Điện Hạ Khuynh Thành
Chương 53
219@-—— Mãi đến tối, tiểu nhân nhi trên giường nức nở hai tiếng tỉnh lại.
Hai mắt hắn đờ đẫn nhìn chằm chằm xà gỗ trên đầu chạm khắc, mặc dù đã tỉnh, nhưng ý thức lại tựa hồ bị rút ra khỏi thân thể.
Vẻ mặt mê man, lòng đau như thắt.
Nhắm mắt lại, một mỹ nữ mặc thường phục xuất hiện trước mặt hắn, khẽ mỉm cười đưa tay ôm lấy hắn.
Hốc mắt hắn nóng lên, ngón tay giữa không trung chộp lấy một vật gì đó, nhưng khi hắn chạm một cái, lại hóa ra không có gì.
Lại mở mắt ra, nước mắt chảy dài trên khóe mi.
"Tỉnh dậy."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên cạnh.
Kỳ Trường Ức vẫn ngây người nằm đó, không nói cũng không phản ứng, như người vô hồn.
Bùi Tranh đi tới bên giường, người trên giường một cái cũng không thèm nhìn hắn, vươn tay nắm lấy cánh tay gầy gò đem hắn nhấc lên, nhéo cằm hắn nhìn hắn.
"Nói!"
Kỳ Trường Ức nhìn Bùi Tranh, nhưng ánh mắt lại không đặt ở trên mặt hắn, đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt đẫm nước trong veo.
"Bùi ca ca." Thanh âm khàn khàn, giống như sắp hộc máu.
Bùi Tranh tay đột nhiên thả lỏng, hắn vừa nói cái gì, mặc kệ hắn nói cái gì.
"Hãy để ta đi."
Đôi mắt hẹp dài lại nheo lại, ngón tay lỏng lẻo lại che đi hai dấu ngón tay, "Ngươi nói cái gì?"
Cằm của tiểu nhân nhi đột nhiên ăn đau, nếu mất khống chế có thể dễ dàng bóp nát cằm của hắn.
"Đi?" Bùi Tranh ghé sát mặt hắn, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Giọt nước mắt của Kỳ Trường Ức rơi xuống tay Bùi Tranh, giọt nước nóng hổi chậm rãi tan đi.
Bùi Tranh cười, "Hận ta?"
Kỳ Trường Ức đau đớn dữ dội, cơ thể hắn không ngừng run rẩy.
"Ngươi nên hận ta, hận ta đến chết mới đúng."
Đôi mắt của Bùi Tranh đỏ hoe, trên thế giới người hận hắn không ít, phải nói rằng người không hận hắn tìm khắp thiên hạ cũng không có một ai.
1
Nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm, chỉ cần ở địa vị cao, có quyền thế, hắn có thể khiến tất cả những điều tiếng chống lại mình đều biến mất.
Những kẻ cầm quyền máu lạnh, tàn nhẫn, độc ác và hung bạo lâu nay không coi ai ra gì, không biết để người vào mắt.
Cho đến khi tiểu bạch thỏ thuần khiết mê người, thiện lương này đột nhiên xông vào triều đình tàn nhẫn máu lạnh, thiếu chút nữa bị bầy sói phanh thây, Bùi Tranh đã có tâm tư khác trói hắn lại bên mình.
Sau khi động lực ban đầu bị xóa sạch từng chút một, Bùi Tranh nhận ra rằng tiểu nhân nhi này có thể khác với mình, vì vậy hắn đã nghe theo trái tim mình, xin Hoàng Thượng ban thưởng mang tiểu nhân nhi cột lại bên mình, ngày qua ngày dưỡng.
Mỗi ngày thoải mái và vui vẻ như vậy dường như khiến hắn quên mất chính mình.
Hắn vốn không có chút tình cảm nào, tất cả chỉ là con tốt trong cuộc đua tranh giành quyền lực của hắn, nếu không có trái tim liền sẽ không có lương tâm, mọi thứ đều vô giá trị trước khát vọng quyền lực.
Nó chỉ là một sủng vật dưỡng để trút giận, nếu không nghe lời, sớm sẽ vứt bỏ.
Từ bỏ sao?
Bùi Tranh ấn nhẹ ngón tay tiểu nhân nhi run rẩy càng thêm kich liệt.
Từ từ, từ từ, xương quai hàm lập cập.
