Diêm Vương Xuống Núi

Chương 22: C22: Cháu biết rồ

107@-

Không chỉ có cô ấy.

Những người khác đang có mặt ở đây cũng trợn tròn mắt nhìn Chúc Lăng Thiên.

Chỉ thấy ông lão mấy giây trước đã mất đi dấu hiệu sống, nay lại ngồi dậy với sắc mặt hồng hào.

"Đây, rốt cuộc đây là phương pháp chữa bệnh kiểu gì vậy? Rõ ràng người đã chết, thế mà giờ lại sống lại?"

Lý Văn Tịnh trợn mắt há hốc mồm.

Cô ấy từng thấy tứ chẩn là nhìn nghe hỏi sờ ở đông y, cũng từng thấy thiết bị khám bệnh ở tây y.

Nhưng chưa từng thấy bác sĩ nào có thể cải tử hoàn sinh như Tô Vũ. "Ông nội? Ông chưa chết?"

Sau khi tỉnh táo lại, Chúc Văn Trúc mừng rỡ nhào vào lòng ông lão. "Được rồi, Văn Trúc, cháu đừng khóc nữa."

Chúc Lăng Thiên an ủi cháu gái hai câu, sau đó ông ta đứng dậy hành lễ với Tô Vũ: "Cảm ơn anh bạn đã cứu tôi một mạng từ quỷ môn quan."

Vừa nấy khi Tô Vũ bài độc.

Ông ta đã tỉnh rồi, nhưng cơ thể lại không nghe lời, ông ta không thể động đậy được.




"Ông Chúc không cần khách sáo. Tôi cứu ông, đâu phải cứu không công đâu."

Tô Vũ mỉm cười nói.

"Không biết anh bạn muốn cái gì? Ở Giang Nam, Chúc Lăng Thiên tôi có không ít bạn. Tiền tài, địa vị, danh lợi, phụ nữ, cậu muốn cái gì, tôi cũng có thể cho cậu!"

Chúc Lăng Thiên chân thành nói.

Nhưng Tô Vũ lại lắc đầu: "Những cái này, tôi đều không cần."

"Không cần ư?"

Chúc Lăng Thiên sửng sốt, không đợi ông ta hỏi tiếp, Lý Văn Tịnh ở đằng sau đã nịnh nọt nói: "Chúc tiền bối, thật ra Tô thân y chỉ muốn tìm một công việc."

"Tìm việc ư?”

Lời này không chỉ khiến Chúc Lăng Thiên bất ngờ, Chúc Văn Trúc ở bên cạnh cũng thấy rất khó hiểu.

Với y thuật của Tô Vũ, có bệnh viện nào lại không tranh giành anh cơ chứ? "Ha ha, tìm việc thì đơn giản thôi, trước khi mẹ tôi qua đời, bà từng để lại cho †ôi một phòng thương mại ở tỉnh Giang Nam, bắt đầu từ bây giờ, anh bạn này


chính là chủ tịch của phòng thương mại Lộc Nguyệt."

Chúc Lăng Thiên nói xong, ông ta đưa văn kiện chuyển nhượng phòng thương mại cho Tô Vũ.

Tô Vũ cũng không nghĩ nhiều, anh trực tiếp ký tên lên văn kiện.

Đợi ký xong hợp đồng, Chúc Văn Trúc cũng đưa cho Tô Vũ một cái thẻ ngân hàng: "Tô thần y, đây là quả cảm ơn của tôi."

"Không cần đâu."

Tô Vũ lắc đầu: "Ông nội cô đã đưa phí khám bệnh cho tôi rồi."

"Ông nội tôi là ông nội tôi, tôi là tôi, hơn nữa... vừa nấy tôi đã nghi ngờ y thuật của Tô thần y, tôi thật sự xin lỗi."

Chúc Văn Trúc xin lỗi từ tận đáy lòng.


