Đỉnh Lưu Nhặt Được Sao Cứ Dính Lấy Tôi
Chương 3
“Thì là như thế… như thế…” Lục Quang Tầm đỏ mặt, giọng nói lí nhí như muỗi kêu.
“Nói to lên.” Thẩm Tinh Hòa ra lệnh, “Tôi không nghe rõ.”
“Mặc dù tôi không nhớ rõ chi tiết, nhưng sáng nay tôi thức dậy trên giường anh trong tình trạng không mảnh vải che thân.” Lục Quang Tầm dứt khoát buông xuôi, nhìn thẳng vào mắt anh, “Chẳng lẽ tối qua không có chuyện gì xảy ra sao?”
Thẩm Tinh Hòa cười khẽ: “Thì ra cậu không nhớ.”
“Tôi nhớ một phần.” Lục Quang Tầm vội vàng bổ sung, “Dù sao anh cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.”
“Tối qua cậu say đến mức đó, cậu nghĩ mình có thể làm gì?” Thẩm Tinh Hòa chống ngón tay lên thái dương, cười như không cười nói, “Hay là, cậu nghĩ tôi sẽ có hứng thú với một người say rượu?”
Lục Quang Tầm ngây người: “Vậy, vậy quần áo của tôi sao lại mất rồi?”
“Bởi vì cậu suýt nữa nôn hết lên người tôi.” Thẩm Tinh Hòa lạnh lùng cười một tiếng, “Có cần tôi giúp cậu nhớ lại kỹ hơn không?”
“Khoan đã…” Lục Quang Tầm nhíu mày, cố gắng nắm bắt hình ảnh thoáng qua trong đầu.
Hình như Thẩm Tinh Hòa đã kéo cậu vào phòng tắm, sau khi cậu úp mặt vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo, liền bị ném vào bồn tắm…
Những ký ức đã mất được xâu chuỗi lại, Lục Quang Tầm càng nghĩ càng cúi đầu thấp hơn, hận không thể đào một cái hố chui xuống đất.
Trời ạ, tối qua mình đã làm gì vậy?
“Nhớ ra chưa?” Thẩm Tinh Hòa không nhanh không chậm nói, “Tôi chỉ giúp cậu cởi bỏ quần áo bẩn bên ngoài, còn q**n l*t cởi ra bằng cách nào thì cậu phải hỏi chính bản thân mình.”
Tối qua anh đã dùng sự kiềm chế rất lớn mới nhịn được không ném tên say rượu này ra khỏi nhà, sáng sớm đã gọi cô giúp việc đến dọn dẹp.
“Nhớ rồi, tôi nhớ hết rồi…” Lục Quang Tầm vùi mặt vào đầu gối, lộ ra hai vành tai đỏ bừng, “Xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh.”
“Thôi được rồi, tôi đã đưa cậu về nhà, thì đã chuẩn bị sẵn sàng gánh vác hậu quả.” Thẩm Tinh Hòa làm dịu giọng, “Quay lại vấn đề chính, bản hợp đồng quản lý này, cậu ký hay không ký?”
Nhắc đến chuyện chính, Lục Quang Tầm ngẩng đầu lên: “Anh thật sự muốn ký hợp đồng với tôi sao?”
Thẩm Tinh Hòa nhìn anh ta: “Chứ còn gì nữa?”
“Nhưng tôi đã ký với công ty khác rồi.” Lục Quang Tầm suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời, “Tôi không thể ký với hai công ty cùng lúc.”
“Về phía công ty cũ của cậu, công ty sẽ chịu trách nhiệm giải quyết.” Giọng điệu Thẩm Tinh Hòa bình thản, “Cậu chỉ cần xem xét vấn đề ký hợp đồng.”
Lục Quang Tầm cầm hợp đồng trên bàn trà lên, vẻ mặt phức tạp khó tả: “Tôi có thể về suy nghĩ một chút được không?”
“Có thể.” Thẩm Tinh Hòa đan hai tay vào nhau, “Tuy nhiên tôi muốn nhắc nhở cậu một điều, sau ngày hôm qua, cậu đã đắc tội hoàn toàn với Vương Thắng.”
Trừ Tinh Hà Entertainment ra, không có công ty quản lý nào sẽ muốn nhận lấy cục nợ này, nói cách khác, con đường của diễn viên nhỏ này trong giới giải trí đã đi đến cuối cùng rồi.
Đây cũng là một trong những lý do Thẩm Tinh Hòa vội vàng quyết định ký hợp đồng với cậu ta.
