[đm] Ai Ai Cũng Thèm Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại
C37: Chương 2
Chương 2: Livestream khoe vú, cho mọi người ngắm ti hồng
【 Người dùng 147258369: Cho anh trai nhìn xem vú cưng hồng không nào. 】
Diệp Nhất Sâm trầm mặc, làn đạn lại bùng nổ.
【 Làm tốt lắm anh trai, đúng là anh trai của ta há há há hâ. 】
【 Nói là làm luôn hả, đội ơn ngài trước. 】
【 Cái yêu cầu này thật sự quá đáng, tui cũng muốn nhìn! 】
【 Trẫm đánh cược một trăm triệu, nhất định là hồng! 】
【 Vãi đạn, đây không phải là đại lão khu người lớn sao? Coi trọng Sâm Sâm của chúng ta hẻ? 】
【 Ể? Ai cơ? Tui mới rã đông. 】
【 Vị này chính là fans cứng no1 của khu người lớn, tên gì không ai biết, dù sao mọi người đều gọi hắn là đại lão hoặc là ba ba, nói câu phú khả địch quốc cũng không khoa trương, chỉ cần chủ bá lớn lên đẹp đều ra tay rộng rãi. 】
Ngón tay Diệp Nhất Sâm dịch đến phía trên nút "rời khỏi", ngo ngoe rục rịch.
Hệ thống: "Cảnh cáo OOC."
Diệp Nhất Sâm là người từng trải, tư vị bị trừng phạt một lần cũng đủ để in sâu trong trí nhớ. Cậu bị ép buộc rơi vào đường cùng đành phải thu hồi tay, đôi mắt long lanh tiếp tục quan sát phòng phát sóng trực tiếp.
【 Sao chủ bá không nói lời nào nhỉ? 】
【 Ha, là một thằng con trai lộ vú thì có làm sao đâu! Dứt khoát lên cha! Hehehe! 】
【 Hình như hơi quá đáng rồi nhỉ? Đưa tiền liền có thể yêu cầu người khác làm như vậy sao? 】
【 Lầu trên là dân mới di cư đến hả? Nói không chừng Sâm Sâm của chúng ta bây giờ khoái đến không nói lên lời luôn ý chứ~】
Đúng vậy...... Nếu là nguyên chủ thì sớm đã sướng điên rồi. Gặp phải một kim chủ như vậy, nhất định sẽ trăm phương nghìn kế mà ôm đùi hắn.
Có lẽ là do cậu do dự quá lâu, đối phương dường như không còn kiên nhẫn.
【 Người dùng 147258369: Đừng để anh đây chờ lâu. 】
【 Người dùng 147258369 tặng chủ bá pháo hoa *2】
Một lần pháo hoa giá trị 999, hắn cho nó nở rộ tận hai lần.
Diệp Nhất Sâm tự biết không thể trốn, nếu lại nấn ná tiếp nhất định sẽ OOC, vì thế đành khẽ cắn môi, thay đổi góc độ camera để mình hiện lên trong khung hình.
Cậu giơ di động ra quay nửa người trên của mình.
【 Người dùng 147258369: Lộ mặt nữa đi cưng. 】
Diệp Nhất Sâm đành phải cố định điện thoại ở giá ba chân, như vậy mới tiện ghi hình.
【 Người dùng 147258369: Nhanh lên. 】
Mặt Diệp Nhất Sâm đã hồng thấu, hai bên tai nóng cháy, đôi mắt rũ xuống không dám nhìn chính mình cùng làn đạn trên màn hình, lông mi kịch liệt run rẩy, con ngươi nửa che nửa lộ lấp lánh ánh sáng.
Cậu chậm rãi giơ tay lên, nắm một bên dây áo. Bởi vì chỗ ngực rộng thùng thình, cho nên chỉ cần kéo ra là có thể trượt xuống bả vai, rớt xuống cánh tay.
Nhắm mắt, kéo xuống một phát, nhanh chóng lại kéo lên: "Được, được chưa ạ?"
