Dịu Dàng Riêng Mình Em
C7: Ngôi trường mới
Đào Diệp Vân đi rồi, phòng ăn liền trở lại trạng thái tĩnh lặng.
Từ đầu tới cuối Mạc Thiên Vũ vẫn chưa nói một lời. Trên khuôn mặt đẹp đẽ ngoài vẻ lạnh lùng thì không còn một biểu cảm khác lạ nào. Không lẽ vì chuyện nhập học của cô đã làm phiền tới cậu, Mộc Uyển Đình nén nhìn cậu mấy lần đều thu về một cảm giác sợ hãi. Cô lí nhí mở miệng.
" Mạc..." Vừa nói lại chợt nhớ đến lời của Mạc Thiên Vũ mấy ngày trước, Mộc Uyển Đình hít sâu một hơi rồi sửa lại.
" Anh, em có thể tự nộp hồ sơ nhập học, sẽ không gây phiền phức cho anh."
Vài giây trôi qua, Mạc Thiên Vũ vẫn không nói gì, Mộc Uyển đình càng nhìn càng sợ hãi, cái dáng vẻ này thật khác xa cậu thiếu niên dưới ánh trăng vàng hôm trước. Không lẽ mới chỉ có mấy ngày mà thượng đế đã mang cậu trở lại thế giới âm vô cực rồi ư.
Mộc Uyển Đình vừa nghĩ liền thấy sởn gai ốc, chút ấn tượng tốt đẹp về cậu vừa hình thành chưa được bao lâu nay lại tan biến sạch sẽ như bong bóng xà phòng.
Cô vừa ngước mắt lên định nói thêm gì đó thì chạm phải ánh mắt lãnh đạm của Mạc Thiên Vũ chiếu xuống.
Giọng cậu như nhắc nhở lại như ra lệnh: " Mau ăn nhanh đi, còn ngồi đó mà khua môi múa mép nữa là muộn học đấy."
Mộc Uyển Đình muốn thanh minh nhưng nhìn vẻ mặt áp bức kia giọng nói liền trở lên ấp úng: "Em... em..."
Lúc này Mạc Thiên Vũ đã ăn xong. Cậu đặt đôi đũa xuống, ngồi tựa lưng lên thành ghế, tỏ vẻ nhàn rỗi, chỉ chỉ tay vào bát cơm vẫn còn nguyên trước mặt Mộc Uyển Đình.
Mới đầu tháng 9 thôi mà nhiệt độ phòng lúc này hình như đã xuống dưới 0 độ C. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng khiến Mộc Uyển Đình sợ tới run người, không dám nói thêm câu gì, tự giác cúi đầu ăn thật nhanh. Nhanh tới mức người giúp việc đứng bên phải tỏ ra e ngại, không ngừng giục cô ăn chậm lại một chút.
Trên chiếc xe hơi sang trọng, Mộc Uyển Đình cùng Mạc Thiên Vũ ngồi ghế sau. Tài xế khoảng ngoài 40 tuổi, Mộc Uyển Đình đã gặp cách đây không lâu, chính là người đã đi cùng Đào Diệp Vân đón cô lên Thành phố.
Xe chạy tầm 10 phút thì dừng lại. Mộc Uyển ôm cặp sách theo chân Mạc Thiên Vũ xuống xe.
Nhìn ngôi trường trước mắt Mộc Uyển Đình kinh ngạc nhìn mà Thiên Vũ mà hỏi lại.
" Đây thật sự là trường học ạ?"
Đến giờ Mộc Uyển Đình mới biết, không chỉ nhà cửa, đường xá, xe cộ mà ngay cả trường học cũng thật khác biệt so với ở quê.
Trước đây khi chuyển từ tiểu học sang trung học cô đã phải đi xa thêm hai kilomet, vì hai ngôi trường nằm ở hai địa điểm khác nhau. Mỗi cấp học cũng chỉ có một khu nhà hiệu bộ, hai dãy phòng học đã cũ theo thời gian.
Giờ đây ngôi trường trước mắt cô rộng mênh mông. Từ cổng bước vào, toà nhà đâu tiên là dành cho học sinh cấp một, chính giữa là toà nhà cho học sinh cấp hai, sau cùng là toà nhà của học sinh cấp ba. Trước mỗi toà nhà đều có khu vườn trải nghiệm, khu vui chơi và khu tập luyện ngoài trời. Mỗi cấp học được ngăn cách với nhau bởi một hồ nước xanh biếc. Ánh mắt trời chiếu xuống những tia nắng đầu tiên làm cho mặt nước lấp lánh, sáng lên lạ thường. Nối liền hai bờ hồ là cây cầu đá rộng thênh thang.
Mạc Thiên Vũ dẫn Mộc Uyển Đình tới khu nhà hiệu bộ cấp hai. Do đã được Đào Diệp Vân sắp xếp trước nên việc nhập học diễn ra khá nhanh.
Mộc Uyển Đình được phân vào học lớp 8A.
" Trong toà nhà cấp hai. Tầng trệt là căng tin, tiếp theo đó là các khối lớp học sáu, bảy, tám, chín. Lớp 8A nằm ở phòng học đầu tiên trên tầng bốn."
Mạc Thiên Vũ vừa nói vừa bước về phía trước. Đến thang máy, cậu vừa ấn nút lại vừa tỉ mỉ dạy cô cách sử dụng.
Mộc Uyển Đình cảm thấy thật vi diệu, vừa chớp mắt cái hai người đã đứng trên tầng bốn, tuy nhiên cô còn chưa kịp cảm thán lại vội vàng chạy theo bước chân Mạc Thiên Vũ. Dáng người cậu cao lớn, bước chân lại dài, cô đuổi theo cậu đến hơi thở phả ra cũng vương mùi gấp gáp.
Trong lớp 8A, vì là ngày đầu tiên của năm học mới nên cô giáo và các bạn vẫn đang trò chuyện về kì nghỉ hè vừa qua. Đám trẻ xa cách lâu ngày, giờ gặp lại như đàn chim sẻ ríu ra ríu rít, tám đủ thứ chuyện trên đời.
"A..."
Một bạn học nhìn ra cửa liền kích động kêu to một tiếng. Theo ánh mắt của bạn học nọ, cả lớp cùng tò mò mà nhìn ra cửa. Đây không phải là thần tượng học đường của hàng nghìn nữ sinh trong trường ư? Nhưng phía sau cậu ấy...
Lúc này cô giáo cũng bước đến: " Hai em có chuyện gì sao?"
Mạc Thiên Vũ trả lời: "Thưa cô em ấy là học sinh mới."
Cô giáo sớm đã nhận được thông báo hôm nay sẽ có học sinh mới chuyển tới, khi nghe Mạc Thiên Vũ nói vậy liền hiểu: " Chào em cô là cô giáo Hà, giáo viên chủ nhiệm lớp 8A."
Mộc Uyển Đình ngoan ngoãn chào cô giáo: "Chào cô giáo Hà, em là Mộc Uyển Đình ạ".
. Đam Mỹ Hay
Dịu Dàng Riêng Mình Em