Dịu Dàng Tận Xương
Chương 55
Cả sân bóng tĩnh lặng trong ba giây, sau đó mọi người ồ lên.
“Oa, ném bóng giỏi quá.”
“Lợi hại lợi hại! Quả nhiên là bạn gái trung đội Quý!”
“Một điểm nữa!”
Quý Tranh khoác một tay lên vai của cô, tay còn lại chống bên hông, thấp giọng cười. Cơ thể anh nóng rực vì đang vận động, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền quá lớp vải thun, thấm vào làn da và gân cốt cô.
Khương Cách đứng dưới ánh mặt trời chói chang, cơn gió mùa hè khô nóng thổi qua, gò má cô ửng đỏ, nhịp tim đập thình thịch, ngay cả máu trong người cũng sôi sục.
Khen cô xong, Quý Tranh đưa tay chỉnh vành nón lại cho Khương Cách, rồi cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng nói: “Ở đây nắng quá, em qua bên kia chờ anh trước, khi nào có quả ném phạt anh sẽ gọi em đến, nhé?”
Mặt trời giữa trưa hè quá gay gắt, chẳng mấy chốc cánh tay và bắp chân trắng nõn của Khương Cách đã đỏ ửng. Cô còn đeo khẩu trang và mũ nên người nóng hầm hập. Khương Cách khẽ gật đầu rồi chạy về chỗ cũ ngồi xuống.
Thẩm Văn nhìn Khương Cách ngoan ngoãn ngồi dưới gốc cây, lắc đầu tỏ vẻ không tài nào tin được: “Cô ấy khác hẳn những gì trên mạng nói…”
Nghê Ngạn ném bóng tới, nói: “Chỉ đối xử khác với đội trưởng thôi, mày thử đi chỉnh nón cho cô ấy xem, nói không chừng cô ấy sẽ hất bay đầu mày luôn đấy.”
Thẩm Văn tiếp bóng từ Nghê Ngạn, sợ đến mức nổi da gà, cậu ta cười hì hì nói: “Chắc đội trưởng hất bay đầu tao trước chứ làm gì đến lượt cô ấy ra tay.”
Tuy hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Thẩm Văn và Nghê Ngạn hoàn toàn không cảm thấy Khương Cách quá xa cách, Quý Tranh bật cười rồi tiếp bóng, trận bóng tiếp tục.
Khương Cách ngồi chờ dưới bóng cây, về sau cô lại ném bóng thêm hai lần nữa, lần ném bóng thứ ba không may mắn lắm, cô không ném vào. Nhưng Quý Tranh nói được thì làm được, anh lập tức gỡ được điểm.
Trận bóng diễn ra một tiếng, mười hai giờ là giờ cơm trưa trong quân doanh, nhóm người trên sân cũng rời đi.
Chơi bóng hơn một giờ, cả người Quý Tranh đã mướt mồ hôi, dù thế nhưng khí chất của anh vẫn sạch sẽ và khoan khoái như trước. Đã hơn một năm không tham gia huấn luyện dã ngoại, làn da Quý Tranh đã nhả nắng. Da của anh vốn trắng, nhưng nhiều năm huấn luyện đã biến da anh thành màu lúa mì mạnh khỏe. Sau khi vận động cả người anh nóng rực, anh vén tay áo thun lên đến bả vai, để lộ bắp tay chắc nịch mạnh mẽ.
Cầm chai nước, Quý Tranh lấy lại hơi thở rồi vặn nắp bình nước. Anh đến ngồi bên cạnh Khương Cách, hỏi: “Em uống không?”
Khương Cách ngước mắt nhìn anh, mọi người xung quanh vẫn chưa tản đi hết. Cô kéo khẩu trang xuống một chút, đưa tay định cầm bình nước. Nhưng chưa kịp cầm lấy thì Quý Tranh đã nâng bình nước đưa đến bên môi cô.
Khương Cách mở miệng ngậm lấy miệng chai, nước trong bình dần dần cạn đi, Quý Tranh cảm giác như mình đang đút nước cho một chú mèo.
Uống được mấy ngụm, Khương Cách gõ gõ thân bình ra hiệu mình đã uống xong. Quý Tranh đưa bình nước sang miệng mình uống. Anh vừa uống vừa nhìn Thẩm Văn và Nghê Ngạn đang bước đến. Cằm anh hơi nhếch lên, hầu kết nhấp nhô, mồ hôi lăn dài trên cổ. Sau khi vận động, mỗi cái giơ tay nhấc chân của đàn ông đều gợi cảm mê người.
Thẩm Văn và Nghê Ngạn cũng cầm nước uống, chơi bóng rổ một giờ, áo thun trên người họ đã ướt đẫm mồ hôi. Đã lâu lắm rồi bọn họ chưa được chơi bóng rổ thỏa thích như thế. Thẩm Văn uống nước xong thì nói: “Đội trưởng, anh có biết lúc anh không ở đây, mỗi lần chơi bóng là mấy người bên trung đội năm cứ bắt nạt bọn em.”