【? Hình như có cái gì vừa lung lay. 】
【 Chủ phòng chơi hay đấy, mị còn chưa kịp chụp lại nữa. 】
【 Miễn cưỡng nhìn thấy một khoảng trắng tinh nha! 】
【 Nhìn là nứng. 】
【 Bắn xong. 】
【 Hảo hán lầu trên tiết sớm thế? 】
......
【 Người dùng 147258369: Quá nhanh, để sát vào lại lần nữa. 】
【 Người dùng 147258369 thưởng chủ bá 666 tệ. 】
Diệp Nhất Sâm phồng quai hàm một lúc lâu, nghĩ thầm, đều là nam, ngực cậu cũng như mọi người, không có gì phải thẹn thùng hết!
Vì thế cậu lại đi lên phía trước để sát vào màn ảnh, lần nữa kéo dây áo xuống, lộ ra một bên ngực.
Lần này, những người đang xem phát sóng trực tiếp đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Bộ ngực của chủ bá nhỏ xinh đẹp tuy rằng phẳng lì, lại không có cơ bắp nhưng mị lực không thua bất luận mấy chị zú bự nào.
Trong phòng khách ấm áp, ánh đèn rơi xuống da thịt tinh tế, ánh sáng nhu hòa đậu lên nhũ hoa hơi nhô ra, quầng vú không lớn không nhỏ, vừa vặn chọc người yêu thích. Có lẽ là do khẩn trương hoặc là quá lạnh, đầu vú ở trước màn ảnh cứ như vậy, từng chút một mà cứng lên, từ một điểm nhỏ mềm mại biến thành một viên đậu đỏ sưng cứng, béo múp như muốn để người khác nhấm nháp tư vị xem có phải sẽ ngọt ngào như đậu đỏ hay không.
Làn đạn đột nhiên an tĩnh trong chớp mắt.
Diệp Nhất Sâm nhắm hai mắt khoe ra một lát, thấy bọn họ không có phản ứng còn tưởng rằng mình làm không đúng điều gì, lại tự mình nâng khối bánh bao mềm kia dán đến càng gần.
"Được, được chưa ạ?"
【 Đệch mịa, quá được, 10 điểm. 】
【 Vú dán gần đến màn ảnh rồi, chín bỏ lên mười chính là dí vào mặt ta. 】
【 Cặc bố cứng rồi, tức giận, đến đây cho ông bắn một phát! 】
【 Hồng! Hồng quá trời quá đất!! Hồng vãi!! 】
Diệp Nhất Sâm nhìn thấy làn đạn kịch liệt thảo luận, lập tức kéo áo về chỗ cũ, sau đó phát hiện đầu vú cứng lên sẽ nhô khỏi chiếc áo mỏng manh, tạo thành một điểm nhỏ đành yên lặng gập hai chân lên, ôm đầu gối miễn cưỡng che ngực.
Cậu nhìn lướt qua làn đạn đang quá mức khó coi, thẹn thùng không thôi, ôm chặt Samoyed đang sững sờ bên cạnh, giấu đầu lòi đuôi sờ đầu nó: "Chúng, chúng ta tiếp tục phát sóng trực tiếp đi, cùng nhau xem Bối Bối."
【 Bối Bối? Bối Bối cái gì? Trẫm chỉ muốn ngắm ái phi. 】
【 Phía dưới của chủ bá hồng không nhỉ? Cũng cho mọi người nhìn chút xíu đi. 】
【 Vú lớn lên dâm đãng như vậy, phía dưới nhất định cũng hồng lắm. 】
【 Cay ghê, sao tui lại là nữ chớ, đột nhiên muốn có cu dài. 】
【 Sâm Sâm có thể xoa vú cho mọi người nhìn không? Xoa nhiều nhiều một chút, nói không chừng vú liền lớn. 】
【 Anh muốn nói chuyện riêng với bé, có thời gian đi nhà nghỉ một lát nhé? 】
Nhìn làn đạn thô tục hỗn loạn trước màn hình, mặt Diệp Nhất Sâm lúc đỏ lúc trắng, trong mắt lập loè ánh nước: "Mọi người ơi, đừng như vậy......"