Lục Quang Tầm ngẩn người: “Vậy mà anh vẫn muốn ký với tôi?”
“Ừm.” Thẩm Tinh Hòa nhẹ nhàng đáp, “Yên tâm, tay hắn không thể vươn tới Tinh Hà đâu.”
Khoảnh khắc này, tim Lục Quang Tầm lại đập thình thịch, hoàn toàn không nghe lời chủ nhân.
Nhưng may mắn thay, đầu óc cậu vẫn còn tỉnh táo, đưa ra nghi vấn: “Nhưng tại sao Tổng giám đốc Thẩm lại mạo hiểm lớn như vậy để ký với tôi?”
Thẩm Tinh Hòa hiếm khi im lặng vài giây, trả lời: “Tôi là một doanh nhân, ký với cậu đương nhiên là vì nhìn thấy tiềm năng của cậu.”
“Từ khi tôi ra mắt đến nay, ngay cả một tác phẩm ra hồn cũng không có.” Lục Quang Tầm thật lòng băn khoăn, “Trên người tôi thật sự có điều gì đáng để đầu tư sao?”
“Không cần tự ti.” Thẩm Tinh Hòa nhìn chằm chằm vào mặt cậu, “Với điều kiện của cậu, sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng.”
Lục Quang Tầm chớp chớp mắt: “Vậy thực ta Tổng giám đốc Thẩm là để mắt đến con người tôi sao?”
Thẩm Tinh Hòa khẽ gật đầu: “Có thể hiểu như vậy.”
Lục Quang Tầm lập tức vui vẻ: “Ồ!”
Thẩm Tinh Hòa cũng cười theo: “Vậy cậu có ký không?”
“Xin lỗi, tôi còn một câu hỏi.” Lục Quang Tầm giơ một tay lên, “Nếu tôi ký với Tinh Hà, công ty có cung cấp nguồn tài nguyên tốt cho tôi không?”
Thẩm Tinh Hòa trầm ngâm một lát, trả lời: “Điều này còn tùy thuộc vào kế hoạch của công ty, và biểu hiện của cậu trong tương lai.”
Lục Quang Tầm bĩu môi: “Lúc trước khi ký hợp đồng, công ty cũng vẽ vời viển vông cho tôi như vậy, ký xong rồi, chẳng cái nào được thực hiện cả.”
Thẩm Tinh Hòa suy nghĩ: “Vậy cậu muốn tôi đảm bảo điều gì cho cậu?”
Lục Quang Tầm lảng tránh trả lời: “Nếu không bỏ ra thứ gì đó, tôi ký hợp đồng này sẽ không an tâm.”
Thẩm Tinh Hòa giơ tay đẩy gọng kính: “Vừa nãy không phải cậu đã nói, cậu không phải loại người như vậy sao?”
Ánh mắt Lục Quang Tầm chớp chớp, giọng điệu thiếu tự tin: “Tôi đây chẳng phải muốn giả vờ kiêu căng một chút thôi sao…”
Thẩm Tinh Hòa: “…”
Đúng là một chiêu giả vờ kiêu căng lợi hại.
“Tôi rất ngoan, cũng rất có năng lực.” Lục Quang Tầm tưởng anh đang cân nhắc, ngượng ngùng nhưng táo bạo tự tiến cử, “À đúng rồi, Tổng giám đốc Thẩm có thích tám múi bụng không?”
Nói rồi liền muốn vén vạt áo lên, khoe cơ bụng.
“Dừng lại.” Thẩm Tinh Hòa dời mắt, “Tối qua tôi đã thấy rồi.”
Lục Quang Tầm ngoan ngoãn hạ tay xuống: “Cũng đúng nhỉ…”
Cậu còn muốn nói gì đó nữa, nhưng thấy Thẩm Tinh Hòa cầm điện thoại trên bàn làm việc lên, bấm số nội bộ.
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng của trợ lý Lâm: “Tổng giám đốc Thẩm, xin hỏi có dặn dò gì ạ?”
Thẩm Tinh Hòa trả lời: “Soạn thêm một bản hợp đồng nữa mang vào đây.”
Trợ lý Lâm: “Hợp đồng ký kết có vấn đề gì sao?”
“Không vấn đề gì.” Thẩm Tinh Hòa nói rõ yêu cầu, “Bây giờ tôi cần một bản hợp đồng khác, ký riêng với Lục Quang Tầm.”
Trợ lý Lâm hiểu ra: “Vâng Tổng giám đốc Thẩm, ngài chờ một chút.”