Trung đội 3 và trung đội 5 thường xuyên chơi bóng cùng nhau, đôi khi chơi cả trận, đôi khi chỉ chơi nửa trận. Quý Tranh giỏi bóng rổ, một mình anh gánh nửa trung đội 3. Gần một năm nay anh không trở lại, trung đội 3 không có đủ người, cho dù đủ người cũng bị trung đội 5 đánh te tua.
“Hôm nay đúng là nở mày nở mặt!” Nghê Ngạn nói rồi thì cười hì hì nhìn xem Khương Cách: “Đương nhiên cũng là nhờ có chị dâu giúp đỡ.”
Nghe Nghê Ngạn nói thế, Khương Cách ngượng ngùng quay mặt đi.
Nghê Ngạn không những không được đáp lời mà còn bị cô lơ đẹp, cậu ta tưởng rằng mình nói sai, bèn vội vàng quay sang nhìn Quý Tranh. Quý Tranh mỉm cười nhìn Khương Cách, nói: “Vậy cậu phải làm gì đó để cảm ơn anh chứ. Anh về ký túc xá tắm rửa, lát nữa cậu đưa hai phần cơm đến ký túc xá giúp anh.”
Thẩm Văn và Nghê Ngạn ngừng cười đùa, đứng nghiêm nói: “Rõ!”
Ký túc xá của Quý Tranh cách sân bóng không xa, anh là sĩ quan, ký túc xá là phòng đơn. Từ khi anh rời quân doanh, nơi này vẫn để trống, nhưng bọn Thẩm Văn sẽ đến dọn dẹp theo định kỳ. Ký túc xá không lớn, chỉ có một cái giường, một tủ sách, và một phòng tắm nhỏ, gian phòng được dọn dẹp sạch sẽ, hai màu xanh trắng đơn giản mà không đơn điệu.
Đồ đạc của Quý Tranh vẫn để trong phòng, anh rót một ly nước cho Khương Cách rồi lấy đồ đi tắm.
Lần đầu tiên Khương Cách đến ký túc xá của quân nhân, cô ngồi vào chiếc bàn trước khung cửa sổ, lắng nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm. Khương Cách dõi mắt ra ngoài cửa sổ nhìn ánh mặt trời chiếu trên sân bóng rổ trống vắng.
Mặc dù căn phòng đã lâu không có người ở nhưng vẫn lưu lại dấu vết của Quý Tranh. Trên bàn có một quyển sổ, Khương Cách cầm lấy lật ra xem.
Đây là sổ ghi chép của Quý Tranh, bên trong là thành tích huấn luyện bắn tỉa của anh được ghi chép cẩn thận. Rõ ràng đây không phải là quyển sổ ghi chép duy nhất, thành tích được ghi chép trong đây bắt đầu từ tháng mười một hai năm trước, rồi đột ngột dừng lại vào tháng bảy năm ngoái.
Từ tháng mười một hai năm trước, thành tích của Quý Tranh rất ổn định, mặc dù Khương Cách không hiểu số liệu xạ kích, nhưng cô cũng biết đây là bản thành tích rất ưu tú.
Gió nổi lên ngoài cửa sổ, cây ngô đồng già nua lay động trong gió, tiếng ve kêu vang vọng cả mùa hè. Khương Cách nhớ lại lúc ở công viên, Quý Tranh đã nói với cô ước nguyện của anh.
Anh cầu nguyện mình sẽ trở thành một tay súng bắn tỉa thật ưu tú.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Khương Cách hoàn hồn đeo lên khẩu trang đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, Thẩm Văn đứng ở bên ngoài, trên tay cầm hai hộp cơm màu xanh quân đội. Cậu ta đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ. Thấy Khương Cách, Thẩm Văn vui vẻ đưa hộp cơm tới, nói: “Tiểu Lê…”
Thẩm Văn lập tức đứng nghiêm gọi: “Chị dâu!”
Trên hành lang văng vẳng tiếng gọi của Thẩm Văn, vài binh sĩ đi ngang qua bật cười ha hả.
Đây là lần thứ hai Khương Cách nghe người khác gọi mình như vậy, cô quay đầu nhìn Quý Tranh, đôi mắt nâu sáng lấp lánh. Quý Tranh mỉm cười vuốt tóc cô, cầm hộp cơm rồi nói: “Được rồi, cậu đi đi, cảm ơn.”
“Vâng.” Nghe Quý Tranh nói thế, Thẩm Văn thả lỏng người, cười hì hì rời đi.
