Định Mệnh Đời Anh
Chương 154: Mở cửa cho anh
Tống Gia Tuệ đã từng giải thích qua rằng Hoàng Minh Huân không hề ngoại tình, nhưng Tống phu nhân bĩu môi chẳng muốn nghe. Những lúc ấy bà có nói nếu đàn ông chẳng tự cắt đứt được những mối quan hệ ngoài lề như vậy cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, nếu thật sự muốn cho vợ cảm giác an toàn đã không để xảy ra hiểu lầm…
Cô cảm thấy rất oan ức nhưng ngẫm lại lời của Tống phu nhân không phải không có lý.
“Thôi mà mẹ! Cũng lâu rồi con mới được ăn với mẹ một bữa cơm, đừng để mấy chuyện không vui ảnh hưởng tâm trạng”, cô vừa nói vừa khoác tay Tống phu nhân, cùng bà đi tới bàn ăn.
Lần trước về nhà, cô biết Tống phu nhân từ sau khi Tống Gia Linh bỏ đi đã từ bỏ lối sống xa hoa, cảm thấy trong nhà có quá nhiều người giúp việc cũng chẳng để làm gì nên đã cho nghỉ bớt, chỉ giữ lại dì Lưu và một người cũ, thỉnh thoảng có người làm bán thời gian đến dọn dẹp nếu có công việc nặng một chút.
Từ lúc vào nhà nãy giờ không thấy dì Lưu, cô gắp cho Tống phu nhân một miếng cá, thuận miệng hỏi “Dì Lưu đâu rồi mẹ?”
“Mấy ngày trước con trai và con dâu dì Lưu đón về quê sống rồi. Con dâu sắp sinh đứa thứ hai với cả hai vợ chồng không muốn ở thành phố nhộn nhịp này nữa nên bà ấy cũng quyết định về quê giữ cháu với chăm con dâu.
Hai vợ chồng nhà đó cũng chăm chỉ làm ăn, dì Lưu ở đây cũng mấy chục năm nên dành dụm được kha khá. Hôm đó mẹ cũng gửi thêm một số vốn để bà ấy về quê mở quán ăn hay tạp hóa gì đấy cho có việc để làm, ban đầu bà ấy không lấy nhưng mẹ cứng rắn không chịu lấy lại cuối cùng bà ấy cũng xuôi theo”.
Tống Gia Tuệ thoáng ngạc nhiên “Sao dì Lưu không cho con biết chuyện?”, tình cảm của hai người tốt nhất, vậy mà bà ấy đi lại không cho cô một lời từ biệt.
“Dì Lưu có gọi nhưng không được, vé tàu đã đặt xong cả rồi nên đành về trước. Bà ấy nói với mẹ gửi lời với con sau này cháu nội cứng cáp rồi sẽ trở lại Thành phố đây thăm con”.
Như vậy chắc là dì Lưu gọi vào hôm điện thoại cô hỏng rồi, hôm đó chả biết cô đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện. Tống Gia Tuệ gật gù, không nói thêm gì, tiếp tục ăn cơm.
Tống Gia Linh nói tối nay cũng sẽ về nên Tống phu nhân càng vui hơn, sau khi ăn xong bà đi nghỉ ngơi một lát rồi bảo người làm đi mua nguyên liệu để bà tự tay xuống bếp làm bánh đậu xanh mà Tống Gia Linh thích nhất. Thật ra món này Tống Gia Tuệ cũng rất thích, trước kia mỗi lần thấy Tống phu nhân làm, cô rất muốn đến học nhưng lại sợ bị mắng. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
Chạng vạng tối, những mẻ bánh đậu xanh vất vả lắm cũng sắp được làm xong thì tiếng chuông cửa nhà vang lên.
“Tuệ, ra mở cửa đi, chắc là chị con về đấy. Con bé này, sớm đã bảo nó là nhớ mang chìa khóa theo… đúng thật là…” Tống phu nhân tuy là nói lời không dễ nghe nhưng giọng điệu thì rất hào hứng.
Tống Gia Tuệ đáp lại bà ta một tiếng vâng rồi đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra thì có hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen đứng ở cửa, trên tay còn cầm túi lớn túi bé, cô đơ người ra, còn tưởng những người này nhầm nhà rồi, vội vàng chỉ vào cửa nhà nói “Hai người có phải bị nhầm nhà rồi không?”
Một trong hai người đàn ông liền dùng tay ngăn không cho cánh cửa bị khép lại, sau đó nói rất nghiêm túc “Nhà họ Tống ở đây, không sai!”
Tống Gia Tuệ ngạc nhiên không hiểu “Thế nhưng, tôi không biết các người”.
