Điện Hạ Khuynh Thành
Chương 120
201@-Ánh mắt mọi người trong phóng đều nhìn về phía Nguyệt Nô, Nguyệt Nô nhanh cúi đầu.
"Ta, ta sẽ không."
Thẩm Hoan đem hắn kéo lại đây, "Không có việc gì, rất đơn giản. Hơn nữa thuốc này về sau mỗi ngày đều phải đổi hai lần, cho đến khi miệng vết thương hoàn toàn khép lại, ta thấy người trong phủ đều rất bận, không bằng về sau việc thay thuốc đều giao cho ngươi đi."
Nói xong nàng nhìn về phía Võ Tuyền, dò hỏi ý kiến Võ Tuyền.
Võ Tuyền gật gật đầu, tướng quân phủ hiện tại xác thật hạ nhân không đủ, cũng cần phải có người có thể tinh tế chiếu cố tướng quân, mà bọn họ tướng sĩ thô nhân, không bằng Nguyệt Nô từ nhỏ đã chăm sóc người khác chiếu cỗ sẽ thích hợp hơn.
Hơn nữa, Võ Tuyền đã phái người điều tra rõ Nguyệt Nô, tiểu hài tử này khi còn nhỏ bị bán cho một gia đình ở Đế Đô làm nô lệ, sau lại lại bị bán vài lần, mười mấy năm qua quá thật sự là bấp bênh, thẳng đến khi thương đội đi ra ngoài gặp tai kiếp, sau đó tới phủ tướng quân.
Triệu Lệ Đường vẫn luôn dựa nghiêng trên mép giường không nói gì, tùy ý Nguyệt Nô tới tahy thuốc cho hắn.
Thẩm Hoan ở một bên chỉ đạo, Nguyệt Nô tay chân lanh lẹ, lại thập phần mềm nhẹ, thực mau liền đem đổi thuốc xong.
— Một phiên bận rộn xong xuôi, sắc trời cũng đã không còn sớm.
Thẩm Hoan ngáp một cái, "Kia, Triệu tướng quân nghỉ ngơi, chúng ta cũng liền trước tiên lui xuống."
Nàng đối với Nguyệt Nô đưa mắt ra hiệu, ý tứ là ở chỗ này chiếu cố thật tốt.
Nguyệt Nô gật gật đầu.
Còn lại chờ người lui hết ra ngoài, Thẩm Thập Cửu cũng vẫn luôn đi theo phía sau Thẩm Hoan, thân ảnh biến mất ở phía sau cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Triệu Lệ Đường cùng Nguyệt Nô, mà Triệu Lệ Đường ánh mắt còn vẫn luôn đang nhìn cạnh cửa.
Nguyệt Nô đi dùng khăn tay ngâm nước ấm, lau tay cho Triệu Lệ Đường.
Triệu Lệ Đường nhíu mày, tựa hồ đang suy tư cái gì, thế nhưng không có nhìn đến Nguyệt Nô.
"Người vừa rồi tới là ai?"
Nguyệt Nô nghĩ nghĩ, chỉ có Thẩm Hoan cùng Thẩm Thập Cửu là Triệu Lệ Đường không quen biết.
"Thẩm sư phụ, là Giang thái y mời từ phủ thừa tướng tới, y thuật rất cao minh, độc của tướng quân chính là Thẩm sư phụ giải."
Triệu Lệ Đường nghe thấy ba chữ phủ Thừa tướng, sắc mặt liền có điểm không đúng.
"Còn người kia, cũng là người ở phủ Thừa tướng?"
Nguyệt Nô nói, "Tướng quân là đang hỏi Thẩm công tử sao. Thẩm công tử là đồ đệ của Thẩm sư phụ, cũng là từ phủ Thừa tướng tới."
"Thẩm công tử?"
"Đúng vậy, Thẩm công tử là Thẩm Thập Cửu, y thuật cũng rất lợi hại."
Nguyệt Nô mấy ngày nay cùng Thẩm Thập Cửu tiếp xúc tương đối nhiều, hắn cùng Thẩm Thập Cửu ở cạnh nhau khi có thiời gian rảnh, mà hắn cũng thực thích tiểu nhân nhi kia luôn tươi đẹp như ánh mặt trời.