Thẩm Tinh Hòa đặt điện thoại xuống: “Trợ lý Lâm đang chuẩn bị hợp đồng, cậu xem trước bản hợp đồng đang có trên tay đi.”
“Vâng.” Lục Quang Tầm lật hợp đồng ra, ra vẻ nghiên cứu.
Giữa chừng Thẩm Tinh Hòa nhận một cuộc điện thoại báo cáo, đối phương cứ nói, anh thỉnh thoảng đáp lại, ra lệnh một cách ngắn gọn súc tích.
Giọng anh vốn dĩ lạnh lùng, nhưng chất giọng lại như một tấm lụa xa hoa, nghe hay hơn gấp mấy chục lần so với khi qua màn hình và điện thoại.
Lục Quang Tầm nghe vài câu, tai hơi ngứa, không kìm được lén lút ngẩng mắt nhìn anh.
Kết quả, giây tiếp theo, bị bắt quả tang.
Lục Quang Tầm theo bản năng cụp mi mắt, giả vờ nghiêm túc xem hợp đồng.
Thẩm Tinh Hòa hơi buồn cười, chú cún con tóc xoăn này, tâm tư gì cũng viết hết lên mặt.
Hai tiếng “cốc cốc” sau, trợ lý Lâm đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc Thẩm, hợp đồng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Thẩm Tinh Hòa nhận lấy hợp đồng, đọc lướt qua một cách nhanh chóng, rồi đưa lại cho trợ lý Lâm.
Trợ lý Lâm lại đưa hợp đồng cho Lục Quang Tầm: “Ngài Lục, mời ngài xem qua bản hợp đồng này, có cần bổ sung gì không.”
“Không có, tôi sao cũng được!” Lục Quang Tầm chộp lấy cây bút trên bàn, “xoẹt xoẹt” hai nét đã ký tên mình.
Cứ như thể sợ kim chủ sẽ đổi ý.
Trợ lý Lâm hơi cạn lời, nhưng vẫn tận trách nhắc nhở: “Ngài Lục, còn một bản hợp đồng nữa.”
“Ồ!” Lục Quang Tầm lúc này mới nhớ đến hợp đồng quản lý, nhanh nhẹn ký tên mình.
“Hợp đồng quản lý của cậu là năm năm, giống như các nghệ sĩ khác trong công ty, sau khi hết hạn tùy cậu gia hạn hoặc chấm dứt hợp đồng.” Thẩm Tinh Hòa gõ gõ lên bàn, “Còn về bản hợp đồng kia, thời hạn là hai năm, trong hai năm đó cậu phải tuân thủ mọi điều khoản, tôi có quyền đơn phương chấm dứt hợp đồng.”
Lục Quang Tầm nhanh nhạy nắm bắt thông tin quan trọng: “Đơn phương chấm dứt?”
Trợ lý Lâm nhắc nhở: “Ngài Lục, trong hợp đồng có ghi như vậy.”
“Hợp đồng đã ký rồi.” Ánh mắt Thẩm Tinh Hòa khẽ cụp xuống, rơi trên khuôn mặt cậu ta, “Cậu không có đường lui để đổi ý.”
Lục Quang Tầm lập tức nuốt ngược lời định nói vào trong, cố sức lắc đầu: “Không hối hận, không hối hận!”
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Tinh Hòa hơi ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, “Cậu có thể đi rồi, ngày mai đến công ty báo danh.”
“Vâng.” Lục Quang Tầm ngoan ngoãn đứng dậy, “Vậy tôi về trước đây.”
Thẩm Tinh Hòa nhìn trợ lý Lâm: “Đưa cậu ta về.”
“Không cần đâu.” Lục Quang Tầm lịch sự từ chối, “Tôi tự bắt taxi về là được rồi.”
Thẩm Tinh Hòa tùy tiện hỏi một câu: “Nhà cậu ở đâu?”
“Nhà tôi…” Lục Quang Tầm ngừng lại, “Hiện tại tôi đang ở ký túc xá nhân viên của công ty, à không, công ty cũ.”
Thẩm Tinh Hòa nhíu mày: “Cậu không có cả tiền thuê nhà sao?”
“Tôi đã không có việc làm hơn nửa năm rồi, bình thường chỉ có thể kiếm thêm thu nhập ngoài, nên tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy.” Lục Quang Tầm thẳng thắn đáp, “Dù sao ký túc xá công ty cũ cũng miễn phí, không ở thì phí.”
“Cũng đúng.” Thẩm Tinh Hòa gật đầu, “Cậu về ký túc xá dọn dẹp một chút, rồi dọn đến Danh Uyển đi.”
