[đm] Ai Ai Cũng Thèm Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại

C25: Chương 7

161@-

Chương 7: Hắn yêu thầm em/ Cùng con riêng ở phòng khách hôn môi yêu đương vụng trộm

Chờ Diệp Nhất Sâm tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại mình cậu. Trên người là chăn mềm mại sạch sẽ, thân thể cũng được rửa sạch.

Tựa hồ phóng túng đêm qua là một giấc mộng.

"Hệ thống......"

Hệ thống chợt đến chợt đi: "Halo ~ tui ở đây, chúc mừng ký chủ nha, giá trị vận khí đã đạt đến 70%~"

"Nhiều như vậy?" Diệp Nhất Sâm thập phần kinh ngạc.

Tuy rằng thời gian cậu đến thế giới này lâu hơn so thế giới trước nhưng tiếp xúc thân mật với đối tượng nhiệm vụ xem như tương đối ít.

"Đó là bởi vì Hạ Trường Sinh yêu thầm cậu nha. Đối tượng nhiệm vụ yêu cậu càng nhiều, giá trị khí vận thu được cũng càng nhiều." Hệ thống lại bổ sung một câu: "Thế giới trước nhảy qua thành công cũng là vì dưới kích thích của Ôn Ngộ, Tạ Dung đã tỉnh ngộ ra tình yêu đối với cậu."

Diệp Nhất Sâm bị chuyện này làm cho đơ luôn. Cậu vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần ngay từ câu đầu tiên.

"Hắn yêu thầm tôi? Trong thế giới giả thiết nguyên bản sao?"

"Không phải thế giới nguyên bản. Tình yêu là từ sau khi cậu xuyên qua mới có." Hệ thống thấy cậu không dám tin tưởng, tiếp tục nói: "Nhân viên mát xa là hắn cố ý mời đến, tinh dầu được sử dụng có tác dụng kích tình, hơn nữa mát xa huyệt đạo sẽ gia tăng tính dục của cậu, gậy mát xa trong tủ quần áo cũng là hắn để lại."

"Tôi không biết......" Diệp Nhất Sâm bị chấn động cực độ, cảm thấy có chút không rõ ràng.

Mấy ngày nay ở chung, cậu cho rằng Hạ Trường Sinh nhiều nhất cũng chỉ coi mình như người nhà bình thường mà thôi, ai ngờ...... Hắn còn ôm tâm tư như vậy, đi bước một tỉ mỉ dựa theo kế hoạch làm mẹ nhỏ của mình sa đọa trầm luân.

Nhớ tới lực đạo hắn ôm mình hôm qua cùng nụ hôn ôn nhu giữa chân mày, Diệp Nhất Sâm không khỏi đỏ mặt.

Lúc này người hầu tới gõ cửa: "Thái thái, nên ăn bữa sáng."


Diệp Nhất Sâm lên tiếng, rửa mặt sạch sẽ rồi xuống lầu. Thấy Hạ Trường Sinh ngồi ở trên bàn cơm, bước chân trở nên cứng đờ, chần chờ nửa ngày mới ngồi xuống, sau đó liền vùi đầu không lên tiếng mà ăn.



Cậu có thể cảm nhận được tầm mắt Hạ Trường Sinh dừng lại trên người mình. Đại khái là bởi vì đánh vỡ tấm màng mỏng kia, Hạ Trường Sinh không hề khắc chế tình cảm, tầm mắt từ đầu đến cuối đều mang theo nhiệt ý.

Diệp Nhất Sâm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chỉ cảm thấy thẹn thùng lại xấu hổ.

Bộ dáng cậu không được tự nhiên rõ ràng như vậy, Hạ Trường Sinh đương nhiên cũng nhìn ra được, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, nói: "Thường Tiếu, ăn xong tới thư phòng, anh muốn kiểm tra bài tập của em."

Trong miệng Hạ Thường Tiếu đang ngậm bánh bao nhân trứng sữa, sau khi nghe thấy liền quên mất nuốt xuống, mồm miệng không rõ nói: "A? Không cần đi...... Anh ơi, anh không đi công ty sao?"

Ỷ vào phụ huynh không ở nhà, không có ai quản, mỗi ngày Hạ Thường Tiếu đều không làm việc đàng hoàng, gia sư tới cũng làm việc riêng, không thèm nghe. Giờ mà bị kiểm tra sẽ lòi đuôi, bị ăn chửi là không thể tránh khỏi. Giờ phút này, Hạ Thường Tiếu thậm chí muốn trốn nhà rời đi.

Hạ Trường Sinh: "Không được."

Cuối cùng, Hạ Thường Tiếu vẻ mặt đưa đám ăn xong bữa sáng, giống cún con cụp tại đi vào thư phòng.