Triệu Lệ Đường không tiếp tục hỏi.
"Ngươi đi ra ngoài đi."
Động tác trong tay Nguyệt Nô dừng lại, "Tướng quân, để Nguyệt Nô lưu lại chiếu cố ngài đi, ngài mới vừa tỉnh, làm cái gì đều không có tiện, cần phải có người chăm sóc......"
"Ta không có việc gì, ngươi trở về nghỉ ngơi."
Triệu Lệ Đường nói xong liền dựa vào mép giường nhắm hai mắt lại, một bộ không muốn nói thêm nữa.
Nguyệt Nô cũng không nghĩ lại quấy rầy hắn, nhẹ giọng "Vâng", rồ yên lặng cúi đầu đi ra.
Đi đến cạnh cửa, lúc vừa muốn đóng cửa, Triệu Lệ Đường thấy khuôn mặt nhỏ đang khóc của hắn, chợt nói câu, "Cảm ơn ngươi."
Sau đó nâng nâng cánh tay chính mình đã băng bó hoàn hảo.
Nguyệt Nô cười cười, "Đây đều là Nguyệt Nô nên làm, tướng quân ngài nghỉ ngơi thật tốt, Nguyệt Nô đi xuống trước."
Cửa phòng đóng lại.
Triệu Lệ Đường trong đầu còn có chút hỗn loạn.
Người ở Phủ Thừa tướng vì cái gì sẽ đến cứu chính mình? Mà Thẩm Thập Cửu kia rốt cuộc là người nào? Bùi Tranh có phải hay không có chuyện gì giấu giếm chính mình?
Xem ra hắn cần thiết phải tự mình tìm Bùi Tranh nói chuyện.
Nguyệt Nô từ trong phòng Triệu Lệ Đường rời đi, bước chân khó được có chút nhẹ nhàng, tưởng tượng đến vừa rồi tướng quân nói lời cảm tạ cùng chính mình, hắn liền nhịn không được ngây ngô cười.
Tướng quân thật là người rất tốt, cứu mạng chính mình không nói, còn ôn nhu như vậy cùng chính mình nói lời cảm tạ.
Trước kia chưa từng có người nào đối đãi với hắn như vậy, những chủ nhân trước đều đem hắn coi như gia súc, ai sẽ để ý cảm thụ của hắn.
Nhưng là tướng quân liền không giống họ, hắn rõ ràng tay cầm trọng binh, là đại nhân vật ghê gớm như vậy, lại đối với một tiểu nô lệ như hắn tốt như vậy, cho nên hắn về sau — nhất định phải đối tướng quân càng tốt mới được, mới có thể báo đáp ân tình của tướng quân.
Bên ngoài sắc trời đã sớm đã tối mịt, Nguyệt Nô đi trở về gian phòng của mình, lại thấy một cái thân ảnh nho nhỏ còn đứng ở trong sân.
Thẩm Thập Cửu đang ở ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, đỉnh đầu treo trăng sáng, ngân hà yên tĩnh lóng lánh, hắn một bàn tay chỉ vào giữa không trung, trong miệng ở nhỏ giọng đếm.
"50 viên tinh, 51 viên tinh, 52 viên tinh......"
"Thẩm công tử," Nguyệt Nô gọi hắn một tiếng, sau đó hướng về phương hướng hắn đi tới, "Đã trễ thế này, ngươi như thế nào còn không có đi nghỉ ngơi a?"
Sự nghiệp đếm sao của Thẩm Thập Cửu bị quấy rầy, hắn chu chu môi, nhìn về phía người tới.
"A Nguyệt, là ngươi nha, ngươi đừng gọi ta Thẩm công tử, chúng ta đều ước định rồi, ta kêu ngươi A Nguyệt, ngươi kêu ta Thập Cửu."
Nguyệt Nô do dự, "Nhưng mà, ngài là khách nhân, ta là hạ nhân, như vậy vẫn là không tốt đâu......"