Lục Quang Tầm ngẩn người: “Hả?”
Thẩm Tinh Hòa thản nhiên nói: “Nếu cậu không muốn ở Danh Uyển, vài ngày nữa sẽ đổi cho cậu một căn hộ khác.”
“Đương nhiên là muốn rồi.” Lục Quang Tầm được sủng ái mà lo sợ, “Tôi đâu có nói không muốn!”
“Ừm.” Thẩm Tinh Hòa nâng tay, “Đi trước đi.”
**
Trên đường trở về ký túc xá nhân viên, Lục Quang Tầm cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Rõ ràng hôm qua cậu ta còn bị ép đi tiếp rượu xin lỗi, sau một ngày một đêm, cậu ta không chỉ quen được Thẩm Tinh Hòa, ký hợp đồng với Tinh Hà Entertainment, mà còn sắp chuyển vào Danh Uyển để sống chung với Thẩm Tinh Hòa.
Lục Quang Tầm dùng sức véo mạnh vào cánh tay mình, đau đến “oái” một tiếng, lúc này mới tin rằng mọi chuyện đều là thật.
Trợ lý Lâm chú ý đến động tĩnh của cậu ta, liếc nhìn qua gương chiếu hậu.
“Trợ lý Lâm.” Lục Quang Tầm chợt nhớ ra điều gì đó, nhoài người về phía lưng ghế phụ lái, “Tôi hỏi anh một chuyện được không?”
Trợ lý Lâm thận trọng đáp: “Cậu cứ hỏi đi.”
Lục Quang Tầm đi thẳng vào vấn đề: “Trước tôi, Tổng giám đốc Thẩm đã ký hợp đồng kiểu này với bao nhiêu người rồi?”
Trợ lý Lâm không chớp mắt: “Xin lỗi, đây là vấn đề riêng tư của Tổng giám đốc Thẩm, tôi không thể trả lời cậu.”
Lục Quang Tầm đầu óc xoay chuyển, đổi cách hỏi: “Vậy trước đây có ai từng ở Danh Uyển chưa?”
“Chưa.” Trợ lý Lâm cố gắng nhớ lại những bộ phim Mary Sue mình từng xem, bổ sung, “Cậu là người đầu tiên Tổng giám đốc Thẩm đưa về nhà.”
Đương nhiên, nhà của Tổng giám đốc Thẩm không chỉ có một nơi.
Lục Quang Tầm hài lòng, khóe môi không ngừng nhếch lên, còn không quên lịch sự cảm ơn: “Cảm ơn anh nhé, trợ lý Lâm.”
Trợ lý Lâm lặng lẽ thở phào một hơi, chuyên tâm lái xe.
Đồ đạc của Lục Quang Tầm rất ít, chỉ dọn một chiếc vali lớn và một chiếc ba lô, sau khi chào hỏi thực tập sinh mới ký hợp đồng của công ty cũ, liền chuồn mất.
Trước khi trời tối, trợ lý Lâm đưa cậu ta về Danh Uyển.
Anh ta đang định cáo từ, lại bị Lục Quang Tầm giữ lại: “Trợ lý Lâm, anh theo Tổng giám đốc Thẩm bao lâu rồi?”
Trợ lý Lâm suy nghĩ một chút, thành thật đáp: “Ba năm.”
“Vậy anh chắc chắn rất rõ sở thích và thói quen sinh hoạt của Tổng giám đốc Thẩm phải không?” Lục Quang Tầm nhìn chằm chằm anh ta, “Anh có thể nói cho tôi biết không?”
Trợ lý Lâm bình thản hỏi: “Tại sao cậu lại muốn biết những điều này?”
“Ôi…” Lục Quang Tầm giả vờ thở dài, giọng điệu mang chút oán trách: “Tôi đây chẳng phải muốn học để lấy lòng Tổng giám đốc Thẩm sao? Dù sao Tổng giám đốc Thẩm có thể bỏ rơi tôi bất cứ lúc nào mà.”
Trợ lý Lâm: “…”
Người đang đứng trước mặt anh ta thật sự là người được đồn đại là “thà chết không khuất phục” trong giới giải trí sao? Thân phận tình nhân nhỏ được tổng giám đốc Thẩm kim ốc tàng kiều này, cậu ta thích nghi quá nhanh rồi đấy.
“Thế này đi, chúng ta thêm WeChat trước nhé.” Lục Quang Tầm lấy điện thoại từ túi quần ra, mở mã QR, “Sau này có việc, chúng ta liên hệ qua WeChat.”
Trợ lý Lâm không thể từ chối ánh mắt chân thành của đối phương, lặng lẽ lấy điện thoại ra thêm bạn bè.
Lục Quang Tầm cười híp mắt cất điện thoại: “Tôi ở bên này không có việc gì nữa, hôm nay anh vất vả rồi.”
Trợ lý Lâm khẽ cúi chào: “Ngài Lục khách sáo rồi, đây là việc trong phận sự của tôi.”
Lục Quang Tầm nhìn theo anh ta rời đi, bỗng lại mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm khoảng mấy giờ thì tan làm?”
“Cái này còn tùy tình hình.” Trợ lý Lâm quay đầu lại, “Tổng giám đốc Thẩm có khá nhiều tiệc tùng xã giao, hy vọng cậu có thể thông cảm.”
“Thông cảm, đương nhiên thông cảm.” Lục Quang Tầm đứng ở cửa chào tạm biệt anh ta, “Tạm biệt, trợ lý Lâm.”
**
Thẩm Tinh Hòa kết thúc một ngày làm việc, trở về Danh Uyển.
Mở cửa nhà, anh nhìn thấy đôi giày thể thao không thuộc về mình ở lối vào, lúc này mới nhớ ra Lục Quang Tầm hôm nay đã dọn đến.
Đèn phòng khách sáng, anh thay dép lê, phát hiện có một người đang ngủ trên ghế sofa.
Lục Quang Tầm ôm một cuốn sách trong lòng, cuộn mình trên ghế sofa, một chân dài chống xuống đất, nhắm mắt ngủ rất say.
Thẩm Tinh Hòa đi tới, ánh mắt rơi trên khuôn mặt xa lạ mà có chút quen thuộc đó.
Lông mi của chàng trai dài và thẳng, như những chiếc cọ nhỏ đổ bóng xuống mí mắt dưới, dáng ngủ rất ngoan, trông vô hại với người và vật, còn có chút trẻ con.
Thẩm Tinh Hòa nhìn một lúc, cố gắng rút cuốn sách trong lòng cậu ta ra.
Tay Lục Quang Tầm siết chặt, mở đôi mắt cún con mơ màng.
Thẩm Tinh Hòa buông tay, lùi lại một bước.
“Thẩm Tinh Hòa…” Lục Quang Tầm đột nhiên tỉnh táo, bật dậy khỏi ghế sofa, “Anh về rồi!”
“Ừm.” Thẩm Tinh Hòa quay người đi về phía quầy bar, “Sao không vào phòng ngủ mà ngủ?”
“Tôi đang đợi anh mà.” Lục Quang Tầm đặt sách xuống, mắt long lanh theo sau anh, “Tổng giám đốc Thẩm, anh ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.” Thẩm Tinh Hòa rót một ly nước, “Khi không có người ngoài thì không cần gọi tôi là Tổng giám đốc Thẩm.”
“Không gọi Tổng giám đốc Thẩm…” Lục Quang Tầm suy nghĩ miên man, chợt mắt sáng lên, “Vậy tôi gọi anh là anh trai* được không?”
(*Ca ca đó, sau này chỉ gọi anh thôi nhé, chứ phải 100% anh trai anh trai đâu >.< Từ đây cũng đổi xưng hô 2 cháu luôn nhé.)
Thẩm Tinh Hòa uống một ngụm nước, thờ ơ đáp: “Tùy em.”
“Anh trai…” Lục Quang Tầm âm thầm nhấm nháp một chút, cười tươi hỏi, “Anh trai muốn đi tắm không? Em đi xả nước cho anh.”
Thẩm Tinh Hòa dừng động tác, ngẩng mắt đánh giá cậu ta một lượt.
Rõ ràng Lục Quang Tầm đã tắm rồi, chiếc áo thun và quần đùi đơn giản nhất cũng có thể làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo thon ưu việt, để lộ tứ chi thon dài và săn chắc.
Quả không hổ là người trẻ tuổi, tối qua say đến mức đó, sáng hôm sau vẫn khỏe mạnh như vâm.
Lục Quang Tầm cũng cúi đầu nhìn mình: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Tinh Hòa thu ánh mắt lại, “Em cứ vào phòng khách ngủ trước đi.”
“Phòng khách?” Lục Quang Tầm đột ngột ngẩng mặt lên, buột miệng hỏi, “Tối nay anh không ngủ với em sao?”
Tay Thẩm Tinh Hòa run lên, nước trong ly suýt nữa thì đổ ra ngoài.
Đỉnh Lưu Nhặt Được Sao Cứ Dính Lấy Tôi