Cả hai anh em đều không ở lại, Diệp Nhất Sâm mừng rỡ tự tại, trở lại phòng mình tiếp tục nghỉ ngơi. Ngủ một mạch đến giữa trưa, tinh thần đều điều dưỡng trở lại, thân thể cũng không đau nhức như vậy nữa, vô cùng cao hứng đi ăn cơm trưa.

Hạ Thường Tiếu bị bắt lại giáo huấn một buổi sáng, khi ăn cơm cũng chưa lấy lại tinh thần. Lúc ăn xong ôm Hạ Trường Sinh làm nũng: "Anh ơi—— anh à! Để em chơi một tí nha, một xíu thôi! Cầu xin anh đấy!"

Hạ Trường Sinh bất động như núi, lạnh mặt nói: "Không được."

"Em chỉ chơi hai giờ được không? Hay là một tiếng rưỡi? Được rồi được rồi, chỉ cần một giờ cũng được nha? Anh ơi —— Anhhhh ——" Hạ Thường Tiếu cầu xin Hạ Trường Sinh nửa ngày cũng vô dụng, quay đầu lại nhào hướng Diệp Nhất Sâm: "Mẹ nhỏ mau giúp con thuyết phục anh ấy được không? Hic, con muốn chơi trò chơi với mẹ nhỏ cơ."

Diệp Nhất Sâm bị quấn lấy đến nhức đầu, sờ mái tóc quăn lộn xộn của hắn, nhìn Hạ Trường Sinh liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Hay là để cho Thường Tiếu chơi một lát đi, kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi mới hiệu quả....."

Hạ Trường Sinh giương mắt nhìn cậu: "Vậy thì một giờ."

"Uraaa. Tốt quá!" Tâm tình Hạ Thường Tiếu từ âm u trở nên quang đãng, lôi tay Diệp Nhất Sâm chạy lên trên lầu: "Hôm nay chúng ta chơi cái mới có được không?"


Phía sau truyền đến thanh âm Hạ Trường Sinh: "Chạy chậm một chút."


"Em biết rồi, em biết rồi!"

_

Ở phòng chơi được có 50 phút, Hạ Thường Tiếu nhìn thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng lại đột phát ý tưởng, muốn cùng Diệp Nhất Sâm chơi trốn tìm. Hắn trốn, Diệp Nhất Sâm tới tìm.

"Mẹ nhỏ phải đếm đủ 60 giây nha, một giây cũng không thể thiếu!" Hạ Thường Tiếu che mắt cậu lại.

"Được." Diệp Nhất Sâm bắt đầu đếm ngược, ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc trò chơi, nghiêm túc đếm từng số.

Một bên, cậu nhéo bên eo vẫn còn đau nhức, một bên tự hỏi trước tiên nên tìm từ nơi nào thì tốt hơn. Sau đó lại gặp được Hạ Trường Sinh trên cầu thang.

Tầm mắt Diệp Nhất Sâm không biết đặt chỗ nào, hoảng loạn cúi đầu nhìn sàn nhà.

Cậu nghe thấy Hạ Trường Sinh hỏi: "Thường Tiếu đâu?"

"Hắn nói muốn cùng chơi trốn tìm, đã trốn đi rồi." Diệp Nhất Sâm nói.

"A." Hạ Trường Sinh vừa nghe liền hiểu rõ đây là chuyện như thế nào, cười lạnh một tiếng.

Thường Tiếu đơn giản chính là cố ý nương nhờ trò chơi trốn tránh không đi học. Hạ Trường Sinh đi guốc trong bụng hắn, không cần nghĩ cũng có thể nhìn thấu tâm tư.

"Đừng tìm." Hắn nói với Diệp Nhất Sâm.

Diệp Nhất Sâm khó hiểu chớp chớp mắt: "Vì sao? Không ai tìm thì Thường Tiếu vẫn sẽ không ra......"


Hạ Trường Sinh thấy cậu bị cái chỉ số thông minh khiêm tốn của trẻ con lừa đến xoay quanh cũng không giải thích, cảm thấy ngây ngốc có chút đáng yêu liền vươn tay sờ tóc cậu: "Tôi chơi với mẹ."

"......" Diệp Nhất Sâm không quá muốn ở cùng một chỗ với hắn.

Hạ Trường Sinh lại nói tiếp: "Một giờ sắp tới rồi."


Thì ra là để dụ Thường Tiếu đi học nha.

Diệp Nhất Sâm nhẹ nhàng chút: "Vậy được rồi, chúng ta cùng nhau tìm, trước tiên đi đến nơi nào sẽ ổn nhỉ?"

"Tìm từng gian một đi." Hạ Trường Sinh tự nhiên dắt tay cậu, kéo cậu đi về hướng căn phòng gần nhất.

