[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống
C46: Nằm Trong Lòng Ta Này Đừng Khách Sáo
Trong đầu Lận Khinh Chu đầy dấu chấm hỏi, nội tâm gào thét: Cái quỷ gì thế!!!
Y cố nhịn không hét ầm lên, hít sâu mấy hơi rồi tự nhủ mình điều quan trọng bây giờ là tìm hiểu xem Mục Trọng Sơn có phải người xuyên qua hay không, y nhìn Mục Trọng Sơn rồi cố tỏ vẻ bình tĩnh mỉm cười: "Ngoài đẹp trai ra còn gì nữa không?"
Mục Trọng Sơn chống tay lên cằm suy nghĩ hết sức nghiêm túc.
Bộ dạng này của hắn khiến Lận Khinh Chu không khỏi hồi hộp.
Nửa ngày sau Mục Trọng Sơn ung dung cười nói: "Ngươi không phủ nhận hai chữ "đẹp trai" của ta, vậy là ngươi cũng thấy ta đẹp trai đúng không?"
Lận Khinh Chu: "......"
Trả lời đàng hoàng coi!!!
Rốt cuộc ngươi nghĩ gì mà lâu vậy hả!!
Nội tâm Lận Khinh Chu lại gào thét, y bất lực giơ tay ôm đầu, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đoán sai rồi.
Nếu Mục Trọng Sơn thật sự là người xuyên qua thì khi nghe mình nói chuyện biến thành Aba Aba phải nhận ra mới đúng.
Nhưng Mục Trọng Sơn hoàn toàn thờ ơ, thậm chí còn nhìn y bằng ánh mắt chế giễu.
Không được, Lận Khinh Chu cảm thấy mình không nên phỏng đoán mà phải xác minh rõ ràng xem Mục Trọng Sơn có phải xuyên qua không.
Lận Khinh Chu thả bàn tay đang ôm đầu xuống, tay phải vô thức nhéo nhéo ngón tay trong lúc đầu óc cấp tốc vận hành, sau đó y sực nhớ ra một chuyện.
Có lần tán gẫu với Triệu Giáp y đã nhắc đến những thứ không phù hợp với thế giới này mà không bị hệ thống kiểm duyệt!
Lận Khinh Chu ngẩng phắt lên nhìn Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn còn đang tự hỏi tại sao Lận Khinh Chu đột nhiên kích động hỏi mình mấy câu kỳ quái thì thấy y hít sâu một hơi rồi hát vang: "Trời biển mênh mông đâu đâu cũng là tình!"
Mục Trọng Sơn: "......"
Trên mặt Lận Khinh Chu lộ vẻ mừng rỡ, không bị kiểm duyệt thật này!!!
Nhưng niềm vui của y không kéo dài bao lâu vì y phát hiện Mục Trọng Sơn vẫn chẳng lộ ra cảm xúc gì mà chỉ nhíu mày nhìn mình với vẻ hứng thú.
Không phải chứ, Lận Khinh Chu nghĩ thầm nhất định Mục Trọng Sơn chưa già đến mức không biết nhạc Phượng Hoàng Truyền Kỳ trước khi xuyên tới đây.
Chẳng lẽ hắn......
Là thế hệ 10x?!
Nhưng 10x cũng phải nghe qua Phượng Hoàng Truyền Kỳ chứ!
Hắn......
Cũng đâu thể là 11x được!
Chậc!
Vì suy đoán của mình quá kỳ quái nên Lận Khinh Chu nhăn mặt, y suy tư một lát rồi mở miệng hát lần nữa: "Nào chúng ta cùng học mèo kêu, meo mèo meo méo méo méo méo."
Mục Trọng Sơn: "......"
Lận Khinh Chu: "?"
Bài này cũng chưa từng nghe sao!?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Lận Khinh Chu nhịn không được mở miệng: "Ngươi nói gì đi chứ!"
Mục Trọng Sơn: "Như được nghe nhạc tiên rửa tai vậy, tiếp tục đi."
Lận Khinh Chu: "......"
Lận Khinh Chu buồn rầu nói: "Không hát nữa."
"Sao thế?" Mục Trọng Sơn thắc mắc.
"Mệt rồi." Lận Khinh Chu đáp, trong lòng thở dài: Chắc mình đoán sai rồi, Mục Trọng Sơn không phải là người xuyên qua.