Thẩm Thập Cửu đến gần hắn một bước, lôi kéo tay hắn, "Có cái gì không tốt, ta cảm thấy rất tốt nha. Hơn nữa, sư phụ nói ta còn so ngươi lớn hơn một tuổi a, ngươi hẳn là kêu ta là ca ca mới đúng, nếu không ngươi kêu ta một tiếng Thập Cửu ca ca được không?"
Thẩm Thập Cửu còn chưa bao giờ có đệ đệ muội muội, cũng không có người kêu hắn ca ca, hắn hưng phấn đôi mắt lập lánh.
Nguyệt Nô bị ánh mắt kích tùng của hắn làm ngượng ngùng, cặp mắt kia quá mức chân thành tha thiết nhiệt tình, hắn thế nhưng vô pháp mở miệng cự tuyệt.
"Thập Cửu...... Ca ca......"
"Ai!"
Thẩm Thập Cửu mặt mày cong cong, lôi kéo cánh tay Nguyệt Nô lúc ẩn lúc hiện, rất là vui vẻ.
Nguyệt Nô thấy hắn mặc quần áo cũng không nhiều, ban đêm sương dày đặc, hắn vẫn là có chút lo lắng Thẩm Thập Cửu sẽ bị lạnh cóng.
"Thập Cửu, ngươi là ở chỗ này chờ người sao?"
Nguyệt Nô nói còn hướng bốn phía nhìn nhìn, chính là chung quanh thực yên tĩnh, căn bản không có người a.
Thẩm Thập Cửu ánh mắt trốn tránh, "Không, không có a, ta không có, không có đang đợi người a, ta ở...... đếm sao a......"
Nói hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đêm.
Nguyệt Nô cũng nhìn theo ngẩng đầu, ánh mắt cẩn thận nhìn theo hướng Thẩm Thập Cửu, kỳ thật hắn chột dạ đều viết ở trên mặt, còn ngây ngốc cho rằng chính mình che giấu thực tốt a.
Nguyệt Nô trộm cười cười, sau đó nghiêm mặt nói, "Ta mang cho ngươi áo choàng, sau đó ngươi chậm rãi đếm được không? Buổi tối rất lạnh, ngươi cũng không thể để bị cảm lạnh."
"Được." Thẩm Thập Cửu gật gật đầu.
Nguyệt Nô thấy hắn ngoan như vậy, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, "Vậy ngươi ở chỗ này chờ ta một chút."
Nói xong liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng, mang cho Thẩm Thập Cửu áo choàng, hắn như vậy cẩn thận chiếu cố Thẩm Thập Cửu, giống như như là ca ca.
Nguyệt Nô lấy xong áo choàng chạy ra ngoài, trong sân lại không có bóng dáng tiểu nhân nhi.
"Thập Cửu? Thập Cửu? Thẩm công tử?"
Nguyệt Nô gọi vài lần, đều không có người trả lời, hắn liền cầm áo choàng, lại trở về phòng, sau đó đóng cửa lại.
Thẩm Thập Cửu kỳ thật còn ở trong sân, chẳng qua bị người bưng kín miệng, không cách nào nói chuyện mà thôi.
Vừa rồi hắn đứng ở trong sân chờ Nguyệt Nô, liền thấy trên mái hiên đột nhiên có người phi xuống, thân ảnh người nọ cực kì quen thuộc, trực tiếp lôi kéo hắn trốn đến mặt sau núi giả.
Chóp mũi quanh quẩn mùi đàn hương nhàn nhạt, Thẩm Thập Cửu nắm lấy vạt áo người trước mặt, trong miệng ô ô, chớp đôi mắt.
Bùi Tranh dựa vào hắn rất gần, hô hấp gần ở bên tai hắn.
"Ngoan, đừng lên tiếng."
Thẩm Thập Cửu lập tức liền yên lặng.
Lúc này truyền đến thanh âm Nguyệt Nô kêu hắn, Thẩm Thập Cửu lại có chút khẩn trương lên, may mắn Nguyệt Nô chỉ hô vài tiếng liền trở về, Thẩm Thập Cửu mới thoáng thả lỏng xuống.
Bùi Tranh hơi hơi buông tiểu nhân nhi ra, cúi đầu nhìn hắn.
Ánh trăng sáng tỏ, như bạch ngọc chiếu trên gương mặt nhỏ của Thẩm Thập Cửu, tuy rằng cách một lớp mặt nạ, nhưng là cặp mắt kia cùng cánh môi đỏ thắm lại là không có bất luận cái gì cách trở.
Còn có trên người hắn xúc cảm ấm áp, cùng với hương vị mềm mại thơm tho, thật sự làm người nghĩ muốn cắn một ngụm.
Bùi Tranh một tay ôm vòng eo tính tế, sau đó ôm vào trong lòng ngực nhấn một cái, liền đem người thật sâu ấn vào trong ngực.
Đầu nhỏ Thẩm Thập Cửu ở trên vai Bùi Tranh, mũi chân chỉa xuống đất, hơn phân nửa cái thân mình đều đè ở trên người Bùi Tranh, trên eo cùng phía sau lưng bị hai tay cánh tay ôm, sắp đem hắn ôm đến không thể hô hấp.
Nhưng là loạicảm giác bị người ôm như này, thật sự an toàn cũng quá làm lòng người quyến luyến, tay nhỏ Thẩm Thập Cửu cũng chậm rãi ôm eo Bùi Tranh.
"Có nhớ ta không?"
Bùi Tranh thấp giọng ở bên tai hắn hỏi, còn hôn lỗ tai nhỏ tinh xảo, nhìn làn da trắng nõn dần dần trở nên phấn nộn.
"Nhớ." Thẩm Thập Cửu thanh âm mềm mại.
"Ta mấy ngày gần đây đều không có tới thăm ngươi, biết vì cái gì không?"
"Ta biết đến, A Phong đều nói cho ta, Hoàng Thượng tìm đại nhân có chuyện, đại nhân bận chính sự."
Bùi Tranh sờ sờ đầu nhỏ dựa vào trong lòng ngực.
"Ngươi mới là chính sự của ta."
Kỳ thật, Hoàng Thượng tìm Bùi Tranh, là vì việc Man tộc tiến hành thương thảo, về phần vì sao không để Bùi Tranh trực tiếp thượng triều, chẳng qua là vì không muốn các đại thần khác trong triều đàm tiếu mà thôi.
Mấy ngày nữa, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ một lần nữa trả lại trọng cấp cho Bùi Tranh.
Đã nhiều ngày đều không có nhìn thấy tiểu nhân nhi, ở trong cung cùng Hoàng Thượng thương thảo đại sự, Bùi Tranh thế nhưng lại thất thần.
Chính là mỗi lần từ trong cung trở về đều đã đã khuya, phủ Thừa tướng to như vậy trống vắng lạnh lẽo.
Bùi Tranh tâm thần không yên, lúc này mới để Thừa Phong ban ngày tới thay chính mình tiện thể nhắn gửi.
Gặp lại nha, Bùi Tranh cảm thấy chính mình sắp chịu không nổi.
Lúc này, sân bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đi lại, còn có giọng nói gấp gáp nhưng cố nén của ai đó.
"Vừa rồi gác cổng nói hình như có người vào trong phủ, mau đi lục soát khắp trong viện, các ngươi đi bên này, các ngươi đi bên kia, nhỏ giọng lại, đừng quấy rầy tướng quân nghỉ ngơi! Nhanh lên!"
"Vâng!"
Mấy đội thị vệ tản ra, bắt đầu ở trong phủ tướng quân lục soát.
Có mấy thị vệ mắt thấy chuẩn bị đi vào trong sân này, nhất định sẽ phát hiện người nửa đêm xông vào phủ tướng quân lại đường đường là thừa tướng đại nhân.
Thẩm Thập Cửu có chút sốt ruột, không biết làm sao nhìn Bùi Tranh nói, "Đại nhân, có người muốn vào đây, làm sao bây giờ a, bọn họ sẽ phát hiện ngươi!"
Ai ngờ Bùi Tranh thoạt nhìn cũng không sốt ruột, lôi kéo Thẩm Thập Cửu liền tùy tiện vào trong một gian phòng.
Điện Hạ Khuynh Thành
"Ta, ta sẽ không."
Thẩm Hoan đem hắn kéo lại đây, "Không có việc gì, rất đơn giản. Hơn nữa thuốc này về sau mỗi ngày đều phải đổi hai lần, cho đến khi miệng vết thương hoàn toàn khép lại, ta thấy người trong phủ đều rất bận, không bằng về sau việc thay thuốc đều giao cho ngươi đi."
Nói xong nàng nhìn về phía Võ Tuyền, dò hỏi ý kiến Võ Tuyền.
Võ Tuyền gật gật đầu, tướng quân phủ hiện tại xác thật hạ nhân không đủ, cũng cần phải có người có thể tinh tế chiếu cố tướng quân, mà bọn họ tướng sĩ thô nhân, không bằng Nguyệt Nô từ nhỏ đã chăm sóc người khác chiếu cỗ sẽ thích hợp hơn.
Hơn nữa, Võ Tuyền đã phái người điều tra rõ Nguyệt Nô, tiểu hài tử này khi còn nhỏ bị bán cho một gia đình ở Đế Đô làm nô lệ, sau lại lại bị bán vài lần, mười mấy năm qua quá thật sự là bấp bênh, thẳng đến khi thương đội đi ra ngoài gặp tai kiếp, sau đó tới phủ tướng quân.
Triệu Lệ Đường vẫn luôn dựa nghiêng trên mép giường không nói gì, tùy ý Nguyệt Nô tới tahy thuốc cho hắn.
Thẩm Hoan ở một bên chỉ đạo, Nguyệt Nô tay chân lanh lẹ, lại thập phần mềm nhẹ, thực mau liền đem đổi thuốc xong.
— Một phiên bận rộn xong xuôi, sắc trời cũng đã không còn sớm.
Thẩm Hoan ngáp một cái, "Kia, Triệu tướng quân nghỉ ngơi, chúng ta cũng liền trước tiên lui xuống."
Nàng đối với Nguyệt Nô đưa mắt ra hiệu, ý tứ là ở chỗ này chiếu cố thật tốt.
Nguyệt Nô gật gật đầu.
Còn lại chờ người lui hết ra ngoài, Thẩm Thập Cửu cũng vẫn luôn đi theo phía sau Thẩm Hoan, thân ảnh biến mất ở phía sau cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Triệu Lệ Đường cùng Nguyệt Nô, mà Triệu Lệ Đường ánh mắt còn vẫn luôn đang nhìn cạnh cửa.
Nguyệt Nô đi dùng khăn tay ngâm nước ấm, lau tay cho Triệu Lệ Đường.
Triệu Lệ Đường nhíu mày, tựa hồ đang suy tư cái gì, thế nhưng không có nhìn đến Nguyệt Nô.
"Người vừa rồi tới là ai?"
Nguyệt Nô nghĩ nghĩ, chỉ có Thẩm Hoan cùng Thẩm Thập Cửu là Triệu Lệ Đường không quen biết.
"Thẩm sư phụ, là Giang thái y mời từ phủ thừa tướng tới, y thuật rất cao minh, độc của tướng quân chính là Thẩm sư phụ giải."
Triệu Lệ Đường nghe thấy ba chữ phủ Thừa tướng, sắc mặt liền có điểm không đúng.
"Còn người kia, cũng là người ở phủ Thừa tướng?"
Nguyệt Nô nói, "Tướng quân là đang hỏi Thẩm công tử sao. Thẩm công tử là đồ đệ của Thẩm sư phụ, cũng là từ phủ Thừa tướng tới."
"Thẩm công tử?"
"Đúng vậy, Thẩm công tử là Thẩm Thập Cửu, y thuật cũng rất lợi hại."
Nguyệt Nô mấy ngày nay cùng Thẩm Thập Cửu tiếp xúc tương đối nhiều, hắn cùng Thẩm Thập Cửu ở cạnh nhau khi có thiời gian rảnh, mà hắn cũng thực thích tiểu nhân nhi kia luôn tươi đẹp như ánh mặt trời.
Triệu Lệ Đường không tiếp tục hỏi.
"Ngươi đi ra ngoài đi."
Động tác trong tay Nguyệt Nô dừng lại, "Tướng quân, để Nguyệt Nô lưu lại chiếu cố ngài đi, ngài mới vừa tỉnh, làm cái gì đều không có tiện, cần phải có người chăm sóc......"
"Ta không có việc gì, ngươi trở về nghỉ ngơi."
Triệu Lệ Đường nói xong liền dựa vào mép giường nhắm hai mắt lại, một bộ không muốn nói thêm nữa.
Nguyệt Nô cũng không nghĩ lại quấy rầy hắn, nhẹ giọng "Vâng", rồ yên lặng cúi đầu đi ra.
Đi đến cạnh cửa, lúc vừa muốn đóng cửa, Triệu Lệ Đường thấy khuôn mặt nhỏ đang khóc của hắn, chợt nói câu, "Cảm ơn ngươi."
Sau đó nâng nâng cánh tay chính mình đã băng bó hoàn hảo.
Nguyệt Nô cười cười, "Đây đều là Nguyệt Nô nên làm, tướng quân ngài nghỉ ngơi thật tốt, Nguyệt Nô đi xuống trước."
Cửa phòng đóng lại.
Triệu Lệ Đường trong đầu còn có chút hỗn loạn.
Người ở Phủ Thừa tướng vì cái gì sẽ đến cứu chính mình? Mà Thẩm Thập Cửu kia rốt cuộc là người nào? Bùi Tranh có phải hay không có chuyện gì giấu giếm chính mình?
Xem ra hắn cần thiết phải tự mình tìm Bùi Tranh nói chuyện.
Nguyệt Nô từ trong phòng Triệu Lệ Đường rời đi, bước chân khó được có chút nhẹ nhàng, tưởng tượng đến vừa rồi tướng quân nói lời cảm tạ cùng chính mình, hắn liền nhịn không được ngây ngô cười.
Tướng quân thật là người rất tốt, cứu mạng chính mình không nói, còn ôn nhu như vậy cùng chính mình nói lời cảm tạ.
Trước kia chưa từng có người nào đối đãi với hắn như vậy, những chủ nhân trước đều đem hắn coi như gia súc, ai sẽ để ý cảm thụ của hắn.
Nhưng là tướng quân liền không giống họ, hắn rõ ràng tay cầm trọng binh, là đại nhân vật ghê gớm như vậy, lại đối với một tiểu nô lệ như hắn tốt như vậy, cho nên hắn về sau — nhất định phải đối tướng quân càng tốt mới được, mới có thể báo đáp ân tình của tướng quân.
Bên ngoài sắc trời đã sớm đã tối mịt, Nguyệt Nô đi trở về gian phòng của mình, lại thấy một cái thân ảnh nho nhỏ còn đứng ở trong sân.
Thẩm Thập Cửu đang ở ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, đỉnh đầu treo trăng sáng, ngân hà yên tĩnh lóng lánh, hắn một bàn tay chỉ vào giữa không trung, trong miệng ở nhỏ giọng đếm.
"50 viên tinh, 51 viên tinh, 52 viên tinh......"
"Thẩm công tử," Nguyệt Nô gọi hắn một tiếng, sau đó hướng về phương hướng hắn đi tới, "Đã trễ thế này, ngươi như thế nào còn không có đi nghỉ ngơi a?"
Sự nghiệp đếm sao của Thẩm Thập Cửu bị quấy rầy, hắn chu chu môi, nhìn về phía người tới.
"A Nguyệt, là ngươi nha, ngươi đừng gọi ta Thẩm công tử, chúng ta đều ước định rồi, ta kêu ngươi A Nguyệt, ngươi kêu ta Thập Cửu."
Nguyệt Nô do dự, "Nhưng mà, ngài là khách nhân, ta là hạ nhân, như vậy vẫn là không tốt đâu......"
Thẩm Thập Cửu đến gần hắn một bước, lôi kéo tay hắn, "Có cái gì không tốt, ta cảm thấy rất tốt nha. Hơn nữa, sư phụ nói ta còn so ngươi lớn hơn một tuổi a, ngươi hẳn là kêu ta là ca ca mới đúng, nếu không ngươi kêu ta một tiếng Thập Cửu ca ca được không?"
Thẩm Thập Cửu còn chưa bao giờ có đệ đệ muội muội, cũng không có người kêu hắn ca ca, hắn hưng phấn đôi mắt lập lánh.
Nguyệt Nô bị ánh mắt kích tùng của hắn làm ngượng ngùng, cặp mắt kia quá mức chân thành tha thiết nhiệt tình, hắn thế nhưng vô pháp mở miệng cự tuyệt.
"Thập Cửu...... Ca ca......"
"Ai!"
Thẩm Thập Cửu mặt mày cong cong, lôi kéo cánh tay Nguyệt Nô lúc ẩn lúc hiện, rất là vui vẻ.
Nguyệt Nô thấy hắn mặc quần áo cũng không nhiều, ban đêm sương dày đặc, hắn vẫn là có chút lo lắng Thẩm Thập Cửu sẽ bị lạnh cóng.
"Thập Cửu, ngươi là ở chỗ này chờ người sao?"
Nguyệt Nô nói còn hướng bốn phía nhìn nhìn, chính là chung quanh thực yên tĩnh, căn bản không có người a.
Thẩm Thập Cửu ánh mắt trốn tránh, "Không, không có a, ta không có, không có đang đợi người a, ta ở...... đếm sao a......"
Nói hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đêm.
Nguyệt Nô cũng nhìn theo ngẩng đầu, ánh mắt cẩn thận nhìn theo hướng Thẩm Thập Cửu, kỳ thật hắn chột dạ đều viết ở trên mặt, còn ngây ngốc cho rằng chính mình che giấu thực tốt a.
Nguyệt Nô trộm cười cười, sau đó nghiêm mặt nói, "Ta mang cho ngươi áo choàng, sau đó ngươi chậm rãi đếm được không? Buổi tối rất lạnh, ngươi cũng không thể để bị cảm lạnh."
"Được." Thẩm Thập Cửu gật gật đầu.
Nguyệt Nô thấy hắn ngoan như vậy, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, "Vậy ngươi ở chỗ này chờ ta một chút."
Nói xong liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng, mang cho Thẩm Thập Cửu áo choàng, hắn như vậy cẩn thận chiếu cố Thẩm Thập Cửu, giống như như là ca ca.
Nguyệt Nô lấy xong áo choàng chạy ra ngoài, trong sân lại không có bóng dáng tiểu nhân nhi.
"Thập Cửu? Thập Cửu? Thẩm công tử?"
Nguyệt Nô gọi vài lần, đều không có người trả lời, hắn liền cầm áo choàng, lại trở về phòng, sau đó đóng cửa lại.
Thẩm Thập Cửu kỳ thật còn ở trong sân, chẳng qua bị người bưng kín miệng, không cách nào nói chuyện mà thôi.
Vừa rồi hắn đứng ở trong sân chờ Nguyệt Nô, liền thấy trên mái hiên đột nhiên có người phi xuống, thân ảnh người nọ cực kì quen thuộc, trực tiếp lôi kéo hắn trốn đến mặt sau núi giả.
Chóp mũi quanh quẩn mùi đàn hương nhàn nhạt, Thẩm Thập Cửu nắm lấy vạt áo người trước mặt, trong miệng ô ô, chớp đôi mắt.
Bùi Tranh dựa vào hắn rất gần, hô hấp gần ở bên tai hắn.
"Ngoan, đừng lên tiếng."
Thẩm Thập Cửu lập tức liền yên lặng.
Lúc này truyền đến thanh âm Nguyệt Nô kêu hắn, Thẩm Thập Cửu lại có chút khẩn trương lên, may mắn Nguyệt Nô chỉ hô vài tiếng liền trở về, Thẩm Thập Cửu mới thoáng thả lỏng xuống.
Bùi Tranh hơi hơi buông tiểu nhân nhi ra, cúi đầu nhìn hắn.
Ánh trăng sáng tỏ, như bạch ngọc chiếu trên gương mặt nhỏ của Thẩm Thập Cửu, tuy rằng cách một lớp mặt nạ, nhưng là cặp mắt kia cùng cánh môi đỏ thắm lại là không có bất luận cái gì cách trở.
Còn có trên người hắn xúc cảm ấm áp, cùng với hương vị mềm mại thơm tho, thật sự làm người nghĩ muốn cắn một ngụm.
Bùi Tranh một tay ôm vòng eo tính tế, sau đó ôm vào trong lòng ngực nhấn một cái, liền đem người thật sâu ấn vào trong ngực.
Đầu nhỏ Thẩm Thập Cửu ở trên vai Bùi Tranh, mũi chân chỉa xuống đất, hơn phân nửa cái thân mình đều đè ở trên người Bùi Tranh, trên eo cùng phía sau lưng bị hai tay cánh tay ôm, sắp đem hắn ôm đến không thể hô hấp.
Nhưng là loạicảm giác bị người ôm như này, thật sự an toàn cũng quá làm lòng người quyến luyến, tay nhỏ Thẩm Thập Cửu cũng chậm rãi ôm eo Bùi Tranh.
"Có nhớ ta không?"
Bùi Tranh thấp giọng ở bên tai hắn hỏi, còn hôn lỗ tai nhỏ tinh xảo, nhìn làn da trắng nõn dần dần trở nên phấn nộn.
"Nhớ." Thẩm Thập Cửu thanh âm mềm mại.
"Ta mấy ngày gần đây đều không có tới thăm ngươi, biết vì cái gì không?"
"Ta biết đến, A Phong đều nói cho ta, Hoàng Thượng tìm đại nhân có chuyện, đại nhân bận chính sự."
Bùi Tranh sờ sờ đầu nhỏ dựa vào trong lòng ngực.
"Ngươi mới là chính sự của ta."
Kỳ thật, Hoàng Thượng tìm Bùi Tranh, là vì việc Man tộc tiến hành thương thảo, về phần vì sao không để Bùi Tranh trực tiếp thượng triều, chẳng qua là vì không muốn các đại thần khác trong triều đàm tiếu mà thôi.
Mấy ngày nữa, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ một lần nữa trả lại trọng cấp cho Bùi Tranh.
Đã nhiều ngày đều không có nhìn thấy tiểu nhân nhi, ở trong cung cùng Hoàng Thượng thương thảo đại sự, Bùi Tranh thế nhưng lại thất thần.
Chính là mỗi lần từ trong cung trở về đều đã đã khuya, phủ Thừa tướng to như vậy trống vắng lạnh lẽo.
Bùi Tranh tâm thần không yên, lúc này mới để Thừa Phong ban ngày tới thay chính mình tiện thể nhắn gửi.
Gặp lại nha, Bùi Tranh cảm thấy chính mình sắp chịu không nổi.
Lúc này, sân bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đi lại, còn có giọng nói gấp gáp nhưng cố nén của ai đó.
"Vừa rồi gác cổng nói hình như có người vào trong phủ, mau đi lục soát khắp trong viện, các ngươi đi bên này, các ngươi đi bên kia, nhỏ giọng lại, đừng quấy rầy tướng quân nghỉ ngơi! Nhanh lên!"
"Vâng!"
Mấy đội thị vệ tản ra, bắt đầu ở trong phủ tướng quân lục soát.
Có mấy thị vệ mắt thấy chuẩn bị đi vào trong sân này, nhất định sẽ phát hiện người nửa đêm xông vào phủ tướng quân lại đường đường là thừa tướng đại nhân.
Thẩm Thập Cửu có chút sốt ruột, không biết làm sao nhìn Bùi Tranh nói, "Đại nhân, có người muốn vào đây, làm sao bây giờ a, bọn họ sẽ phát hiện ngươi!"
Ai ngờ Bùi Tranh thoạt nhìn cũng không sốt ruột, lôi kéo Thẩm Thập Cửu liền tùy tiện vào trong một gian phòng.
Điện Hạ Khuynh Thành
Đánh giá:
Truyện Điện Hạ Khuynh Thành
Story
Chương 120
10.0/10 từ 45 lượt.