Đóng cửa lại, Quý Tranh đặt hộp cơm trên bàn, Khương Cách bước theo sau anh. Vừa tắm rửa xong, ánh mắt anh cũng trong veo như được gột rửa. Thấy Khương Cách bước tới, anh bỗng nhướng người sang, kề mái tóc ngắn sát mặt cô rồi đưa tay xoa tóc.
Giọt nước mát lạnh bắn lên mặt cô, Khương Cách vô thức híp mắt lại, hàng mi dài rung rung, cô hỏi: “Sao lại gọi em là Tiểu Lê Tử?”
“Hửm?” Quý Tranh hơi ngẩng đầu, bàn tay đang lau tóc khiến anh không nghe rõ Khương Cách vừa nói gì. Giọng anh trầm thấp khàn khàn, âm cuối giương lên cùng với yết hầu trượt lên xuống khiến trái tim Khương Cách bỗng chốc đập loạn.
Cô tựa người ra sau, hai tay đặt trên mép bàn, lặp lại câu hỏi: “Sao lại gọi em là Tiểu Lê Tử?”
Lần nay Khương Cách biết anh đã nghe rõ, vì cô nhìn thấy ý cười hiện rõ trong đôi mắt anh.
Quý Tranh không trả lời, anh ngừng lau tóc, hai tay chống bên cạnh người cô. Hơi thở của anh gần kề, nhịp tim Khương Cách đập rộn ràng, cô vô thức né tránh, nhưng không thể nào thoát khỏi anh.
Quý Tranh kéo khẩu trang, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh vừa tắm xong, trên môi còn đọng lại hơi nước mát lạnh. Cánh môi Khương Cách run run, máu như sôi sục trong người, cơ thể cô mềm nhũn, hai tay níu chặt lấy ngực áo anh.
Trong căn phòng nho nhỏ tràn ngập sự mập mờ và ngọt ngào, ngón tay Khương Cách mân mê trước vòm ngực Quý Tranh. Cách lớp áo, cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Nụ hôn này kéo dài triền miên hơn cả lần trước, trên bờ môi là sự xâm chiếm và cường thế bá đạo của anh. Đến khi kết thúc, cánh môi Khương Cách gần như tê dại.
Đôi mắt phiếm hồng mà long lanh nước của cô ngoan ngoãn nhìn anh.
Hơi thở của Quý Tranh cũng dồn dập, anh mỉm cười nhìn cô gái trong lòng mình, rồi kề vào tai cô nói khẽ: “Anh nếm được.”
Một quả lê mềm mại căng mọng, ngọt ngào thanh mát, khẩu thị tâm phi.
Cảm giác ngưa ngứa thuận theo vành tai lan ra toàn cơ thể. Khương Cách vô thức lùi về sau, nhưng cô lại bị Quý Tranh ôm eo kéo vào lòng anh. Anh không cho phép cô chạy trốn, nhịp tim Khương Cách hỗn loạn, môi cô lại bị anh hôn lên.
Nụ hôn ngọt ngào khiến cơ thể cô nóng rực, Khương Cách choàng tay quanh cổ anh hôn đáp trả, đôi mắt cong cong như đang cười.
Hôn một lúc lâu, Quý Tranh buông Khương Cách ra. Khương Cách bị hôn đến mức ngây ngốc, khuôn mặt cô phiếm hồng, ánh mắt cũng mơ màng. Quý Tranh dọn đồ ăn ra, hai người ăn cơm trưa trong ký túc xá.
Hôm nay Khương Cách ghi được hai bàn bóng, tâm trạng vui vẻ khiến khẩu vị cô tốt hơn hẳn, cô ăn hết tận nửa phần cơm quân đội, phần còn lại Quý Tranh ăn hết. Hai người vào phòng tắm đánh răng súc miệng, sau đó chuẩn bị ngủ trưa tại ký túc xá rồi về nhà.
Khương Cách đánh răng xong rồi ra ngoài trước, Quý Tranh rửa hộp cơm xong rồi mới ra sau. Lúc anh ra ngoài, Khương Cách đã nằm sấp trên giường xem sổ ghi chép.
Cô chống khuỷu tay trên giường, bóng lưng thanh mảnh mà xinh đẹp. Vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài vừa mịn vừa thẳng dưới quần đùi, làn da trắng nõn mà nhẵn nhụi.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, muốn ngủ trưa hai người phải ngủ chung một giường.
Cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt Quý Tranh, yết hầu anh chuyển động lên xuống, anh bước đến, cố dời sự chú ý sang quyển sổ trên tay Khương Cách.
“Sổ ghi chép thành tích xạ kích.” Quý Tranh đặt hộp cơm trên bàn, sau đó đặt tay bên hông Khương Cách, lật người cô sang thành nằm nghiêng, lên tiếng nhắc nhở: “Vừa ăn cơm xong không được nằm sấp như thế.”
Khương Cách nằm nghiêng người tựa vào tường, trên tay vẫn cầm quyển sổ, mắt ngước nhìn anh. Nửa người dưới bỗng nóng rực, Quý Tranh nằm lên giường.