"Mệt thì ngủ một lát đi." Mục Trọng Sơn nói, "Mưa trên núi này còn lâu mới tạnh."
Lận Khinh Chu: "Vậy còn ngươi?"
Mục Trọng Sơn tiếp tục khơi đống lửa: "Người tu đạo thức mấy ngày mấy đêm cũng không mệt mà."
"Ồ, vậy sao......" Đêm đã khuya, ban ngày Lận Khinh Chu luyện tập ngự khí cả trăm lần, lúc nãy còn xiểng niểng một trận nên giờ cũng hơi mệt. "Vậy ta ngủ một lát, nếu ngươi mệt thì gọi ta dậy gác đêm nhé, nhớ phải gọi đó, đừng khách sáo với ta."
Mục Trọng Sơn cười hỏi: "Đừng khách sáo? Ta không cần khách sáo với ngươi thì ngươi cũng không cần khách sáo với ta đúng không."
Lận Khinh Chu gật đầu: "Đúng."
"Nào." Mục Trọng Sơn ngồi xếp bằng phủ áo bào lên rồi vỗ đùi nói, "Nằm trong lòng ta này, đừng khách sáo."
Lận Khinh Chu: "...... Đừng khách sáo của ngài hơi quá không khách sáo rồi, hai ta vẫn nên khách sáo đi."
Mục Trọng Sơn khẽ bật cười rồi nói: "Mau ngủ đi."
"Mệt thì gọi ta dậy gác đêm nhé, nhất định phải gọi ta đó." Lận Khinh Chu căn dặn ba lần đến khi Mục Trọng Sơn gật đầu đáp ứng thì mới ngáp dài dựa vào vách đá cuộn mình nhắm mắt ngủ.
Ngoài hang mưa rơi tí tách, trong hang củi cháy lép bép, chỉ chốc lát sau y đã ngủ say.
Rõ ràng hang núi lạnh ngắt, vách đá cứng rắn nhưng y không hề thấy khó chịu mà còn ngủ rất ngon.
Khi Lận Khinh Chu tỉnh dậy thì phát hiện đống lửa đã thành tro tàn, ngoài hang trời sáng choang, nắng ấm theo gió nhẹ ùa vào hang, y nằm trên mặt đất, dưới người lót cỏ khô và lá khô mềm mại, đầu gối trên một tảng đá cao vừa phải, trên người đắp một chiếc áo đen.
"Mục Trọng Sơn......" Lận Khinh Chu mới ngủ dậy chưa tỉnh táo hẳn, mơ màng gọi tên Mục Trọng Sơn.
Y kéo áo bào đen tuyền trên người, ngửi thấy mùi đàn hương mát lạnh thoang thoảng trên áo thì vô thức ôm nó vào lòng rồi vùi mặt hít hít, chẳng hiểu sao cảm thấy vô cùng an tâm.
Sau khi nhận ra mình đang làm gì, Lận Khinh Chu lập tức bừng tỉnh.
Y trở mình ngồi dậy, trong lòng kinh ngạc tự hỏi mình đang làm gì đây.
Lận Khinh Chu nhìn quanh mới phát hiện Mục Trọng Sơn không có trong hang, y thở phào nhẹ nhõm rồi vuốt phẳng áo bào bị mình ôm nhàu, vừa sờ tóc mai vừa lầm bầm: "Chạy đi đâu rồi, nhưng may mà không ở đây......"
"Cái gì may mà không ở đây?" Tiếng cười nhẹ của Mục Trọng Sơn vọng vào.
Lận Khinh Chu ngẩng phắt lên.
Ngoài hang núi, Mục Trọng Sơn chỉ mặc đồ trong đơn giản nhưng vóc dáng cao lớn và nụ cười phóng khoáng của hắn khiến người ta bất giác cảm thấy vô cùng hài hòa, ánh nắng rơi vào gương mặt thấp thoáng ý cười của hắn như gọi xuân về.
Lận Khinh Chu nghĩ thầm chắc vì bị Mục Trọng Sơn hù dọa nên nhịp tim mình mới đập nhanh hơn bình thường như vậy.