Nhưng Tô Vũ vẫn không nhận chiếc thẻ ngân hàng, anh chỉ mỉm cười rồi nói với Chúc Lăng Thiên: "Ông Chúc, bây giờ tôi có thể đi tiếp quản phòng thương mại Lộc Nguyệt rồi chứ?"

"Tất nhiên, tôi đã gửi tin cho Trần Bách Phú ở phòng thương mại Lộc Nguyệt, anh ta sẽ đợi cậu ở dưới lầu." Chúc Lăng Thiên gật đầu.

Mãi đến khi Tô Vũ và Lý Văn Tịnh đi rồi, lúc này Chúc Văn Trúc mới nhìn Chúc Lăng Thiên rồi khó hiểu nói: "Ông nội, nhà họ Chúc có rất nhiều công ty nhỏ ở tỉnh Giang Nam, sao ông lại tặng cho Tô thần y phòng thương mại Lộc Nguyệt? Đó là phòng thương mại do một tay cụ cố xây dựng nên, vả lại trải qua bao nhiêu năm phát triển, phòng thương mại Lộc Nguyệt đã nằm trong bốn phòng thương mại lớn của Giang Nam rồi."

"Công ty nhỏ ư? Ha ha, với thân phận của Tô thần y, chỉ sợ chưa chắc cậu ấy đã coi trọng phòng thương mại Lộc Nguyệt đấy chứ, sao ông có thể không biết ngượng mà tùy tiện tặng cậu ấy một công ty nhỏ được?"

Chúc Lăng Thiên bật cười nói: Mọi người đều bảo Cửu Châu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, trước đây ông rụt người ở Thục Châu không tự biết, giờ coi như ông ta đã biết cái gì gọi là thế ngoại cao nhân rồi."

"Ông nội, ý ông là... Tô thần y có lai lịch không nhở?"

Chúc Văn Trúc căng thẳng nói.

Nhưng Chúc Lăng Thiên lại cảm khái: "Nhìn không thấu, ông nhìn không thấu Tô thần y."

"Ông nội, liệu có phải Tô thần y chính là người mà bí thư Trần muốn tìm không?" Chúc Văn Trúc chợt nhớ đến điều gì đó.

"Cái đó ai mà biết được, bí thư Trần phòng ông như phòng trộm, hỏi anh ta cái gì, anh ta cũng không nói. Suốt ngày làm ra vẻ lén lén lút lút, đúng là đồ hẹp hòi."

Chúc Lăng Thiên thở dài, sau đó ánh mắt ông ta ngưng trọng: "Mặc kệ Tô thần y có phải là người mà bí thư Trần muốn tìm hay không, tóm lại, nhà họ Chúc

chúng ta không được có sứt mẻ tình cảm với cậu ấy."



"Cháu biết rồi, ông nội." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Chiều Hư
3. Vượt Qua Sóng Dữ
4. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
=====================================

Sau khi đi ra khỏi Long Hồ Tam Thiên Đình. Lý Văn Tịnh vẫn luôn nhìn Tô Vũ với ánh mắt hâm mộ.

Tô Vũ hỏi ra mới biết.

Hóa ra phòng thương mại Lộc Nguyệt mà Chúc Lăng Thiên tặng cho anh, không phải là một công ty bình thường, mà là một trong bốn phòng thương mại lớn của tỉnh Giang Nam!

Phải biết rằng tỉnh Giang Nam có hẳn ba mươi thành phố.

Phòng thương mại Lộc Nguyệt có thể ngồi vững ở vị trí bốn phòng thương mại lớn, đã đủ để nói lên sự đáng gờm của nó.

Cho dù là nhà họ Lục giàu có ở thành phố Kim Lăng, khi ở trước mặt phòng thương mại Lộc Nguyệt? Thì cũng chỉ là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, hoàn toàn không đáng để nhắc đến.



Diêm Vương Xuống Núi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Diêm Vương Xuống Núi Truyện Diêm Vương Xuống Núi Story Chương 22: C22: Cháu biết rồ
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...