“Tống Gia Tuệ tiểu thư đúng không?” một trong hai người xác nhận lại, giơ những chiếc túi trên tay lên nói “Hà tiểu thư bảo chúng tôi tới đây, trước 12 giờ cô ấy phải ở bên cạnh ông chủ của chúng tôi không về được, sau 12 giờ cô ấy sẽ về, những thứ này coi như là quà của ông chủ chúng tôi để chuẩn bị cho ngày giỗ lão gia và thiếu gia nhà cô”.
“Có phải là chị con về không…”
Tống phu nhân làm nốt công đoạn còn lại, đang vui mừng chuẩn bị gọi Tống Gia Tuệ liền nhìn thấy cô cùng hai người đàn ông mặc bộ đồ đen ngoài cửa đang nói gì với nhau, bà ta sợ sắc mặt tái đi, giọng lanh lảnh “Các người là ai hả? Tôi cảnh cáo các người nhé, tôi quen với cảnh sát trưởng của cục cảnh sát Thành phố H đấy. Nếu xảy ra chuyện gì các người chắc chắn không thoát được”.
Tống Gia Tuệ rõ ràng cảm thấy miệng hai người đàn ông đang rung lên, có chút sợ hãi.
“Mẹ, không phải đâu, đây là vệ sĩ của chị, chị nói tối nay có chút việc sẽ không về nên cho người mang đồ tới trước, đợi chị xong việc sẽ về ngay thôi”.
“Thôi không cần đâu ạ, ông chủ còn đang đợi chúng tôi trở về báo cáo”.
“Ông chủ?” Tống phu nhân đơ người ra, Tống Gia Tuệ vội vàng chữa cháy “Là chị con, chị ấy bây giờ chính là cổ đông của Tập đoàn nhà họ Trần rồi, mọi người cứ quen gọi là ông chủ thôi”.
Tống Gia Linh từ trước tới nay không hề nói về việc đằng sau cô ta còn có một người đàn ông, Tống phu nhân cũng luôn nghĩ rằng tất cả đều là do Tống Gia Linh tự chèo chống leo lên.
Tống Gia Tuệ cũng không muốn bóc trần sự việc này.
Tống phu nhân gật đầu tự hào, lại chỉ trích Tống Gia Tuệ “Cũng đúng, con xem chị đấy, rồi nhìn lại mình xem, suốt ngày chỉ vì một thằng đàn ông mà ủ rũ, khóc lên khóc xuống…” đỡ lấy mấy túi đồ của hai tên vệ sĩ, ngó mắt nhìn qua rồi lại nâng nâng trọng lượng “Có tiền cũng không thể đốt như thế này chứ? những đồ này lần trước mẹ xem qua rồi, cũng đắt xắt ra miếng đấy!”
Tống Gia Tuệ bị Tống phu nhân trách mắng trước mặt người ngoài thế này có chút không thoải mái, vội vàng giúp bà cầm lấy mấy túi đồ “Mẹ để con cầm giúp!”
“Bà chủ của hai người khi nào mới xong công việc?” Tống phu nhân hỏi hai người vệ sĩ, hai người họ nhìn nhau, cuối cùng nói “Tầm sau 12 giờ sẽ xong việc ạ”.
Cả nhà bây giờ chỉ còn mẹ con Tống Gia Tuệ và một người làm trong nhà, hôm nay cũng không thấy Tống Tiến Thành gọi điện bảo mai có đến không khí trong nhà có chút tĩnh lặng, tẻ nhạt.
Người làm hết việc cũng chỉ ở trong phòng, ít khi ra ngoài. Tống phu nhân có thói quen mỗi tối đều xem tivi đến khi buồn ngủ thì thôi.
Tống Gia Tuệ vừa ngắm đêm ngoài cửa sổ vừa cùng với Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ nói chuyện, cũng đã lâu không được như thế này, chủ đề nói chuyện của ba người cứ nói mãi không hết làm cô cảm thấy thoải mái hơn. Chuyện của cô và Hoàng Minh Huân không cho hai người bạn biết, cô sợ bọn họ sẽ lo lắng vì chuyện này suy cho cùng vẫn nên để hai vợ chồng ngồi lại cùng nhau giải quyết khuất mắc trong lòng.
Không được bao lâu, một cuộc điện thoại liền cắt ngang câu chuyện của bọn họ.
Nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, Tống Gia Tuệ giật mình liếc trộm Tống phu nhân đằng kia, thấy mẹ đang say sưa xem chương trình trên ti vi, cô liền rón rén nhẹ nhàng đi về phòng.
Đóng cửa phòng vào, ấn nút nghe.
“Anh đang ở trước cửa nhà, em ra mở cửa cho anh!” cô đang chuẩn bị đeo tai nghe vào nằm lên giường nghe điện thoại thì tiếng Hoàng Minh Huân truyền tới, Tống Gia Tuệ há hốc mồm sợ sệt, chạy lại cửa sổ phòng nhìn xuống.