Hai người họ nằm đối mặt với nhau trên chiếc giường đơn, cơ thể hai người dựa sát vào nhau, hơi thở gần kề. Trái tim Khương Cách đập loạn nhịp, cô hoàn hồn lại, nhìn trang giấy trắng trong quyển sổ, nói: “Anh gặp chuyện vào tháng bảy năm ngoái.”
Nói đến chuyện khác, sự chú ý của Quý Tranh cũng dời đi, anh lướt mắt nhìn quyển sổ, thản nhiên nói: “Ừ. Gần một năm rồi.”
Khương Cách đóng quyển sổ lại, cô gối đầu lên cánh tay anh, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Thấy Khương Cách bỗng nhiên nhìn mình chăm chú, Quý Tranh đưa tay vén mấy sợi tóc con lòa xòa bên tai cô.
Khi ngón tay anh chạm vào làn da cô, cô bỗng lên tiếng.
“Lần đầu tiên em gặp anh, anh mặc quân trang, tay cầm súng.”
Hình ảnh kiên cường như vậy, nhưng ánh mắt anh lại dịu dàng như ánh trăng sáng.
Ngón tay Quý Tranh khựng lại, anh nhìn Khương Cách, cô nói tiếp: “Lúc trước em nói dối, bảy năm trước em đã từng gặp anh.”
Nghe cô nói thế, Quý Tranh lập tức ngộ ra. Anh đã từng nghi ngờ nhưng lại bị cô phủ nhận, mặc dù sau đó anh vẫn hoài nghi, bây giờ cô đã thừa nhận, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác khác.
“Xin lỗi, anh…” Quý Tranh nói.
“Anh quên rồi.” Khương Cách nói thay anh, “Nhưng không sao, em có thể kể lại chuyện lúc ấy cho anh nghe, dù sao em sẽ mãi mãi nhớ kỹ.”
Khung cảnh lúc hai người gặp nhau đã khắc sâu vào tâm trí cô.
Nói rồi, Khương Cách kể cho anh nghe chuyện bảy năm về trước. Giọng cô chậm rãi mà mộc mạc, cô kể lại tỉ mỉ đến từng chi tiết. Sở dĩ có thể nhớ rõ như thế là vì cô cảm thấy đây là một chuyện vô cùng quan trọng.
Nhưng anh đã quên mất cô.
“Anh tặng em một chiếc răng báo đốm, bảo em phải bảo vệ bản thân thật tốt, còn bảo em nếu sợ hãi thì cứ kêu lên.” Nói đến đây, Khương Cách nhìn Quý Tranh: “A Tranh, cám ơn anh đã cho em một chỗ dựa.”
Cuộc sống hai mươi mấy năm qua của cô tối tăm ảm đạm, nhưng tương lai của cô cùng Quý Tranh sẽ xán lạn rực rỡ.
“Bác sĩ Chương nói, nếu nhớ lại em, anh sẽ vượt qua được chướng ngại tâm lý.” Khương Cách nói: “Anh vô thức quên mất em, là vì anh cảm thấy ký ức ấy rất quan trọng, đối với anh em…”
“Đối với anh em rất quan trọng.” Quý Tranh thấp giọng nói.
Bị anh ngắt lời, ánh mắt Khương Cách chuyển sang nhìn Quý Tranh, cô khẽ đáp lời: “Ừm.”
Thế nên cuộc trùng phùng này không phải là khởi đầu của duyên phận, mà là sự tiếp nối của duyên phận. Anh là ánh lửa của cuộc đời cô, mà cô cũng lưu lại dấu ấn trong đáy lòng anh.
“Đến lúc anh nhớ lại em, anh sẽ phải trở về đội.” Khương Cách nói.
Căn phòng nhỏ lại chìm trong yên tĩnh, ngoài cửa sổ ve kêu râm ran. Ngọt ngào và thương cảm quanh quẩn giữa hai người họ.
“Ừ, anh thuộc về chiến trường.” Quý Tranh bình tĩnh nhìn cô, rồi cúi đầu hôn lên trán cô nói: “Nhưng mà Khương Cách, em cũng là chiến trường của anh.”
Trước khi anh trở về đội, anh sẽ dọn sạch sẽ chiến trường của cô, để cả đời này cô không còn phải lo nghĩ.
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng mà thanh mát, trái tim Khương Cách như chấp cánh bay đến bên anh. Cô nhắm mắt lại nép vào lồng ngực Quý Tranh, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Hot search của ngày hôm nay: Những đoàn đội tung tin đồn thất thiệt về Khương Cách bị truy cứu, Lý Tư Tân, Khang Kiều và nhiều nữ minh tinh khác bị khởi tố vì tội làm tổn hại đến danh dự người khác.