"Không, không có gì, khụ, cảm ơn áo của ngươi." Lận Khinh Chu trả lại áo, chột dạ không dám nhìn thẳng hắn, "Ngươi đi đâu thế?"
Mục Trọng Sơn cầm áo bào đen mặc vào rồi sửa sang tay áo và vạt áo chỉnh tề: "Thăm dò chung quanh."
"Có thấy gì không?" Lận Khinh Chu hỏi.
Buộc xong đai lưng viền vàng thêu hình đám mây rộng cỡ ba ngón tay, Mục Trọng Sơn cười nói: "Rừng núi hoang vu vắng vẻ rất thích hợp để giết người chôn xác."
Lận Khinh Chu cười khan.
"À phải, còn thích hợp để......" Mục Trọng Sơn cười nói, "Dã hợp nữa."
Lận Khinh Chu: "......"
Ngươi đừng nói ra câu này thản nhiên vậy chứ!!
Nhìn vẻ mặt đứng đắn của ngươi ta còn tưởng ngươi đang nói nấu cơm dã ngoại nữa đấy!!
Mục Trọng Sơn cười sâu xa: "Trời làm chăn, núi làm giường, cùng nhau thưởng thức phong nguyệt, cùng nhau mây mưa......"
"Dừng! Dừng lại!" Lận Khinh Chu đột ngột ho khan, vành tai nóng bừng.
Mục Trọng Sơn dạt dào ý cười, trong mắt đầy vẻ đắc chí khi trêu chọc thành công.
"Giờ chúng ta đi đâu đây?" Lận Khinh Chu hỏi, "Mưa tạnh rồi, trở về không?"
Mục Trọng Sơn lắc đầu rồi nửa quỳ xuống trước đống củi đã cháy hết.
Lận Khinh Chu đang thắc mắc hắn định làm gì thì thấy Mục Trọng Sơn khơi từ đống tro ra hai nắm bùn khô nứt.
Mục Trọng Sơn đập vỡ lớp bùn, mùi đồ ăn thơm nức xộc vào mũi.
Sau đó hắn lấy ra khoai lang nóng hổi và gà rừng nướng lá chuối.
Lận Khinh Chu kinh ngạc suýt rớt cằm.
"Ăn đi, ăn no rồi tiếp tục luyện tập ngự khí." Mục Trọng Sơn đưa đồ ăn cho y.
"Cái này...... Ngươi......" Tay trái Lận Khinh Chu cầm khoai nướng, tay phải cầm gà rừng nướng, hai mắt trợn tròn, "Sao, sao làm được hay vậy?"
Chẳng lẽ biến ra bằng phép thuật?
Vậy y có gọi món được không?
Gà cay Tứ Xuyên cho thêm nhiều ớt, cảm ơn chủ quán.
Mục Trọng Sơn cười: "Đêm dài đằng đẵng rảnh quá cũng chán, có thể làm rất nhiều chuyện, chẳng hạn như......"
Lận Khinh Chu kẹp gà nướng trong khuỷu tay, tay phải lột vỏ khoai lang trên tay trái bỏ vào miệng cắn một miếng: "Chẳng hạn như nướng khoai?"
Mục Trọng Sơn: "Chẳng hạn như dã hợp."
"Khụ khụ." Lận Khinh Chu lập tức sặc đỏ bừng mặt.
Sau khi lấp đầy bao tử rồi tạ ơn Mục Trọng Sơn, Lận Khinh Chu cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, y nói với Mục Trọng Sơn: "Hôm nay ta nhất định phải học xong ngự khí mới được."
"Không tệ, tinh thần rất đáng khen." Mục Trọng Sơn cười nói rồi đưa tay ra cho Lận Khinh Chu nắm, "Nào."
"Hả?" Lận Khinh Chu không hiểu, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tay và mặt hắn.
"Dẫn ngươi lên đỉnh núi." Mục Trọng Sơn nói.
"Đừng!!" Nhớ lại chuyện hôm qua Lận Khinh Chu vẫn còn sợ hãi nên lập tức lui lại mấy bước, "Luyện ở đâu mà không được?! Sao cứ nhất định phải lên đỉnh núi chứ? Lỡ ngươi không nói hai lời lại nhảy xuống thì ta không túm được ngươi đâu!"