Diệp Nhất Sâm nhìn bàn tay bị dắt lấy: "......"

Diệp Nhất Sâm hơi dùng sức giật giật ngón tay, bị Hạ Trường Sinh nhéo lại liền không dám động, cứ ngoan ngoãn để hắn nắm như vậy.

Bọn họ tìm một gian lại một gian, chỉ tiếc là căn nhà này quá lớn, kể cả tìm một giờ cũng không xong. Diệp Nhất Sâm đi một lát liền có chút mệt mỏi, trộm xoa bóp cái eo đau mỏi.

Hạ Trường Sinh đang hướng về phía tủ quần áo trong phòng khách liền chú ý tới, dừng bước chân, đi qua hỏi: "Không thoải mái?"

"Ừm......" Diệp Nhất Sâm nhỏ giọng nói: "Eo đau quá đi."

Thanh âm ngọt ngào như mật kéo cái ra, vô tình mang theo ý muốn làm nũng.

Hạ Trường Sinh rũ mắt, dừng trên eo cậu, vươn tay: "Tôi giúp mẹ."

Lời kịch quen thuộc.

"Không, không cần." Diệp Nhất Sâm run cầm cập, tự mình bóp eo thì không có cảm giác, nhưng một khi là người khác tới chạm vào, dường như lại mở ra cái chốt mẫn cảm.

"Tôi tạo thành, nên để tôi phụ trách." Hạ Trường Sinh nhàn nhạt nói, cường thế chế trụ eo cậu, không cho lui về phía sau.

Tuy rằng Diệp Nhất Sâm đang mang thai nhưng chỉ có bốn tháng, vòng eo còn tinh tế. Ngón tay nam nhân chạm nhẹ một cái là có thể nhìn thấy đường cong đằng sau lớp quần áo rộng thùng thình, xoa bóp lên, cách quần áo truyền lại độ ấm.


"Hức......" Diệp Nhất Sâm bị niết liền hơi thoải mái, cũng có chút khô nóng, một lát sau chân liền mềm, ghé vào trong ngực Hạ Trường Sinh.


Hạ Trường Sinh nhìn chằm chằm phần gáy thon dài lại trắng nõn đang gần trong gang tấc, ngửi được trên người cậu mùi sữa như có như không, cũng có chút tâm viên ý mã.

Dần dà, ngón tay mát xa liền biến vị, xoa eo càng như đang tán tỉnh.

Mũi hắn dán đến gáy Diệp Nhất Sâm, ngửi nhẹ.

Cho dù động tác bí ẩn nhưng khoảng cách lại quá gần, Diệp Nhất Sâm vẫn nghe được tiếng thở dốc càng thêm trầm nặng: "Trường, Trường Sinh, mẹ mẹ mẹ ổn rồi, không cần xoa nữa."

Hạ Trường Sinh không bóp eo nữa nhưng ngón tay cũng vẫn chưa hề rời đi, một đường hướng lên trên vuốt ve sườn ngực Diệp Nhất Sâm, thấp giọng nói: "Mẹ nhỏ, tôi muốn hôn em."

Diệp Nhất Sâm giãy giụa, lập tức bị Hạ Trường Sinh giữ gáy hôn lên.

Môi Hạ Trường Sinh hơi lạnh nhưng cũng thực mềm mại, khi cọ xát liền ấm lên. Hắn hôn rất vụng về, như trẻ con tập đi, nhưng cũng không vội vàng, từng bước một thăm dò kỹ xảo hôn môi.

Hắn thử cắn môi Diệp Nhất Sâm.

"Ưm..... Trường......" Diệp Nhất Sâm muốn mở miệng ngăn lại bị Hạ Trường Sinh bắt được cơ hội, câu lấy đầu lưỡi.

Hai người môi lưỡi giao triền, nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên.

Kỹ thuật hôn và kỹ thuật làm tình của Hạ Trường Sinh giống nhau, tiến bộ thật sự nhanh, tuy rằng không có quá nhiều kỹ xảo hoa hòe hoa sói nhưng cực hung mãnh lại nồng nhiệt.

Diệp Nhất Sâm bị hôn đến tê dại, rất nhanh liền thở không nổi, tầm mắt cũng không rõ ràng, chỉ đành giương miệng để nam nhân cuốn lấy đầu lưỡi, nước bọt lần lượt bị câu đi.

Ở một góc nọ, Hạ Thường Tiếu còn đang trốn trong tủ quần áo ở phòng khách....

18/8/2022

_________

Chương này là tặng người thứ hai đoán trúng, thím binhbboong ?



[đm] Ai Ai Cũng Thèm Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện [đm] Ai Ai Cũng Thèm Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại Truyện [đm] Ai Ai Cũng Thèm Tiểu Mỹ Nhân Mềm Mại Story C25: Chương 7
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...