Dịu Dàng Tận Xương
“Oa, ném bóng giỏi quá.”
“Lợi hại lợi hại! Quả nhiên là bạn gái trung đội Quý!”
“Một điểm nữa!”
Quý Tranh khoác một tay lên vai của cô, tay còn lại chống bên hông, thấp giọng cười. Cơ thể anh nóng rực vì đang vận động, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền quá lớp vải thun, thấm vào làn da và gân cốt cô.
Khương Cách đứng dưới ánh mặt trời chói chang, cơn gió mùa hè khô nóng thổi qua, gò má cô ửng đỏ, nhịp tim đập thình thịch, ngay cả máu trong người cũng sôi sục.
Khen cô xong, Quý Tranh đưa tay chỉnh vành nón lại cho Khương Cách, rồi cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng nói: “Ở đây nắng quá, em qua bên kia chờ anh trước, khi nào có quả ném phạt anh sẽ gọi em đến, nhé?”
Mặt trời giữa trưa hè quá gay gắt, chẳng mấy chốc cánh tay và bắp chân trắng nõn của Khương Cách đã đỏ ửng. Cô còn đeo khẩu trang và mũ nên người nóng hầm hập. Khương Cách khẽ gật đầu rồi chạy về chỗ cũ ngồi xuống.
Thẩm Văn nhìn Khương Cách ngoan ngoãn ngồi dưới gốc cây, lắc đầu tỏ vẻ không tài nào tin được: “Cô ấy khác hẳn những gì trên mạng nói…”
Nghê Ngạn ném bóng tới, nói: “Chỉ đối xử khác với đội trưởng thôi, mày thử đi chỉnh nón cho cô ấy xem, nói không chừng cô ấy sẽ hất bay đầu mày luôn đấy.”
Thẩm Văn tiếp bóng từ Nghê Ngạn, sợ đến mức nổi da gà, cậu ta cười hì hì nói: “Chắc đội trưởng hất bay đầu tao trước chứ làm gì đến lượt cô ấy ra tay.”
Tuy hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Thẩm Văn và Nghê Ngạn hoàn toàn không cảm thấy Khương Cách quá xa cách, Quý Tranh bật cười rồi tiếp bóng, trận bóng tiếp tục.
Khương Cách ngồi chờ dưới bóng cây, về sau cô lại ném bóng thêm hai lần nữa, lần ném bóng thứ ba không may mắn lắm, cô không ném vào. Nhưng Quý Tranh nói được thì làm được, anh lập tức gỡ được điểm.
Trận bóng diễn ra một tiếng, mười hai giờ là giờ cơm trưa trong quân doanh, nhóm người trên sân cũng rời đi.
Chơi bóng hơn một giờ, cả người Quý Tranh đã mướt mồ hôi, dù thế nhưng khí chất của anh vẫn sạch sẽ và khoan khoái như trước. Đã hơn một năm không tham gia huấn luyện dã ngoại, làn da Quý Tranh đã nhả nắng. Da của anh vốn trắng, nhưng nhiều năm huấn luyện đã biến da anh thành màu lúa mì mạnh khỏe. Sau khi vận động cả người anh nóng rực, anh vén tay áo thun lên đến bả vai, để lộ bắp tay chắc nịch mạnh mẽ.
Cầm chai nước, Quý Tranh lấy lại hơi thở rồi vặn nắp bình nước. Anh đến ngồi bên cạnh Khương Cách, hỏi: “Em uống không?”
Khương Cách ngước mắt nhìn anh, mọi người xung quanh vẫn chưa tản đi hết. Cô kéo khẩu trang xuống một chút, đưa tay định cầm bình nước. Nhưng chưa kịp cầm lấy thì Quý Tranh đã nâng bình nước đưa đến bên môi cô.
Khương Cách mở miệng ngậm lấy miệng chai, nước trong bình dần dần cạn đi, Quý Tranh cảm giác như mình đang đút nước cho một chú mèo.
Uống được mấy ngụm, Khương Cách gõ gõ thân bình ra hiệu mình đã uống xong. Quý Tranh đưa bình nước sang miệng mình uống. Anh vừa uống vừa nhìn Thẩm Văn và Nghê Ngạn đang bước đến. Cằm anh hơi nhếch lên, hầu kết nhấp nhô, mồ hôi lăn dài trên cổ. Sau khi vận động, mỗi cái giơ tay nhấc chân của đàn ông đều gợi cảm mê người.
Thẩm Văn và Nghê Ngạn cũng cầm nước uống, chơi bóng rổ một giờ, áo thun trên người họ đã ướt đẫm mồ hôi. Đã lâu lắm rồi bọn họ chưa được chơi bóng rổ thỏa thích như thế. Thẩm Văn uống nước xong thì nói: “Đội trưởng, anh có biết lúc anh không ở đây, mỗi lần chơi bóng là mấy người bên trung đội năm cứ bắt nạt bọn em.”