【...... Ultr, khi dễ người ta đến khóc rồi kìa. 】
【 Chủ bá khóc! Đừng có nói lung tung nữa! 】
【 Trước kia chủ bá cũng khóc, nhưng tui cảm thấy là làm ra vẻ, cố ý bán đáng thương, hôm nay không biết sao lại thế này, đột nhiên cảm thấy khóc quá đáng yêu, khiến người ta muốn che chở quá đi mất......】
【 Tình thương của mẹ của chị đây biến chất. 】
【 Hôm nay Sâm Sâm thật sự đáng yêu muốn chớt. 】
Người xem tất nhiên không biết nguyên nhân tại sao chủ bá lại thay đổi, Diệp Nhất Sâm thu hút thêm một đợt fans nữa cũng không biết nên khóc hay nên cười, miễn cưỡng cười vui tuân theo thiết lập nhân vật nói với phòng phát sóng trực tiếp: "Em đều đáp ứng yêu cầu của kim chủ rồi, mọi người cũng thấy rồi đó, vậy mọi người làm ơn tặng cho em vài món quà nhỏ được không ạ, Bối Bối cũng sẽ vui vẻ ~"
Samoyed được gọi tên "uông" một tiếng.
Fans nếm được chút canh thịt lập tức đập một làn sóng quà tặng, Diệp Nhất Sâm thấy hôm nay livestream đủ rồi, lập tức tạm biệt mọi người, sợ lại từ đâu chui ra một thổ hào đưa ra mấy yêu cầu quá đáng gì nữa.
Cuối cùng cũng kết thúc......
"Uông!" Samoyed bò đến nằm xuống người Diệp Nhất Sâm.
Diệp Nhất Sâm ôm lấy nó vừa vuốt vừa xoa, miễn cưỡng được an ủi.
-
Đêm đã khuya, Diệp Nhất Sâm phải mau chóng đi ngủ, bởi vì sáng mai cậu còn phải đi làm.
Tuy rằng có hệ thống hỗ trợ nhưng cậu hoàn toàn không biết gì cả về công việc của nguyên chủ. Ngày đầu tiên đi làm còn phải giương cao 100% tinh thần ứng phó. Để hạn chế giao tiếp xã hội, cậu tận lực làm việc với máy tính nhưng lúc ăn cơm vẫn đụng phải không ít người ở nhà ăn của công ty.
Ở bàn ăn cách đó hai mét, có bốn đến năm người, cả trai lẫn gái đang ăn cơm với nhau, dùng ánh mắt khác nhau liếc cậu.
Những tiếng nghị luận to nhỏ truyền tới tai Diệp Nhất Sâm.
"Hôm nay hắn cũng ăn cơm một mình à."
"Dù sao cũng không có ai nguyện ý ngồi với hắn. Trước kia đều là do hắn mặt dày mày dạn mà quấn lên ngồi với người khác, hôm nay có vẻ là thức thời."
"Hình như tôi biết vài thứ này, bởi vì hôm nay vợ của trưởng phòng tới, nhất định là đã trộm đi cảnh cáo hắn!"
"Nhỏ giọng tí đi mấy ba mấy má, hình như hắn nghe được."
"Nghe được thì nghe được, tôi chính là nói cho hắn nghe!"
Một tiếng cuối cùng bị cố ý kéo cao âm lượng, rõ ràng mà truyền khắp nhà ăn. Diệp Nhất Sâm thu hồi tầm mắt, nâng suất cơm trưa mới ăn được hai miếng rời đi.
Sau khi cậu rời đi, tiếng nghị luận lại bắt đầu.
"Đi rồi."
"Đi rồi càng tốt, đỡ chướng mắt lúc ăn."
"Cậu ấy là ai?" Nam nhân ngồi ở chính giữa đột nhiên hỏi.
"Cậu ta là Diệp Nhất Sâm. Nghiêm thiếu vừa mới tới nhất định phải cẩn thận, chờ đến lúc cậu ta biết anh là con trai chủ tịch, nhất định sẽ bám lấy anh."
"Vì sao?" Nụ cười ấm áp, lại lớn lên tuấn lãng, nam nhân cười lên liền khiến ánh mắt của mấy người ngồi cùng bàn nóng rực vài phần.