Chiếc xe màu đen sang trọng của Hoàng Minh Huân đỗ dưới một gốc cây to bên đường cách đó không xa.
Định Mệnh Đời Anh
Cô cảm thấy rất oan ức nhưng ngẫm lại lời của Tống phu nhân không phải không có lý.
“Thôi mà mẹ! Cũng lâu rồi con mới được ăn với mẹ một bữa cơm, đừng để mấy chuyện không vui ảnh hưởng tâm trạng”, cô vừa nói vừa khoác tay Tống phu nhân, cùng bà đi tới bàn ăn.
Lần trước về nhà, cô biết Tống phu nhân từ sau khi Tống Gia Linh bỏ đi đã từ bỏ lối sống xa hoa, cảm thấy trong nhà có quá nhiều người giúp việc cũng chẳng để làm gì nên đã cho nghỉ bớt, chỉ giữ lại dì Lưu và một người cũ, thỉnh thoảng có người làm bán thời gian đến dọn dẹp nếu có công việc nặng một chút.
Từ lúc vào nhà nãy giờ không thấy dì Lưu, cô gắp cho Tống phu nhân một miếng cá, thuận miệng hỏi “Dì Lưu đâu rồi mẹ?”
“Mấy ngày trước con trai và con dâu dì Lưu đón về quê sống rồi. Con dâu sắp sinh đứa thứ hai với cả hai vợ chồng không muốn ở thành phố nhộn nhịp này nữa nên bà ấy cũng quyết định về quê giữ cháu với chăm con dâu.
Hai vợ chồng nhà đó cũng chăm chỉ làm ăn, dì Lưu ở đây cũng mấy chục năm nên dành dụm được kha khá. Hôm đó mẹ cũng gửi thêm một số vốn để bà ấy về quê mở quán ăn hay tạp hóa gì đấy cho có việc để làm, ban đầu bà ấy không lấy nhưng mẹ cứng rắn không chịu lấy lại cuối cùng bà ấy cũng xuôi theo”.
Tống Gia Tuệ thoáng ngạc nhiên “Sao dì Lưu không cho con biết chuyện?”, tình cảm của hai người tốt nhất, vậy mà bà ấy đi lại không cho cô một lời từ biệt.
“Dì Lưu có gọi nhưng không được, vé tàu đã đặt xong cả rồi nên đành về trước. Bà ấy nói với mẹ gửi lời với con sau này cháu nội cứng cáp rồi sẽ trở lại Thành phố đây thăm con”.
Như vậy chắc là dì Lưu gọi vào hôm điện thoại cô hỏng rồi, hôm đó chả biết cô đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện. Tống Gia Tuệ gật gù, không nói thêm gì, tiếp tục ăn cơm.
Tống Gia Linh nói tối nay cũng sẽ về nên Tống phu nhân càng vui hơn, sau khi ăn xong bà đi nghỉ ngơi một lát rồi bảo người làm đi mua nguyên liệu để bà tự tay xuống bếp làm bánh đậu xanh mà Tống Gia Linh thích nhất. Thật ra món này Tống Gia Tuệ cũng rất thích, trước kia mỗi lần thấy Tống phu nhân làm, cô rất muốn đến học nhưng lại sợ bị mắng. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
Chạng vạng tối, những mẻ bánh đậu xanh vất vả lắm cũng sắp được làm xong thì tiếng chuông cửa nhà vang lên.
“Tuệ, ra mở cửa đi, chắc là chị con về đấy. Con bé này, sớm đã bảo nó là nhớ mang chìa khóa theo… đúng thật là…” Tống phu nhân tuy là nói lời không dễ nghe nhưng giọng điệu thì rất hào hứng.
Tống Gia Tuệ đáp lại bà ta một tiếng vâng rồi đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra thì có hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen đứng ở cửa, trên tay còn cầm túi lớn túi bé, cô đơ người ra, còn tưởng những người này nhầm nhà rồi, vội vàng chỉ vào cửa nhà nói “Hai người có phải bị nhầm nhà rồi không?”
Một trong hai người đàn ông liền dùng tay ngăn không cho cánh cửa bị khép lại, sau đó nói rất nghiêm túc “Nhà họ Tống ở đây, không sai!”
Tống Gia Tuệ ngạc nhiên không hiểu “Thế nhưng, tôi không biết các người”.
“Tống Gia Tuệ tiểu thư đúng không?” một trong hai người xác nhận lại, giơ những chiếc túi trên tay lên nói “Hà tiểu thư bảo chúng tôi tới đây, trước 12 giờ cô ấy phải ở bên cạnh ông chủ của chúng tôi không về được, sau 12 giờ cô ấy sẽ về, những thứ này coi như là quà của ông chủ chúng tôi để chuẩn bị cho ngày giỗ lão gia và thiếu gia nhà cô”.