Trung đội 3 và trung đội 5 thường xuyên chơi bóng cùng nhau, đôi khi chơi cả trận, đôi khi chỉ chơi nửa trận. Quý Tranh giỏi bóng rổ, một mình anh gánh nửa trung đội 3. Gần một năm nay anh không trở lại, trung đội 3 không có đủ người, cho dù đủ người cũng bị trung đội 5 đánh te tua.
“Hôm nay đúng là nở mày nở mặt!” Nghê Ngạn nói rồi thì cười hì hì nhìn xem Khương Cách: “Đương nhiên cũng là nhờ có chị dâu giúp đỡ.”
Nghe Nghê Ngạn nói thế, Khương Cách ngượng ngùng quay mặt đi.
Nghê Ngạn không những không được đáp lời mà còn bị cô lơ đẹp, cậu ta tưởng rằng mình nói sai, bèn vội vàng quay sang nhìn Quý Tranh. Quý Tranh mỉm cười nhìn Khương Cách, nói: “Vậy cậu phải làm gì đó để cảm ơn anh chứ. Anh về ký túc xá tắm rửa, lát nữa cậu đưa hai phần cơm đến ký túc xá giúp anh.”
Thẩm Văn và Nghê Ngạn ngừng cười đùa, đứng nghiêm nói: “Rõ!”
Ký túc xá của Quý Tranh cách sân bóng không xa, anh là sĩ quan, ký túc xá là phòng đơn. Từ khi anh rời quân doanh, nơi này vẫn để trống, nhưng bọn Thẩm Văn sẽ đến dọn dẹp theo định kỳ. Ký túc xá không lớn, chỉ có một cái giường, một tủ sách, và một phòng tắm nhỏ, gian phòng được dọn dẹp sạch sẽ, hai màu xanh trắng đơn giản mà không đơn điệu.
Đồ đạc của Quý Tranh vẫn để trong phòng, anh rót một ly nước cho Khương Cách rồi lấy đồ đi tắm.
Lần đầu tiên Khương Cách đến ký túc xá của quân nhân, cô ngồi vào chiếc bàn trước khung cửa sổ, lắng nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm. Khương Cách dõi mắt ra ngoài cửa sổ nhìn ánh mặt trời chiếu trên sân bóng rổ trống vắng.
Mặc dù căn phòng đã lâu không có người ở nhưng vẫn lưu lại dấu vết của Quý Tranh. Trên bàn có một quyển sổ, Khương Cách cầm lấy lật ra xem.
Đây là sổ ghi chép của Quý Tranh, bên trong là thành tích huấn luyện bắn tỉa của anh được ghi chép cẩn thận. Rõ ràng đây không phải là quyển sổ ghi chép duy nhất, thành tích được ghi chép trong đây bắt đầu từ tháng mười một hai năm trước, rồi đột ngột dừng lại vào tháng bảy năm ngoái.
Từ tháng mười một hai năm trước, thành tích của Quý Tranh rất ổn định, mặc dù Khương Cách không hiểu số liệu xạ kích, nhưng cô cũng biết đây là bản thành tích rất ưu tú.
Gió nổi lên ngoài cửa sổ, cây ngô đồng già nua lay động trong gió, tiếng ve kêu vang vọng cả mùa hè. Khương Cách nhớ lại lúc ở công viên, Quý Tranh đã nói với cô ước nguyện của anh.
Anh cầu nguyện mình sẽ trở thành một tay súng bắn tỉa thật ưu tú.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Khương Cách hoàn hồn đeo lên khẩu trang đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, Thẩm Văn đứng ở bên ngoài, trên tay cầm hai hộp cơm màu xanh quân đội. Cậu ta đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ. Thấy Khương Cách, Thẩm Văn vui vẻ đưa hộp cơm tới, nói: “Tiểu Lê…”
Thẩm Văn lập tức đứng nghiêm gọi: “Chị dâu!”
Trên hành lang văng vẳng tiếng gọi của Thẩm Văn, vài binh sĩ đi ngang qua bật cười ha hả.
Đây là lần thứ hai Khương Cách nghe người khác gọi mình như vậy, cô quay đầu nhìn Quý Tranh, đôi mắt nâu sáng lấp lánh. Quý Tranh mỉm cười vuốt tóc cô, cầm hộp cơm rồi nói: “Được rồi, cậu đi đi, cảm ơn.”
“Vâng.” Nghe Quý Tranh nói thế, Thẩm Văn thả lỏng người, cười hì hì rời đi.
Đóng cửa lại, Quý Tranh đặt hộp cơm trên bàn, Khương Cách bước theo sau anh. Vừa tắm rửa xong, ánh mắt anh cũng trong veo như được gột rửa. Thấy Khương Cách bước tới, anh bỗng nhướng người sang, kề mái tóc ngắn sát mặt cô rồi đưa tay xoa tóc.
