Điên Đảo Mộng Tưởng
Chương 55: 55: Cây To
Hồi ức theo nhịp đồng hồ từng chút tan ra, đem quá khứ trở về với hiện tại, và dừng chân trước đôi mắt sẫm màu thuộc về ông Đình Bá.
Ông đưa mắt nhìn vào khoảng không vô tận, đen kịt, tưởng chừng như không bao giờ thoát ra được.
Ông đã bị nhốt ở nơi này một thời gian và chưa tìm được lối ra.
Gốc cây ở phía Tây khu nghĩa trang có một kết giới rất dày đặc.
Bầu không khí âm u tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, kết giới đan xen màu tím trầm, tựa thạch anh.
Người phụ nữ mặc đồ đen đang đứng trước kết giới của cái cây, đáy mắt ẩn hiện sát khí dữ dội.
Loại kết giới này có thể che mắt được bọn Đình Trường và Khải Luân nhưng không che mắt được cô.
Cô có thể cảm nhận được trong dòng kết giới này đang chứa vô vàn tội ác không cách nào tha thứ, cũng như có thể là nơi giam giữ một bí mật nào đó mà không ai có thể tưởng tượng ra được.
Người phụ nữ mím môi, xung quanh cô ta bỗng ngưng tụ lại thành làn khói trắng lượn lờ quanh thân thể yểu điệu.
Mạn che vô tình bị gió thổi tung, trong thoáng chốc để lộ ra dung nhan xinh đẹp tuyệt trần.
Dung mạo này sao mà thân quen quá, từ đôi mắt đến gò má đều đã từng xuất hiện ở đâu đó.
À, thì ra đó là gương mặt của Minh Nguyệt, mẹ của Đình Trường.
Nhưng không, quan sát kỹ thì gương mặt của người phụ nữ này có vẻ sắc sảo hơn Minh Nguyệt rất nhiều.
Cô ấy thiếu đi một phần thơ ngây, lại nhiều hơn một phần mạnh mẽ.
Cô ta rút từ trong túi áo ra tấm bùa màu vàng ghi chi chít chữ đỏ, rồi từ đầu ngón tay hiện ra một làn khói nhọn hoắc, đâm thẳng vào đầu ngón tay khác.
Máu từ đó nhiễu xuống bùa, lan vào các dòng chữ đỏ.
Ánh sáng màu đỏ phát ra, loé sáng cả một bầu trời xanh thẫm.
Người phụ nữ quăng bùa vào thân cây, để cho tấm bùa cùng kết giới kịch liệt tranh đấu nhau.
Màu tím của kết giới và màu đỏ của bùa tựa như con bò tót đang không ngừng chiến đấu để giành địa bàn, cái sừng của chúng mạnh đến mức thổi bay những gì đang ở gần đó.
Vô vàn những sinh vật sống không chịu được bị bay đi, điển hình như tổ kiến bị đánh sập hay ổ của một con sóc gần đó rung lắc đến mức làm nó buộc phải bỏ nhà chạy trốn.
Cuộc chiến cứ kéo dài độ dăm phút thì kết giới bị phá bỏ, tan vào không khí loãng xung quanh.
Nữ thầy pháp tiến lại gần, muốn nhìn xem bên trong đang chứa đựng bí mật động trời gì.
Bỗng nhiên, một loạt các linh hồn từ trong thân cây tràn ra ngoài, không cách nào dừng được.
Chúng cứ tuôn ra mãi, giống dòng suối không tìm thấy điểm dừng, ào ạt trào ra khiến người phụ nữ nọ vô cùng kinh hãi.
Cái cây to bự ngay sau đó cũng bắt đầu có hiện tượng lạ, lá cây đang tươi tốt bỗng héo úa và rụng xuống đất, cành cây khô queo, cả cái cây trong tích tắc trụi lá và mất sức sống, bây giờ nhìn lại, đó chỉ còn là một cái cây chết.
Trong dòng suối linh hồn đó không chỉ bao gồm ma, mà còn có quỷ.
Số lượng nhiều vô số kể, đến mức có thể bao trọn hết cả khu vườn này mà không chừa sót một khe hở nào.
Người phụ nữ chợt hoảng hốt, để tránh cho các linh hồn đi quấy phá, cô dùng bùa tạo thành kết giới xung quanh khu vườn, tránh cho tụi ma quỷ tuỳ ý lộng hành.
“Bọn mày không thể thoát!” Giọng cô rít lên và đập mạnh hai tay xuống mặt đất để tăng cường kết giới, không để cho bọn ma quỷ dùng khả năng của chúng phá hỏng.
Tụi ma quỷ thấy không thoát được, thế là nhắm đến đối tượng đang nhốt chúng lại.
Người phụ nữ này không hề tầm thường, khi còn sống, cô ta từng là nữ thầy pháp hùng mạnh.
Năng lực lúc còn là con người đã hơn những vị thầy pháp bình thường, chết đi lại trở thành một quỷ nữ xếp vào loại cao cấp.
Nếu không nhờ có vị ấy, hẳn cô đã trở con mồi béo bở của tên Thần Chết kia rồi.
Ma thì dễ thu phục hơn vì với kinh nghiệm của mình, cô hoàn toàn có thể đấu với một số lượng ma đồ sộ, nhưng quỷ thì có vẻ khó khăn, vì nó chia ra thành hai cấp bậc: mạnh và yếu.
Với quỷ yếu, thì năng lực của chúng mạnh hơn một chút so với những con ma thông thường, mức độ gây hại chỉ xấp xỉ ba đến năm phần trăm.
Nhưng với quỷ mạnh thì khác, riêng về năng lực cũng đủ để các thầy pháp chết không toàn thây.
Mà giờ đây, cô phải đối mặt với cả hai loại trên.
Đối với những con quỷ yếu và ma thông thường, người phụ nữ dùng bùa để làm ngưng chuyển động của chúng, rồi nhốt chúng lại vào thân cây.
Song, giữa những chuyển động hỗn loạn, cô lờ mờ thấy được những hình bóng quen thuộc.
Đó là linh hồn của Đình Bá và Minh Nguyệt.
Đình Bá thì ôm chặt Minh Nguyệt, che chắn cho linh hồn của vợ mình khỏi những hỗn loạn xung quanh.
Còn Minh Nguyệt thì có phần lo lắng trong lòng anh, hoảng sợ rụt đầu vào.
Bầu trời dần trở thành một màu xám xịt, kéo theo những đám mây đen đang ồ ạt quấn lấy nhau..
Điên Đảo Mộng Tưởng