Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương

Chương 17

Lúc này đã khá muộn, Hạ Vân Thanh liên lạc được với đối phương, nói địa điểm hẹn ở phía bên kia của tòa nhà, từ chỗ này đi qua đó vẫn còn mất mấy phút.

Tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiệm vụ do phó tổng giao phó thì không thể làm qua loa. Hạ Vân Thanh cùng Tịch Phong đi vòng sang phía bên trái của tòa nhà, lấy được tài liệu ở bên kia đường.

“Cảm ơn.” Hạ Vân Thanh nói lời cảm ơn.

Người kia có vẻ sống gần đó, chỉ đáp: “Không có gì” rồi quay người rời đi.

Hạ Vân Thanh cầm tập tài liệu, chưa vội xem, quay lại ven đường để gọi xe.

Con đường này còn hẻo lánh hơn cả đoạn họ xuống xe lúc nãy, chờ mãi một hai phút mà chẳng thấy chiếc taxi nào.

Tịch Phong nói: “Hay là tôi gọi xe qua app nhé?”

Hạ Vân Thanh nhìn cậu một cái, không phản đối, tự mình lấy điện thoại ra gọi cho phó tổng để báo rằng đã nhận được tài liệu.

Tịch Phong cúi đầu tìm ứng dụng gọi xe, chợt nghe tiếng xe máy từ xa vọng lại, theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Cậu thấy một chiếc xe máy từ hướng bên trái chạy tới, đèn pha chiếu thẳng vào khiến cậu phải nheo mắt.

Ngay giây sau, chiếc xe máy đã đến gần, chạy sát lề đường. Lúc này, Tịch Phong mới thấy có hai người trên xe, còn đang thắc mắc sao họ lại chạy gần vỉa hè như vậy, thì người ngồi sau bất ngờ giơ tay giật lấy điện thoại của Hạ Vân Thanh.

Hạ Vân Thanh vừa kết thúc cuộc gọi, điện thoại còn chưa rời khỏi tai, lại không cầm chắc, lập tức bị giật mất.

Anh hoảng hốt kêu lên.

Tịch Phong phản ứng cực nhanh, nhét điện thoại vào túi quần rồi lập tức đuổi theo chiếc xe.

Chiếc xe máy vừa rồi vì định giật điện thoại nên đã giảm tốc, lúc này vẫn chưa kịp tăng ga. Tịch Phong lao tới, vồ được đuôi xe, bị kéo đi mấy bước rồi dồn sức đẩy mạnh sang bên khiến xe bị lật.

Tên ngồi sau khi xe bị đổ thì nhảy xuống, lăn vài vòng rồi lập tức đứng dậy bỏ chạy. Tịch Phong không chút do dự đuổi theo.

Hạ Vân Thanh tim đập thình thịch, vội hét lên: “Tịch Phong! Thôi đi!” Một cái điện thoại không đáng gì, nếu có chuyện gì xảy ra thì nguy to.

Nhưng Tịch Phong không dừng lại, bước chân còn nhanh hơn, đuổi vào trong một con hẻm.

Con hẻm tối om, không có đèn cũng không có ngã rẽ.

Tên kia quay đầu lại thấy Tịch Phong đuổi sát, dứt khoát ném điện thoại xuống đất rồi tiếp tục chạy.

Tịch Phong nhặt điện thoại lên, còn bật màn hình kiểm tra xem có vỡ không rồi mới thôi không đuổi nữa.

Điện thoại của Hạ Vân Thanh không bị hỏng, chỉ có một góc hơi móp, nhìn kỹ mới thấy.

Tịch Phong cầm điện thoại quay lại, vừa ló đầu ra khỏi hẻm đã thấy Hạ Vân Thanh đang giằng co với một người đàn ông.

Tịch Phong lập tức hét lớn: “Này!” tay chỉ về phía người đàn ông, chân bước nhanh tới.

Tên kia thấy Tịch Phong lại gần thì buông Hạ Vân Thanh ra, quay người chạy về phía chiếc xe máy bị đổ giữa đường.

Tịch Phong thấy gã cúi xuống định dựng xe lên, định chạy đến ngăn lại thì Hạ Vân Thanh nói: “Đừng đuổi nữa.”

Tịch Phong ngần ngừ, tên kia đã dựng xe dậy, nhảy lên xe phóng đi mất. Cậu đành dừng lại, quay về hỏi Hạ Vân Thanh: “Anh không sao chứ?”

Hạ Vân Thanh cúi đầu nhìn tay tay đang chảy máu của mình, vừa rồi trong lúc giằng co bị đối phương dùng dao nhỏ rạch một nhát. Tên đó muốn cướp ví, nhưng chưa kịp ra tay thì Tịch Phong đã quay lại. Gã thấy Tịch Phong cao to thì không dám tiếp tục, liền vung dao rạch tay Hạ Vân Thanh để thoát thân.

Tịch Phong lúc này mới thấy máu đầy tay Hạ Vân Thanh, lập tức vừa lo vừa đau lòng, hối hận vì đã đuổi theo kẻ cướp điện thoại mà không chú ý đến sự an toàn của anh. Vừa giận vừa hối, chỉ buột miệng nói: “Lỗi tại tôi hết!”

Hạ Vân Thanh thấy cậu nâng tay mình cẩn thận, không nhịn được ngẩng đầu nhìn mặt cậu, thấy vẻ mặt lo lắng thật lòng.

Vết thương không sâu, nhưng nằm trên tay nên dễ chạm phải.

Tịch Phong dẫn Hạ Vân Thanh đến một tiệm thuốc gần đó, mua cồn và băng gạc để xử lý vết thương.

Hai người ngồi trên ghế ngoài hiệu thuốc, đường phố vắng lặng, chẳng mấy ai qua lại.

Tịch Phong xử lý rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ, lau sạch vết thương rồi quấn băng. Hạ Vân Thanh đột nhiên nói: “Tôi có chuyện chưa từng nói với cậu, thật ra tôi bị HIV.”

Tịch Phong lập tức sững người, rụt tay lại đứng bật dậy. Nhưng vừa đứng lên, cậu đã nhận ra Hạ Vân Thanh đang nói dối, chuyện này hoàn toàn không có khả năng, liền nói: “Anh nói dối!”

Hạ Vân Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt dưới ánh đèn có chút tái nhợt: “Ừ, tôi nói dối đấy.”

Tịch Phong nhanh chóng ngồi xuống lại, cầm tay Hạ Vân Thanh tiếp tục băng bó, nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi. Cậu không tin Hạ Vân Thanh có bệnh, chỉ là thấy hối hận vì vừa rồi theo phản xạ đã hất tay anh ra — hành động đó nhanh hơn suy nghĩ.

Hạ Vân Thanh trái lại lại thả lỏng, để mặc kệ cậu xử lý vết thương.

Trong sự im lặng đó, Tịch Phong càng thêm khó chịu, bèn bất mãn nói: “Anh lấy chuyện này thử tôi có ý nghĩa gì không?”

“Có chứ.” Hạ Vân Thanh nói: “Chúng ta không phải người cùng thế giới, tôi chắc chắn đấy.”

“Cùng hay không cùng giới có gì quan trọng? Trước khi kết hôn thì ai cũng ở hai thế giới khác nhau mà.”

Hạ Vân Thanh lắc đầu: “Không giống đâu, bây giờ cậu chưa hiểu, vài năm nữa sẽ hiểu thôi.”

Tịch Phong nắm chặt tay anh, rồi lại sợ làm đau anh nên buông ra, nói: “Nếu anh lo nghĩ vì những điều đó thì không cần đâu, tôi có thể đảm bảo với anh…. bằng danh dự đàn ông.”

Hạ Vân Thanh đứng dậy: “Muộn rồi, về thôi.”

Họ gọi xe qua app về khách sạn, sau đó Hạ Vân Thanh không nói thêm gì nữa. Tịch Phong cố tìm đề tài trò chuyện nhưng anh không đáp, dù Tịch Phong cố tình làm trò, anh cũng không phản ứng.

Điều đó khiến Tịch Phong cảm thấy bất lực, không biết phải làm sao với mối quan hệ này.

Ngày hôm sau, họ bắt đầu công việc chính thức. Suốt một ngày bận rộn, nhóm đi lại đông người, Tịch Phong không có cơ hội trò chuyện riêng với Hạ Vân Thanh.

Tối về khách sạn, cả nhóm họp nhanh rồi về phòng. Hạ Vân Thanh tắm xong, lên giường ngủ sớm.

Đến ngày thứ tư, Tịch Phong vì một sơ suất khiến phó tổng không hài lòng, bị mắng trước mặt mọi người. Hạ Vân Thanh đã lên tiếng đỡ lời cho cậu.

Ngày cuối cùng, không có lịch trình gì, cả nhóm thống nhất ngủ nướng rồi đi thẳng từ khách sạn ra sân bay.