Bùi Tranh phất tay một cái, đem tiểu nhân nhi ném trở lại trên đệm, phất tay áo đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh trăng vừa vặn, ánh trăng trắng sáng rọi xuống, chiếu rọi bóng người cao lớn chậm rãi đi xa.
Kỳ Trường Ức đập vào trên đệm mềm như bông, nhưng lại đau cuộn tròn lại và r.ên rỉ vài lần.
Bùi Tranh luôn thích niết cằm mình, vui thì niết, tức giận cũng niết, chưa bao giờ quan tâm hôm nay lại niết cằm không chú ý lực độ, niết khiến hắn đau đớn.
Đau quá, Kỳ Trường Ức nước mắt như mưa tuôn rơi, nhưng đau hơn chính là trái tim, như bị ai chọc thủng một lỗ, ứa máu.
Cũng không biết qua bao lâu, khi cơn đau làm cho hắn hôn mê bất tỉnh, thời điểm khi sắp ngất đi thì cửa phòng bị đẩy ra.
Bên trong không bật đèn, tối đen như mực, có chút ánh trăng chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy người nằm trên giường.
Người tới là Thừa Phong, sau bước khi vào liền thắp đèn.
Phía sau hắn là một nam nhân nhanh nhẹn đi tới bên giường, ấn mảnh sứ nhỏ như ngọc lên trên, quai hàm lập tức cứng lại, tiểu nhân nhi lập tức tỉnh lại, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Kỳ Trường Ức hốc mắt đỏ lên, ngắt quãng nói: "A Phong, ta, ta muốn hồi cung."
Thừa Phong tàn nhẫn xé rách góc áo, chắp tay nói: "Điện hạ, ngài ở phủ thừa tướng là ý chỉ của Hoàng Thượng, không có lệnh của chủ tử ngài sẽ không được rời đi."
Kỳ Trường Ức giơ tay giữa không trung sững sờ một hồi, sau đó thu lại, yên lặng cụp mắt xuống.
Dáng vẻ đáng thương với đôi lông mày thấp thực sự khiến người ta xót xa.
Thừa Phong lại nói: "Điện hạ, chuyện năm đó có quá nhiều người nhúng tay vào, đã khó phân rõ ai đúng ai sai. Bất quá, chủ tử đối với bất luận kẻ nào cũng chưa từng đối tốt như vậy, trong lòng chủ tử, nhất định chỉ có đối xử ngươi là khác với những người khác. Chỉ cần ngài có thể đối xử với chủ tử như trước, đừng nhắc gì đến việc hận hắn và muốn rời đi."
Kỳ Trường Ức vẫn cúi đầu không nói, tự hỏi hắn có nghe hay không.
Thừa Phong còn muốn nói thêm gì đó, Bùi Tranh từ cửa đi vào, mang theo hương rượu nồng nặc.
"Cút ra."
Thừa Phong đi ra khỏi cửa, nhanh chóng rời đi.
Bùi Tranh đặt vò rượu trong tay lên bàn, đi đến bên giường và ngồi xuống.
Mùi rượu nồng nặc khiến người ta nhức mắt, bước chân của Bùi Tranh vững vàng, nhưng trong mắt có thể nhìn ra đã bị rượu làm cho mơ hồ.
Hắn dùng ngón tay lạnh lẽo sờ sờ chiếc cằm gầy, "Còn đau không?"
Quai hàm vừa mới hết đau của Kỳ Trường Ức lại bị nhéo, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, cau mày.
Bùi Tranh lại thả lỏng sức lực, luồn tay qua eo hắn đem hắn ôm vào trong lòng, ngồi xuống.
Cúi đầu, đầu lưỡi lướt qua khe hẹp, hôn đi vài giọt nước mắt, "Ngoan, đừng khóc."
Kỳ Trường Ức trong lòng run lên, hắn mở mắt ra, đẩy ng.ực Bùi Tranh, nước mắt rơi xuống càng kịch liệt.
"Bùi ca ca, buông ta ra... thả ta ra... Van cầu ngươi..."
Không, ta không thể thích Búi Tranh nữa.
Không được thích hắn!
Cánh tay nhỏ bé đang giãy giụa vô ý đẩy vào vết thương của Bùi Tranh, băng gạc vốn được băng bó trong nháy mắt đã rỉ máu, Bùi Tranh không để ý đến, một tay nắm lấy cánh tay hư nhược, vặn ra sau lưng.
"Cầu xin ta?"
Đôi môi mỏng hung hăng bao phủ lấy đôi môi tái nhợt, cắn không thương tiếc, đầu lưỡi hung hăng thọc vào, đoạt lấy thanh ngọt mà m.út mạnh.
Nước mắt của tiểu nhân nhi chảy vào trong cái miệng đang quấn lấy nhau của hai người, mặn chát hòa lẫn với mùi rượu, va chạm ngẫu nhiên trong cơ thể sắp nổ tung ra khỏi huyết quản.
Bùi Tranh buông người trong ng.ực ra, vươn tay cầm lấy vò rượu trên bàn, ngẩng đầu uống một hớp lớn, còn lại trực tiếp rót vào gò má của tiểu nhân nhi.
Rượu mạnh lạnh lẽo, tràn ngập tràn ngập miệng mũi, cổ họng bỏng rát bắt đầu ngứa ngáy, nôn khan không ngừng.
Bùi Tranh ném vò rượu rỗng xuống đất, đứng dậy và bắt đầu từ từ c.ởi quần áo, để lộ bộ ng.ực và cánh tay săn chắc, trên cánh tay vẫn còn một vết sẹo nổi rõ.
Kỳ Trường Ức nhất thời thở không ra hơi, cuống quit té ngã trên giường, Bùi Tranh trước mặt quá đáng sợ, dục vọ.ng sâu thẳm trong mắt dường như muốn xé nát hắn ra, nuốt chửng hắn.
Kỳ Trường Ức nắm chặt lấy cổ áo hắn, ôm đầu gối co rúm trong một góc, vừa lắc đầu vừa hoảng sợ rơi nước mắt.
"Đừng làm như vậy, Bùi ca ca, đừng làm như vậy, ta sợ..."
Cố nén nức nở, thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt giàn giụa, giống như con thỏ sợ hãi.
Bùi Tranh một tay kéo mắt cá chân của hắn, đem hắn kéo xuống dưới, xé rách áo choàng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn nhỏ nhắn, trên đó có vết cắn rõ ràng, tương xứng với hàm răng đều tăm tắp.
Phù hợp hoàn hảo.
Đầu răng khẽ ấn, máu từ vết cắn lại chảy ra, vết sẹo trên vai Bùi Tranh cũng vì động tác quá mạnh mà bị xé toạc, máu trộn lẫn với mồ hôi nhỏ giọt xuống tấm vải nệm đẹp nhất, ma mị mê hoặc.
Rượu say, sự tỉnh táo còn sót lại bắt đầu tan rã dần.
Với một làn gió thổi đến, đèn vụt tắt.
Ánh trăng từ cửa sổ của tiểu lâu chiếu vào, bóng cây lay động.
Mùi rượu nồng nặc, chiếc giường gỗ đung đưa, mái tóc đen đẫm mồ hôi bị túm chặt, ngã ngửa ra sau, không thể cất tiếng, chỉ biết thút thít...
Chiều hôm sau.
Bùi Tranh vừa bước vào trong biệt phủ, Thừa Phong liền đi theo bên cạnh, chần chờ không dám nói.
"Nói."
Thừa Phong nói: "Chủ tử, ngài nên đi hậu viên nhìn một chút."
Bùi Tranh không nhúc nhích, đi vào chính điện, thị nữ thay y phục chờ hắn, thế là hắn ngồi vào bàn, mở sách ra đọc.
"Chủ tử, điện hạ hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, theo cung nữ nói, thân thể của ngài nóng kinh khủng, nếu tiếp tục sốt cao như vậy rất có thể sẽ xảy ra chuyện không hay."
Bùi Tranh đá hắn sang một bên, "Ta nuôi ngươi lâu như vậy, nhưng hóa ra lại nuôi lớn một người tâm phúc quan tâm người khác như vậy."
Nói xong, Bùi Tranh đặt cuốn sổ trong tay xuống.
Hắn tối hôm qua còn có chút nóng nảy, không nghĩ tới hiện tại sẽ giảm xuống.
Hôm nay trong triều đình lại xảy ra tranh chấp với Tứ hoàng tử và các quan đại thần khác, tranh cãi kịch liệt đến mức khiến người ta tức ngực.
Đứng lên, Bùi Tranh rốt cuộc đi hướng hậu viên.
— Bước vào, trong tiểu lâu mùi mơ hồ còn chưa tản đi, hai nha hoàn đứng ở một bên ngoan ngoãn không ngẩng đầu lên, giống như đồ trang sức.
Bùi Tranh sải bước đi đến bên giường, tiểu nhân nhi nằm yên lặng, đôi môi vẫn không có huyết sắc, nhưng hai má lại có chút ửng hồng, nhìn có sức sống hơn rất nhiều.
Hắn vén chăn lên sờ sờ thân thể mềm mại của cậu, nóng quá, hắn vỗ vỗ má cậu, nhưng không có phản ứng gì.
Bùi Tranh trong lòng âm thầm siết chặt, "Vào cung truyền thái y đến, nhanh lên."
Thừa Phong nhận lệnh rời đi.
Bùi Tranh đắp chăn lại.
Không ai dám động vào đống y phục rách nát hỗn độn trên mặt đất, ngay cả vò rượu vỡ và vũng máu nhỏ bên cạnh, dường như đang diễu võ dương oai với Bùi Tranh.
Hãy nhìn xem,ngươi đã làm được, ngươi có tất cả của hắn, còn có gì không thích?
Hoang tưởng giữ hắn bên người, chẳng phải chỉ là hành hạ hắn để hắn có thể phát ti.ết dục vọ.ng sao.
"Dọn đi".
Bùi Tranh ngồi ở bên giường, "Lại mang một bộ quần áo sạch."
Tỳ nữ nhanh chóng mang đến một chiếc áo choàng trắng giản dị, viền bằng sợi tơ thêu màu đỏ sẫm.
Bùi Tranh nhặt lên, từ áo trong đến áo ngoài mặc cho tiểu nhân nhi, đưa tay sờ vết bầm tím khắp người hắn lại không nhịn được xoa xoa hai lần.
Bây giờ thật tốt biết bao, ngoan ngoãn như trước, nép vào trong lòng hắn, không chịu thoát ra.
Cho nên, hãy ngừng suy nghĩ về việc rời đi.
Nếu không, hắn sẽ nhịn không được muốn hủy diệt tất cả.
Điện Hạ Khuynh Thành
Hai mắt hắn đờ đẫn nhìn chằm chằm xà gỗ trên đầu chạm khắc, mặc dù đã tỉnh, nhưng ý thức lại tựa hồ bị rút ra khỏi thân thể.
Vẻ mặt mê man, lòng đau như thắt.
Nhắm mắt lại, một mỹ nữ mặc thường phục xuất hiện trước mặt hắn, khẽ mỉm cười đưa tay ôm lấy hắn.
Hốc mắt hắn nóng lên, ngón tay giữa không trung chộp lấy một vật gì đó, nhưng khi hắn chạm một cái, lại hóa ra không có gì.
Lại mở mắt ra, nước mắt chảy dài trên khóe mi.
"Tỉnh dậy."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên cạnh.
Kỳ Trường Ức vẫn ngây người nằm đó, không nói cũng không phản ứng, như người vô hồn.
Bùi Tranh đi tới bên giường, người trên giường một cái cũng không thèm nhìn hắn, vươn tay nắm lấy cánh tay gầy gò đem hắn nhấc lên, nhéo cằm hắn nhìn hắn.
"Nói!"
Kỳ Trường Ức nhìn Bùi Tranh, nhưng ánh mắt lại không đặt ở trên mặt hắn, đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt đẫm nước trong veo.
"Bùi ca ca." Thanh âm khàn khàn, giống như sắp hộc máu.
Bùi Tranh tay đột nhiên thả lỏng, hắn vừa nói cái gì, mặc kệ hắn nói cái gì.
"Hãy để ta đi."
Đôi mắt hẹp dài lại nheo lại, ngón tay lỏng lẻo lại che đi hai dấu ngón tay, "Ngươi nói cái gì?"
Cằm của tiểu nhân nhi đột nhiên ăn đau, nếu mất khống chế có thể dễ dàng bóp nát cằm của hắn.
"Đi?" Bùi Tranh ghé sát mặt hắn, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Giọt nước mắt của Kỳ Trường Ức rơi xuống tay Bùi Tranh, giọt nước nóng hổi chậm rãi tan đi.
Bùi Tranh cười, "Hận ta?"
Kỳ Trường Ức đau đớn dữ dội, cơ thể hắn không ngừng run rẩy.
"Ngươi nên hận ta, hận ta đến chết mới đúng."
Đôi mắt của Bùi Tranh đỏ hoe, trên thế giới người hận hắn không ít, phải nói rằng người không hận hắn tìm khắp thiên hạ cũng không có một ai.
1
Nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm, chỉ cần ở địa vị cao, có quyền thế, hắn có thể khiến tất cả những điều tiếng chống lại mình đều biến mất.
Những kẻ cầm quyền máu lạnh, tàn nhẫn, độc ác và hung bạo lâu nay không coi ai ra gì, không biết để người vào mắt.
Cho đến khi tiểu bạch thỏ thuần khiết mê người, thiện lương này đột nhiên xông vào triều đình tàn nhẫn máu lạnh, thiếu chút nữa bị bầy sói phanh thây, Bùi Tranh đã có tâm tư khác trói hắn lại bên mình.
Sau khi động lực ban đầu bị xóa sạch từng chút một, Bùi Tranh nhận ra rằng tiểu nhân nhi này có thể khác với mình, vì vậy hắn đã nghe theo trái tim mình, xin Hoàng Thượng ban thưởng mang tiểu nhân nhi cột lại bên mình, ngày qua ngày dưỡng.
Mỗi ngày thoải mái và vui vẻ như vậy dường như khiến hắn quên mất chính mình.
Hắn vốn không có chút tình cảm nào, tất cả chỉ là con tốt trong cuộc đua tranh giành quyền lực của hắn, nếu không có trái tim liền sẽ không có lương tâm, mọi thứ đều vô giá trị trước khát vọng quyền lực.
Nó chỉ là một sủng vật dưỡng để trút giận, nếu không nghe lời, sớm sẽ vứt bỏ.
Từ bỏ sao?
Bùi Tranh ấn nhẹ ngón tay tiểu nhân nhi run rẩy càng thêm kich liệt.
Từ từ, từ từ, xương quai hàm lập cập.
Bùi Tranh phất tay một cái, đem tiểu nhân nhi ném trở lại trên đệm, phất tay áo đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh trăng vừa vặn, ánh trăng trắng sáng rọi xuống, chiếu rọi bóng người cao lớn chậm rãi đi xa.
Kỳ Trường Ức đập vào trên đệm mềm như bông, nhưng lại đau cuộn tròn lại và r.ên rỉ vài lần.
Bùi Tranh luôn thích niết cằm mình, vui thì niết, tức giận cũng niết, chưa bao giờ quan tâm hôm nay lại niết cằm không chú ý lực độ, niết khiến hắn đau đớn.
Đau quá, Kỳ Trường Ức nước mắt như mưa tuôn rơi, nhưng đau hơn chính là trái tim, như bị ai chọc thủng một lỗ, ứa máu.
Cũng không biết qua bao lâu, khi cơn đau làm cho hắn hôn mê bất tỉnh, thời điểm khi sắp ngất đi thì cửa phòng bị đẩy ra.
Bên trong không bật đèn, tối đen như mực, có chút ánh trăng chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy người nằm trên giường.
Người tới là Thừa Phong, sau bước khi vào liền thắp đèn.
Phía sau hắn là một nam nhân nhanh nhẹn đi tới bên giường, ấn mảnh sứ nhỏ như ngọc lên trên, quai hàm lập tức cứng lại, tiểu nhân nhi lập tức tỉnh lại, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Kỳ Trường Ức hốc mắt đỏ lên, ngắt quãng nói: "A Phong, ta, ta muốn hồi cung."
Thừa Phong tàn nhẫn xé rách góc áo, chắp tay nói: "Điện hạ, ngài ở phủ thừa tướng là ý chỉ của Hoàng Thượng, không có lệnh của chủ tử ngài sẽ không được rời đi."
Kỳ Trường Ức giơ tay giữa không trung sững sờ một hồi, sau đó thu lại, yên lặng cụp mắt xuống.
Dáng vẻ đáng thương với đôi lông mày thấp thực sự khiến người ta xót xa.
Thừa Phong lại nói: "Điện hạ, chuyện năm đó có quá nhiều người nhúng tay vào, đã khó phân rõ ai đúng ai sai. Bất quá, chủ tử đối với bất luận kẻ nào cũng chưa từng đối tốt như vậy, trong lòng chủ tử, nhất định chỉ có đối xử ngươi là khác với những người khác. Chỉ cần ngài có thể đối xử với chủ tử như trước, đừng nhắc gì đến việc hận hắn và muốn rời đi."
Kỳ Trường Ức vẫn cúi đầu không nói, tự hỏi hắn có nghe hay không.
Thừa Phong còn muốn nói thêm gì đó, Bùi Tranh từ cửa đi vào, mang theo hương rượu nồng nặc.
"Cút ra."
Thừa Phong đi ra khỏi cửa, nhanh chóng rời đi.
Bùi Tranh đặt vò rượu trong tay lên bàn, đi đến bên giường và ngồi xuống.
Mùi rượu nồng nặc khiến người ta nhức mắt, bước chân của Bùi Tranh vững vàng, nhưng trong mắt có thể nhìn ra đã bị rượu làm cho mơ hồ.
Hắn dùng ngón tay lạnh lẽo sờ sờ chiếc cằm gầy, "Còn đau không?"
Quai hàm vừa mới hết đau của Kỳ Trường Ức lại bị nhéo, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, cau mày.
Bùi Tranh lại thả lỏng sức lực, luồn tay qua eo hắn đem hắn ôm vào trong lòng, ngồi xuống.
Cúi đầu, đầu lưỡi lướt qua khe hẹp, hôn đi vài giọt nước mắt, "Ngoan, đừng khóc."
Kỳ Trường Ức trong lòng run lên, hắn mở mắt ra, đẩy ng.ực Bùi Tranh, nước mắt rơi xuống càng kịch liệt.
"Bùi ca ca, buông ta ra... thả ta ra... Van cầu ngươi..."
Không, ta không thể thích Búi Tranh nữa.
Không được thích hắn!
Cánh tay nhỏ bé đang giãy giụa vô ý đẩy vào vết thương của Bùi Tranh, băng gạc vốn được băng bó trong nháy mắt đã rỉ máu, Bùi Tranh không để ý đến, một tay nắm lấy cánh tay hư nhược, vặn ra sau lưng.
"Cầu xin ta?"
Đôi môi mỏng hung hăng bao phủ lấy đôi môi tái nhợt, cắn không thương tiếc, đầu lưỡi hung hăng thọc vào, đoạt lấy thanh ngọt mà m.út mạnh.
Nước mắt của tiểu nhân nhi chảy vào trong cái miệng đang quấn lấy nhau của hai người, mặn chát hòa lẫn với mùi rượu, va chạm ngẫu nhiên trong cơ thể sắp nổ tung ra khỏi huyết quản.
Bùi Tranh buông người trong ng.ực ra, vươn tay cầm lấy vò rượu trên bàn, ngẩng đầu uống một hớp lớn, còn lại trực tiếp rót vào gò má của tiểu nhân nhi.
Rượu mạnh lạnh lẽo, tràn ngập tràn ngập miệng mũi, cổ họng bỏng rát bắt đầu ngứa ngáy, nôn khan không ngừng.
Bùi Tranh ném vò rượu rỗng xuống đất, đứng dậy và bắt đầu từ từ c.ởi quần áo, để lộ bộ ng.ực và cánh tay săn chắc, trên cánh tay vẫn còn một vết sẹo nổi rõ.
Kỳ Trường Ức nhất thời thở không ra hơi, cuống quit té ngã trên giường, Bùi Tranh trước mặt quá đáng sợ, dục vọ.ng sâu thẳm trong mắt dường như muốn xé nát hắn ra, nuốt chửng hắn.
Kỳ Trường Ức nắm chặt lấy cổ áo hắn, ôm đầu gối co rúm trong một góc, vừa lắc đầu vừa hoảng sợ rơi nước mắt.
"Đừng làm như vậy, Bùi ca ca, đừng làm như vậy, ta sợ..."
Cố nén nức nở, thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt giàn giụa, giống như con thỏ sợ hãi.
Bùi Tranh một tay kéo mắt cá chân của hắn, đem hắn kéo xuống dưới, xé rách áo choàng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn nhỏ nhắn, trên đó có vết cắn rõ ràng, tương xứng với hàm răng đều tăm tắp.
Phù hợp hoàn hảo.
Đầu răng khẽ ấn, máu từ vết cắn lại chảy ra, vết sẹo trên vai Bùi Tranh cũng vì động tác quá mạnh mà bị xé toạc, máu trộn lẫn với mồ hôi nhỏ giọt xuống tấm vải nệm đẹp nhất, ma mị mê hoặc.
Rượu say, sự tỉnh táo còn sót lại bắt đầu tan rã dần.
Với một làn gió thổi đến, đèn vụt tắt.
Ánh trăng từ cửa sổ của tiểu lâu chiếu vào, bóng cây lay động.
Mùi rượu nồng nặc, chiếc giường gỗ đung đưa, mái tóc đen đẫm mồ hôi bị túm chặt, ngã ngửa ra sau, không thể cất tiếng, chỉ biết thút thít...
Chiều hôm sau.
Bùi Tranh vừa bước vào trong biệt phủ, Thừa Phong liền đi theo bên cạnh, chần chờ không dám nói.
"Nói."
Thừa Phong nói: "Chủ tử, ngài nên đi hậu viên nhìn một chút."
Bùi Tranh không nhúc nhích, đi vào chính điện, thị nữ thay y phục chờ hắn, thế là hắn ngồi vào bàn, mở sách ra đọc.
"Chủ tử, điện hạ hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, theo cung nữ nói, thân thể của ngài nóng kinh khủng, nếu tiếp tục sốt cao như vậy rất có thể sẽ xảy ra chuyện không hay."
Bùi Tranh đá hắn sang một bên, "Ta nuôi ngươi lâu như vậy, nhưng hóa ra lại nuôi lớn một người tâm phúc quan tâm người khác như vậy."
Nói xong, Bùi Tranh đặt cuốn sổ trong tay xuống.
Hắn tối hôm qua còn có chút nóng nảy, không nghĩ tới hiện tại sẽ giảm xuống.
Hôm nay trong triều đình lại xảy ra tranh chấp với Tứ hoàng tử và các quan đại thần khác, tranh cãi kịch liệt đến mức khiến người ta tức ngực.
Đứng lên, Bùi Tranh rốt cuộc đi hướng hậu viên.
— Bước vào, trong tiểu lâu mùi mơ hồ còn chưa tản đi, hai nha hoàn đứng ở một bên ngoan ngoãn không ngẩng đầu lên, giống như đồ trang sức.
Bùi Tranh sải bước đi đến bên giường, tiểu nhân nhi nằm yên lặng, đôi môi vẫn không có huyết sắc, nhưng hai má lại có chút ửng hồng, nhìn có sức sống hơn rất nhiều.
Hắn vén chăn lên sờ sờ thân thể mềm mại của cậu, nóng quá, hắn vỗ vỗ má cậu, nhưng không có phản ứng gì.
Bùi Tranh trong lòng âm thầm siết chặt, "Vào cung truyền thái y đến, nhanh lên."
Thừa Phong nhận lệnh rời đi.
Bùi Tranh đắp chăn lại.
Không ai dám động vào đống y phục rách nát hỗn độn trên mặt đất, ngay cả vò rượu vỡ và vũng máu nhỏ bên cạnh, dường như đang diễu võ dương oai với Bùi Tranh.
Hãy nhìn xem,ngươi đã làm được, ngươi có tất cả của hắn, còn có gì không thích?
Hoang tưởng giữ hắn bên người, chẳng phải chỉ là hành hạ hắn để hắn có thể phát ti.ết dục vọ.ng sao.
"Dọn đi".
Bùi Tranh ngồi ở bên giường, "Lại mang một bộ quần áo sạch."
Tỳ nữ nhanh chóng mang đến một chiếc áo choàng trắng giản dị, viền bằng sợi tơ thêu màu đỏ sẫm.
Bùi Tranh nhặt lên, từ áo trong đến áo ngoài mặc cho tiểu nhân nhi, đưa tay sờ vết bầm tím khắp người hắn lại không nhịn được xoa xoa hai lần.
Bây giờ thật tốt biết bao, ngoan ngoãn như trước, nép vào trong lòng hắn, không chịu thoát ra.
Cho nên, hãy ngừng suy nghĩ về việc rời đi.
Nếu không, hắn sẽ nhịn không được muốn hủy diệt tất cả.
Điện Hạ Khuynh Thành
Đánh giá:
Truyện Điện Hạ Khuynh Thành
Story
Chương 53
10.0/10 từ 45 lượt.