“Có phải là chị con về không…”
Tống phu nhân làm nốt công đoạn còn lại, đang vui mừng chuẩn bị gọi Tống Gia Tuệ liền nhìn thấy cô cùng hai người đàn ông mặc bộ đồ đen ngoài cửa đang nói gì với nhau, bà ta sợ sắc mặt tái đi, giọng lanh lảnh “Các người là ai hả? Tôi cảnh cáo các người nhé, tôi quen với cảnh sát trưởng của cục cảnh sát Thành phố H đấy. Nếu xảy ra chuyện gì các người chắc chắn không thoát được”.
Tống Gia Tuệ rõ ràng cảm thấy miệng hai người đàn ông đang rung lên, có chút sợ hãi.
“Mẹ, không phải đâu, đây là vệ sĩ của chị, chị nói tối nay có chút việc sẽ không về nên cho người mang đồ tới trước, đợi chị xong việc sẽ về ngay thôi”.
“Thôi không cần đâu ạ, ông chủ còn đang đợi chúng tôi trở về báo cáo”.
“Ông chủ?” Tống phu nhân đơ người ra, Tống Gia Tuệ vội vàng chữa cháy “Là chị con, chị ấy bây giờ chính là cổ đông của Tập đoàn nhà họ Trần rồi, mọi người cứ quen gọi là ông chủ thôi”.
Tống Gia Linh từ trước tới nay không hề nói về việc đằng sau cô ta còn có một người đàn ông, Tống phu nhân cũng luôn nghĩ rằng tất cả đều là do Tống Gia Linh tự chèo chống leo lên.
Tống Gia Tuệ cũng không muốn bóc trần sự việc này.
Tống phu nhân gật đầu tự hào, lại chỉ trích Tống Gia Tuệ “Cũng đúng, con xem chị đấy, rồi nhìn lại mình xem, suốt ngày chỉ vì một thằng đàn ông mà ủ rũ, khóc lên khóc xuống…” đỡ lấy mấy túi đồ của hai tên vệ sĩ, ngó mắt nhìn qua rồi lại nâng nâng trọng lượng “Có tiền cũng không thể đốt như thế này chứ? những đồ này lần trước mẹ xem qua rồi, cũng đắt xắt ra miếng đấy!”
Tống Gia Tuệ bị Tống phu nhân trách mắng trước mặt người ngoài thế này có chút không thoải mái, vội vàng giúp bà cầm lấy mấy túi đồ “Mẹ để con cầm giúp!”
“Bà chủ của hai người khi nào mới xong công việc?” Tống phu nhân hỏi hai người vệ sĩ, hai người họ nhìn nhau, cuối cùng nói “Tầm sau 12 giờ sẽ xong việc ạ”.
Cả nhà bây giờ chỉ còn mẹ con Tống Gia Tuệ và một người làm trong nhà, hôm nay cũng không thấy Tống Tiến Thành gọi điện bảo mai có đến không khí trong nhà có chút tĩnh lặng, tẻ nhạt.
Người làm hết việc cũng chỉ ở trong phòng, ít khi ra ngoài. Tống phu nhân có thói quen mỗi tối đều xem tivi đến khi buồn ngủ thì thôi.
Tống Gia Tuệ vừa ngắm đêm ngoài cửa sổ vừa cùng với Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ nói chuyện, cũng đã lâu không được như thế này, chủ đề nói chuyện của ba người cứ nói mãi không hết làm cô cảm thấy thoải mái hơn. Chuyện của cô và Hoàng Minh Huân không cho hai người bạn biết, cô sợ bọn họ sẽ lo lắng vì chuyện này suy cho cùng vẫn nên để hai vợ chồng ngồi lại cùng nhau giải quyết khuất mắc trong lòng.
Không được bao lâu, một cuộc điện thoại liền cắt ngang câu chuyện của bọn họ.
Nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, Tống Gia Tuệ giật mình liếc trộm Tống phu nhân đằng kia, thấy mẹ đang say sưa xem chương trình trên ti vi, cô liền rón rén nhẹ nhàng đi về phòng.
Đóng cửa phòng vào, ấn nút nghe.
“Anh đang ở trước cửa nhà, em ra mở cửa cho anh!” cô đang chuẩn bị đeo tai nghe vào nằm lên giường nghe điện thoại thì tiếng Hoàng Minh Huân truyền tới, Tống Gia Tuệ há hốc mồm sợ sệt, chạy lại cửa sổ phòng nhìn xuống.
Chiếc xe màu đen sang trọng của Hoàng Minh Huân đỗ dưới một gốc cây to bên đường cách đó không xa.
Định Mệnh Đời Anh
Đánh giá:
Truyện Định Mệnh Đời Anh
Story
Chương 154: Mở cửa cho anh
10.0/10 từ 10 lượt.