Giọt nước mát lạnh bắn lên mặt cô, Khương Cách vô thức híp mắt lại, hàng mi dài rung rung, cô hỏi: “Sao lại gọi em là Tiểu Lê Tử?”
“Hửm?” Quý Tranh hơi ngẩng đầu, bàn tay đang lau tóc khiến anh không nghe rõ Khương Cách vừa nói gì. Giọng anh trầm thấp khàn khàn, âm cuối giương lên cùng với yết hầu trượt lên xuống khiến trái tim Khương Cách bỗng chốc đập loạn.
Cô tựa người ra sau, hai tay đặt trên mép bàn, lặp lại câu hỏi: “Sao lại gọi em là Tiểu Lê Tử?”
Lần nay Khương Cách biết anh đã nghe rõ, vì cô nhìn thấy ý cười hiện rõ trong đôi mắt anh.
Quý Tranh không trả lời, anh ngừng lau tóc, hai tay chống bên cạnh người cô. Hơi thở của anh gần kề, nhịp tim Khương Cách đập rộn ràng, cô vô thức né tránh, nhưng không thể nào thoát khỏi anh.
Quý Tranh kéo khẩu trang, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh vừa tắm xong, trên môi còn đọng lại hơi nước mát lạnh. Cánh môi Khương Cách run run, máu như sôi sục trong người, cơ thể cô mềm nhũn, hai tay níu chặt lấy ngực áo anh.
Trong căn phòng nho nhỏ tràn ngập sự mập mờ và ngọt ngào, ngón tay Khương Cách mân mê trước vòm ngực Quý Tranh. Cách lớp áo, cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Nụ hôn này kéo dài triền miên hơn cả lần trước, trên bờ môi là sự xâm chiếm và cường thế bá đạo của anh. Đến khi kết thúc, cánh môi Khương Cách gần như tê dại.
Đôi mắt phiếm hồng mà long lanh nước của cô ngoan ngoãn nhìn anh.
Hơi thở của Quý Tranh cũng dồn dập, anh mỉm cười nhìn cô gái trong lòng mình, rồi kề vào tai cô nói khẽ: “Anh nếm được.”
Một quả lê mềm mại căng mọng, ngọt ngào thanh mát, khẩu thị tâm phi.
Cảm giác ngưa ngứa thuận theo vành tai lan ra toàn cơ thể. Khương Cách vô thức lùi về sau, nhưng cô lại bị Quý Tranh ôm eo kéo vào lòng anh. Anh không cho phép cô chạy trốn, nhịp tim Khương Cách hỗn loạn, môi cô lại bị anh hôn lên.
Nụ hôn ngọt ngào khiến cơ thể cô nóng rực, Khương Cách choàng tay quanh cổ anh hôn đáp trả, đôi mắt cong cong như đang cười.
Hôn một lúc lâu, Quý Tranh buông Khương Cách ra. Khương Cách bị hôn đến mức ngây ngốc, khuôn mặt cô phiếm hồng, ánh mắt cũng mơ màng. Quý Tranh dọn đồ ăn ra, hai người ăn cơm trưa trong ký túc xá.
Hôm nay Khương Cách ghi được hai bàn bóng, tâm trạng vui vẻ khiến khẩu vị cô tốt hơn hẳn, cô ăn hết tận nửa phần cơm quân đội, phần còn lại Quý Tranh ăn hết. Hai người vào phòng tắm đánh răng súc miệng, sau đó chuẩn bị ngủ trưa tại ký túc xá rồi về nhà.
Khương Cách đánh răng xong rồi ra ngoài trước, Quý Tranh rửa hộp cơm xong rồi mới ra sau. Lúc anh ra ngoài, Khương Cách đã nằm sấp trên giường xem sổ ghi chép.
Cô chống khuỷu tay trên giường, bóng lưng thanh mảnh mà xinh đẹp. Vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài vừa mịn vừa thẳng dưới quần đùi, làn da trắng nõn mà nhẵn nhụi.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, muốn ngủ trưa hai người phải ngủ chung một giường.
Cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt Quý Tranh, yết hầu anh chuyển động lên xuống, anh bước đến, cố dời sự chú ý sang quyển sổ trên tay Khương Cách.
“Sổ ghi chép thành tích xạ kích.” Quý Tranh đặt hộp cơm trên bàn, sau đó đặt tay bên hông Khương Cách, lật người cô sang thành nằm nghiêng, lên tiếng nhắc nhở: “Vừa ăn cơm xong không được nằm sấp như thế.”
Khương Cách nằm nghiêng người tựa vào tường, trên tay vẫn cầm quyển sổ, mắt ngước nhìn anh. Nửa người dưới bỗng nóng rực, Quý Tranh nằm lên giường.
