò dậy đi tìm Mục Trọng Sơn.
Nhưng y đã sốt cao đến mức toàn thân vô lực, bước chân lảo đảo, phải vịn bàn gỗ và vách tường mới có thể miễn cưỡng đi ra cửa, khi đẩy cửa gỗ ra bị gió đêm lạnh buốt thổi qua làm y cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong dạ dày như có vật lạ đang khuấy đảo dời sông lấp biển.
Vì buồn nôn nên Lận Khinh Chu che miệng lại, trước mắt tối sầm, nhịn không được lảo đảo ngã chúi tới trước.
Y đang cực kỳ suy yếu, nếu đập đầu xuống đất chắc chắn sẽ hôn mê bất tỉnh ngay.
Điều Lận Khinh Chu không ngờ tới là nghênh đón mình không phải mặt đất cứng rắn mà là một vòng tay ấm áp mang theo mùi hương mát lạnh.
Lận Khinh Chu không cần nhìn cũng biết đó là ai.
"Mục...... Khụ khụ...... Mục Trọng Sơn......" Lận Khinh Chu mê man, nhìn đâu cũng thấy những chấm đen tán loạn, mơ màng gọi tên Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn bế y lên rồi chậm rãi nhẹ nhàng đặt xuống giường kéo chăn đắp kín, bàn tay lạnh buốt áp lên vầng trán nóng hổi của y, ánh sáng bạc nổi lên từ lòng bàn tay hắn chìm vào thân thể Lận Khinh Chu áp chế linh khí Thanh Long trong người y, Mục Trọng Sơn nói: "Trong thẻ tre sư tổ ta để lại có nói vật của linh thú Ngũ Hành phải nuốt vào để tăng linh lực cho người tu tiên, ngươi đúng là mèo mù vớ cá rán mà, nhưng giờ linh lực Thanh Long quá mạnh nên không thể thuận lợi dung hợp với nhục thân chẳng có chút linh khí nào của ngươi, ngươi đành phải chịu khổ mấy ngày vậy."
Lận Khinh Chu sốt cao làm đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không nghe Mục Trọng Sơn nói gì, chỉ biết bàn tay lạnh buốt trên trán làm dịu đi cơn khô nóng trong người khiến y không còn thấy khó chịu nữa, chỉ chốc lát sau lại chìm vào mộng mị.
Y mơ thấy năm mình tám tuổi phát sốt được mẹ dẫn đến bệnh viện khám.
Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng khó ngửi, nhóc Khinh Chu ngồi trên ghế bệnh viện lạnh lẽo, vừa tội nghiệp truyền nước biển vừa nghe mẹ la mình đi ngủ không đắp chăn.
Nhóc Khinh Chu bị la rầy tủi thân cúi đầu xuống lén lút lau nước mắt.
Mẹ nói mấy câu mới nhận ra mình mắng quá lời nên hỏi nhóc Khinh Chu muốn ăn gì.
Nhóc Khinh Chu thút thít nói: "Muốn ăn hoành thánh ạ."
Mẹ chạy hết những nơi gần bệnh viện, cuối cùng mua được mì hoành thánh ở một tiệm quà vặt Sa Huyện trong hẻm nhỏ.
Khi bà trở về thì đầu đầy mồ hôi, tóc mai lòa xòa hai bên thái dương nhưng dường như không hề cảm thấy mệt mỏi, giơ hộp nhựa đựng hoành thánh lên cười tít mắt với nhóc Khinh Chu: "Thương thương thương, mẹ mua được hoành thánh rồi nè."
Nhóc Khinh Chu lập tức nín khóc mỉm cười.
Sau đó mỗi lần Lận Khinh Chu bị bệnh, mẹ y đều nấu một bát hoành thánh nóng hổi, đó là hẹn ước không cần nói ra ẩn giấu trong những năm tháng dịu dàng.
-
Dù Lận Khinh Chu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhờ có linh lực của mình trấn an và điều hòa nhưng Mục Trọng Sơn vẫn chưa đi mà ngồi cạnh giường trông nom y suốt đêm.
Nắng sớm chiếu rọi rừng sâu, rạng đông rơi trên ngói xanh.
Ban đầu linh lực Mục Trọng Sơn còn có thể áp chế linh lực vảy Thanh Long trong cơ thể Lận Khinh Chu.
Nhưng sau đó thân thể y bắt đầu bài xích linh lực của Mục Trọng Sơn, trấn an không có hiệu quả nên Lận Khinh Chu bị cơn đau làm bừng tỉnh.
Toàn thân y nóng như lửa đốt, ý thức mơ hồ, thống khổ không thôi, ôm đầu đau như sắp nứt nện vào ván giường.
"Lận Khinh Chu, hít sâu đi." Mục Trọng Sơn túm cánh tay y đè chặt xuống giường không cho y tự làm hại mình, "Cố chịu đựng một chút, chờ linh lực tan vào khí huyết và kinh mạch của ngươi sẽ không sao nữa đâu."
"Đau......" Lận Khinh Chu đau đớn rên rỉ, gương mặt ửng đỏ mất tự nhiên, hai mắt ướt át, gần như sụp đổ thút thít nói mớ, "Đau đầu quá...... Ta muốn về nhà...... Ta muốn ăn hoành thánh...... Mục Trọng Sơn, đầu ta đau......"
[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống