Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến
Chương 38: Bữa tối ngột ngạt
Trần Quang Uy thấy người giúp việc báo Hoài An đến rồi, đã sai người bày sẵn thức ăn. Khi Hoài An ngồi vào bàn, Phương Như Ý và Phan Thanh Nhã nhìn chằm chằm, đang cố nén sự khinh ghét ở trong lòng. Trần Ngọc Hân vẫn chưa thoát ra sự sợ hãi ban nãy. Trần Chí Huy và Trần Bá Khiêm thì dửng dưng. Trần Thế Hùng khi nhìn vào ánh mắt Hoài An thì dâng lên một cỗ cảm xúc không nói nên lời. Mấy cặp mắt không chút thiện cảm này trông chả giống đang chào đón người thân trở về là mấy. Như đang nhìn kẻ thù thì đúng hơn. Duy chỉ có Trần Quang Uy là nhìn Hoài An bình thường, không thể hiện sự yêu ghét.
Hoài An đưa tay lên cười nói một cách vui vẻ: "Chào mọi người! Lâu rồi không gặp đó nha."
Trần Bá Khiêm đang lêu lổng ở ngoài bị bắt về chào đón một người chị họ chẳng thân thiết gì đương nhiên là không vui rồi, cậu ta bĩu môi: "Không gặp cũng được."
Phan Thanh Nhã ở bên cạnh vẹo cậu ta một cái, cảnh cáo cấm nói linh tinh. Nhìn Hoài An nói: "Cháu đừng để ý thằng này, nó chỉ mới 17 tuổi nên ăn nói còn thiếu suy nghĩ." Lời này bà ta nói cốt yếu là cho Trần Quang Uy nghe.
Hoài An gật đầu: "17 tuổi à? Cũng đủ tuổi đi tù rồi đấy."
Bà ta tức nghẹn họng. Cái con ranh con này.
Trần Quang Uy: "Cũng đã 5 năm rồi. Một lần đi là biệt tích không có chút liên lạc nào. Còn tưởng cháu không bao giờ trở về chứ?"
Hoài An cười: "Thấy mọi người đang sống tốt thế này. Cháu làm sao dám ung dung ở nước ngoài được chứ. Tất nhiên là phải trở về rồi."
Phương Như Ý cau mày: "Cháu nói kiểu gì vậy? Mọi người đương nhiên là phải sống tốt. Ông cháu hỏi là đang quan tâm cháu. Thỉnh thoảng ông ý vẫn hay nhắc đến cháu, không biết ở nước ngoài sống như nào. Dù gì.. ba mẹ cháu.. Mà thôi, nhìn thấy cháu thế này, chắc mấy năm qua cũng chẳng vất vả gì. Chỉ khổ ông cháu lo đến bạc tóc."
Hoài An nhún vai: "Vậy ư? Thì ra thỉnh thoảng ông cũng cảm thấy bứt rứt à?"
Trần Quang Uy: "Ba mẹ cháu đã không còn. Ông đương nhiên phải có trách nhiệm với cháu. Nghe nói cháu đang làm nhà thiết kế ở Charm à? Nghỉ ở đó đi. Mặc dù đằng sau có tập đoàn Thịnh Vũ chống lưng nhưng cũng chỉ là một công ty trang sức nhỏ mới thành lập được mấy năm. Ngành công nghiệp sản xuất trang sức không là thế mạnh của họ. Về Thiệu Bảo làm việc mới giúp cháu phát triển lên được."
Ông ta vừa nói xong thì ai nấy đều khẽ nhướng mày. Phương Như Ý lên tiếng: "Thôi, chuyện đó để sau hẵng nói. Nó mới về để ăn cơm trước đã. Cháu thử mấy món này xem, hôm nay bà đã bảo đầu bếp chuẩn bị thêm mấy món cháu yêu thích đấy." Hoài An cười nhạt. Bà ta làm quái gì biết Hoài An thích món gì. Nói vậy cốt để chặn miệng cô lại, chỉ sợ cô đồng ý về Thiệu Bảo.
Trần Quang Uy thấy vợ mình nói cũng có lý nên bảo mọi người ăn cơm. Được một lúc thấy Hoài An vẫn ngồi im thì cau mày hỏi: "Sao vẫn chưa động đũa?"
Hoài An khoanh tay trước ngực nhìn mấy người kia. Dưới bầu không khí tù túng này chắc họ nuốt miếng cơm cũng khó thể trôi. Cô cười phủi mông đứng dậy nói: "Mục đích tối nay đến cũng chỉ là chào hỏi mọi người một chút thôi. Thấy mọi người đông đủ thế này cháu cũng thấy vui. Còn chuyện nghỉ ở Charm, đương nhiên là không thể rồi. Mọi người cứ thong thả dùng bữa nhé."
Hoài An nói xong đứng dậy rời đi khiến ai nấy đều cau mày.
Phương Như Ý khẽ lên tiếng: "Đúng thật là.."
Trần Ngọc Hân từ đầu chí cuối mặc dù rất khó chịu nhưng không thốt ra một câu nào. Vì căn bản cô ta đau họng đến không nói được. Trần Bá Khiêm thấy vậy cũng đứng lên: "Vậy là bữa cơm chào đón chị họ đã xong rồi. Con cũng có chút việc nên đi đây."
Trần Thế Hùng nãy giờ vẫn im lìm. Hoài An thì không nói vì từ lúc cô ngồi trước mặt ông ta đã cảm thấy một khí thế bức người khó diễn tả thành lời. Nhưng thằng này lại là con trai ông nên ông ta nhăn mặt: "Mày thì có chuyện gì chứ?"
Trần Bá Khiêm ứng phó qua loa mấy câu rồi đi. Đã có mẹ cậu ta ở lại nói đỡ rồi. Lúc đi ra thấy Hoài An lái xe vèo qua trước mặt. Người cậu ta không tự chủ mà run lên. Đây chả phải là chiếc xe hôm qua suýt thì tông cậu ta bay lên trời đấy sao?
* * *
Trong quán bar nhộn nhịp, tấp nập người ra kẻ vào. Người nhân viên phục vụ trước quầy pha chế cũng phải nhăn mày khi thấy một cô gái từ khi bước vào đến giờ cứ nốc ừng ực rượu từng chai rượu một. Lại còn là loại rượu mạnh nhất nữa chứ. Trên gương mặt xinh đẹp phẳng phất nỗi buồn. Người vào đây uống rượu giải sầu tuy không ít nhưng anh ta chưa thấy ai uống bạt mạng như cô cả. Đây có phải nước lã đâu, anh ta có ý tốt khuyên nhủ: "Không biết cô gặp phải chuyện gì nhưng tôi nghĩ cô nên uống ít lại đi. Nơi này cũng không phải chỗ tốt lành gì. Một cô gái như cô rất dễ lọt vào tầm ngắm của mấy kẻ xấu."
"Anh là nhân viên mới à?"
"Hử? Đúng rồi. Sao cô biết?"
Hoài An vung tay cười: "Vì chỉ có những kẻ mới vào nghề như anh mới thích lo chuyện bao đồng như thế thôi."
Đã vào đây thì đương nhiên là biết thừa chỗ này như thế nào rồi.
Anh ta cứng miệng không thể phản bác. Tính ra thì đây là lần mấy anh nói mấy câu tương tự như vậy với cô rồi.
Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến
Hoài An đưa tay lên cười nói một cách vui vẻ: "Chào mọi người! Lâu rồi không gặp đó nha."
Trần Bá Khiêm đang lêu lổng ở ngoài bị bắt về chào đón một người chị họ chẳng thân thiết gì đương nhiên là không vui rồi, cậu ta bĩu môi: "Không gặp cũng được."
Phan Thanh Nhã ở bên cạnh vẹo cậu ta một cái, cảnh cáo cấm nói linh tinh. Nhìn Hoài An nói: "Cháu đừng để ý thằng này, nó chỉ mới 17 tuổi nên ăn nói còn thiếu suy nghĩ." Lời này bà ta nói cốt yếu là cho Trần Quang Uy nghe.
Hoài An gật đầu: "17 tuổi à? Cũng đủ tuổi đi tù rồi đấy."
Bà ta tức nghẹn họng. Cái con ranh con này.
Trần Quang Uy: "Cũng đã 5 năm rồi. Một lần đi là biệt tích không có chút liên lạc nào. Còn tưởng cháu không bao giờ trở về chứ?"
Hoài An cười: "Thấy mọi người đang sống tốt thế này. Cháu làm sao dám ung dung ở nước ngoài được chứ. Tất nhiên là phải trở về rồi."
Phương Như Ý cau mày: "Cháu nói kiểu gì vậy? Mọi người đương nhiên là phải sống tốt. Ông cháu hỏi là đang quan tâm cháu. Thỉnh thoảng ông ý vẫn hay nhắc đến cháu, không biết ở nước ngoài sống như nào. Dù gì.. ba mẹ cháu.. Mà thôi, nhìn thấy cháu thế này, chắc mấy năm qua cũng chẳng vất vả gì. Chỉ khổ ông cháu lo đến bạc tóc."
Hoài An nhún vai: "Vậy ư? Thì ra thỉnh thoảng ông cũng cảm thấy bứt rứt à?"
Trần Quang Uy: "Ba mẹ cháu đã không còn. Ông đương nhiên phải có trách nhiệm với cháu. Nghe nói cháu đang làm nhà thiết kế ở Charm à? Nghỉ ở đó đi. Mặc dù đằng sau có tập đoàn Thịnh Vũ chống lưng nhưng cũng chỉ là một công ty trang sức nhỏ mới thành lập được mấy năm. Ngành công nghiệp sản xuất trang sức không là thế mạnh của họ. Về Thiệu Bảo làm việc mới giúp cháu phát triển lên được."
Ông ta vừa nói xong thì ai nấy đều khẽ nhướng mày. Phương Như Ý lên tiếng: "Thôi, chuyện đó để sau hẵng nói. Nó mới về để ăn cơm trước đã. Cháu thử mấy món này xem, hôm nay bà đã bảo đầu bếp chuẩn bị thêm mấy món cháu yêu thích đấy." Hoài An cười nhạt. Bà ta làm quái gì biết Hoài An thích món gì. Nói vậy cốt để chặn miệng cô lại, chỉ sợ cô đồng ý về Thiệu Bảo.
Trần Quang Uy thấy vợ mình nói cũng có lý nên bảo mọi người ăn cơm. Được một lúc thấy Hoài An vẫn ngồi im thì cau mày hỏi: "Sao vẫn chưa động đũa?"
Hoài An khoanh tay trước ngực nhìn mấy người kia. Dưới bầu không khí tù túng này chắc họ nuốt miếng cơm cũng khó thể trôi. Cô cười phủi mông đứng dậy nói: "Mục đích tối nay đến cũng chỉ là chào hỏi mọi người một chút thôi. Thấy mọi người đông đủ thế này cháu cũng thấy vui. Còn chuyện nghỉ ở Charm, đương nhiên là không thể rồi. Mọi người cứ thong thả dùng bữa nhé."
Hoài An nói xong đứng dậy rời đi khiến ai nấy đều cau mày.
Phương Như Ý khẽ lên tiếng: "Đúng thật là.."
Trần Ngọc Hân từ đầu chí cuối mặc dù rất khó chịu nhưng không thốt ra một câu nào. Vì căn bản cô ta đau họng đến không nói được. Trần Bá Khiêm thấy vậy cũng đứng lên: "Vậy là bữa cơm chào đón chị họ đã xong rồi. Con cũng có chút việc nên đi đây."
Trần Thế Hùng nãy giờ vẫn im lìm. Hoài An thì không nói vì từ lúc cô ngồi trước mặt ông ta đã cảm thấy một khí thế bức người khó diễn tả thành lời. Nhưng thằng này lại là con trai ông nên ông ta nhăn mặt: "Mày thì có chuyện gì chứ?"
Trần Bá Khiêm ứng phó qua loa mấy câu rồi đi. Đã có mẹ cậu ta ở lại nói đỡ rồi. Lúc đi ra thấy Hoài An lái xe vèo qua trước mặt. Người cậu ta không tự chủ mà run lên. Đây chả phải là chiếc xe hôm qua suýt thì tông cậu ta bay lên trời đấy sao?
* * *
Trong quán bar nhộn nhịp, tấp nập người ra kẻ vào. Người nhân viên phục vụ trước quầy pha chế cũng phải nhăn mày khi thấy một cô gái từ khi bước vào đến giờ cứ nốc ừng ực rượu từng chai rượu một. Lại còn là loại rượu mạnh nhất nữa chứ. Trên gương mặt xinh đẹp phẳng phất nỗi buồn. Người vào đây uống rượu giải sầu tuy không ít nhưng anh ta chưa thấy ai uống bạt mạng như cô cả. Đây có phải nước lã đâu, anh ta có ý tốt khuyên nhủ: "Không biết cô gặp phải chuyện gì nhưng tôi nghĩ cô nên uống ít lại đi. Nơi này cũng không phải chỗ tốt lành gì. Một cô gái như cô rất dễ lọt vào tầm ngắm của mấy kẻ xấu."
"Anh là nhân viên mới à?"
"Hử? Đúng rồi. Sao cô biết?"
Hoài An vung tay cười: "Vì chỉ có những kẻ mới vào nghề như anh mới thích lo chuyện bao đồng như thế thôi."
Đã vào đây thì đương nhiên là biết thừa chỗ này như thế nào rồi.
Anh ta cứng miệng không thể phản bác. Tính ra thì đây là lần mấy anh nói mấy câu tương tự như vậy với cô rồi.
Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến
Đánh giá:
Truyện Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến
Story
Chương 38: Bữa tối ngột ngạt
10.0/10 từ 32 lượt.