Hai người họ nằm đối mặt với nhau trên chiếc giường đơn, cơ thể hai người dựa sát vào nhau, hơi thở gần kề. Trái tim Khương Cách đập loạn nhịp, cô hoàn hồn lại, nhìn trang giấy trắng trong quyển sổ, nói: “Anh gặp chuyện vào tháng bảy năm ngoái.”
Nói đến chuyện khác, sự chú ý của Quý Tranh cũng dời đi, anh lướt mắt nhìn quyển sổ, thản nhiên nói: “Ừ. Gần một năm rồi.”
Khương Cách đóng quyển sổ lại, cô gối đầu lên cánh tay anh, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Thấy Khương Cách bỗng nhiên nhìn mình chăm chú, Quý Tranh đưa tay vén mấy sợi tóc con lòa xòa bên tai cô.
Khi ngón tay anh chạm vào làn da cô, cô bỗng lên tiếng.
“Lần đầu tiên em gặp anh, anh mặc quân trang, tay cầm súng.”
Hình ảnh kiên cường như vậy, nhưng ánh mắt anh lại dịu dàng như ánh trăng sáng.
Ngón tay Quý Tranh khựng lại, anh nhìn Khương Cách, cô nói tiếp: “Lúc trước em nói dối, bảy năm trước em đã từng gặp anh.”
Nghe cô nói thế, Quý Tranh lập tức ngộ ra. Anh đã từng nghi ngờ nhưng lại bị cô phủ nhận, mặc dù sau đó anh vẫn hoài nghi, bây giờ cô đã thừa nhận, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác khác.
“Xin lỗi, anh…” Quý Tranh nói.
“Anh quên rồi.” Khương Cách nói thay anh, “Nhưng không sao, em có thể kể lại chuyện lúc ấy cho anh nghe, dù sao em sẽ mãi mãi nhớ kỹ.”
Khung cảnh lúc hai người gặp nhau đã khắc sâu vào tâm trí cô.
Nói rồi, Khương Cách kể cho anh nghe chuyện bảy năm về trước. Giọng cô chậm rãi mà mộc mạc, cô kể lại tỉ mỉ đến từng chi tiết. Sở dĩ có thể nhớ rõ như thế là vì cô cảm thấy đây là một chuyện vô cùng quan trọng.
Nhưng anh đã quên mất cô.
“Anh tặng em một chiếc răng báo đốm, bảo em phải bảo vệ bản thân thật tốt, còn bảo em nếu sợ hãi thì cứ kêu lên.” Nói đến đây, Khương Cách nhìn Quý Tranh: “A Tranh, cám ơn anh đã cho em một chỗ dựa.”
Cuộc sống hai mươi mấy năm qua của cô tối tăm ảm đạm, nhưng tương lai của cô cùng Quý Tranh sẽ xán lạn rực rỡ.
“Bác sĩ Chương nói, nếu nhớ lại em, anh sẽ vượt qua được chướng ngại tâm lý.” Khương Cách nói: “Anh vô thức quên mất em, là vì anh cảm thấy ký ức ấy rất quan trọng, đối với anh em…”
“Đối với anh em rất quan trọng.” Quý Tranh thấp giọng nói.
Bị anh ngắt lời, ánh mắt Khương Cách chuyển sang nhìn Quý Tranh, cô khẽ đáp lời: “Ừm.”
Thế nên cuộc trùng phùng này không phải là khởi đầu của duyên phận, mà là sự tiếp nối của duyên phận. Anh là ánh lửa của cuộc đời cô, mà cô cũng lưu lại dấu ấn trong đáy lòng anh.
“Đến lúc anh nhớ lại em, anh sẽ phải trở về đội.” Khương Cách nói.
Căn phòng nhỏ lại chìm trong yên tĩnh, ngoài cửa sổ ve kêu râm ran. Ngọt ngào và thương cảm quanh quẩn giữa hai người họ.
“Ừ, anh thuộc về chiến trường.” Quý Tranh bình tĩnh nhìn cô, rồi cúi đầu hôn lên trán cô nói: “Nhưng mà Khương Cách, em cũng là chiến trường của anh.”
Trước khi anh trở về đội, anh sẽ dọn sạch sẽ chiến trường của cô, để cả đời này cô không còn phải lo nghĩ.
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng mà thanh mát, trái tim Khương Cách như chấp cánh bay đến bên anh. Cô nhắm mắt lại nép vào lồng ngực Quý Tranh, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Hot search của ngày hôm nay: Những đoàn đội tung tin đồn thất thiệt về Khương Cách bị truy cứu, Lý Tư Tân, Khang Kiều và nhiều nữ minh tinh khác bị khởi tố vì tội làm tổn hại đến danh dự người khác.
Dịu Dàng Tận Xương
Đánh giá:
Truyện Dịu Dàng Tận Xương
Story
Chương 55
10.0/10 từ 14 lượt.