Mục Trọng Sơn dễ gì chịu tha cho y, hắn tới gần kéo Lận Khinh Chu đang bay nhảy loạn xạ vào ngực mình rồi ôm chặt y bay lên không, chỉ giây lát sau hai người đã đứng trên đỉnh núi.
Gió núi gào thét thổi tóc dài rối tung, Lận Khinh Chu cay cú giậm chân mấy cái rồi chất vấn Mục Trọng Sơn: "Ta thấy ngươi không phải muốn giúp ta luyện tập ngự khí mà đang đùa bỡn ta thì có!"
Lận Khinh Chu giơ tay ôm đầu nằm vật ra đất hò hét trong lòng.
Lý Đức Thắng từng nói ở đâu có áp bách, ở đó có phản kháng.
Lận Khinh Chu quyết tâm phản kháng bật dậy như lý ngư đả đĩnh rồi tức giận xắn tay áo lên!
Sau đó ngoan ngoãn bắt đầu luyện ngự khí.
Việc đã đến nước này y cũng không nghĩ nhiều nữa mà dốc lòng tu luyện.
Tục ngữ nói quen tay hay việc, công sức luyện tập vất vả hôm qua đã được đền đáp, hôm nay chỉ mới nửa ngày mà Lận Khinh Chu đã có thể ngao du trên sông núi làm bạn với gió mát.
Sau khi Lận Khinh Chu nhặt chiếc lông trắng mà chim bay vỗ cánh làm rơi xuống cây tùng giữa vách núi rồi vững vàng trở lại đỉnh núi, Mục Trọng Sơn cười: "Đây mới gọi là thầy giỏi dạy trò hay chứ."
"Vậy xin hỏi thầy chúng ta xuống núi được chưa?" Lận Khinh Chu nơm nớp lo sợ hỏi.
Y thật sự bị Mục Trọng Sơn dọa cho khiếp đảm, chỉ sợ mình vừa lơ đễnh thì người này lại nhảy núi.
Sau đó Lận Khinh Chu thấy Mục Trọng Sơn cười với mình.
Đó là một nụ cười khiến y linh cảm có điềm không lành.
Bỗng nhiên quanh người Mục Trọng Sơn tỏa ra ánh sáng bạc xoay tít lên cao rồi biến mất giữa không trung làm tay áo và tóc hắn cũng bay phất phơ, ngay khi ánh sáng bạc biến mất Mục Trọng Sơn cúi người ho ra một ngụm máu.
Lận Khinh Chu bối rối lao tới cạnh hắn: "Mục Trọng Sơn, ngươi sao vậy?"
Mục Trọng Sơn kéo tay áo lau vết máu nơi khóe miệng rồi bình tĩnh nói: "Ta tự nhiễu loạn kinh mạch toàn thân, tạm thời phong bế linh lực của mình."
Lận Khinh Chu mờ mịt: "Tại sao?"
Mục Trọng Sơn: "Để khi nhảy núi ta không thể cứu ngươi như lần trước nữa."
"Lại nhảy nữa à?!" Lận Khinh Chu thảng thốt, "Ngươi điên rồi!"
"Dù sao ta cũng không chết mà." Mục Trọng Sơn thản nhiên cong mắt cười.
Lận Khinh Chu dở khóc dở cười: "Ngươi không chết nhưng ta chết!! Lỡ ta khẩn trương quá không thể ngự khí như lần trước thì ta sẽ té chết đó! Mẹ nó ta đâu có sống lại được!"
"Ừ cũng đúng nhỉ, vậy nhảy hay không nhảy ngươi tự quyết định đi." Mục Trọng Sơn cười nói.
"Đương nhiên là không nhảy rồi!!" Lận Khinh Chu cảnh giác lui lại hai bước cách xa Mục Trọng Sơn, "Mẹ nó ai lại muốn chết chứ, ngươi đừng có kéo ta!"
Mục Trọng Sơn nở nụ cười đùa nghịch rồi nhìn Lận Khinh Chu không chớp mắt, sau đó lui lại mấy bước nhảy thẳng xuống vách đá chẳng chút do dự.
"Mục Trọng Sơn!!!" Con ngươi Lận Khinh Chu đột ngột co lại, hét lên một tiếng rồi bất chấp lao tới nhảy theo Mục Trọng Sơn xuống vực sâu.
[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống