Định Mệnh Đời Anh
Chương 170: Phụ nữ cũng không được
Diệp Hàn Lâm [Nè, bạn bè suốt bao năm tôi mới chia sẻ cho cậu cái này đấy nhé! Cậu dắt vợ cùng đi công tác, thay đổi địa điểm như vậy chắc chắn không thể thiếu những buổi đi chơi đâu đó được, càng không chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ được. Tôi nói này người gỗ đá như cậu nhìn người phụ nữ của mình mặc những đồ này chắc chắn kích thích không thôi, trải nghiệm không làm cậu thất vọng đâu].
Hoàng Minh Huân [Cútttt].
“Không phải tự nhiên anh đưa em xem lại đoạn tin nhắn đã từ rất lâu này, đúng chứ?”
Cô cảm nhận được cái gật đầu từ anh, trong lòng bất an, vội vàng nói “Không, em không bao giờ mặc đâu!” loại quần áo xấu hổ thế này nghĩ đến thôi cô đã thấy run người rồi.
“Sợ gì chứ, chỉ có anh và em thấy! Như vậy cuộc sống vợ chồng chúng ta chẳng phải thêm vài điều thú vị sao?”
“Cũng không được!” Tống Gia Tuệ nhất quyết từ chối “Em không muốn mặc thì nhất quyết sẽ không mặc!”
“Ngày mai anh giúp em chọn vài bộ nhé!” Hoàng Minh Huân lại gần xoa xoa đầu cô như chẳng nghe thấy lời từ chối nào.
Ánh mắt Tống Gia Tuệ đảo quanh, cô buông tay muốn thoát khỏi anh nhưng Hoàng Minh Huân đã nhanh tay ôm cô lại bế cô vứt lên giường, thay đổi tư thế thành một người trên, một người nằm dưới “Xem ra em không ngoan rồi. Thế thì…”, ngay lập tức anh cắm mặt vào cổ cô để lại vài dấu tích trên đó.
Tống Gia Tuệ mắt nhìn anh bất lực không biết nói gì, vừa đẩy vừa đá anh ra nhưng không tác dụng gì, cuối cùng chỉ có thể vụng về lấy hai tay che trước ngực, nói giọng bất lực “Anh bỏ ra, ngày mai em méc chú đấy!”
“Thách em dám nói đấy!”, anh cười trở lại tư thế như vừa nãy, tặc lưỡi nói nửa thật nửa đùa “So với việc ép buộc, anh thích em tự nguyện hơn. Cũng chẳng phải chưa từng thấy em không mảnh vải nào trên người, em không mặc thì đỡ phải cởi mất thời gian”.
Trong phút chốc cả người Tống Gia Tuệ mồ hôi chảy như mới vừa chạy mấy trăm mét vậy, cô phải nói Hoàng Minh Huân hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút mới ngủ được.
[…]
Sáng sớm hôm sau đúng như kế hoạch, Tống Gia Tuệ tiễn Hoàng lão gia ra sân bay sau đó cô nói tài xế đưa mình đến chỗ của Tống Gia Linh.
“Chị, chuyện mấy bức ảnh em nói Huân đừng điều tra nữa rồi, nhưng phía mẹ em cần chị nói đỡ vài lời. Bây giờ cùng em đi mua ít đồ nhé!”
Tống Gia Tuệ không dám một mình về nhà họ Tống, với người cố chấp kiểu Tống phu nhân thì chỉ có Tống Gia Linh may ra nói được.
Tống Gia Linh chép miệng quay nhìn mấy người vệ sĩ mặt lạnh tanh đang đứng ngoài phòng khách, hai chị em nói chuyện cũng không thoải mái.
“Đợi một chút, cũng vừa hay chị muốn tới trung tâm thương mại mua ít đồ. Buổi chiều đưa em về nhà gặp mẹ, nhưng nói trước mẹ thì chị có thể làm êm xuôi được nhưng lựa chọn là của em, nếu sau này thực sự có làm sao thì cũng đừng có mà tìm chị khóc lóc!”
“Ai thèm…”
“Các người đang làm gì thế hả?” Lời của Tống Gia Linh còn chưa dứt, một tiếng nói vô cùng lạnh lùng vang lên từ phía cầu thang, Tống Gia Linh quay đầu ra nhìn, toàn thân đột nhiên run lên, vội đẩy Tống Gia Tuệ ra.
Tống Gia Tuệ không hiểu gì, cô quay đầu nhìn xung quanh, có chút lúng túng “Xin lỗi, tôi không biết anh ở đây!”
Thái Anh Tuấn đến nhìn cũng không thèm nhìn Tống Gia Tuệ, đi thẳng tới gần Tống Gia Linh, kéo cô ấy vào lòng, giọng lạnh nhạt “Sau này đừng có ôm ấp người khác”.
“Đó là em gái em!” Tống Gia Linh thấp giọng nói “Em ấy cũng là phụ nữ mà!”
“Ừm!” giọng Thái Anh Tuấn không bớt lạnh nhạt, nhanh chóng lôi Tống Gia Linh ngồi xuống ghế sô pha, một tay vuốt nhẹ mái tóc cô qua tai, lại nói thêm vào tai cô “Con gái hay phụ nữ cũng không được, ngoài kia biết bao nhiêu con gái đồng tính!”
Tống Gia Tuệ nghe thấy thế mà tròn mắt giật mình, anh ta đúng là chẳng khác nào con rô bốt vô cảm.
“Tôi thề, tôi và chị tôi không hề có bất kì tình cảm nào khác không bình thường, chúng tôi chỉ là tình cảm chị em đơn thuần” Tống Gia Tuệ giơ ba ngón tay hướng lên trời, nói lời thề hết sức dõng dạc.
“Không ạ!” Tống Gia Linh lắc đầu.
Thái Anh Tuấn dặn dò người làm đưa đồ ăn lên, ngay sau đó, tầm khoảng ba bốn người làm liền bưng đồ ăn lên từ trong bếp, các món ăn từ hình thức tới hương vị đều tuyệt vời, món nào nhìn cũng như cao lương mỹ vị, Tống Gia Tuệ nuốt nước bọt, cảm tưởng như nhà anh ta đang mở tiệc vậy.
“Mời Tống tiểu thư!”
Gần 9 giờ rồi mới ăn sáng? Thế nhưng vì phép lịch sự cô vẫn xin phép đi vào nhà vệ sinh một lát rồi mới ngồi vào bàn ăn. Khi trở ra liền nhìn thấy cả người Tống Gia Linh đang được Thái Anh Tuấn ôm trọn trong lòng, anh ta vẫn đang chuyên tâm gỡ xương cá rồi đem phần gỡ hết xương đi rồi đút cho Tống Gia Linh, ánh mắt ngập tràn sự yêu thương chiều chuộng.
Người nữ trợ lý cũng cười cười “Từ trước tới nay chưa bao giờ tôi nhìn thấy ông chủ chiều chuộng một cô gái như vậy!”
“Tôi có thể hỏi một chút không, chị tôi sao lại quen biết với ông chủ của các người?”
“Hà tiểu thư…” người nữ trợ lý dừng lại, có chút lúng túng nói “Vấn đề này Tống tiểu thư nên tự đi hỏi cô ấy thì hơn, ông chủ chúng tôi không thích cùng người khác ngồi cùng bàn ăn, chúng tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư đồ ăn rồi, mời đi bên này”.
Nhìn vào bàn ăn với đồ ăn bày la liệt mà chỉ có hai người họ, Tống Gia Tuệ cảm thấy có phần xa xỉ, thế nhưng cô vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời đi theo người trợ lý ra chỗ khác, nói mình đã ăn sáng rồi nên không cần chuẩn bị nữa.
Khi tới nhà, người lái xe liếc nhìn Tống Gia Linh, nói “Hà tiểu thư, Lương tiểu thư bây giờ tình hình có phần phức tạp, ý của ông chủ là xin cô sau khi rời khỏi đây thì trở về ngay”.
Cái gì mà tình hình phức tạp? Chẳng phải đã hứa cùng cô mua ít đồ sao? Vậy mà Tống Gia Linh bị anh ta quản còn hơn cả đứa trẻ lên ba.
Tống Gia Linh nhìn người lái xe mà không nói gì, kéo tay Tống Gia Tuệ đi thẳng vào trong phòng khách nhà họ Tống.
Lúc này Tống phu nhân đang xem tivi ở phòng khách, ngồi bên cạnh là Tống Tiến Thành.
Nghe thấy có tiếng động, cả hai người ngước đầu lên nhìn, khi Tống Tiến Thành nhìn thấy Hà Tuệ Linh thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên, Tống phu nhân mới đầu thì thấy vui mừng nhưng ngay sau đó nhớ ra rằng có Tống Tiến Thành nên đã miễn cưỡng khống chế cảm xúc.
Tống Gia Tuệ vì sợ Tống Tiến Thành mà trốn sau lưng Tống Gia Linh.
Tống Tiến Thành thấy thế cũng được đà “Chị dâu, em đã nói với chị rồi, cái loại con gái làm bại hoại gia phong thế nào thì nên sớm đuổi ra khỏi nhà đi. Xem xem, mới ra ngoài có mấy ngày mà đã biết tìm đến trợ thủ rồi!”
Ông ta không quen biết gì với Tống Gia Linh sau khi được phẫu thuật thẩm mỹ rồi, nhưng đã được nghe qua về thân phận của Hà Tuệ Linh.
Tống Gia Linh không hề khách khí, kéo tay Tống Gia Tuệ ngồi xuống đối diện hai người trên ghế sô pha, đôi môi đỏ chót khẽ mấp máy, cô ta cười lạnh lùng “Chú ba nhà họ Tống muốn đuổi Tống Gia Tuệ ra khỏi nhà thế, có thật sự chỉ vì Tống Gia Tuệ đã bại hoại gia phong không?”
Định Mệnh Đời Anh
Hoàng Minh Huân [Cútttt].
“Không phải tự nhiên anh đưa em xem lại đoạn tin nhắn đã từ rất lâu này, đúng chứ?”
Cô cảm nhận được cái gật đầu từ anh, trong lòng bất an, vội vàng nói “Không, em không bao giờ mặc đâu!” loại quần áo xấu hổ thế này nghĩ đến thôi cô đã thấy run người rồi.
“Sợ gì chứ, chỉ có anh và em thấy! Như vậy cuộc sống vợ chồng chúng ta chẳng phải thêm vài điều thú vị sao?”
“Cũng không được!” Tống Gia Tuệ nhất quyết từ chối “Em không muốn mặc thì nhất quyết sẽ không mặc!”
“Ngày mai anh giúp em chọn vài bộ nhé!” Hoàng Minh Huân lại gần xoa xoa đầu cô như chẳng nghe thấy lời từ chối nào.
Ánh mắt Tống Gia Tuệ đảo quanh, cô buông tay muốn thoát khỏi anh nhưng Hoàng Minh Huân đã nhanh tay ôm cô lại bế cô vứt lên giường, thay đổi tư thế thành một người trên, một người nằm dưới “Xem ra em không ngoan rồi. Thế thì…”, ngay lập tức anh cắm mặt vào cổ cô để lại vài dấu tích trên đó.
Tống Gia Tuệ mắt nhìn anh bất lực không biết nói gì, vừa đẩy vừa đá anh ra nhưng không tác dụng gì, cuối cùng chỉ có thể vụng về lấy hai tay che trước ngực, nói giọng bất lực “Anh bỏ ra, ngày mai em méc chú đấy!”
“Thách em dám nói đấy!”, anh cười trở lại tư thế như vừa nãy, tặc lưỡi nói nửa thật nửa đùa “So với việc ép buộc, anh thích em tự nguyện hơn. Cũng chẳng phải chưa từng thấy em không mảnh vải nào trên người, em không mặc thì đỡ phải cởi mất thời gian”.
Trong phút chốc cả người Tống Gia Tuệ mồ hôi chảy như mới vừa chạy mấy trăm mét vậy, cô phải nói Hoàng Minh Huân hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút mới ngủ được.
[…]
Sáng sớm hôm sau đúng như kế hoạch, Tống Gia Tuệ tiễn Hoàng lão gia ra sân bay sau đó cô nói tài xế đưa mình đến chỗ của Tống Gia Linh.
“Chị, chuyện mấy bức ảnh em nói Huân đừng điều tra nữa rồi, nhưng phía mẹ em cần chị nói đỡ vài lời. Bây giờ cùng em đi mua ít đồ nhé!”
Tống Gia Tuệ không dám một mình về nhà họ Tống, với người cố chấp kiểu Tống phu nhân thì chỉ có Tống Gia Linh may ra nói được.
Tống Gia Linh chép miệng quay nhìn mấy người vệ sĩ mặt lạnh tanh đang đứng ngoài phòng khách, hai chị em nói chuyện cũng không thoải mái.
“Đợi một chút, cũng vừa hay chị muốn tới trung tâm thương mại mua ít đồ. Buổi chiều đưa em về nhà gặp mẹ, nhưng nói trước mẹ thì chị có thể làm êm xuôi được nhưng lựa chọn là của em, nếu sau này thực sự có làm sao thì cũng đừng có mà tìm chị khóc lóc!”
“Ai thèm…”
“Các người đang làm gì thế hả?” Lời của Tống Gia Linh còn chưa dứt, một tiếng nói vô cùng lạnh lùng vang lên từ phía cầu thang, Tống Gia Linh quay đầu ra nhìn, toàn thân đột nhiên run lên, vội đẩy Tống Gia Tuệ ra.
Tống Gia Tuệ không hiểu gì, cô quay đầu nhìn xung quanh, có chút lúng túng “Xin lỗi, tôi không biết anh ở đây!”
Thái Anh Tuấn đến nhìn cũng không thèm nhìn Tống Gia Tuệ, đi thẳng tới gần Tống Gia Linh, kéo cô ấy vào lòng, giọng lạnh nhạt “Sau này đừng có ôm ấp người khác”.
“Đó là em gái em!” Tống Gia Linh thấp giọng nói “Em ấy cũng là phụ nữ mà!”
“Ừm!” giọng Thái Anh Tuấn không bớt lạnh nhạt, nhanh chóng lôi Tống Gia Linh ngồi xuống ghế sô pha, một tay vuốt nhẹ mái tóc cô qua tai, lại nói thêm vào tai cô “Con gái hay phụ nữ cũng không được, ngoài kia biết bao nhiêu con gái đồng tính!”
Tống Gia Tuệ nghe thấy thế mà tròn mắt giật mình, anh ta đúng là chẳng khác nào con rô bốt vô cảm.
“Tôi thề, tôi và chị tôi không hề có bất kì tình cảm nào khác không bình thường, chúng tôi chỉ là tình cảm chị em đơn thuần” Tống Gia Tuệ giơ ba ngón tay hướng lên trời, nói lời thề hết sức dõng dạc.
“Không ạ!” Tống Gia Linh lắc đầu.
Thái Anh Tuấn dặn dò người làm đưa đồ ăn lên, ngay sau đó, tầm khoảng ba bốn người làm liền bưng đồ ăn lên từ trong bếp, các món ăn từ hình thức tới hương vị đều tuyệt vời, món nào nhìn cũng như cao lương mỹ vị, Tống Gia Tuệ nuốt nước bọt, cảm tưởng như nhà anh ta đang mở tiệc vậy.
“Mời Tống tiểu thư!”
Gần 9 giờ rồi mới ăn sáng? Thế nhưng vì phép lịch sự cô vẫn xin phép đi vào nhà vệ sinh một lát rồi mới ngồi vào bàn ăn. Khi trở ra liền nhìn thấy cả người Tống Gia Linh đang được Thái Anh Tuấn ôm trọn trong lòng, anh ta vẫn đang chuyên tâm gỡ xương cá rồi đem phần gỡ hết xương đi rồi đút cho Tống Gia Linh, ánh mắt ngập tràn sự yêu thương chiều chuộng.
Người nữ trợ lý cũng cười cười “Từ trước tới nay chưa bao giờ tôi nhìn thấy ông chủ chiều chuộng một cô gái như vậy!”
“Tôi có thể hỏi một chút không, chị tôi sao lại quen biết với ông chủ của các người?”
“Hà tiểu thư…” người nữ trợ lý dừng lại, có chút lúng túng nói “Vấn đề này Tống tiểu thư nên tự đi hỏi cô ấy thì hơn, ông chủ chúng tôi không thích cùng người khác ngồi cùng bàn ăn, chúng tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư đồ ăn rồi, mời đi bên này”.
Nhìn vào bàn ăn với đồ ăn bày la liệt mà chỉ có hai người họ, Tống Gia Tuệ cảm thấy có phần xa xỉ, thế nhưng cô vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời đi theo người trợ lý ra chỗ khác, nói mình đã ăn sáng rồi nên không cần chuẩn bị nữa.
Khi tới nhà, người lái xe liếc nhìn Tống Gia Linh, nói “Hà tiểu thư, Lương tiểu thư bây giờ tình hình có phần phức tạp, ý của ông chủ là xin cô sau khi rời khỏi đây thì trở về ngay”.
Cái gì mà tình hình phức tạp? Chẳng phải đã hứa cùng cô mua ít đồ sao? Vậy mà Tống Gia Linh bị anh ta quản còn hơn cả đứa trẻ lên ba.
Tống Gia Linh nhìn người lái xe mà không nói gì, kéo tay Tống Gia Tuệ đi thẳng vào trong phòng khách nhà họ Tống.
Lúc này Tống phu nhân đang xem tivi ở phòng khách, ngồi bên cạnh là Tống Tiến Thành.
Nghe thấy có tiếng động, cả hai người ngước đầu lên nhìn, khi Tống Tiến Thành nhìn thấy Hà Tuệ Linh thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên, Tống phu nhân mới đầu thì thấy vui mừng nhưng ngay sau đó nhớ ra rằng có Tống Tiến Thành nên đã miễn cưỡng khống chế cảm xúc.
Tống Gia Tuệ vì sợ Tống Tiến Thành mà trốn sau lưng Tống Gia Linh.
Tống Tiến Thành thấy thế cũng được đà “Chị dâu, em đã nói với chị rồi, cái loại con gái làm bại hoại gia phong thế nào thì nên sớm đuổi ra khỏi nhà đi. Xem xem, mới ra ngoài có mấy ngày mà đã biết tìm đến trợ thủ rồi!”
Ông ta không quen biết gì với Tống Gia Linh sau khi được phẫu thuật thẩm mỹ rồi, nhưng đã được nghe qua về thân phận của Hà Tuệ Linh.
Tống Gia Linh không hề khách khí, kéo tay Tống Gia Tuệ ngồi xuống đối diện hai người trên ghế sô pha, đôi môi đỏ chót khẽ mấp máy, cô ta cười lạnh lùng “Chú ba nhà họ Tống muốn đuổi Tống Gia Tuệ ra khỏi nhà thế, có thật sự chỉ vì Tống Gia Tuệ đã bại hoại gia phong không?”
Định Mệnh Đời Anh
Đánh giá:
Truyện Định Mệnh Đời Anh
Story
Chương 170: Phụ nữ cũng không được
10.0/10 từ 10 lượt.