Mấy người tích cực châm chọc, dè bỉu tác phong làm việc của Diệp Nhất Sâm trong công ty cùng với các loại chuyện kỳ ba. Ngắn gọn, chính là nói cậu ham giàu lại hư vinh, con nhà lính, tính nhà quan.
"Ồ..... Hóa ra là như vậy à." Nam nhân nhướng mày: "Được rồi, không cần thiết phải để tâm đến cậu ấy nữa."
"Nghiêm thiếu đừng không để trong lòng! Thủ đoạn của cậu ta rất nhiều, anh vừa nhiệt tình lại hiền lành, không hề có chút ác ý nào, rất dễ bị hại, nhất định phải cách xa cậu ta nhiều chút."
Nam nhân vẫn cứ cười: "Đều làm chung công ty, không cần thiết phải cố tình tránh như vậy."
"Hazz, tâm địa anh thật tốt."
Kết thúc một ngày làm việc, Diệp Nhất Sâm đã tinh bì lực tẫn, lại bởi vì cơm trưa nuốt không trôi nên bây giờ bụng đã réo vang.
Nhân duyên của nguyên chủ thật sự quá kém dẫn tới việc bắt chuyện với mọi người cũng trở nên khó khăn. Ngoại trừ mấy người mà trước kia nguyên chủ mặt dày dán tới là chấp nhận giúp đỡ một chút, còn lại thì...
"Còn phải phát sóng trực tiếp......" Diệp Nhất Sâm vừa nhai, vừa buồn bực nói thầm.
Nếu là nguyên chủ, phỏng chừng khi nhìn thấy số dư trong tài khoản sẽ cảm thấy hết thảy đều đáng giá, nhưng Diệp Nhất Sâm dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, đến lúc rời đi lại không được mang một xu nào nên không hề có một chút cảm giác thành tựu nào, huống chi là dùng loại phương thức kiếm tiền như thế này
"Sắp đến thời gian rồi." Hệ thống nói.
Diệp Nhất Sâm cắn ống hút uống trà sữa, không muốn hoạt động: "Không thể xin nghỉ một ngày sao?"
Hệ thống: "Nhiệm vụ vẫn phải làm."
"Nhưng mà tôi chưa gặp một khí vận tử nào cả."
"Gặp rồi."
Diệp Nhất Sâm: "Hả?"
"Trong công ty có một người, phòng phát sóng trực tiếp cũng có một người khác. Cậu hãy cố lên đi." Trong giọng nói của hệ thống lộ ra sự bất đắc dĩ: "Nhiệm vụ ở thế giới này quả thực hơi khó, chỉ có thể dựa vào chính bản thân cậu."
"Tôi đều không quen biết?"
"Phải, đều không tính là quen. Một người là Nghiêm Hàn - con trai chủ tịch công ty cậu, một người nữa là Dương Vũ Thăng trong phòng phát sóng trực tiếp."
Diệp Nhất Sâm không có ấn tượng gì với hai cái tên này: "...... Đây là hoàn toàn không quen biết rồi mà?"
"Nghiêm Hàn thì cậu phải tự mình đi tìm, Dương Vũ Thăng chính là "Người dùng 147258369"."
Diệp Nhất Sâm không biết nói gì: "...... Được rồi."
Nếu vị trong phòng phát sóng trực tiếp chính là đối tượng nhiệm vụ, như vậy thì nhất định phải làm. Vì thế, khuôn mặt nhỏ của Diệp Nhất Sâm phồng lên, không tình nguyện dọn dẹp bàn ăn, vẫy tay với Samoyed.
"Bối Bối, mang em đi ra ngoài tản bộ."
Samoyed cần phải vận động phát tiết tinh lực, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của nó.
Diệp Nhất Sâm còn nghĩ ra một chủ ý khác. Khi phát sóng trực tiếp tản bộ với chó nhỏ, có người ở bên ngoài, cái tên Dương Vũ Thăng hẳn là sẽ không đưa ra mấy yêu cầu quá mức xấu hổ.
28/8/2022
_________
Hàng đây nhé các thím, giờ đòi cũng khum cho nữa đâu~ ?
[đm] Ai Ai Cũng Thèm Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại