Điên Đảo Mộng Tưởng
Chương 35: 35: Thông Đạo
Khải Luân có vẻ thất vọng trước sự thật đó, cậu ủ rũ cúi đầu, định bụng an ủi bà An Dung.
Ngờ đâu, sứ giả địa ngục lại tiếp tục lên tiếng.
“Nhưng ta có thể giúp các ngươi mở ra một thông đạo.”
Thông đạo, là một đường thẳng trong suốt cắt ngang từ cổng địa ngục đến nơi linh hồn bị giam giữ, thường chỉ có các sứ giả địa ngục, ngoại trừ người cai quản địa ngục và các linh hồn có chức vị cao hơn sứ giả mới có quyền năng mở ra thông đạo.
Bằng cách đi vào thông đạo, người lẫn linh hồn sẽ đi qua địa ngục mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, đặc biệt là tránh được các linh hồn quỷ dữ đang thèm khát sinh khí người sống.
“Ông sẽ mở cho chúng tôi sao?” Đình Trường nghi ngờ hỏi, sự tốt bụng bất ngờ này của hắn luôn làm sự cảnh giác trong lòng anh tăng vọt.
Anh không dám tin vào sự lương thiện xuất phát từ một người có thể giết anh và Khải Luân bất kỳ lúc nào, anh càng không dám đặt cược mạng sống của cả hai vào một lời nói vu vơ.
“Các ngươi vẫn có thể mở thông đạo nếu như nhận được sự cho phép của ta.” Hắn giải thích.
Dứt lời, hắn phất tay, một luồng khói đen quẩn quanh nơi đầu ngón tay của Đình Trường và Khải Luân, cả hai nghi hoặc, không rõ việc gì đang xảy ra.
Bỗng nhiên, dòng khói đen hiện ra ký tự đỏ rực, những ký tự nối đuôi nhau thành một đường thẳng trong suốt, cắt ngang vách tường, xuyên qua cổng địa ngục để đi thẳng đến nơi chồng bà An Dung đang bị giam cầm.
Làm xong xuôi, sứ giả địa ngục biến mất, bỏ lại bà An Dung và hai chàng trai ở lại.
Đình Trường dẫn đầu tiến vào thông đạo.
Đường vào thông đạo tương đối dài, nó giống như một hầm chứa dẫn người ta tiến với bí mật ẩn giấu bên trong.
Tuy nhiên, vì lớp kính bên ngoài thông đạo trong suốt nên cả ba người có thể thấy hầu hết những bí mật đang được che giấu dưới địa ngục man rợ này.
Quỷ dữ mắt đỏ da xanh đang nhìn chằm chằm vào họ, hàm răng chúng sắc bén, trong miệng còn đang nhai ngoàm ngoàm mẩu xương của người chết.
Máu từ răng chúng ứa ra, theo khoé môi nhiễu giọt.
Da dẻ chúng nhăn nheo, sần sùi xệ xuống như da người già.
Chúng liên tục đập thân mình vào cửa, gây ra những cơn rung chấn mạnh bạo.
Xung quanh chúng là các buồng giam giữ những linh hồn phạm tội nặng, đang vùng vẫy giữa các guồng xích bạc lạnh lẽo.
Đôi mắt họ u ám, đang nhìn chăm chú vào ba người.
Trong con người họ ẩn hiện nuối tiếc cho đời mình, còn có oan ức ngậm ngùi vì sao bản thân bị trói buộc ở đây mà không thể đầu thai.
Địa ngục luôn khiến người ta ớn lạnh từ từng tận sâu tâm can.
Nếu hai ác quỷ canh giữ cửa địa ngục khiến cả hai run rảy thì ở nơi này, sự sợ hãi đến từ tận sâu trong tâm hồn họ.
Tới mức mà dù không có bất kỳ ngọn gió nào thổi qua thông đạo, Khải Luân cũng cảm thấy tay chân lạnh toát.
Đôi mắt quỷ dữ đang theo dõi từng đường đi nước bước của họ, mỗi bước chân lê lết trên sàn đều mang theo áp lực kinh người.
Bà An Dung dường như không cảm nhận được sự ảm đạm xung quanh, tất cả những gì bà để ý là chồng mình, người đàn ông đang bị giam cầm trong chốn xương xẩu quái dị này.
Càng tiến về phía trước, nội tâm bà càng trở nên trống rỗng.
Dù đã không còn thân xác nhưng bà vẫn cảm nhận trái tim ảo tưởng đang đánh trống còn bàn ngón tay thì siết chặt vào lòng bàn tay buốt giá.
Cuối cùng, ở nơi cuối cùng của thông đạo, cánh cửa sắt giam giữ người đàn ông toả ra hơi thở buốt giá, báo hiệu cho bà An Dung biết mình đã đến đúng nơi cần tìm.
“Mạnh Khải!” Bà hét lớn gọi tên chồng, ông quay lại, hai người chợt sững ra.
Ông Mạnh Khải nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầu hơi ngẩng lên.
Giờ đây ông đang mang bộ dáng hồi trẻ, gương mặt chất phát đặt giữa địa ngục càng tạo ra tương phản lớn, khiến người ta xót xa.
Xiềng xích quanh thân ông tựa như có lửa, thiêu rụi từng lớp da thành thịt chín, mê hoặc những quỷ dữ xung quanh.
Mỗi khi một lớp da bị xiềng xích thiêu rụi, thì trên trần lại trào xuống các đợt nước lớn, nỗi đau lặp đi lặp lại liên tục càng làm tâm trí ông rối loạn.
Mạnh Khải sững người, nhìn thấy người vợ đã lâu không gặp đang nhào về phía mình, khoé mắt ông ươn ướt, môi mím chặt.
“Đừng lại gần đây...!anh sợ nó sẽ ảnh hưởng đến em.” Ông thét lớn, chất giọng thê lương mang theo bi ai khôn xiết.
Ông đã bị đày đến đây ngót nghét hàng chục năm trời, mỗi ngày đều phải trải qua nỗi đau khổ do nước và lửa gây ra.
Da ông cứ bị thiêu rụi đi rồi lành lại, rồi sau khi lớp da non mới trồi lên thị lại bị lửa thiêu tiếp.
Hay mỗi khi vết thương buốt rát, dòng nước, theo ông nghĩ là có muối ở trong, đổ ào xuống thân thể chưa lành lặn, tựa như hàng ngàn kim đâm chích vào thân thể, nỗi đau tột cùng đốt cháy lý trí của ông.
Giữa đau đớn tột cùng, ông chỉ có thể tự mình phác hoạ đường nét vợ mình trong mơ, nương vào chút ấm áp nhỏ bé đó để tiếp tục kiên trì.
Hồi trẻ, ông làm quá nhiều chuyện ác, nên đây là cái giá ông phải trả.
Chỉ tiếc là, thời gian trả giá quá lâu, mới đây thôi đã thấy vợ ông xuống đây với ông.
“Mạnh Khải...” Bà An Dung khóc, tiếng nỉ non đâm xuyên vào tim ông Mạnh Khải, đối với ông, nỗi đau này còn tệ hơn nhiều so với việc bị thiêu cháy dưới địa ngục..
Điên Đảo Mộng Tưởng