Tịch Phong tỉnh dậy sớm, nhìn điện thoại thấy còn sớm, quay sang thấy Hạ Vân Thanh vẫn nằm im trong chăn, chợt nảy sinh ý nghĩ, liền xuống giường, đi trên thảm đến bên giường đối diện, nằm xuống ôm lấy cả người Hạ Vân Thanh lẫn chăn.

Hạ Vân Thanh lập tức tỉnh dậy, bắt đầu giãy giụa, nhưng sức không bằng Tịch Phong. Thấy anh giãy, Tịch Phong càng ghì chặt hơn, đe dọa: “Đừng động đậy!”

“Buông ra!” Hạ Vân Thanh giận dữ.

Tịch Phong thấy ấm ức: “Tôi chỉ muốn ôm anh một cái thôi, còn cách cái chăn mà, có sao đâu!”

Hạ Vân Thanh nói: “Cậu có hiểu thế nào là tôn trọng người khác không?”

Tịch Phong cúi đầu nhìn anh, trán gần như chạm vào trán: “Anh đâu phải người xa lạ.”

Hạ Vân Thanh tức đến bật cười, ngược lại trở nên bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Tịch Phong, đừng như vậy.”

Tịch Phong không tiếp tục nói chuyện đó, mà nói: “Hôm qua anh đã lên tiếng giúp tôi.”

Hạ Vân Thanh lẩm bẩm: “Đổi lại là người khác tôi cũng sẽ nói.”

Tịch Phong chống đầu bằng một tay, tay kia vẫn ôm chặt: “Anh ghét tôi đến vậy sao?”

Hạ Vân Thanh im lặng một lúc, nếu phải nói rõ thì anh từng ghét, nhưng giờ thì không còn ghét nữa. Nhưng hết ghét không đồng nghĩa với thích, chỉ là không ghét mà thôi. Anh nghĩ rồi trả lời: “Tôi thấy cậu phiền.”

Tịch Phong có chút tổn thương. Dù tim làm bằng sắt đá thì cũng chịu không nổi những lời như dao cứa. Huống hồ cậu không phải thế, sự tự tin đã sụp đổ dần dần từ lâu.

Cậu hỏi: “Nếu tôi không làm phiền anh nữa, anh có thể cho tôi một cơ hội không?”

“Không thể.” Hạ Vân Thanh thẳng thừng.

Tịch Phong nới lỏng tay ra một chút, rồi lại không cam lòng siết chặt, nói: “Anh cũng lớn tuổi rồi, tìm một người đàn ông sống cả đời đâu dễ, chi bằng suy nghĩ về tôi?”

Hạ Vân Thanh lạnh nhạt: “Vậy tôi thà sống cô đơn đến già còn hơn.”

Tịch Phong sững người.

Hạ Vân Thanh nói: “Nếu cả thế giới đều chết hết chỉ còn lại một con chó, cậu cũng sẽ chấp nhận nó à?”

Tịch Phong buông tay.

Hạ Vân Thanh nói xong thì hối hận. Anh không muốn tổn thương đối phương đến thế, cũng không muốn dùng lời lẽ ác ý như vậy để ví von. Nhưng anh sợ Tịch Phong cứ tiếp tục dây dưa, nên đành phải nói đến cùng. Dù hối hận, anh vẫn im lặng không sửa lời.

Tịch Phong từ giường anh lật người dậy, thất thểu quay về giường mình, ngồi xuống, đầu cúi thấp, vai rộng cũng sụp xuống đầy chán nản.

Cậu rất buồn, thậm chí muốn khóc. Nghe thấy tiếng Hạ Vân Thanh rời giường, cậu cũng không dám ngẩng đầu nhìn, trong phút chốc cảm giác như chìm vào hố sâu của sự tự ti và tuyệt vọng.

Mãi đến lúc ra sân bay, Tịch Phong vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc nặng nề ấy. Lúc nói chuyện với phó tổng cũng lơ đãng, bị phó tổng liếc nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.

Lên máy bay, Tịch Phong tựa vào ghế nhắm mắt ngủ, tiếp viên mang đồ ăn đến cũng từ chối.

Chỗ ngồi của Hạ Vân Thanh cách một lối đi, anh đã gọi phần ăn giúp Tịch Phong, nhưng đến lúc máy bay hạ cánh, Tịch Phong vẫn không ăn không uống, thần sắc mơ hồ.


Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Story Chương 17
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...